Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồng Đạo

Chương 17

Tác giả: John Grisham

Người dịch: Nguyễn Bá Long

Nhà xuất bản: NXB Văn học

Shared by: CCG –

Hắn đã không gội đầu suốt ba ngày liên tiếp. Hắn muốn mái tóc có vẻ bóng dầu. Hắn cũng không cạo râu ria gì cả. Còn quần áo bên ngoài, hắn chuyển từ bộ đồ ngủ nhẹ bằng vải bông trở lại với bộ đồ rộng thùng thình cũ màu nước biển, nay đã nhàu nát. Hayani hứa kiếm cho hắn một bộ mới. Thế nhưng hôm nay, hắn cần bộ nhàu nát này. Hắn đi một chiếc tất màu trắng vào chân bên phải, nhưng mà có một vết bỏng nặng ngay phía trên mắt cá, và hắn muốn mọi người nhìn thấy. Bởi vậy hắn lại cởi ra. Chỉ một đôi dép bằng cao su màu đen dùng đi trong phòng tắm mà thôi.

Ngày hôm nay người ta sẽ trưng hắn ra. Cả thế giới đang chờ đợi.

Sandy đến vào lúc mười giờ với một cặp kính râm rẻ tiền, thể theo yêu cầu của hắn, cùng một cái mũ đen có mang dòng chữ Các vị thánh New Orleans. “Cảm ơn,” Patrick nói trong khi hắn đứng trước gương trong phòng tắm ngắm nghía cặp kính và sửa sang cái mũ.

Bác sĩ Hayani đến sau đó vài phút, và Patrick giới thiệu hai người với nhau. Patrick đột nhiên cảm thấy bồn chồn và váng đầu. Hắn ngồi xuống mép giường, đưa tay vuốt tóc và cố gắng thở chầm chậm. “Tao không bao giờ nghĩ lại có ngày hôm nay cả, mày biết không,” hắn lầm bầm với cái sàn nhà. “Không bao giờ.” Tay bác sĩ và người luật sư của hắn nhìn nhau không còn biết nói gì.

Hayani ra lệnh mang tới một liều thuốc làm dịu thần kinh khá mạnh, và Patrick uống liền cả hai viên. “Có thể là tôi sẽ ngủ qua mọi chuyện,” hắn nói.

“Tôi sẽ lo phần trình bày,” Sandy nói. “Cứ cố gắng và nghỉ ngơi đi.”

“Hẳn là phải thế rồi,” Hayani nói.

Một tiếng gõ cửa, và cảnh sát trưởng Sweeney bước vào với đám phụ tá đông đảo đủ để đàn áp một cuộc nổi loạn. Những lời chào hỏi cứng nhắc. Patrick đội chiếc mũ Các thánh kia lên, đeo cặp kính râm mới, đen thui và to tướng, rồi chìa hai cổ tay ra cho người ta khóa.

“Cái gì kia ?” Sandy lên tiếng, tay chỉ vào cặp khóa chân mà một cảnh sát đang cầm.

“Khóa chân,” Sweeney đáp.

“Tôi không nghĩ vậy,” Sandy nói gay gắt. “Anh ta còn có những vết bỏng ở trên mắt cá.”

“Đúng thế,” bác sĩ Hayani mạnh bạo nói, sốt ruột muốn được vào cuộc. “Đây,” anh ta khẳng định, chỉ vào mắt cá bên trái của Patrick.

Sweeney cân nhắc trong một khoảnh khắc, và sự lưỡng lự này làm cho ông ta phải trả giá. Sandy lấn tới: “Nào, thưa ông cảnh sát trưởng, hắn có khả năng chạy trốn không đấy ? Hắn bị thương, bị khóa tay, với tất cả những người này ở xung quanh. Hắn sẽ làm chuyện quái gì được hả ? Vùng chạy ư ? Các ông không đến nỗi quá chậm chạp, phải không nào ?”

