Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồng Đạo

Chương 41

Tác giả: John Grisham

Người dịch: Nguyễn Bá Long

Nhà xuất bản: NXB Văn học

Shared by: CCG –

Với những lời thầm thì của Thẩm phán Karl Huskey vào tai đồng sự của ông ta là Thẩm phán Henry Trussel, vụ Lanigan đã được quyết định là một vụ án ưu tiên cho đến khi mọi chuyện đâu vào đấy. Những tin đồn về một thỏa thuận lan ra khắp trong giới tòa án và luật sư ở Biloxi, và luôn gắn liền với những lời đàm tiếu về cái Hãng Bogan kia. Kỳ thực là ở tòa án người ta chẳng còn nói với nhau chuyện gì nữa ngoài những chuyện này.

Trussel bắt đầu ngày làm việc bằng việc triệu T.L.Parrish và Sandy McDermott tới để tìm hiểu về những diễn biến mới nhất, và cuộc gặp đã kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Ba lần Patrick được lôi vào cuộc thảo luận này qua cái điện thoại di động của bác sĩ Hayani. Hai người, bệnh nhân và bác sĩ, đang ngồi chơi cờ trong căngtin của bệnh viện.

“Tôi không nghĩ rằng anh ta sẽ phải vào tù,” Trussel lầm bầm sau cú điện thoại thứ hai gọi cho Patrick. Cả vẻ mặt lẫn lời nói của ông ta đều cho thấy là ông ta không muốn để Patrick thoát được một cách dễ dàng như vậy, thế nhưng việc kết tội lại là một khả năng xa vời. Còn bao nhiêu vụ buôn bán ma túy và quấy nhiễu tình dục đối với trẻ em nữa, chẳng nên phung phí thời giờ với cái kẻ làm tổn thương thi hài đang được dư luận chú ý này. Tất cả các bằng chứng chỉ là gián tiếp, và với việc Patrick có tiếng là kẻ luôn lập ra những kế hoạch chu đáo, Trussel không dám tin là có thể kết án được hắn.

Các điều kiện cho một thỏa thuận nhận tội được thảo ra. Mọi việc bắt đầu bằng một khuyến nghị chung, hạ thấp cáo buộc đối với Patrick. Rồi một án lệnh được soạn thảo để đưa vào một cáo buộc mới, tiếp theo là một án lệnh chấp nhận lời nhận tội. Trong tiến trình của cuộc gặp lần thứ nhất này, Trussel đã nói chuyện qua điện thoại với cảnh sát trưởng Sweeney, Maurice Mast, Joshua Cutter, và Hamilton Jaynes ở Oasinhtơn. Để chắc ăn, ông ta cũng đã nói chuyện hai lần với Karl Huskey, người ngồi ngay phòng bên cạnh.

Hai vị thẩm phán, cùng với Parrish, là các đối tượng phải được bầu lại bốn năm một lần, cùng với kỳ bầu cử chung. Trussel chưa bao giờ có đối thủ và tự cho mình là hoàn toàn có thể yên tâm trên chính trường. Huskey đang rũ áo ra đi. Trường hợp của Parrish thì nhạy cảm, bởi lẽ mặc dù là một chính khách giỏi, ông ta vẫn tiêu biểu cho một trường phái truyền thống thường đưa ra những quyết định cứng rắn mà không cần quan tâm tới phản ứng của công chúng. Cả ba đều đã ở trên chính trường nhiều năm, và mỗi người đều đã học được một bài học cơ bản: Khi dự liệu trước về một hành động có thể không được lòng người, hãy hành động cho nhanh. Dứt điểm. Lưỡng lự chỉ tổ sinh thêm chuyện. Báo chí sẽ vồ lấy, gây tranh cãi trước khi hành động được thực hiện, và chắc chắn là sẽ đổ thêm dầu vào đám lửa sau đó.

Vấn đề Clovis là đơn giản, một khi Patrick đã giải thích lại với tất cả mọi người. Hắn sẽ phải trình ra được tên của nạn nhân, cùng với sự cho phép từ phía gia đình về việc khai quật, mở quan tài và nhìn vào bên trong. Nếu thật sự là cái quan tài đó trống rỗng, thì thỏa thuận nhận tội này là hoàn tất. Bởi lẽ vẫn luôn còn sự nghi ngờ cho đến khi họ đã khai quật nấm mộ kia lên, nếu chẳng may mà cái quan tài kia không phải là trống rỗng thì thỏa thuận nhận tội này sẽ bị xé bỏ và Patrick vẫn sẽ phải đối mặt với những cáo buộc về tội cố sát. Patrick hoàn toàn tự tin khi hắn nói về nạn nhân, và mọi người đều không mảy may nghi ngờ rằng ngôi mộ đó sẽ trống rỗng.

