Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Cú điện thoại mới nhất mà Paulo Miranda nhận được từ con gái của ông đã cách đó hai ngày. Nàng gọi từ một khách sạn ở New Orleans, vẫn đang đi công chuyện gì đó cho người khách hàng mới đầy bí hiểm của nàng, vẫn nhắc ông về những người có thể tìm kiếm nàng và theo dõi ông bởi vì khách hàng của nàng có những đối thủ ở Braxin. Cũng như những lần gọi trước, nàng nói rất vắn tắt, mơ hồ và có vẻ lo sợ, mặc dù rất cố không để lộ ra. Ông đã bực mình và gạn hỏi. Nàng trở nên lo ngại hơn cho sự an toàn của ông. Ông muốn nàng trở về nhà. Ông không còn giữ được bình tĩnh và lần đầu tiên đã nói toạc ra là ông đã gặp các chủ Hãng cũ của nàng và biết là nàng đã bị cho đình việc. Nàng thản nhiên giải thích là giờ đây nàng tự chủ với công việc của mình, một luật sư độc lập với một khách hàng giàu có trong lĩnh vực thương mại quốc tế, và rằng những chuyến đi kéo dài như thế này rồi sẽ trở thành thường xuyên.
Ông không muốn tranh luận với nàng trên điện thoại, nhất là khi ông đang lo lắng đến như vậy về nàng. Paulo cũng mệt mỏi với những kẻ rình rập quanh nhà ông và bám theo trong khi ông đi ra chợ hay chạy xe đến nơi làm việc của ông ở Đại học Thiên Chúa giáo. Ông đã để mắt đến họ; họ luôn luôn ở quanh đâu đó. Ông đã đặt những biệt danh cho họ, đã đôi lần nói chuyện với người quản lý khu nhà của Eva, và những kẻ rình rập này cũng đã thấy điều đó.
Giờ giảng cuối cùng của ông, một khảo cứu về triết học Đức, kết thúc lúc một giờ. Ông tiếp một sinh viên có khó khăn trong chuyện học tập tại phòng làm việc của mình trong chừng ba mươi phút, rồi ra về. Trời mưa và ông đã quên không mang theo ô. Chiếc xe của ông đậu trong khu để xe nhỏ của khoa, đằng sau một tòa giảng đường.
Osmar đã đợi sẵn. Paulo thì vẫn đang trầm mặc khi ra khỏi tòa nhà, mắt nhìn xuống, với một tờ báo che trên đầu, tâm trí thì ở mãi tận đâu trong lúc bước đi bên dưới đám tán cây và giẫm cả vào một vũng nước cạnh chiếc xe của ông. Cạnh nó là chiếc Fiat chở hàng nhỏ, màu đỏ. Gã lái xe bước ra, nhưng Paulo không hề để ý. Gã ta mở cửa sau chiếc Eiat, và Paulo cũng vẫn không hề nghe hay nhìn thấy gì cả. Khi ông đang thọc tay vào túi để tìm chìa khóa thì Osmar xô mạnh ông ngã nhào vào bên trong chiếc Fiat. Chiếc cặp của ông rơi xuống đất và giấy tờ từ trong cặp tung ra nằm rải rác xung quanh. Cánh cửa sập lại. Trong bóng tối, một họng súng được dí vào sống mũi, chỗ giữa hai mắt của Paulo, và một tiếng nói cất lên yêu cầu ông im lặng.
Chiếc Fiat lao vút đi. Một cú điện thoại gọi cho cảnh sát báo họ biết về vụ bắt cóc này.
Trong khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ tiếp theo đó, Paulo bị đưa ra khỏi thành phố và ông không biết là mình đang tới đâu. Bên trong chiếc xe rất nóng – không có lỗ thông gió, không có đèn. Chỉ thấy bóng hai người ngồi cạnh ông, cả hai đều mang súng. Họ dừng lại đằng sau một trang trại bề thế, và Paulo được dẫn vào bên trong. Khu phòng dành cho ông ở phía sau; một phòng ngủ, một phòng tắm, và một phòng khách, bên trong có đặt một chiếc TV. Đồ ăn thức uống đầy đủ. Người ta bảo ông rằng ông sẽ không bị làm tổn hại gì cả, tất nhiên, trừ phi ông mắc vào cái sai lầm là mưu toan chạy trốn. Ông sẽ bị giữ chừng một tuần gì đó, rồi sẽ được thả ra, nếu như ông cư xử đúng mực. Ông chốt cửa ra vào và nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai gã đàn ông đang ngồi dưới một tán cây, uổng trà và cười đùa, với những khẩu tiểu liên để bên.