“Tôi sẽ gọi cho ông chánh án, nếu cần,” bác sĩ Hayani bực dọc nói.

“Nhưng mà hắn đến đây với chiếc khóa chân,” viên cảnh sát trưởng nói.

“Đó là FBI, Raymond,” Patrick lên tiếng. “Và đó là cái cùm chứ không phải là khóa chân nữa. Thứ đó làm đau lắm.”

Chuyện khóa chân cho qua, và Patrick được dẫn ra hành lang, nơi những người mặc đồng phục màu nâu sẫm im bặt khi thấy bóng hắn. Họ tập hợp lại xung quanh hắn và cả đám từ từ đi ra thang máy. Sandy đi ở bên trái hắn, nhẹ nhàng đỡ một bên khuỷu tay.

Chiếc thang máy quá chật cho cả đám tùy tùng của hắn. Những người không vào được vội vã chạy xuống bằng cầu thang bộ và gặp lại nhau ở bên dưới nhà, rồi cùng đi qua khu tiếp đón, qua những cánh cửa lớn bằng kính, bước ra ngoài trời trong bầu không khí ấm áp của mùa thu. Họ đưa hắn ngồi vào trong một chiếc Suburban đen mới tinh với phù hiệu của cảnh sát quận nổi bật hai bên thân xe, và chiếc xe lập tức chuyển bánh, theo sau là một chiếc Suburban trắng chở đám bảo vệ. Tiếp theo sau là ba chiếc xe tuần tiễu mới được cọ rửa bóng nhoáng. Phía đằng trước là hai chiếc xe tuần tiễu, dẫn đầu đoàn xe vượt qua các trạm kiểm soát quân sự để tiến ra thế giới dân sự ở bên ngoài.

Qua cặp kính râm to tướng, Patrick nhìn ngắm tất cả. Những đường phố mà hắn đã qua lại cả ngàn lần. Những ngôi nhà quen thuộc. Họ rẽ lên xa lộ 90 và kia là Vịnh, mặt nước yên bình của nó dường như không thay đổi gì kể từ khi hắn ra đi. Kia là bãi biển, một doi cát hẹp nằm sát từ con đường ra tới mép nước, tách xa hẳn những khách sạn và những khu nhà nằm ở phía bên trong này.

Vùng bờ biển này đã trở nên thịnh vượng trong thời gian hắn biệt tích, chủ yếu là nhờ vào sự xuất hiện đáng ngạc nhiên của những sòng bạc. Hồi hắn bỏ đi thì cũng đã có tin đồn về việc các sòng bạc sẽ được mở, và giờ đây hắn đang ngồi xe chạy ngang qua những sòng bạc lớn kiểu Las Vegas với những nét hào nhoáng và ánh đèn nêông. Các khu đỗ xe chật ních, và lúc này mới là chín rưỡi sáng.

“Có bao nhiêu sòng bạc ?” Hắn hỏi viên cảnh sát trưởng đang ngồi kế bên phải.

“Mười ba hiện tại. Sắp còn thêm nữa.”

“Khó mà tin nổi.”

Liều thuốc làm dịu thần kinh đã bắt đầu có công hiệu. Hơi thở của hắn trở nên nặng nề và thân thể hắn chùng xuống. Hắn cảm thấy như đã ngủ gà ngủ gật trong một chốc lát, thế rồi họ rẽ vào phố Main và hắn lại cảm thấy bồn chồn. Chỉ còn vài dãy phố nữa. Vài phút nữa, và cả cái quá khứ của hắn sẽ lại ập tới. Qua tòa thị chính, phía bên trái, mọi thứ lúc này cứ loang loáng, rồi khu Vieux Marche và ở giữa dãy phố cổ với đầy những cửa hàng cửa hiệu này là một tòa nhà trắng lớn đẹp đẽ mà hắn từng sở hữu một phần với tư cách là một cổ đông của Hãng luật Bogan, Rapley, Vitrano, Havarac, và Lanigan.

