Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Patrick đi đi lại lại ở phía cuối căn phòng hội chẩn của các bác sĩ trong khi Sandy ngồi đó, lắng nghe và ghi chép. Đĩa bánh ngọt mà một cô y tá mang đến cho họ vẫn còn nguyên. Sandy rất khoái bánh ngọt và thầm hỏi không biết có bao nhiêu kẻ tử tù có được bánh ngọt đưa đến tận mồm thế này ? Bao nhiêu có cả một nhóm bảo vệ riêng ? Và bao nhiêu có được một vị thẩm phán ghé vào cùng ăn một chiếc pizza ?
“Tình hình đang thay đổi, Sandy,” Patrick nói mà không hề nhìn sang. “Chúng ta phải hành động nhanh mới được.”
“Hành động thế nàọ ?”
“Cô ấy sẽ không ở lại đây được, chừng nào cha cô ấy vẫn mất tích.”
“Như thường lệ, tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả. Những khoảng trống ngày càng lớn, còn hai người thì cứ lấp la lấp lửng. Trong khi tôi chỉ là luật sư. Làm sao mà tôi hiểu tất cả được chứ ?”
“Cô ấy có các hồ sơ, và toàn bộ câu chuyện. Anh phải đi gặp cô ấy.”
“Thì tôi vừa mới gặp đêm qua.”
“Cô ấy đang chờ anh.”
“Thật ư ? Tại đâu ?”
“Có một ngôi nhà bên bờ biển ở Perdilo. Cô ấy ở đó.”
“Để xem nào. Nghĩa là tôi phải gác lại mọi chuyện và đi tới đó ngay bây giờ.”
“Chuyện quan trọng đấy, Sandy.”
“Các thân chủ khác của tôi cũng quan trọng,” anh bực tức nói. “Sao anh không thể báo cho tôi biết trước, dù chỉ một giờ đồng hồ.”
“Tôi xin lỗi.”
“Tôi có một phiên tòa chiều nay. Con gái tôi có một trận bóng đá. Phải chăng là quá đáng khi đòi hỏi được báo trước ?”
“Tôi không thể nào ngừa trước một vụ bắt cóc, Sandy. Anh phải thừa nhận là tình hình có hơi bất thường ở chừng mực nào đó. Xin thông cảm.”
Sandy thở dài và ghi chép đôi điều gì đó. Patrick ngồi ghé vào mép bàn, sát ngay cạnh anh. “Tôi xin lỗi, Sandy.”
“Chúng tôi có thể bàn tới chuyện gì ở ngôi nhà bên bờ biển đó hả ?”
“Aricia.”
“Aricia,” Sandy nhắc lại, rồi nhìn đi chỗ khác. Anh biết những điểm cơ bản, ít ra thì cũng là những gì đã đọc được trên báo chí.
“Sẽ hơi lâu đấy, bởi vậy anh nên chuẩn bị hành lý qua đêm.”
“Tôi sẽ phải ngủ lại ngôi nhà đó ?”
“Phải.”
“Với Leah ?”
“Phải. Đó là một ngôi nhà lớn.”
“Và tôi sẽ phải nói với vợ tôi thế nào đây ? Rằng tôi sẽ qua đêm với một cô gái Braxin xinh đẹp trong một ngôi nhà bên bờ biển ư ?”
“Nếu là tôi thì không. Cứ nói với vợ là anh phải họp với nhóm bào chữa.”
“Được đấy.”
“Cảm ơn, Sandy.”
oOo
Underhill vào cuộc với Oliver sau lúc nghỉ uống cà phê. Họ ngồi cạnh nhau, với một chiếc máy quay video đặt ở đằng sau, chăm chú nhìn vào Stephano ở đầu bàn đằng kia.
“Ai đã thẩm vấn Patrick ?” Underhill hỏi Stephano.
“Tôi không buộc phải nói tên các cộng sự của mình.”
“Người đó có kinh nghiệm gì về thẩm vấn không ?”
