Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Bà Stephano lại trở nên ngủ được. Những gã đàn ông đầy khó chịu đó, với những bộ complê màu tối sầm sầm, đã rời khỏi đường phố của họ, và láng giềng đã thôi dò hỏi này nọ. Những chuyện ngồi lê đôi mách bên ván bài đã quay về với những chủ đề cũ. Lão chồng của bà cũng đã thoải mái trở lại.
Lúc năm rưỡi sáng, khi vẫn đang yên giấc thì chợt có tiếng chuông điện thoại, bà với tay lên mặt bàn đêm cầm lấy máy. “Xin chào.”
Một giọng nói cứng rắn và quả quyết vang lên, “Xin cho gặp Jack Stephano.”
“Ai gọi đây ?” Bà ta hỏi lại. Dưới tấm chăn, Jack đang cựa mình.
“Hamilton Jaynes, FBI,” câu trả lời được đưa ra.
Bà ta kêu lên. “Ôi lạy Chúa!” rồi đặt tay lên miệng ống nói và gọi, “Jack, lại FBI này.”
Jack bật đèn, nhìn đồng hồ, và cầm máy. “Ai đấy?”
“Chào buổi sáng, Jack. Hamilton Jaynes đây. Tôi không hề muốn gọi sớm thế này.”
“Vậy thì đừng gọi chứ ?”
“Có điều muốn để ông biết rằng chúng tôi đã tóm được cô bé kia, Eva Miranda. Cô ta hiện được bảo đảm an toàn, bởi vậy ông có thể thu đám tay chân của ông về đi.”
Stephano tung chân ra khỏi giường và đứng cạnh chiếc bàn. Hy vọng cuối cùng của họ đã tiêu tan. Sau cùng thì cuộc tìm kiếm chỗ tiền kia đã kết thúc. “Cô ta đang ở đâu hả ?” Lão hỏi mà không chờ đợi một câu trả lời có ý nghĩa nào.
“Chúng tôi đang giữ cô ta, Jack. Cô ta đang ở chỗ chúng tôi.”
“Xin chúc mừng.”
“Này, Jack, tôi đã phái mấy người xuống Rio để giám sát tình hình của cha cô ấy. Ông có hai mươi bốn giờ đấy. Jack. Nếu như ông già đó không được thả ra trước năm rưỡi sáng mai thì tôi sẽ cho bắt ông và Aricia. Mẹ kiếp, ông biết là tôi cũng có thể sẽ cho bắt cả ông Atterson của Monarch-Sierra và ông Jill của Northern Case Mutual chỉ vì chuyện này. Tôi thực sự cũng muốn nói chuyện với mấy tay đó, cùng với Aricia.”
“Ông khoái chuyện đe nẹt lắm phải không ?”
“Rất thích. Chúng tôi sẽ giúp phía Braxin dẫn độ các vị về dưới đó, và ông biết là chuyện đó sẽ phải mất một vài tháng. Không có chuyện được nộp tiền thế chân trong một vụ dẫn độ, vậy là ông và mấy tay khách hàng bậy bạ của ông sẽ đón Giáng sinh ở trong nhà giam. Ai mà biết được, chuyện dẫn độ này có khi lại hay, và ông sẽ được tới Rio. Tôi nghe nói những bãi biển ở đó tuyệt vời lắm. Vẫn nghe đấy chứ, Jack ?”
“Tôi đang nghe đây.”
“Hai mươi bốn giờ.” Có tiếng cúp máy và cuộc đối thoại chấm dứt. Bà Stephano đã vào trong phòng tắm, chốt chặt cửa, quá sợ hãi đến mức không dám thò mặt ra nhìn chồng nữa.
Jack đi xuống nhà, và pha cà phê. Lão ngồi ở cái bàn trong bếp, trong bóng tối lờ mờ, đợi mặt trời mọc. Lão đã quá mệt mỏi với Benny Aricia.
Lão được thuê để tìm Patrick và chỗ tiền kia, chứ không phải là để hỏi về việc làm sao có số tiền đó. Lão biết những điểm cơ bản trong quá khứ của Benny Aricia với Hãng Platt & Rockland, và lão đã luôn luôn ngờ rằng còn nhiều chuyện nữa. Đã một đôi lần lão thử tìm hiểu, nhưng Aricia không muốn nói tới những chuyện đã xảy ra trước khi Patrick biến mất.