Những cú điện thoại nặc danh được gọi đến người con trai của Paulo ở Rio, đến người quản lý khu nhà của Eva, đến Hãng luật cũ của nàng, và đến một trong những người bạn của nàng đang làm việc cho một đại lý du lịch. Nội dung của các cú điện thoại này đều giống nhau: Paulo Miranda đã bị bắt cóc. Cảnh sát đang điều tra.
Eva đang ở New York. Nàng ngụ lại ít ngày trong khách sạn Pierre, đi mua sắm trên Đại lộ số 5, thăm thú các bảo tàng. Đã được chỉ dẫn là phải liên tục di chuyển, nàng cứ thoắt ẩn thoắt hiện tại New Orleans. Nàng đã nhận được ba lá thư của Patrick, và đã viết cho hắn hai lần, tất cả đều được chuyển qua Sandy. Những hành hạ về thể xác mà hắn từng phải chịu đựng chắc chắn là không ảnh hưởng được tới sự chú trọng đến tận các chi tiết của hắn. Các lá thư của hắn rất cụ thể – các kế hoạch, danh mục các đầu việc và những việc cần làm trong tình huống khẩn cấp.
Nàng đã gọi điện cho cha nàng, nhưng không có ai trả lời. Nàng gọi điện cho em trai, và biết chuyện động trời kia. Em trai nàng nhất quyết đòi nàng phải trở về ngay lập tức. Cậu ta là một mẫu người đa cảm, chưa quen với những sức ép và sự thù địch. Cậu ta dễ dàng suy sụp. Những quyết định khó khăn trong gia đình luôn luôn được dành cho Eva. Nàng nói chuyện với cậu ta đến nửa giờ trên điện thoại để cố gắng làm cho cả hai chị em bình tĩnh lại. Không, không có việc đòi tiền chuộc. Không có một lời nhắn nhủ gì của những kẻ bắt cóc.
Trái với những chỉ dẫn cụ thể của hắn, nàng đã gọi điện cho hắn. Vội vã bên một cái máy điện thoại công cộng ở La Guardia, vừa ngoái nhìn phía sau qua cặp kính râm đen kịt vừa vò đầu bứt tóc, nàng quay số phòng của hắn, và nói bằng tiếng Bồ Đào Nha. Nếu như có ai đó nghe trộm thì ít ra họ cũng còn phải đi tìm một người phiên dịch.
“Patrick, Leah đây,” nàng nói, cố không bộc lộ tình cảm gì nhiều.
“Có chuyện gì vậy ?” Hắn hỏi, cũng bằng tiếng Bồ Đào Nha. Đã lâu hắn không được nghe giọng nói dịu dàng của nàng, nhưng mà giờ đây hắn không hài lòng chút nào cả.
“Chúng ta có thể nói chuyện được không ?”
“Được. Chuyện gì ?” Patrick đã kiểm tra rệp, cứ ba hoặc bốn tiếng lại một lần, đối với chiếc máy điện thoại trong phòng hắn. Hắn cũng rà soát tất cả những nơi cất giấu có thể có bằng cái thiết bị chống nghe trộm mà Sandy đã tìm mua cho hắn. Với những người gác luân phiên hai mươi tư giờ, hắn cũng đã bớt lo lắng phần nào. Thế nhưng đường dây từ ngoài vào vẫn làm hắn e ngại.
“Chuyện về cha em,” nàng đáp, rồi vắn tắt kể lại câu chuyện về sự mất tích của Paulo. “Em phải trở về mới được.”
“Không, Leah,” hắn bình tĩnh nói. “Đó là một cái bẫy đấy. Cha em không phải là một người giàu có. Họ không đòi tiền. Họ muốn bắt em.”
“Song không thể để mặc cha.”
“Và em cũng không thể tìm được ông ấy.”
“Mọi chuyện đều là do em.”