Nó vẫn còn đó nhưng nhóm cổ đông thì đang rúm ró ở bên trong.

Phía trước là Tòa án quận Harrison, chỉ cách văn phòng cũ của hắn có ba khúc phố. Đó là một ngôi nhà gạch xây hai tầng đơn giản, với một sân cỏ nhỏ ở đằng trước, cạnh phố Howard. Trên sân đầy nhóc người. Xe cộ đậu nối dài hai bên các dãy phố. Những người đi bộ cũng đang vội vã đi dọc trên các hè phố, có vẻ như tất cả đều đang hướng về tòa án. Những chiếc xe chạy phía trước dạt sang một bên khi đoàn xe của Patrick lao tới.

Đám người ở phía trước tòa án sôi động hẳn lên ở cả hai bên, nhưng bị các rào chắn của cảnh sát cản lại. Patrick đã chứng kiến một vài kẻ giết người tai tiếng bị đưa đến và đưa đi khỏi tòa án qua lối cửa sau và bởi vậy hắn biết chính xác là chuyện gì dang diễn ra. Đoàn xe dừng lại. Những cánh cửa bật mở và hơn một chục cảnh sát tỏa ra. Họ vây lấy xung quanh chiếc Suburban đen. Cánh cửa xe được từ từ mở ra. Sau cùng thì Patrick xuất hiện, bộ đồ thùng thình màu nước biển của hắn tương phản hoàn toàn với những bộ đồng phục màu nâu sẫm vây kín xung quanh.

Một đám đông các phóng viên báo nói, báo ảnh và báo hình đã nín thở chờ đợi dọc cái rào chắn gần nhất. Những người phía xa cũng đang chạy ùa lại. Patrick lập tức hiểu ngay hắn đang là tâm điểm của sự chú ý, và hắn cúi đầu thấp xuống, nép mình giữa đám cảnh sát. Họ dẫn hắn đi nhanh về phía cửa sau, trong khi một chuỗi những câu hỏi ngớ ngẩn vang lên hướng về phía hắn.

“Patrick, cảm giác trở về thế nào ?”

“Tiền ở đâu, Patrick ?”

“Ai cháy trong xe, Patrick ?”

Cánh cửa và những bậc cầu thang ở phía sau này là lối mà Patrick đã đôi lần dùng tới khi phải vội vã tìm xin chữ ký của một vị thẩm phán nào đó. Đột nhiên, cái hơi hướng nơi đây trở nên quen thuộc. Những bậc thang bằng bêtông đã bốn năm nay không được sơn lại. Rồi qua một cánh cửa nữa, một đoạn hành lang ngắn với một đám đông các nhân viên tòa án đang tụ tập ở một đầu để trố mắt ra mà nhìn hắn. Họ đưa hắn vào trong phòng hội thẩm, kề bên phòng xét xử, và hắn ngồi xuống chiếc ghế có một bình cà phê đặt bên.

Sandy xáp lại, lo lắng không biết hắn có làm sao không. Cảnh sát trưởng Sweeney cho đám cảnh sát ra đợi ở bên ngoài.

“Cà phê nhé ?” Sandy hỏi.

“Xin cho một ly đen.”

“Không sao chứ, Patrick ?” Sweeney hỏi.

“Không sao, Raymond. Cảm ơn.” Hắn có vẻ nhu mì và khiếp sợ . Tay chân hắn run lật bật, không thể ngừng lại được. Hắn không để ý đến ly cà phê, và với cả hai tay vẫn bị khóa, hắn chỉnh lại cặp kính râm và kéo cái mũ sụp xuống thấp nữa. Đôi vai hắn xệ xuống.

Có tiếng gõ cửa, và một cô gái xinh đẹp có tên là Belinda ngó cổ vào nói, “Ngài thẩm phán Huskey muốn gặp Patrick.” Giọng nói thật là quen thuộc. Patrick ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa và khẽ khàng nói, “Xin chào, Belinda.”