Ngay từ đầu, Jack đã ngờ rằng văn phòng của Hãng luật đó bị nghe trộm vì hai lý do. Thứ nhất là để thu thập các thông tin về các cổ đông khác và về các khách hàng, đặc biệt là về Aricia. Thứ hai là để đưa Patrick tới được với chỗ tiền kia sau đám tang của hắn. Điều không được biết đến đối với mọi người khác, có thể là trừ Aricia và các cổ đông của Hãng, là những thông tin mà Patrick đã thu thập và tàng trữ có thể gây nguy hại đến mức nào.
Khi chỗ tiền kia biến mất và Stephano bắt đầu cuộc tìm kiếm của lão, Hãng luật đó đã từ chối tham gia vào nỗ lực chung. Nó có phần, những ba mươi triệu đôla, thế mà lại chịu ngậm đắng nuốt cay. Lý do được đưa ra là không có tiền. Các cổ đông của Hãng về cơ bản là đã phá sản, tình hình sắp sửa còn xấu thêm nữa, và đơn giản là không thể tham gia được. Lúc đó thì điều này nghe cũng có lý, nhưng Stephano cũng cảm thấy có một sự miễn cưỡng nào đó đối với việc tìm kiếm Patrick.
Có cái gì đó đã được ghi lại trên các cuộn băng. Patrick đã tóm quả tang được bọn họ. Bọn họ từng đã sống dở chết dở, nay việc bắt được Patrick có thể lại là cơn ác mộng khủng khiếp nhất của họ cũng nên.
Aricia hẳn cũng vậy. Lão đợi chừng một tiếng đồng hồ, rồi gọi cho ông ta.
oOo
Vào lúc sáu rưỡi sáng, văn phòng của Hamilton Jaynes đã đầy người. Hai nhân viên đặc biệt ngồi trên một chiếc xôpha và xem xét bản báo cáo mới nhất từ những nguồn của họ ở Rio. Một người đứng bên bàn của Jaynes để chờ báo cáo những thông tin cập nhật về các di biến động của Aricia; ông ta vẫn đang ngụ tại một ngôi nhà thuê ở Biloxi.
Một người khác nữa đứng gần đó với một báo cáo mới về Eva Miranda. Một cô thư ký vừa mang một thùng hồ sơ vào. Jaynes, trên người chỉ mặc sơmi, đang ngồi nói chuyện điện thoại với vẻ phờ phạc, phớt lờ tất cả.
Joshua Cutter bước vào, cũng phờ phạc và mệt mỏi. Ông ta đã phải ngủ hai tiếng ở sân bay Atlanta trong khi chờ chuyến bay đi Oasinhtơn D.C., nơi một nhân viên FBI đón sẵn và chở ông ta tới Tòa nhà Hoover. Jaynes lập tức cúp máy và ra lệnh cho tất cả ra ngoài.
“Lấy cà phê, nhiều vào,” ông ta quát cô thư ký. Căn phòng không còn ai và Cutter ngồi cứng người trước chiếc bàn lớn. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng ông ta vẫn phải cố hết sức để tỉnh táo. Trước đây, ông ta chưa bao giờ bén mảng tới văn phòng ngài Phó giám đốc.
“Nói đi xem nào,” Jaynes gằn giọng.
“Lanigan muốn có một thỏa thuận. Hắn tuyên bố có đủ bằng chứng để kết tội Aricia, mấy tay luật sư kia, và một Thượng nghị sĩ mà hắn không nói tên.”
“Bằng chứng loại gì ?”
“Một thùng tài liệu và băng ghi âm, những thứ mà Lanigan đã thu thập trước khi hắn biến đi.”
“Anh đã nhìn thấy cái thùng đó chưa ?”
“Chưa. McDermott nói nó ở trong cốp xe của anh ta.”
“Còn chỗ tiền kia thì sao ?”
“Chúng tôi chưa nói tới chuyện đó. Anh ta muốn gặp ông và ai đó ở Bộ Tư pháp để thảo luận về các khả năng dàn xếp. Tôi có ấn tượng là anh ta cho rằng họ có thể thỏa thuận để làm êm vụ này.”
“Đó luôn luôn là một khả năng khi người ta đánh cắp được những đồng tiền không sạch sẽ. Anh ta muốn gặp ở đâu ?”
“Dưới đó, một chỗ nào đấy ở ngay Biloxi.”
“Chờ gọi cho Sprawling ở Bộ Tư pháp,” Jaynes gần như là tự nói với mình, vừa với tay nhấc điện thoại.
Cà phê đã được mang đến.