“Không phải. Anh mới là người có lỗi. Nhưng mà đừng có làm cho tình hình xấu thêm với việc lao vào bẫy của họ.”
Nàng vuốt vuốt tóc và nhìn dòng người qua lại. “Vậy em phải làm gì ?”
“Đến New Orleans. Gọi cho Sandy khi tới nơi. Hãy để anh nghĩ kỹ đã.”
Nàng mua vé, rồi đi tới chỗ cửa chờ ra máy bay và ngồi xuống một cái ghế trong góc để có thể giấu mặt vào tường, đằng sau một quyển tạp chí. Nàng nghĩ về người cha yêu quý của mình và những gì khủng khiếp mà người ta có thể làm với ông. Cũng vẫn những con người đó đã bắt cóc cả hai người đàn ông thân yêu của nàng, và Patrick thì phải đang nằm viện vì những vết thương kia. Cha nàng già hơn và không khỏe như Patrick. Người ta đang làm cho ông đau đớn chỉ vì nàng. Thế mà nàng lại không thể nào làm gì được.
oOo
Sau một ngày tìm kiếm, một cảnh sát Biloxi đã thấy chiếc xe của Lance rời khỏi sòng bạc Grand lúc gần mười rưỡi đêm. Lance bị chặn lại và bị tạm giữ mà không có một lý do cụ thể nào, cho đến khi Sweeney đến. Ông ta và Lance ngồi nói chuyện trên băng ghế sau của chiếc xe tuần tiễu, đậu trong khu để xe của một tiệm bán đồ ăn nhanh, vẫn để đèn nhấp nháy.
Viên cảnh sát trưởng hỏi han về công việc buôn bán ma túy, và Lance đáp lại rằng mọi thứ đều ổn.
“Trudy thế nào ?” Viên cảnh sát trưởng hỏi, mồm vẫn ngậm chiếc tăm. Thật khó mà nói được trong cuộc trò chuyện này, ai là kẻ bình thản hơn. Lance thậm chí lại còn lấy ra cặp kính Rayban đời mới nhất đeo lên mắt.
“Cô ấy khỏe. Còn vợ ông thế nào ?”
“Tôi không có vợ. Này, Lance, chúng tôi có vài mẩu tin tức rất nghiêm chỉnh là anh đang tìm kiếm một sát thủ đấy nhé.”
“Dối trá, hoàn toàn là dối trá.”
“Nào, chúng tôi không nghĩ vậy. Anh thấy đấy, Lance, tất cả bạn bè của anh đều cùng một giuộc. Hoặc là vừa mới ra tù hoặc là cũng đang rất cố gắng để được trở lại đấy. Đám cặn bã, anh biết đấy. Hoàn toàn là thứ cặn bã. Luôn luôn tìm kiếm những đồng tiền bẩn thỉu, luôn luôn ranh ma. Họ nghe được một tin sốt dẻo và không đợi gì mà không báo cho đám Liên bang. Điều đó có thể giúp đỡ họ trong nhữhg rắc rối khác sau này.”
“Hay đấy, hay thật đấy.”
“Và do vậy mà chúng tôi biết là anh có một ít tiền, anh lại có cái người đàn bà đang sắp mất một đống tiền, và tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp nếu như ông Lanigan kia vẫn là người chết.”
“Ai cơ ?”
“Được. Đây là điều mà chúng tôi sẽ làm. Chúng tôi và đám Liên bang sẽ giám sát anh, anh và ả đàn bà của anh, và chúng tôi sẽ giám sát thật sự gắt gao đấy. Anh mà giở trò gì là chúng tôi sẽ tóm cả hai. Cả anh và Trudy sẽ tự rơi vào tình trạng còn tệ hơn cả của Lanigan cho mà xem.”
“Ông cho là tôi sẽ sợ ư ?”
“Nếu anh còn tỉnh táo thì nên biết sợ.”
“Tôi có thể đi được chưa nào ?”
“Xin mời.”
Cả hai cánh cửa xe được mở ra từ phía bên ngoài và Lance trở về xe của hắn.
oOo
Cũng vào khoảng thời gian đó, nhân viên đặc biệt Cutter bấm chuông nhà Trudy, hy vọng là ả đang ngủ. Ông ta ngồi trong một tiệm cà phê ở Fairhope, chờ nghe tin Lance đã bị tạm giữ.