“Chào Patrick. Chúc mừng đã trở về.”

Hắn ngoảnh đi. Cô ta là thư ký trong văn phòng hành chính của tòa án, và tất cả các luật sư đều tán tỉnh cô ta. Một cô gái dịu dàng với một giọng nói dịu dàng. Thật là đã bốn năm rồi ư ?

“Tại đâu ?” Viên cảnh sát trưởng hỏi.

“Ngay đây,” cô ta đáp. “Trong vài phút nữa.”

“Anh có muốn gặp ông Thẩm phán không, Patrick?” Sandy hỏi. Đó không phải là điều bắt buộc. Trong hoàn cảnh bình thường thì đó là việc hoàn toàn bất thường.

“Tất nhiên.” Patrick rất muốn gặp Karl Huskey.

Cô ta quay đi và khép cửa lại.

“Tôi ra ngoài một chút,” Sweeney nói. “Tôi muốn hút điếu thuốc.”

Sau cùng, chỉ còn lại Patrick và luật sư của hắn. Patrick đột nhiên ngẩng phắt lên. “Có vài chuyện thế này. Anh có nghe tin tức gì của Leah Pires không ?”

“Không,” Sandy đáp.

“Cô ấy sẽ liên lạc ngay đấy, hãy sẵn sàng. Tôi đã viết cho cô ấy một bức thư dài, và tôi muốn nhờ anh chuyển giúp”.

“Được.”

“Thứ hai. Có một thiết bị chống nghe trộm gọi là DX-130, do Hãng điện tử Hàn Quốc Lo Kim sản xuất. Giá chừng sáu trăm đôla; kích cỡ bằng độ một chiếc máy ghi âm cầm tay. Kiếm một cái, và mang nó theo bất kỳ lúc nào chúng ta gặp nhau. Chúng ta sẽ phải dọn sạch phòng và điện thoại trước mỗi cuộc nói chuyện. Còn nữa, hãy thuê một hãng thám tử có tên tuổi ở New Orleans để kiểm tra văn phòng của anh hai lần một tuần. Rất đắt đấy, nhưng tôi sẽ trả tiền. Có câu hỏi gì không ?”

“Không.”

Một tiếng gõ cửa khác, và Patrick lại rũ xuống. Thẩm phán Karl Huskey một mình bước vào, không áo choàng, với chiếc kính trắng trễ xuống tới tận ngang mũi. Mái tóc hoa râm cùng đôi mắt nhăn nheo làm cho ông có vẻ già hơn và thông thái hơn nhiều so với cái tuổi bốn mươi tám, và ông thích thế.

Patrick ngước nhìn và đã mỉm cười khi Huskey chìa tay ra. “Rất mừng được thấy anh, Patrick,” ông nói vẻ cởi mở trong khi hai người bắt tay, với cái khóa tay kêu lanh canh. Huskey muốn ôm hôn, thế nhưng với sự kiềm chế nghề nghiệp, ông chỉ dừng lại ở một cái bắt tay nhẹ nhàng.

“Khỏe không, Karl ?” Patrick hỏi và vẫn ngồi nguyên trên ghế.

“Bình thường. Còn anh thì sao ?”

“Cũng đỡ hơn, và thật mừng là được gặp anh. Ngay cả trong hoàn cảnh này.”

“Cảm ơn. Tôi không thể hình dung dược… ”

“Chắc là trông tôi khác lắm phải không ?”

“Đúng thế. Tôi không dám chắc là tôi sẽ nhận ra được anh ở ngoài phố ?”

Patrick chỉ mỉm cười.