Mark Birck gõ gõ chiếc bút lên mặt bàn, khi đang ngồi chờ trong căn phòng dành cho khách đến thăm ở trại giam Liên bang. Chưa đến chín giờ, còn quá sớm để các luật sư gặp gỡ thân chủ của họ, thế nhưng ông ta có một người bạn trong ban quản lý trại. Birck đã giải thích rằng đây là một trường hợp khẩn cấp. Chiếc bàn có những tấm ngăn riêng ở cả hai bên và ở giữa là một tấm kính dày, trên có những lỗ tròn nhỏ để người ngồi hai bên có thể nói chuyện qua đó.
Ông ta ngồi đó bồn chồn đến ba mươi phút. San cùng thì nàng cũng được đưa đến, trên người là một bộ áo liền quần màu vàng với một dãy số màu đen đã phai màu in ngang ngực. Người gác mở chiếc còng và nàng xoa xoa hai cổ tay.
Khi chỉ còn lại hai người, nàng ngồi trên ghế và nhìn Birck. Ông ta đẩy tấm danh thiếp qua một cái khe hẹp. Nàng cầm lấy và xem kỹ từng chữ.
“Patrick phái tôi tới ” ông ta nói, và nàng nhắm mắt lại.
“Cô không sao chứ ?” Ông ta vội hỏi.
Nàng tì người trên hai khuỷu tay và đáp, “Tôi không sao. Cảm ơn là ông đã đến. Khi nào thì tôi ra được ?”
“Phải một vài ngày. Các nhà chức trách Liên bang có thể làm một trong hai điều. Một là họ có thể truy tố cô về tội sử dụng hộ chiếu giả để đi lại, và thế cũng đã là nặng. Song cũng là chuyện vớ vẩn thôi bởi lẽ cô là người nước ngoài và không có tiền án tiền sự gì. Trường hợp thứ hai, và có nhiều khả năng hơn, thì đơn giản là họ sẽ trục xuất cô với lời cam đoan của cô là sẽ không bao giờ quay lại! Cho dù cách nào thì họ cũng mất một vài ngày để quyết định. Trong khi chờ đợi, cô đành phải ở đây vì chúng tôi không thể đòi ngay được việc nộp tiền bảo lãnh.”
“Tôi hiểu.”
“Patrick rất lo lắng cho cô.”
“Tôi biết. Bảo anh ấy là tôi không sao. Và tôi rất lo cho anh ấy.”
Birck chỉnh chỉnh lại tập giấy ghi chép và nói, “Bây giờ, Patrick muốn được biết tới chi tiết chính xác của việc vì sao cô bị bắt.”
Nàng mỉm cười và có vẻ thấy yên tâm hơn. Tất nhiên là Patrick sẽ muốn biết hết các chi tiết. Nàng bắt đầu với gã đàn ông có cặp mắt màu xanh xám, và từ từ kể lại toàn bộ câu chuyện.
oOo
Benny luôn xem thường cái bãi biển ở Biloxi. Chỉ độc một dải cát hẹp, với một bên là con đường cao tốc mà đi bộ qua thì quá nguy hiểm còn bên kia là một thứ nước màu vàng nhạt, tẻ ngắt, và quá mặn cho việc bơi lội. Vào mùa hè, nó chỉ thu hút dược những người đi nghỉ ít tiền, và vào các kỳ nghỉ cuối tuần thì là đám sinh viên. Sự phát triển của các sòng bạc có thu hút thêm du khách tới bãi biển này, nhưng họ cũng chỉ ra đây chốc lát rồi lại quay về với canh bạc của họ.
Ông ta đậu xe ở bến tàu Biloxi, châm một điếu xìgà dài thượt, bỏ giầy và cũng đành đi dạo dọc theo bãi biển mà giờ đây đã sạch sẽ hơn nhiều, nhờ có các sòng bạc kia. Cả bãi biển vắng lặng. Xa xa, một vài chiếc thuyền đánh cá rập rình trên mặt biển.
Cú điện thoại trước đó một giờ của Stephano đã làm hỏng cả buổi sáng, và nhiều khả năng sẽ làm thay đổi cả phần đời còn lại của ông ta. Với cô gái kia đã bị giam lại, ông ta không còn cơ hội tìm lại khoản tiền đó nữa. Giờ đây, cô ta không thể còn dẫn ông ta đến với chỗ tiền, và cũng không thể còn dùng cô ta để gây sức ép được với Lanigan.