“Hạn chế.”
“Hãy mô tả về những biện pháp đã được sử dụng.”
“Tôi không rõ lắm…”
“Chúng tôi đã nhìn ảnh chụp những vết bỏng, ông Stephano. Và FBI chúng tôi đã bị kiện vì những vết thương do người của ông gây ra. Nào, hãy nói xem các ông đã gây ra chúng như thế nào.”
“Tôi không ở đó. Tôi cũng không dự tính việc thẩm vấn bởi lẽ tôi không có mấy kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Tôi chỉ biết một cách chung chung là một loạt cú tra điện đã được thực hiện qua nhiều cực điện gắn trên các điểm khác nhau trên thân thể Lanigan. Đó là điều đã xảy ra. Tôi không hề biết là việc đó sẽ gây ra những vết bỏng nghiêm trọng.”
Một thoáng im lặng trong lúc Underhill và Oliver đưa mắt nhìn nhau. Rõ ràng là họ không tin. Còn Stephano thì khinh khỉnh khịt mũi.
“Cuộc tra tấn đó diễn ra trong bao lâu ?”
“Chừng năm đến sáu giờ.”
Họ nhìn vào hồ sơ và thầm thì gì đó. Underhill hỏi một vài câu về việc xác định nhân dạng và Stephano nói lại việc lấy dấu tay. Oliver thì trầm ngâm và dành gần cả tiếng đồng hồ để cố xác định chính xác là họ tóm được hắn khi nào, đưa hắn đi tận đâu và thẩm vấn hắn trong bao lâu. Họ quay Stephano về chuyến đi ra khỏi vùng rừng núi để tới cái sân bay ở Concepción. Họ thăm dò, tìm hiểu và đề cập đến đủ mọi chuyện khác, thế rồi họ hội ý một lát và quay trở lại với vấn đề chủ yếu.
“Trong cuộc thẩm vấn ông Lanigan, các ông đã biết những gì về chỗ tiền kia ?”
“Không nhiều. Hắn nói với chúng tôi chỗ tiền đó đã từng được để ở đâu, nhưng nó đã bị chuyển đi nơi khác rồi.”
“Chúng tôi có thể hiểu rằng Lanigan đã nói với các ông điều đó trong khi bị ép buộc một cách rất khủng khiếp không đây ?”
“Hiểu vậy cũng không có gì là quá.”
“Các ông có tin rằng Lanigan không biết chỗ tiền kia đang ở đâu vào lúc đó không ?”
“Tôi không ở đó. Nhưng người tiến hành cuộc thẩm vấn nói với tôi một cách chắc chắn, rằng anh ta tin là Lanigan không biết vị trí chính xác của chỗ tiền đó.”
“Cuộc thẩm vấn không được ghi âm hay ghi hình lại ư ?”
“Dĩ nhiên là không,” Stephano đáp, như thể là chưa bao giờ lão nghĩ tới điều đó.
“Ông Lanigan có nhắc tới một kẻ đồng lõa nào không ?”
“Theo chỗ tôi biết thì không.”
“Nghĩa là thế nào ?”
“Nghĩa là tôi không biết.”
“Thế còn người đã tiến hành cuộc thẩm vấn thì sao hả ? Anh ta có nghe thấy Lanigan nhắc tới một kẻ đồng lõa nào không?”
“Theo chỗ tôi biết thì không.”
“Vậy là, theo chỗ ông biết, ông Lanigan không hề nhắc tới một kẻ đồng lõa nào ?”
“Đúng thế.”
Họ lật lại hồ sơ, thầm thì với nhau, rồi im lặng một lúc lâu, một khoảng im lặng gây bất an cho Stephano. Lão đã hai lần nói dối liên tiếp – không có ghi hình ghi âm gì và không có đồng lõa nào – và lão vẫn cảm thấy yên tâm với những lời nói dối đó. Làm sao mà những thằng cha này biết được những điều gì đã được nói tới trong cánh rừng Paragoay kia ? Thế nhưng họ là FBI. Bởi vậy lão hơi bồn chồn, và chờ đợi.