Cũng giống như một vài người khác còn có chút tình bạn bè dành cho Patrick, Huskey cảm thấy bị phản bội, thế nhưng lại thấy mừng nhiều hơn khi biết người bạn mình chưa chết. Ông rất lo ngại về cái tội danh giết người. Vụ ly hôn và những kiện tụng dân sự kia có thể chống đỡ được, nhưng giết người thì…

Do quan hệ bạn bè của họ, Huskey sẽ không chủ trì phiên tòa xét xử. Ông dự định xử lý những vấn đề sơ bộ, rồi sẽ đứng sang một bên trước khi phải có những phán quyết quan trọng. Người ta vốn đã lắm xì xầm về chuyện này.

“Tôi cho rằng anh sẽ tuyên bố mình vô tội,” ông ta nói.

“Phải, đúng là thế.”

“Vậy thì sẽ có phiên xuất hiện trước tòa thường lệ đầu tiên. Tôi sẽ bác bỏ việc đóng tiền thế chân bởi vì đây là một vụ giết người.”

“Tôi hiểu. Karl.”

“Tất cả sẽ diễn ra trong không đầy mười phút.”

“Tôi đã từng ở đây. Mỗi cái ghế ngồi là khác thôi mà.”

Mười hai năm ngồi ghế quan tòa, Thẩm phán Huskey thường phải lấy làm ngạc nhiên về mức độ thông cảm mà ông dành cho những người bình thường đã phạm phải các tội ác. Ông nhìn thấy cái vẻ mặt con người trong nỗi chịu đựng của họ. Ông thấy tội lỗi đang nhai tươi nuốt sống họ. Ông đã đưa vào tù hàng trăm người, những người mà nếu như có cơ hội thì họ hẳn sẽ rời khỏi tòa án của ông và không bao giờ tái phạm nữa. Ông muốn được giúp đỡ, muốn chìa tay ra, muốn dung thứ. Nhưng đây lại là Patrick. Ông xúc động đến suýt phát khóc lúc này. Người bạn cũ – tay bị xích, áo quần như hề, thay hình đổi dạng, lo lắng, và sợ hãi khôn xiết. Ông muốn được mang hắn về nhà, cho hắn một bữa ăn ngon lành, để hắn nghỉ ngơi và giúp hắn làm lại cuộc đời.

Ông quỳ một chân xuống cạnh hắn, và nói, “Patrick, vì những lý do rõ ràng, tôi không thể nào xử vụ này được. Ngay lúc này, tôi sẽ lo một số việc ban đầu để bảo đảm rằng anh được bảo vệ. Tôi vẫn là bạn của anh. Đừng ngần ngại gì nếu muốn gọi tôi.” Ông vỗ vỗ thật nhẹ trên đầu gối hắn, chỉ sợ nhỡ chạm vào một chỗ còn đau nào đó.

“Cảm ơn Karl,” Patrick nói và cắn chặt môi.

Karl muốn được nhìn tận mắt hắn, nhưng điều đó là không thể được vì cặp kính đen kia. Ông dứng dậy và đi ra cửa. “Mọi chuyện hôm nay dều như thường lệ, ông luật sư,” ông nói với Sandy.

“Ngoài đó có nhiều người lắm hả ?” Patrick hỏi.

“Đúng vậy, Patrick. Cả bạn bè lẫn kẻ thù. Tất cả đều đang ở ngoài đó.” Ông ta rời khỏi căn phòng.

Vùng bờ biển này vốn từ lâu đầy rẫy những vụ giết người giật gân và những tên tội phạm tai tiếng, bởi vậy những phòng xét xử đông nghịt người không phải là chuyện lạ lùng gì. Tuy vậy, không ai có thể nhớ nổi đã bao giờ có một đám đông đến như thế cho một phiên xuất hiện trước tòa lần đầu tiên hay chưa. Báo chí đã đến từ sớm và chiếm những chỗ tốt. Bởi lẽ Mississippi là một trong số ít bang còn lại vẫn khôn ngoan duy trì lệnh cấm đưa các máy thu hình vào phòng xử án nên các phóng viên sẽ buộc phải ngồi đó, xem và nghe, rồi dùng lời lẽ của mình để mô tả lại những gì họ được chứng kiến. Họ sẽ buộc phải làm các phóng viên thật sự, một nhiệm vụ mà hầu hết bọn họ không đủ khả năng làm nổi.