Sandy lái xe chạy tới bệnh viện, thấy thân chủ của mình đang nằm trên giường, vây xung quanh là các y tá trong khi bác sĩ Hayani lau rửa và băng lại các vết thương cho hắn. Sandy giải thích là có việc khẩn cấp. Patrick xin lỗi và yêu cầu họ ra ngoài. Còn lại hai người với nhau, họ xem lại từng thứ văn bản, đọc to từng câu từng chữ, và rồi Patrick ký xác nhận sự chấp thuận của hắn.

Sandy để ý thấy một cái thùng cáctông trên sàn, cạnh bàn làm việc tạm thời của Patrick. Trong đó là những cuốn sách mà anh đã cho hắn mượn. Rõ ràng là hắn đã bắt dầu thu xếp hành lý.

Sandy quay về căn hộ ở khách sạn, ăn trưa bằng một chiếc bánh xăng uých, vừa đứng ăn vừa nhìn cô thư ký đang đánh máy lại một văn bản. Cả hai người phụ tá và cô thư ký thứ hai đã trở về văn phòng ở New Orleans.

Có tiếng chuông điện thoại và Sandy nhấc máy lên. Nguời gọi tự xưng danh là Jack Stephano, ở D.C., và nói có lẽ anh đã từng nghe tên lão ta. Đúng là vậy. Stephano đang ở dưới tiền sảnh khách sạn và muốn nói chuyện vài phút. Được. Trussel yêu cầu Parrish và Sandy trở lại vào mãi khoảng hai giờ chiều cơ mà.

Họ ngồi trong một căn phòng nhỏ, đối diện nhau ngang một cái bàn dùng để uống cà phê. “Tôi tới đây vì tò mò,” Stephano nói, và Sandy không hề tin lão.

“Chẳng lẽ ông không nên bắt đầu với một lời xin lỗi ư ?” Sandy nói.

“Phải, anh nói phải. Người của tôi ở bên đó đã hơi quá tay một chút và quả thật là lẽ ra họ đã không nên thô bạo như vậy với anh chàng kia của anh.”

“Ông nghĩ thế là một lời xin lỗi hả ?” Sandy nói.

“Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã sai.” Một lời xin lỗi không có chút chân thành nào.

“Tôi sẽ chuyển lại cho thân chủ của tôi. Tôi tin rằng nó sẽ có nhiều ý nghĩa đối với anh ấy.”

“Tôi không còn ăn chung gì trong vụ đấu đá này nữa. Vợ tôi và tôi đang trên đường đi nghỉ ở Florida, và tôi muốn ghé vào đây một chút. Chỉ một phút thôi.”

“Họ đã tóm được Aricia chưa ?” Sandy hỏi.

“Rồi. Cách đây có vài giờ. Tại Luân Đôn.”

“Tốt.”

“Tôi không còn đại diện cho ông ta, và tôi không có liên quan gì tới mọi việc ở Hãng Platt & Rockland cả. Người ta thuê tôi sau khi chỗ tiền kia biến mất. Công việc của tôi là tìm kiếm nó. Tôi đã cố gắng, đã được trả tiền, và đã kết thúc mọi chuyện.”

“Vậy cuộc viếng thăm này là thế nào ?”