Cửa phòng đột ngột mở ra và Hamilton Jaynes bước vào, theo sau là Warren, tay chuyên gia thẩm vấn thứ ba. “Xin chào, Jack,” Jaynes chào to trong khi ngồi xuống một cái ghế kê ở cạnh bàn. Warren ngồi xuống bên hai đồng sự của anh ta.
“Xin chào, Hamilton,” Stephano đáp, lại càng bồn chồn hơn nữa.
“Tôi đang ngồi nghe ở phòng bên cạnh,” Jaynes nói với một nụ cười. “Và đột nhiên tôi băn khoăn không biết ông có đang nói thật hay không.”
“Đương nhiên là tôi nói thật rồi.”
“Đương nhiên. Này, đã bao giờ nghe thấy cái tên Eva Miranda chưa đấy ?”
Stephano chầm chậm nhắc lại cái tên đó, như thể hoàn toàn bị bối rối. “Tôi không nghĩ vậy.”
“Cô ta là một luật sư ở Rio. Bạn của Patrick.”
“Chưa nghe.”
“Ra vậy, điều đó làm tôi phiền lòng, Jack, bởi lẽ tôi cho rằng ông biết chính xác cô ta là ai cơ đấy.”
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy tên cô ta.”
“Vậy tại sao ông lại cố tìm kiếm cô ta hả ?”
“Tôi không hiểu ông đang nói gì nữa,” Stephano nói, giọng yếu ớt.
Underhill lên tiếng trước. Anh ta nhìn thẳng vào mặt Stephano, nhưng lại nói với Jaynes. “Ông ta đang nói dối.”
“Chắc chắn rồi,” Oliver phụ họa.
“Chuyện đó thì không còn phải nghi ngờ gì,” Warren thêm vào.
Stephano hết nhìn người này lại nhìn người khác. Lão toan nói gì đó nhưng Jaynes đã giơ tay ngăn lại. Cửa phòng mở ra và một đồng sự nữa cùng lò với Underhill, Oliver và Warren bước vào mấy bước, chỉ đủ để nói, “Các phân tích giọng nói cho thấy có bằng chứng xác đáng về sự nói dối.” Anh ta nói xong và lui ra ngoài ngay lập tức.
Jaynes cầm một tờ giấy lên, và nói tóm tắt nội dung trong đó. “Đây là tin xuất hiện trên một tờ báo ở Rio sáng nay. Chuyện về vụ bắt cóc một ông Paulo Miranda nào đó. Con gái của ông ta là bạn của Patrick, Jack. Chúng tôi đã liên lạc với các nhà chức trách ở Rio. Không có việc đòi tiền chuộc. Không có đòi hỏi nào hết từ phía những kẻ bắt cóc.” Ông ta đẩy tờ giấy về phía Stephano, nhưng nó dừng lại ở ngoài tầm với của lão. “Vậy ông Miranda kia đang ở đâu ?”
“Tôi không biết. Tôi không hiểu ông đang nói gì.”
Jaynes nhìn về phía đầu bàn đằng kia.
“Vẫn nói dối,” Underhill nói. Oliver và Warren gật đầu tán thành.
“Chúng ta đã có thỏa thuận, Jack. Ông sẽ nói tất cả sự thật, và chúng tôi sẽ từ bỏ những cáo buộc nhằm vào ông. Và, theo chỗ tôi nhớ, chúng tôi đã đồng ý không bắt giữ các khách hàng của ông. Bây giờ thì tôi phải làm gì hả, Jack ?”
Stephano nhìn Underhill và Oliver, những người dường như đang sẵn sàng đánh giá câu đáp lại tiếp theo của lão. Về phần họ, họ lạnh lùng nhìn lão, không bỏ qua bất kỳ một biểu hiện gì.