Trudy còn thức. Ả mở hé và nói qua khe cửa. “Ông muốn gì ?”
Cutter chìa tấm thẻ ra và gằn giọng, “FBI.” Rồi hỏi. “Tôi vào được không ?”
“Không.”
“Lance đang bị cảnh sát tạm giữ. Tôi nghĩ rằng chúng ta cần nói chuyện.”
“Hả?”
“Cảnh sát Biloxi đang giữ anh ta.”
Trudy tháo sợi dây xích và mở rộng cửa. Họ đứng ở ngay lối vào, đối diện nhau, và Cutter có vẻ rất khoan khoái.
“Anh ấy đã làm gì ?” Ả hỏi.
“Tôi nghĩ là anh ta sẽ được thả ra ngay thôi.”
“Tôi sẽ gọi luật sư của tôi.”
“Được thôi, nhưng có điều tôi phải nói với bà trước. Chúng tôi có một tin đáng tin cậy là Lance đang tìm kiếm một tay đao búa để hạ sát chồng bà, Patrick Lanigan.”
“Không !” Ả giơ tay ôm miệng, vẻ ngạc nhiên thật sự.
“Đúng đấy. Và bà có thể gặp rắc rối. Lance đang tìm cách bảo vệ cho đống tiền của bà mà, và tôi chắc là bà sẽ bị coi là đồng lõa. Nếu như có chuyện gì xảy ra đối với Lanigan thì chúng tôi sẽ đến đây trước nhất.”
“Chúng tôi có làm gì đâu.”
“Giờ thì chưa. Chúng tôi sẽ giám sát bà chặt chẽ đấy, bà Lanigan.”
“Đừng có gọi tôi như vậy.”
“Xin lỗi.”
Cutter bỏ đi, để mặc ả đứng đó.
oOo
Sandy đậu xe tại một bãi đỗ bên phố Canal vào lúc khoảng nửa đêm, đi nhanh dọc theo phố Decatur để vào khu phố Pháp. Thân chủ của anh đã có những lời giáo huấn nghiêm ngặt về vấn đề an ninh, đặc biệt là với mỗi lần gặp gỡ Leah. Chỉ có Sandy mới có thể dẫn họ tới chỗ Leah được, và bởi vậy anh phải cực kỳ thận trọng. “Cô ấy đang bị đe dọa nghiêm trọng, Sandy,” Patrick vừa mới nói với anh như vậy trước đó một giờ. “Anh phải hết sức cẩn thận đấy.”
Sandy đi ba lần vòng theo bốn khúc phố bao quanh một khu nhà, và khi chắc chắn là không thể có ai đang bám theo sau mới dám lẩn vào một quán bar, gọi một ly xôđa và nhìn ra hè phố. Thế rồi anh đi sang đường để tới khách sạn Royal Sonesta. Anh hòa vào trong đám khách du lịch ở gian tiền sảnh, rồi đi thang máy lên tầng ba. Leah mở cửa cho anh rồi khóa trái ngay lại.
Không có gì phải ngạc nhiên, trông nàng mệt mỏi và ủ rũ.
“Tôi lấy làm tiếc về chuyện cha cô,” Sandy nói. “Cô có nghe được tin tức gì không ?”
“Không. Tôi vẫn phải di chuyển liên tiếp.” Có một khay cà phê đặt trên chốc cái TV. Sandy rót một tách và khuấy đường vào. “Patrick cho tôi biết chuyện,” anh nói. “Những người đó là ai vậy ?”
“Có một hồ sơ ở đằng kia,” nàng nói, hất hàm về phía chiếc bàn nhỏ. “Xin mời ngồi.” Nàng chỉ về phía cuối giường. Sandy làm theo và chờ đợi. Đã đến thời điểm cho một câu chuyện rồi.