Mọi phiên tòa lớn đều thu hút một đám người thông thường – nào là các nhân viên, các thư ký từ các ban bệ của tòa án, nào là những trợ lý uể oải, những cảnh sát mệt mỏi và những luật sư ở địa phương, những người quanh quẩn suốt ngày, uống cà phê miễn phí trong phòng làm việc của các nhân viên tòa án, bàn tán, kiểm tra lại các chứng thư về bất động sản, chờ một thẩm phán ký lệnh của tòa, nói chung là làm bất kỳ điều gì để không phải trở về văn phòng của họ – và Patrick đã thu hút tất cả những người này và còn hơn thế.

Rất nhiều luật sư có mặt chỉ để được nhìn thấy Patrick. Báo chí đăng đầy những câu chuyện về hắn suốt bốn ngày nay, nhưng không ai thấy một tấm ảnh mới nào của hắn. Có vô vàn những đồn đại quanh vẻ bên ngoài của hắn. Câu chuyện về vụ tra tấn lại càng làm tăng thêm sự tò mò.

Charles Bogan và Doug Vitrano ngồi cùng nhau ở khoảng giữa phòng, cố áp sát được gần nhất về phía trước. Đám phóng viên chết tiệt kia đã tới trước họ. Họ muốn được ngồi ở hàng đầu, gần cái bàn mà bị cáo thường ngồi. Họ muốn trông thấy hắn, muốn nhìn vào tận mắt hắn, muốn văng ra những lời đe dọa và tục tĩu nếu như có thể được, và muốn nhổ cả nước bọt nữa, ở ngay cái nơi biểu hiện của nền văn minh này. Thế nhưng, họ đang phải ngồi ở tận hàng ghế thứ năm, nóng lòng chờ đợi cái giây phút mà họ đã tưởng là không bao giờ xảy ra này.

Tay cổ đông thứ ba, Jimmy Havarac, đứng ở bức tường phía sau, thầm thì trò chuyện với một viên cảnh sát. Ông ta phớt lờ ánh mắt của những người quen biết, mà nhiều người trong số đó cũng là những luật sư và từng ngầm sung sướng khi chỗ tiền kia biến mất và hãng của Havarac mất cả một khoản khổng lồ. Lẽ ra thì đó đã là khoản thù lao lớn nhất mà một hãng luật từng vớ được ở bang này. Sự ghen tị là một khuynh hướng tự nhiên. Ông ta căm ghét họ, và thực sự là ông ta căm ghét tất cả mọi người trong cái phòng xử án này. Một đám kền kền chầu chực một cái xác chết. Havarac, con trai của một người đánh tôm, vẫn to khỏe, cục cằn, vẫn chưa vượt qua được cái tầm của một cuộc ẩu đả trong quán rượu. Năm phút với riêng Patrick ở trong một căn phòng khóa trái, và ông ta hẳn sẽ lấy lại được khoản tiền kia.

Ethan Rapley, người cổ đông thứ tư, như thường lệ vẫn đang ở nhà, trên căn phòng áp mái, bận rộn với một bản trình bày vắn tắt về một khuyến nghị vô vị. Ông ta sẽ đọc mọi chuyện về phiên tòa này vào ngày mai.

Một nhóm nhỏ luật sư là các bạn bè cũ, tới đây để động viên cho Patrick. Chạy trốn là một giấc mơ phổ biến, thường không được nói ra, của nhiều luật sư ở các thành phố nhỏ, ngập đầu trong đống công việc mệt mỏi và bị đòi hỏi quá cao. Chí ít thì Patrick cũng đã dám theo đuổi giấc mơ đó, và họ tin chắc rằng sẽ có một giải thích nào đó về cái xác chết kia.