“Cô ta biết tiền đang ở đâu,” Stephano đành lòng cất tiếng.
“Còn cô ta thì đang ở đâu?”
“Cô ta đã chạy khỏi Rio khi chúng tôi tìm thấy Patrick.”
“Không có dấu vết nào à ?”
“Không.”
Jaynes nhìn nhóm thẩm vấn của ông ta, và hiểu là lão đã thôi nói dối.
“Tôi đồng ý nói với các ông tất cả,” Stephano nói. “Tôi không đồng ý về bất kỳ điều gì khác nữa. Chúng tôi vẫn tìm kiếm cô ta.”
“Chúng tôi đã không được biết về cô ta.”
“Thật quá đáng. Nếu cần, chúng ta có thể xem lại thỏa thuận của hai bên. Tôi sẽ sung sướng được gọi luật sư của mình.”
“Phải, nhưng chúng tôi đã thấy là ông nói dối.”
“Tôi xin lỗi. Sẽ không còn có chuyện đó nữa.”
“Đừng động đến cô ta, Jack. Và thả người cha của cô ta ra.”
“Tôi sẽ nghĩ về điều đó.”
“Không. Ông phải làm ngay bây giờ.”
oOo
Ngôi nhà nghỉ bên bờ biển kia cao ba tầng, hiện đại nằm trong một dãy nhà có vẻ như giống hệt nhau dọc theo vùng bờ biển mới được phát triển này. Tháng Mười không còn là mùa đi biển. Hầu hết những ngôi nhà ở đây hình như đều bỏ trống. Sandy đậu xe sau một chiếc xe bốn cửa bóng nhoáng, loại khá phổ thông, mang biển Louisiana, và anh cho rằng đó là một chiếc xe đi thuê. Mặt trời đã xuống tới sát mặt nước, chỉ còn cách dăm bảy phân. Suốt vùng Vịnh này vắng lặng; không nhìn thấy một chiếc tàu hay một con thuyền nào. Anh bước lên những bậc thềm, đi theo một hành lang chạy vòng cho tới khi đến trước một cái cửa.
Leah ra mở cửa, miệng mỉm cười, với bản chất của một con người nồng hậu, bất chấp tâm trạng u buồn đang ám ảnh nàng. “Xin mời vào,” nàng nhẹ nhàng nói, và khóa trái cửa lại sau khi Sandy bước qua. Căn phòng khách rộng rãi, có mái vòm, ba mặt là kính và ở giữa là một cái lò sưởi.
“Chỗ này hay quá,” Sandy nói, mũi đã ngửi thấy một mùi thơm lừng bay từ trong bếp ra. Do Patrick giục giã, anh đã không kịp ăn bữa trưa.
“Ông có đói không ?” Nàng hỏi.
“Đến chết đi được.”
“Tôi đang nấu một chút đồ ăn.”
“Tuyệt vời.”
Cái sàn gỗ hơi kêu nhẹ khi Sandy theo nàng sang phòng ăn. Trên mặt bàn là một chiếc thùng các tông, và bên cạnh đó là những giấy tờ được sắp xếp gọn ghẽ. Trước đó hẳn là nàng đang làm việc. Nàng dừng lại bên bàn và nói, “Đây là hồ sơ về Aricia.”
“Do ai chuẩn bị vậy ?”
“Dĩ nhiên là Patrick rồi.”
“Nó nằm ở đâu trong suốt bốn năm qua thế hả ?”
“Được lưu kho. Ngay ở Mobile.”
Những câu trả lời của nàng đều ngắn gọn, và mỗi câu lại gợi ra hàng chục câu hỏi khác. Sandy chỉ muốn có thể nổi cáu được với nàng. “Chúng ta sẽ nói tới nó sau,” nàng nói, kèm theo một cái khoát tay rất đỗi bình thường.