“Tôi rất đỗi tò mò về một chuyện. Chúng tôi đã chỉ tìm ra Lanigan ở Braxin sau khi có người chỉ điểm. Một người biết rất rõ về anh ta. Hai năm về trước, một Hãng thám tử tư ở Atlanta có tên là Nhóm Pluto đã liên hệ với chúng tôi. Họ có một khách hàng ở châu Âu biết đôi điều về Lanigan, và người khách hàng đó cần tiền. Khi đó chúng tôi cũng có chút tiền, bởi vậy một mối quan hệ đã phát triển. Người khách hàng kia đề nghị trao cho chúng tôi một dấu vết, chúng tôi đồng ý trả một khoản tiền thưởng, tiền trao cháo múc, và thông tin luôn chính xác. Người đó biết rất nhiều về Lanigan – những di chuyển, các thói quen và cả những cái tên giả của anh ta. Nhưng tất cả đều chỉ là những chuyện được tính toán trước — có một cái đầu ở đằng sau mọi chuyện. Chúng tôi biết điều gì sẽ đến và thật tình là khi đó chúng tôi rất nóng lòng. Sau cùng, họ đưa ra một miếng mồi lớn. Với một triệu đôla, ngưòi khách kia sẽ cho chúng tôi biết anh ta đang sống ở đâu. Họ đã cung cấp vài tấm ảnh rất đẹp chụp Lanigan, trong đó có một tấm chụp anh ta đang cọ rửa cái xe, một chiếc Volkswagen Beetle. Chúng tôi trả tiền và rồi tóm được Lanigan.”

“Vậy ai là người khách hàng kia hả ?” Sandy hỏi.

“Đó chính là câu hỏi của tôi. Hẳn phải là cô gái kia, có phải không ?”

Sandy không đưa ra ngay được một phản ứng. Anh hơi gằn giọng như cười, nhưng mà không phải là cười. Câu chuyện của nàng về việc dùng Nhóm Pluto để giám sát Stephano, kẻ đang tìm kiếm Patrick, từ từ trở lại trong tâm trí anh.

“Cô ta hiện giờ ở đâu ?” Stephano hỏi.

“Tôi không biết,” Sandy nói. Nàng đang ở Luân Đôn, nhưng tất nhiên đó chẳng phải là việc của anh.

“Chúng tôi đã trả tổng cộng là một triệu và một trăm năm mươi nghìn đôla cho người khách hàng bí ẩn này, và cô ta, hay anh ta, đã bán đứng tất cả. Giống như là Judas đã bán Chúa vậy.”

“Chuyện đã qua rồi. Ông muốn gì ở tôi ?”

“Như tôi đã nói, tôi chỉ tò mò thôi mà. Một ngày nào đó, nếu anh biết được sự thật, tôi sẽ rất đánh giá cao một cú điện thoại của anh đấy. Tôi không có gì được thua nữa, nhưng tôi sẽ không chịu yên cho tới khi tôi biết rõ là cô ta có lấy tiền của chúng tôi hay không.”

Sandy đưa ra một lời hứa mơ hồ là có thể một ngày nào đó sẽ gọi lại cho lão, và Stephano rời khỏi khách sạn.

oOo

Cảnh sát trưởng Raymond Sweeney được biết về thỏa thuận đó trong lúc đang ăn trưa, và thấy không thích một chút nào. Ông ta gọi điện cho Parrish và Thẩm phán Trussel, nhưng cả hai đều đang quá bận, không thể tiếp chuyện ông ta được. Cutter thì không có ở văn phòng.

Sweeney cố tình chường mặt tới tòa án. Ông ta quanh quẩn ngay ở khúc hành lang nằm giữa các phòng làm việc của các thẩm phán, để nếu như có một thỏa thuận thì có thể can thiệp vào giữa chừng. Ông ta thầm thì với đám chạy giấy và cảnh sát. Có vẻ là đang có chuyện thật.

Các luật sư đến vào lúc hai giờ, mặt mũi trịnh trọng và không hề hé môi. Họ tập hợp trong phòng làm việc của Trussel sau cánh cửa đóng kín. Mười phút sau, Sweeney gõ cửa. Ông ta cắt ngang cuộc họp với yêu cầu được biết đang có chuyện gì diễn ra đối với tay tù nhân của ông ta. Thẩm phán Trussel nhẫn nại giải thích rằng sắp có một lời nhận tội, kết quả của một cuộc mặc cả, mà theo ý ông ta cũng như ý kiến của tất cả những người có mặt, là phù hợp với lợi ích cao nhất của công lý.

Sweeney cũng có ý kiến riêng để sẵn sàng chia sẻ, “Điều đó sẽ biến chúng ta thành một lũ ngốc. Người ta đang ầm ầm lên về chuyện này ở ngoài kia. Các vị tóm được một tên tội phạm giàu sụ và hắn đã bỏ tiền ra mua được cái lối thoát khỏi nhà tù. Chúng ta là cái gì hả, một đám hề chắc ?”

“Ông có kiến nghị gì, Raymond ?” Parrish hỏi.