Đến muộn và bị đẩy vào một góc là Lance. Gã đã lảng vảng ở phía sau với đám phóng viên, dò xét mức độ bảo vệ. Khá chặt chẽ, ít ra cũng là lúc này. Thế nhưng liệu cảnh sát có thể duy trì mãi thế này, hàng ngày, trong một vụ xét xử kéo dài không ? Đó là vấn đề.

Nhiều người khác nữa cũng có mặt, những người mà Patrick chỉ tình cờ quen biết nhưng nay bỗng nhiên quả quyết rằng họ đã từng là chỗ thân thiết nhất của hắn. Thực ra còn có người chưa bao giờ gặp Patrick, nhưng điều đó không ngăn được những câu chuyện không đâu vào đâu của họ về Patrick thế này, Patrick thế khác. Cũng giống như vậy, Trudy đột nhiên có những người bạn mới, ghé tới để nguyền rủa cái người đàn ông đã làm cho trái tim ả tan nát và bỏ rơi cả con bé Ashley Nicole bé bỏng, vàng ngọc.

Họ đọc truyện và xem báo, cố làm ra vẻ chán chường, như thể là họ thực sự không muốn có mặt ở đó. Có sự chuyển động chỗ các phụ tá và mõ tòa ở phía trên và căn phòng lập tức trở nên yên lặng. Những tờ báo nhất tề được hạ xuống. Cánh cửa gần chỗ ngồi của hội thẩm đoàn mở ra và những bộ đồng phục màu nâu bước vào. Cảnh sát trưởng Sweeney xuất hiện, giữ Patrick ở nơi khuỷu tay, rồi hai cảnh sát nữa, và sau cùng là Sandy.

Hắn kia rồi ! Những cái cổ vươn cao lên, những cái đầu ngả sang bên này, bên kia. Các họa sĩ vẽ tranh trong phòng xử án bắt tay vào việc.

Patrick bước chầm chậm tới bàn bị cáo, đầu cúi xuống, mặc dù sau cặp kính đen hắn vẫn đang quan sát đám khán giả kia. Hắn thoáng nhìn thấy Havarac ở sát bức tường đằng sau, bộ mặt giận dữ của ông ta nói lên tất cả. Và ngay trước khi ngồi xuống, hắn nhìn thấy Cha Phillip, người lo phần hồn của hắn, trông già hơn nhiều nhưng vẫn tử tế như trước.

Hắn ngồi thu mình, vai chùng xuống, mặt cúi gằm, ở đây không có chỗ cho sự kiêu hãnh. Hắn không nhìn ra xung quanh bởi vì hắn có thể cảm thấy những ánh mắt từ mọi hướng. Sandy đặt tay lên vai hắn và thầm thì vớ vẩn gì đó.

Cánh cửa lại mở ra, và T.L. Parrish, công tố viên quận, một mình đi thẳng tới bàn của ông ta, cạnh bàn Patrick. Đó là con mọt sách với một cái tôi nhỏ bé, bức bối. Không có một cương vị cao hơn nào chờ đợi ông ta. Công việc truy tố của ông ta hoàn toàn đơn điệu, lạnh lùng và không hề có chút tình cảm nào. Hiện tại ông ta có tỉ lệ kết án cao thứ hai trong bang. Ông ta ngồi xuống cạnh viên cảnh sát trưởng, người vừa chuyển từ bàn Patrick về chỗ của mình. Đằng sau ông ta là các nhân viên đặc biệt Joshua Cutter, Brent Myers và hai nhân viên FBI nữa mà Parrish thậm chí không biết tên.

Tất cả đã được chuẩn bị cho một phiên tòa ngoạn mục, thế nhưng ít nhất cũng còn phải sáu tháng nữa vụ án này mới có thể bắt đầu được xét xử. Viên mõ tòa nhắc mọi người chú ý và đứng dậy khi Thẩm phán Huskey bước vào và ngồi xuống ghế quan tòa. “Xin mời ngồi,” đó là những lời đầu tiên của ông, và mọi người ngồi xuống.