Trong bếp, cả một con gà quay đang được đặt trên thớt, bên chiếc bồn rửa. Một chảo cơm rang với rau đang bốc hơi trên bếp. “Không có gì nhiều,” nàng nói. “Tôi thật thấy khó khi nấu nướng trong bếp của người khác.”
“Trông ngon lắm. Vậy cái bếp này là của ai thế ?”
“Thuê lại. Tôi sẽ dùng ngôi nhà này trong một tháng.”
Nàng chặt thịt gà và bảo Sandy rót rượu, một thứ vang ngon từ California. Họ ngồi vào chiếc bàn nhỏ kê trong cái góc ăn sáng, có thể nhìn ra biển và ngắm những ánh hoàng hôn cuối cùng.
“Chúc sức khoẻ,” nàng nói và nâng cốc.
“Chúc cho Patrick,” Sandy nói.
“Vâng, cho Patrick.” Nàng không hề có ý muốn ăn. Sandy đưa một miếng lườn gà to tướng vào miệng.
“Anh ấy thế nào ?”
Sandy nhai vội vì không muốn làm cho ngưòi phụ nữ xinh đẹp trẻ trung này phải ghê sợ với cái miệng nhồm nhoàm của mình. Một ngụm vang. Giấy ăn lau miệng. “Patrick ổn cả. Những vết bỏng đang lành lại. Một bác sĩ chỉnh hình vừa khám cho anh ấy ngày hôm qua và nói sẽ không cần phải cấy ghép gì. Sẽ còn sẹo trong vài năm, nhưng sau cùng thì cũng hết. Các cô y tá còn mang cả bánh ngọt cho anh ấy. Ông Thẩm phán mang đến bánh pizza. Không dưới nửa tá cảnh sát có vũ trang canh gác bên ngoài, bởi vậy tôi có thể nói là Patrick đang sung sướng hơn bất kỳ một ai đang bị buộc vào tội tử hình.”
“Đó là Thẩm phán Huskey phải không ?”
“Đúng, Karl Huskey. Cô biết ông ấy à ?”
“Không. Nhưng Patrick thường nói về ông ấy. Họ là bạn bè tốt với nhau. Có lần Patrick nói với tôi rằng nếu như bị bắt, anh ấy hy vọng là chuyện đó sẽ xảy ra trong khi Karl Huskey vẫn còn là thẩm phán.”
“Ông ấy sắp nghỉ hưu rồi,” Sandy nói. Thật cũng còn là may, anh thầm nghĩ.
“Ông ấy không thể xử vụ Patrick phải không ?” Nàng hỏi.
“Đúng đấy. Ông ấy tự phải chọn cách đó.” Sandy gắp một miếng thịt gà nhỏ, và vẫn chỉ là đang ăn một mình bởi lẽ nàng còn chưa hề động đến thìa dĩa. Nàng cầm cốc vang cao sát đầu, mắt nhìn xa xăm về phía những đám mây màu da cam và màu tím ở đằng chân trời.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã quên không hỏi thăm về cha cô.”
“Không có tin tức gì. Tôi nói chuyện với cậu em trai cách đây ba tiếng, và vẫn không biết gì hơn cả.”
“Tôi thật xin lỗi, Leah. Giá mà tôi có thể làm được điều gì đó.”
“Tôi cũng ước như vậy. Thật tuyệt vọng. Tôi không thể trở về nhà, cũng không thể cứ ở đây mãi được.”
“Tôi xin lỗi,” Sandy nói một lần nữa, bởi vì không còn biết nói gì hơn.
Anh tiếp tục ăn trong im lặng. Nàng chọc chọc đĩa cơm, mắt vẫn nhìn ra biển.
“Ngon quá,” Sandy nói, lần thứ hai.
“Cảm ơn,” nàng đáp với một nụ cười buồn rầu.
“Cha cô làm gì ?”
“Ông là giáo sư đại học.”
“Ở đâu vậy ?”
“Rio. Đại học Thiên chúa giáo.”
“Ông ấy sống ỏ đâu ?”