“Chúng tôi gặp nhau hai năm về trước, vào năm 1994, sau khi anh ấy làm phẫu thuật chỉnh hình ở Rio. Patrick tự giới thiệu là nhà kinh doanh người Canada, đang cần một luật sư trong các vấn đề thương mại. Nhưng thực ra là anh đang cần một người bạn. Tôi đã là bạn của anh ấy trong hai ngày, thế rồi chúng tôi phải lòng nhau. Anh ấy kể lại với tôi mọi chuyện trong quá khứ, tất cả, nhất là cái việc bỏ trốn đi một cách hoàn hảo, và có rất nhiều tiền, thế nhưng vẫn không thể nào quên được quá khứ. Anh ấy rất muốn biết ai đang truy đuổi mình, và họ đã áp sát đến mức nào rồi. Vào tháng Tám năm 1994, tôi tới Mỹ, và đã tiếp xúc vói một Hãng thám tử tư ở Atlanta. Đó là một Hãng có cái tên kỳ cục, Nhóm Pluto, gồm các cựu nhân viên FBI mà Patrick đã biết từ trước lúc chạy trốn. Tôi dùng một cái tên giả, bảo với họ rằng tôi từ Tây Ban Nha tới, và rằng tôi cần những thông tin về vụ tìm kiếm Patrick Lanigan. Tôi trả họ năm mươi nghìn đôla. Sau đó, họ đã phái người đi Biloxi, nơi họ đã tiếp xúc với Hãng luật cũ của Lanigan. Họ giả bộ có một vài thông tin mơ hồ về nơi ẩn náu của anh ấy, và các luật sư ở đó giới thiệu họ gặp một người ở Oasinhtơn có tên là Jack Stephano. Đó là một gã mật thám cao giá, chuyên hoạt động trong lĩnh vực do thám cho các công ty và tìm người mất tích. Họ đã gặp lão ta ở Oasinhtơn. Lão rất kín miệng và không cho họ được biết gì mấy, nhưng rõ ràng là lão đang điều hành công việc truy tìm Patrick. Họ gặp lão thêm vài lần nữa, và rồi xuất hiện khả năng về một khoản tiền thưỏng. Họ đề nghị bán thông tin, và Stephano đồng ý trả năm mươi nghìn đôla nếu thông tin đó dẫn đến được với Patrick. Trong quá trình gặp gỡ đó, họ biết rằng Stephano có lý do xác đáng để tin rằng Patrick đang ở Braxin. Điều này, tất nhiên, đã làm cho Patrick và tôi lo sợ.”
“Đó là dấu vết đầu tiên để Patrick biết là họ đã biết anh ấy ở Braxin ư ?”
“Đúng thế. Patrick đã ở Braxin hơn hai năm. Khi nói thật với tôi về quá khứ của mình, anh ấy không hề biết liệu những kẻ đang truy lùng mình có đi đúng hướng hay không. Việc biết họ đã có mặt ở Braxin thật là một tin khủng khiếp.”
“Tại sao không chạy đi nơi khác ?”
“Có nhiều lý do. Patrick đã nghĩ tới chuyện đó. Chúng tôi đã bàn bạc nhiều. Tôi sẵn sàng ra đi với anh ấy. Nhưng sau cùng, Patrick cũng tin rằng mình có thể náu mình kỹ hơn nữa ở đất nước này. Anh ấy rất rành về đất nước tôi – tiếng nói, con người, và vô số nơi để ẩn náu. Bên cạnh đó, anh ấy không muốn tôi phải rời khỏi gia đình. Tôi nghĩ rằng lẽ ra chúng tôi đã nên chạy sang Trung Quốc hay một nơi nào đó.”
“Có thể Patrick nghĩ là cô không thể làm thế được.”
“Có lẽ. Tôi vẫn duy trì tiếp xúc với Nhóm Pluto. Tôi mướn họ giám sát cuộc điều tra của Stephano ở mức cao nhất có thể. Họ đã liên hệ với khách hàng của lão ta, ông Benny Aricia, với cùng câu chuyện vờ vĩnh về những thông tin có thể có. Họ cũng đã liên hệ với các công ty bảo hiểm kia. Trong tất cả các liên hệ này, họ đều được giới thiệu gặp Stephano. Cứ ba đến bốn tháng, tôi lại bay từ châu Âu đến đây, và họ lại cho tôi biết những gì họ đã phát hiện được.”
“Stephano đã tìm ra anh ấy như thế nào ?”
“Tôi không thể kể lại với ông câu chuyện đó lúc này. Tự Patrick sẽ làm điều đó.”