Chính quyền Liên bang đã có một bản cáo trạng dành cho Patrick. Về phần hắn, Patrick có tiền và có những chứng cớ. Cái này có thể đánh đổi với cái kia, và Aricia có thể bị kẹt giữa hai lằn đạn. Khi những kẻ đồng lõa với ông ta, Bogan và cả cái đám luật sư bệnh hoạn kia, bị gây sức ép, họ sẽ khai thốc khai tháo ngay lập tức. Benny đã quá từng trải, và ông ta biết rõ điều đó. Ông ta đã ao ước là tìm lại được số tiền đó, rồi cùng với nó biến đi ngay, giống như Patrick.
Thế nhưng giấc mơ đó giờ đây đã kết thúc. Ông ta còn lại được một triệu. Ông ta cũng có bạn bè ở những nước khác, và những mối quan hệ khắp nơi trên thế giới. Đã đến lúc phải biến đi, như Patrick.
Sandy giữ hẹn, tới gặp T.L.Parrish vào lúc mười giờ sáng tại văn phòng ủy viên công tố, mặc dù rất muốn hoãn cuộc gặp để dành buổi sáng xem xét các tài liệu. Vào lúc anh rời khỏi văn phòng của mình lúc tám rưỡi thì tất cả đám nhân viên và cả hai cổ đông của anh đều đang làm công việc sao chụp và phóng to những trang tài liệu quan trọng.
Parrish đã yêu cầu có cuộc gặp này. Sandy thì biết rõ là vì sao. Vụ án của bang chống lại Patrick có những khiếm khuyết lớn, và giờ đây khi mà tâm trạng kích động của việc buộc tội đã qua đi thì đã đến lúc phải nói chuyện công việc. Các công tố viên thường chỉ muốn những vụ án thông thường, và chẳng bao giờ thiếu những vụ đó cả. Nhưng còn một vụ thu hút sự chú ý của dư luận, với những điểm bất trắc lớn, thì lại là chuyện khác.
Pavrish muốn thăm dò, thế nhưng thoạt đầu ông ta chỉ nói những lời khoa trương, làm dáng làm vẻ, và nói về nơi xử án mà thôi. Bất kỳ ở đâu, một hội thẩm đoàn cũng sẽ không thể nào thông cảm được với một luật sư đã giết người vì tiền. Sandy, thoạt đầu, cũng chỉ lắng nghe. Parrish dẫn ra những số liệu ưa thích về tỉ lệ kết tội thành công của bản thân ông ta và thực tế là ông ta chưa bao giờ thua trong một vụ án về tội giết người. Ông ta nói một cách không hề khoác lác là đã khép được tới tám tội phạm vào án tử hình.
Thực sự là Sandy còn nhiều việc đáng làm hơn. Anh cần có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Parrish, nhưng không phải là hôm nay. Anh cật vấn ông ta rằng làm sao có thể chứng minh được rằng vụ giết người đã xảy ra trên địa hạt quận Harrison. Và tiếp đó, anh nêu vấn đề về nguyên nhân của cái chết – làm sao có thể chứng minh được điều đó ? Chắc chắn là Patrick sẽ không khai báo trước tòa để giúp họ trong việc này rồi. Và một câu hỏi lớn, nạn nhân là ai ? Theo nghiên cứu của Sandy, chưa hề có một án tử hình nào được ghi nhận trong bang này, với một nạn nhân không xác định được danh tính.
Parrish đã chờ đợi những câu hỏi đầy rắc rối này, và đã làm một việc thích hợp là né tránh những câu trả lời cụ thể. “Thân chủ của ông có cân nhắc tới một thương lượng nào về việc nhận tội hay không nhận tội không ?” Sau cùng, ông ta hỏi, vẻ như thông cảm lắm.
“Không.”
“Sau này thì sao ?”
“Cũng không.”
“Sao lại không ?”
“Ông đã chạy tới hội thẩm đoàn, lấy cho bằng được bản cáo trạng buộc tội tử hình, chìa ra cho báo chí, thì giờ đây ông phải chứng minh được nó. Ông đã không thèm đợi để xem lại các chứng cứ của mình. Thôi dẹp đi.”
“Tôi có thể kêu được một bản án về tội ngộ sát,” Parrish giận dữ nói. “Với khung hình phạt hai mươi năm.”
“Có thể,” Sandy hờ hững đáp. “Nhưng thân chủ của tôi lại đã không bị truy tố về tội ngộ sát cơ mà.”
“Tôi có thể làm điều đó vào ngày mai.”
“Được thôi. Cứ làm đi. Hãy bỏ những cáo buộc về tội giết người, thay thế bằng tội ngộ sát, rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện.”