“ Ở Ipanema, trong ngôi nhà mà tôi đã lớn lên.”
Cha nàng là một vấn đề nhạy cảm, nhưng ít nhất thì Sandy cũng đang có được những câu trả lời cho các câu hỏi của mình, và biết đâu, nó có thể khiến nàng nói nhiều hơn về người cha. Anh hỏi thêm nữa, toàn là những câu hỏi chung chung và chẳng liên quan gì tới vụ bắt cóc kia.
Nàng không hề động đến thức ăn.
Khi Sandy ăn xong, nàng hỏi, “Ông có muốn uống một chút cà phê không ?”
“Có lẽ là chúng ta cần đến nó, có phải vậy không ?”
“Đúng vậy.”
Họ dọn dẹp bàn ăn. Leah pha cà phê trong lúc Sandy ngó nghiêng ngôi nhà. Hai người gặp lại trong phòng ăn, nơi họ cùng uống cà phê và những lời xã giao qua lại cũng đi tới chỗ kết thúc. Họ ngồi đối diện qua mặt bàn.
“Ông biết nhiều về trường hợp Aricia không ?” Nàng hỏi.
“Ông ta là người có chín mươi triệu đôla bị Patrick lấy đi, nếu như người ta có thể tin được vào báo chí. Ông ta từng là giám đốc của Platt & Rockland, và là người đã tố cáo Hãng này gian dối trong chuyện tiền bạc. Ông ta đã đệ đơn tố cáo theo luật. Platt & Rockland bị buộc tội chiếm đoạt chừng sáu trăm triệu đôla gì đó. Phần tiền, thưởng cho ông ta, theo luật, là mười lăm phần trăm. Các luật sư của ông ta là ở Hãng của Bogan, nơi anh bạn Patrick của chúng ta từng làm việc. Tất cả là thế. Những điểm cơ bản.”
“Thế là tốt lắm rồi. Tất cả những gì tôi sắp nói với ông đều có thể được kiểm chứng bởi những tài liệu và những cuộn băng này. Chúng ta sẽ rà lại, bởi vì ông cần phải biết những tư liệu này một cách đầy đủ.”
“Cô biết đấy, tôi từng làm chán cái loại chuyện này rồi.” Sandy mỉm cười, còn nàng thì không. Không còn những cố gắng nào cho chuyện khôi hài nữa.
“Tố cáo của Aricia là lừa lọc ngay từ đầu.” Nàng nói một cách thận trọng; không vội vã gì. Nàng đợi để Sandy tiếp nhận hết thông tin đó, cũng phải mất vài giây. “Benny Aricia là một kẻ rất xảo quyệt, đã bày tính một âm mưu để lừa dối cả Hãng của ông ta lẫn chính phủ. Ông ta có sự giúp đỡ của một số luật sư rất có năng lực ở Hãng luật cũ của Patrick và một số người có thế lực ở Oasinhtơn.”
“Đó là Thượng nghị sĩ Nye, anh em họ của Bogan.”
“Chủ yếu là ông ta. Nhưng, như ông biết, Thượng nghị sĩ Nye có ảnh hưởng đáng kể ở Oasinhtơn.”
“Tôi có nghe thế.”
“Aricia đã thận trọng bày tính âm mưu của ông ta rồi mang tới gặp Charles Bogan. Lúc đó Patrick chỉ là một cổ đông mới và không hề biết gì về Aricia. Các cổ đông kia được lôi kéo vào âm mưu này, tất cả, chỉ trừ có Patrick. Hãng luật đó thay đổi, và Patrick biết có điều gì đó đã khác đi. Anh ấy bắt đầu tìm hiểu và nghe trộm, rồi sau cùng phát hiện ra rằng người khách hàng mới tên là Aricia kia là nguyên nhân của tất cả. Anh ấy đã kiên nhẫn, giả bộ như không để ý tới chuyện gì, và trong suốt thời gian đó liên tục thu thập các chứng cứ. Nhiều chứng cứ đó nằm ở đây.” Nàng vừa nói câu đó vừa đặt tay lên chiếc thùng cáctông.