Lại một lỗ đen nữa, và khá có ý nghĩa. Sandy đặt tách cà phê xuống bàn và cố điểm lại tình hình. Chắc chắn là sẽ dễ dàng hơn nếu hai người họ nói với anh tất cả mọi chuyện. Từ đầu cho tới bây giờ, như vậy thì anh, luật sư của họ, có thể giúp ích nhiều hơn cho họ trong thời gian trước mắt này. Cũng có lẽ họ không cần tới bất kỳ sự giúp đỡ nào. Vậy là Patrick biết vì sao hắn bị phát hiện.
Nàng đưa cho Sandy cái cặp hồ sơ dày để trên bàn. “Đây là những người đang cầm giữ cha tôi.”
“Stephano ?”
“Phải. Tôi là người duy nhất biết chỗ tiền kia đang ở đâu, Sandy. Vụ bắt cóc này chỉ là một cái bẫy.”
“Làm sao mà Stephano biết về cô được ?”
“Patrick đã nói với họ.”
“Patrick ?”
“Đúng. Ông đã nhìn thấy những vết bỏng rồi chứ ?”
Sandy đứng dậy và cố gắng để hiểu vấn đề. “Vậy thì tại sao Patrick không cho họ biết tiền đang ở đâu ?”
“Bởi vì anh ấy không biết.”
“Anh ấy đã giao cả cho cô ?”
“Đại loại là thế. Tôi kiểm soát chỗ tiền đó. Giờ đây tôi đang bị săn lùng và ở giữa thì người cha đáng thương của tôi bị kẹt.”
“Tôi sẽ phải làm gì ?”
Nàng mở ngăn kéo lấy ra một cặp hồ sơ tương tự nhưng mỏng hơn. “Trong đây có các thông tin về cuộc điều tra của FBI nhằm vào Patrick. Vì những lý do dễ hiểu, chúng tôi đã không biết được gì nhiều. Người phụ trách vụ này là một nhân viên FBI, Cutter, ở Biloxi. Ngay khi biết Patrick bị bắt, tôi đã gọi cho Cutter. Rất có thể là cú điện đó đã cứu mạng Patrick đấy.”
“Nói chậm thôi nào. Tôi theo không kịp.”
“Tôi nói với Cutter rằng Jack Stephano đã tìm được Patrick Lanigan, và đang tra hỏi về số tiền. Sau đó, tôi cho rằng FBI đã gặp thẳng Stephano và đe dọa lão. Các nhân viên của lão ở Braxin đã tra tấn Patrick trong một vài giờ đồng hồ, suýt giết chết anh ấy, rồi họ buộc phải trao anh ấy lại cho FBI.”
Sandy nghe như nuốt lấy từng lời trong khi hai mắt nhắm nghiền. “Cứ tiếp tục đi,” anh nói.
“Hai ngày sau, Stephano bị bắt ở Oasinhtơn và văn phòng của lão bị niêm phong.”
“Làm sao mà cô biết được chuyện đó ?”
“Tôi vẫn đang trả nhiều tiền cho mấy người ở Pluto. Họ rất thạo nghề. Chúng tôi ngờ rằng Stephano đang khai báo với FBI, đồng thời vẫn lặng lẽ truy lùng tôi. Và cả cha tôi nữa.”
“Tôi sẽ phải nói gì với Cutter ?”
“Trước hết, hãy nói với ông ta về tôi. Nói rằng tôi là một luật sư rất gần gũi với Patrick, rằng tôi đang quyết định công việc thay cho anh ấy, và rằng tôi biết tất cả mọi chuyện. Rồi sau đó hãy nói tới chuyện cha tôi.”
“Và cô nghĩ là FBI sẽ kiếm chuyện với Stephano ư?”
“Có thể có, có thể không. Nhưng chúng ta không có gì để mất cả.”
Đã gần một giờ sáng, và nàng đã mỏi mệt. Sandy thu dọn tài liệu rồi bước ra cửa.
“Chúng ta sẽ còn phải nói chuyện nhiều,” nàng nói.
“Sẽ rất hay nếu tôi biết tất cả mọi chuyện.”
“Hãy cho chúng tôi thời gian.”
“Tốt nhất là cô nên nhanh chóng hơn.”