“Tôi mừng là ông đã hỏi. Trước tiên, tôi sẽ tống hắn vào nhà tù của quận để hắn ngồi trong đó ít lâu, giống như mọi tù nhân khác. Rồi tôi sẽ truy tố hắn ở mức độ cao nhất.”

“Về tội gì hả ?”

“Hắn đã đánh cắp chỗ tiền chết tiệt kia, phải vậy không ? Hắn đã thiêu hủy một cái xác chết. Cứ để cho hắn nằm mười năm trong Parchman. Đó là công lý.”

“Hắn không có đánh cắp tiền ở đây,” Trussel giải thích. “Chúng ta không có thẩm quyền. Đó là một vấn đề thuộc thẩm quyền của Liên bang, và các giới chức Liên bang đã từ bỏ các cáo buộc đối với hắn.”

Sandy ngồi trong một góc, mắt dán vào một văn bản.

“Vậy là có ai đó đã làm hỏng bét cả, phải không ?”

“Không phải là chúng tôi,” Parrish nói nhanh.

“Tuyệt lắm. Hãy giải thích như vậy với những người đã bỏ phiếu cho ông. Đổ lỗi cho đám Liên bang, bởi vì họ đâu có phải tranh cử gì. Còn vụ đốt xác thì sao hả ? Hắn vẫn được ra sau khi đã thú tội ư ?”

“Ông nghĩ là cần phải truy tố hắn về tội đó à ?” Trussel hỏi.

“Quá đi chứ.”

“Tốt. Ông nghĩ là chúng ta sẽ phải lập luận thế nào cho vụ này ?” Parrish hỏi.

“Ông là công tố viên. Đó là việc của ông.”

“Phải, nhưng có vẻ như là việc gì ông cũng thạo. Hãy cho tôi biết xem ông sẽ lập luận như thế nào ?

“Hắn nói là hắn đã làm, có phải không ??”

“Phải, và ông nghĩ rằng Patrick Lanigan sẽ làm nhân chứng luôn trong vụ xét xử chính hắn và thừa nhận với hội thẩm đoàn rằng hắn đã đốt một cái xác ư ? Có phải đó là suy nghĩ của ông không ?”

“Ông ấy không nghĩ vậy đâu,” Sandy đỡ lời.

Cổ và mặt Sweeney đỏ gắt lên, tay chân khua loạn. Ông ta nhìn Parrish, rồi lại nhìn Sandy.

Và khi ông ta nhận ra rằng các luật sư này đã có tất cả các câu trả lời thì ông ta cố tự kiềm chế. “Chuyện này sẽ diễn ra vào lúc nào ?” Ông ta hỏi.

“Cuối buổi chiều nay,” Trussel nói.

Sweeney cũng không thích cả cái thời điểm này. Ông ta thọc cả hai tay vào túi rồi cắm đầu đi ra cửa. “Các vị hãy tự lo lấy thân,” ông ta nói, đủ to để mọi người đều nghe được.

“Một gia đình lớn thật hạnh phúc,” Parrish nói, đầy vẻ mỉa mai.

Sweeney đóng sầm cửa và sồng sộc bỏ đi. Ông ta rời khỏi tòa án trên chiếc xe tuần tiễu không có phù hiệu cảnh sát, và dùng điện thoại trên xe gọi cho một nguồn tin riêng của ông ta, một phóng viên của tờ Bờ biển.

oOo

Do phía gia đình đã cho phép, và Patrick, người quản lý phần mộ theo di chúc, việc đào cái mộ đó lên là chuyện đơn giản. Thẩm phán Trussel và cả Parrish cùng Sandy không phải là không thấy điều mỉa mai trong việc buộc phải để Patrick, người bạn duy nhất của Clovis, ký vào bản tuyên thệ cho phép mở quan tài để làm rõ về chính hành vi của mình. Mọi quyết định đều có vẻ như bị một sự mỉa mai nào đó phủ lên.

Việc đào mộ này khác xa với một cuộc khai quật, một tiến trình sẽ phải có lệnh của tòa án, sau một kiến nghị thích hợp và đôi khi là cả một cuộc điều trần. Đây đơn giản chỉ là việc ngó xem, một tiến trình không được bao hàm trong luật pháp của bang Mississippi, và do vậy Thẩm phán Trussel có quyền hạn khá rộng rãi. Ai có thể phải chịu tổn hại ? Tất nhiên không phải là phía gia đình rồi. Cũng không phải là cái quan tài; bởi vì rõ ràng là chính nó cũng chẳng còn có mấy ý nghĩa.