“Hãy trở lại từ đầu,” Sandy nói. “Hãy giải thích vì sao lời tố cáo đó lại là một sự lừa dối.”
“Aricia điều hành Xưởng đóng tàu New Coastal ở Pascagoula. Đó là một chi nhánh của Hãng Platt & Rockland.”
“Tôi biết những chuyện đó. Một nhà thầu quân sự lớn với một quá khứ không hay ho gì, tai tiếng về chuyện làm tiền chính phủ.”
“Đúng thế. Aricia lợi dụng quy mô của Hãng để thực hiện âm mưu của ông ta. Xưởng New Coastal đang đóng các tàu ngầm hạt nhân lớp Expedition, và tất cả đều đã bội chi. Aricia quyết định làm cho tình hình xấu đi hơn nữa. New Coastal đã trình những hồ sơ lao động dối trá, hàng nghìn giờ lao động ma của những nhân viên chưa bao giờ tồn tại. Nó mua sắm nguyên liệu với giá bị đẩy lên khủng khiếp – mười sáu đôla một cái bóng đèn, ba mươi đôla một cái cốc uống nước, vân vân và vân vân. Danh mục này là vô tận.’’
“Cái danh mục này có trong thùng các tông này không ?”
“Chỉ có những mặt hàng lớn. Các hệ thống rađa, tên lửa, các vũ khí khác và những thứ tôi chưa bao giờ nghe nói tới. Những cái bóng đèn kia chỉ là chuyện vớ vẩn. Aricia đã làm ở Hãng đó đủ lâu để biết chính xác làm thế nào để không bị phát hiện. Ông ta đã tạo ra cả đống giấy tờ, mà không có chữ ký của mình. Platt & Rockland có sáu chi nhánh khác nhau liên quan tới những hợp đồng quân sự, và bởi vậy bộ phận văn phòng của Hãng kềnh càng cứ như một cái sở thú. Aricia đã lợi dụng điều đó. Tất cả các phiếu đòi tiền ma mà ông ta đệ sang cho bên Hải quân đều được ký bởi ai đó trên bộ phận văn phòng. Ông ta thường ký các hợp đồng phụ để mua các nguyên vật liệu đã bị đẩy giá lên, và xin phép một quan chức nào đó ở trên Hãng. Mọi chuyện đều dễ dàng trong một bộ máy như vậy, nhất là với một kẻ xảo quyệt như Aricia, người đang tính chuyện chơi lại chính Hãng của mình… Ông ta lưu giữ các hồ sơ rất tỉ mỉ, và sau này đã trao lại cho các luật sư của mình”.
“Và Patrick đã vớ được chúng ?”
“Một số trong đó.”
Sandy nhìn cái thùng với những nắp bên trên vẫn đóng kín. “Và cái này vẫn được cất giấu kể từ lúc anh ấy biến đi à ?”
“Vâng.”
“Anh ấy có bao giò trở lại để kiểm tra không ?”
“Không.”
“Còn cô ?”
“Cách đây hai năm tôi có đến để gia hạn hợp đồng lưu giữ. Tôi có nhìn vào bên trong nhưng không có thời gian để kiểm tra cụ thể. Lúc đó, tôi rất sợ hãi và lo lắng, không hề muốn đến chút nào. Tôi đã tin rằng sẽ chẳng bao giờ cần đến những tài liệu này bởi vì anh ấy sẽ không bao giờ bị bắt. Thế nhưng Patrick đã luôn tính trước.”
Cái máu thẩm vấn trong Sandy đã suýt bùng ra với một loạt những câu hỏi không liên quan gì tới Aricia, nhưng anh đã kìm lại được. Thư thả, anh tự nhủ, đừng hấp tấp và có thể là những câu hỏi đó sau cùng cũng sẽ có câu trả lời.