“Vụ án số 96-1140, Bang truy tố Patrick S. Lanigan. Bị cáo có mặt không ?”

“Có, thưa ngài,” Sandy nói, hơi nhỏm người lên.

“Ông đứng lên được chứ, ông Lanigan ?” Huskey yêu cầu. Patrick, tay vẫn bị khóa, từ từ đẩy chiếc ghế lại phía sau và đứng lên. Lưng hắn hơi gập lại, đầu cúi và đôi vai trễ xuống. Hắn không đóng kịch. Liều thuốc làm dịu thần kinh kia đã làm tê liệt phần lớn các bộ phận trên thân thể hắn, kể cả bộ não.

Người hắn hơi cứng.

“Ông Lanigan, tôi đang có trong tay bản cáo trạng chống lại ông do hội thẩm đoàn quận Harrison chuyển đến, trong đó ông bị cho rằng đã giết người, và vì hành động đó ông bị buộc tội cố sát. Ông đã đọc cáo trạng này chưa ?”’

“Rồi, thưa ngài,” hắn đáp, đầu ngẩng lên, với giọng nói mạnh mẽ nhất mà hắn có thể có được.

“Ông đã thảo luận với luật sư của ông chưa ?”

“Rồi, thưa ngài.”

“Ông muốn biện hộ thế nào ?”

“Không có tội.”

“Lời tuyên bố không có tội của ông được ghi nhận. Ông có thể ngồi xuống.”

Huskey sắp xếp lại mấy tờ giấy, rồi nói tiếp: “Tại đây, tòa ban bố một lệnh cấm phát ngôn đối với bị cáo, các luật sư, cảnh sát cùng các nhân viên điều tra, và tất cả các nhân chứng nếu có, cũng như đối với tất cả các nhân viên của tòa án, có hiệu lực tức thời và kéo dài cho đến khi vụ xét xử này kết thúc. Tôi có các bản sao lệnh này cho mọi người để đọc. Bất kỳ sự vi phạm nào đối với lệnh này cũng dẫn tới tội coi thường tòa án, và tôi sẽ có biện pháp nghiêm khắc đối với bất kỳ người vi phạm nào. Không một lời nào với bất kỳ một phóng viên hay nhà báo nào nếu không có sự chấp thuận của tôi. Các luật sư có câu hỏi nào không ?”

Giọng ông ta không để ai phải nghi ngờ rằng đây là chuyện hoàn toàn nghiêm túc, và còn làm cho người ta hiểu rằng những kẻ vi phạm hẳn sẽ bị trừng phạt. Các luật sư im lặng.

“Tốt. Tôi đã chuẩn bị một lịch trình về những thẩm vấn, khuyến nghị, xét xử sơ bộ và xét xử. Có thể nhận được ở văn phòng thư ký tòa án. Còn gì nữa không ?”

Parrish đứng dậy và nói, “Có một vấn đề nhỏ, thưa ngài. Chúng tôi muốn được đưa bị cáo về trung tâm giam giữ của chúng tôi ngay khi có thể được. Như ngài biết, bị cáo hiện ở trong bệnh viện của căn cứ, và, chúng tôi…”

“Ông Parrish, tôi vừa mới nói chuyện với bác sĩ của bị cáo. Bị cáo đang được điều trị y tế. Tôi bảo đảm với ông rằng ngay khi bị cáo được bác sĩ cho xuất viện, chúng ta sẽ chuyển bị cáo tới nhà tù quận Harrison.”

“Xin cảm ơn, ngài chánh án.”

“Nếu không còn gì nữa thì chúng ta ngừng ở đây.”

Hắn được đưa ra khỏi phòng xét xử, trở xuống cái cầu thang ở phía sau, và được đẩy vào chiếc Suburban đen trong khi các ống kính máy thu hình xâu vào. Patrick ngủ gà ngủ gật trên đường trở về bệnh viện.

Bình luận
× sticky