“Vậy là âm mưu của Aricia cũng đâu vào đấy, và vào một thời điểm nào đó ông ta đã đến gặp Charles Bogan, nhân vật có một người anh em họ có thế lực ở Oasinhtơn và một ông thầy cũ hiện đang là thẩm phán Liên bang. Bogan có biết chính Aricia đã gây ra chuyện bội chi không ?”
Nàng đứng dậy, với tay vào trong thùng và lấy ra một cái máy ghi âm chạy bằng pin cùng một hộp băng cátxét. Nàng chọn một cuộn băng và ấn vào máy. Sandy thấy rõ là nàng đã làm việc này nhiều lần rồi.
“Nghe này,” nàng nói. “Tháng Mười một năm 1991. Giọng nói đầu tiên là của Bogan, tiếp theo là Aricia. Aricia gọi điện tới và Bogan trả lời cú điện thoại này tại phòng họp ở tầng hai khu văn phòng của Hãng.”
Sandy chống hai khuỷu tay dướn người về phía trước. Cuộn băng bắt đầu chạy.
Bogan: Hôm nay, tôi nhận được một cú điện thoại từ một trong các luật sư ở New York của Platt. Một tay tên là Krasny.
Aricia: Tôi biết thằng cha đó. Một tay New York điển hình đấy.
Bogan: Phải, hắn rất cởi mở. Hắn nói họ có thể đã có bằng chứng rằng ông biết về việc tính giá gấp đôi các màn hình Stalker mà New Coastal mua của Hãng RamTec. Tôi bảo hắn đưa ra. Hắn nói phải chừng một tuần nữa.
Aricia: Yên tâm đi, Charlie. Không có cách nào mà họ có thể chứng minh được điều đó bởi lẽ tôi không hề ký gì cả.
Bogan: Nhưng ông biết phải không ?
Aricia: Tất nhiên là tôi biết. Tôi đã tính toán và khơi mào mà. Đó là một trong những ý tưởng tuyệt vời của tôi đấy. Vấn đề của họ, Charlie, là ở chỗ họ không thể chứng minh được. Không có tài liệu nào, không có nhân chứng nào.
Cuộn băng im bặt, và Leah nói, “vẫn cuộc đối thoại đó, chừng mười phút sau.”
Aricia: Ông Thượng nghị sĩ thế nào ?
Bogan: Khỏe. Hôm qua ông ấy gặp ông Bộ trưởng Hải quân.
Aricia: Tình hình thế nào ?
Bogan: Tốt. Ông biết đấy, họ là chỗ bạn bè cũ mà. Ông Thượng nghị sĩ đã bày tỏ mong muốn trừng phạt Platt & Rockland về tội tham lam, nhưng không được gây phương hại tới đề án Expedition. Ông Bộ trưởng cũng muốn như vậy, và nói sẽ vận động để có một sự trừng phạt cứng rắn đối với Platt & Rockland.
Aricia: Ông Bộ trưởng có thể đẩy nhanh mọi chuyện lên được không hả ?
Bogan: Để làm gì ?
Aricia: Tôi muốn nhận được khoản tiền trời ơi kia, Charlie. Tôi đã có thể cảm thấy nó. Đã có thể ngửi thấy nó rồi đấy.
Leah nhấn một cái nút và cuộn băng dừng lại. Nàng lấy nó ra khỏi máy và để trở lại vào trong hộp. “Patrick đã khởi đầu việc ghi âm này vào đầu năm 91. Kế hoạch của họ là hất anh ấy ra khỏi Hãng vào cuối tháng Hai, với lý do là anh ấy không thúc đẩy được công việc làm ăn.”
“Cái thùng này đầy băng à ?”
“Có sáu mươi cuộn, tất cả đều đã được Patrick biên tập lại cẩn thận, để ông có thể nghe hết trong ba giờ.”
Sandy liếc nhìn đồng hồ.
“Chúng ta còn nhiều việc phải làm,” nàng nói.