Rolland vẫn là chủ của ngôi nhà tang lễ trên vùng Wiggins. Ông ta còn nhớ rất rõ về ông Clovis Goodman và người luật sư của ông ấy, cùng cái đêm thức canh quan tài kỳ cục ở đó, trong ngôi nhà của ông Goodman, ngoài tay luật sư ra thì chẳng còn ma nào khác. Phải, ông ta còn rất nhớ, ông ta nói vậy với ông Thẩm phán trên điện thoại. Đúng là ông ta có đọc tin về ông Lanigan, nhưng ông không nghĩ là có mối liên hệ gì.

Thẩm phán Trussel nói tóm tắt lại cho ông ta nghe câu chuyện về sự liên quan trực tiếp tới Clovis. Không, ông ta đã không mở quan tài ra sau đêm đó, không cần phải làm như vậy, chưa bao giờ làm như thế. Trong khi ông Thẩm phán nói chuyện, Parrish gửi tới cho Rolland các bản sao về sự thỏa thuận có chữ ký của Deena Postell và Patrick Lanigan, người thực hiện di chúc.

Rolland đột nhiên trở nên sốt sắng. Trước đây, ông ta chưa hề từng gặp chuyện đánh cắp thi hài, chỉ bởi lẽ là người ở vùng Wiggins không làm những chuyện như vậy, và phải rồi, tất nhiên là ông ta có thể cho đào ngôi mộ ấy lên ngay lập tức. Ông ta cũng chính là chủ sở hữu của cái nghĩa địa đó. Thẩm phán Trussel phái tay thư ký và hai cảnh sát viên tới nghĩa địa, dừng lại trước tấm bia mang dòng chữ:

CLOVIS F. GOODMAN

23/1/1907-06/2/1992

Đã lên thiên đường

Họ thận trọng xới lớp đất mùn lên trong khi Rolland đứng chỉ đạo và chờ sẵn với một cái xẻng trong tay. Chẳng mất tới mười lăm phút thì đã thấy nắp ván thiên. Rolland và một người giúp việc bước xuống và hớt đất lên. Cái quan tài làm bằng gỗ dương đã bắt đầu mục ở các mép. Rolland ngồi ở phía đằng chân và đưa cái kìm xuống, ông ta vặn và giật mạnh cho tới khi nghe một tiếng gãy răng rắc, rồi từ từ mở cái nắp lên.

Không có gì ngạc nhiên, cái quan tài trống rỗng.

Tất nhiên là ngoại trừ bốn cục bêtông vỡ.

oOo

Theo kế hoạch thì một phiên tòa công khai sẽ được mở, nhưng phải đợi đến gần năm giờ chiều, khi mà tòa án sắp đóng cửa và nhiều công chức trong quận đã bắt đầu ra về. Năm giờ là thời điểm nghe được đối với tất cả mọi người, nhất là với ông Thẩm phán và ông Công tố viên, những người tin rằng họ đang làm một việc chính đáng, nhưng mà lại cứ vẫn thấy lo ngại. Suốt cả ngày, Sandy hối thúc việc giải quyết cho nhanh một khi đã có thỏa thuận giữa các bên và cái quan tài kia đã được mở ra. Không còn lý do gì phải chờ đợi. Thân chủ của anh ta đang bị giam cầm, mặc dù rằng điều đó không nhận được mấy sự thông cảm. Công việc đã đâu vào dấy. Thời điểm là hoàn toàn thích hợp. Vậy chờ đợi để mà làm gì ?

Chẳng để làm gì cả, sau cùng ngài Thẩm phán đã quyết định như vậy. Parrish không phản đối. Ông ta còn tám vụ án đã được lên lịch trong ba tuần tới, và dẹp xong vụ Lanigan này cũng là một điều nhẹ nhõm.

Bên bị cáo thì năm giờ chiều là thời điểm đáng hài lòng. Với một chút may mắn, họ có thể vào và ra khỏi phòng xét xử trong vòng không đầy mười phút. Với một chút may mắn nữa, sẽ không ai nhìn thấy họ cả. Với Patrick, năm giờ là tuyệt rồi. Hắn còn phải làm gì nữa nhỉ?

Hắn mặc lên người chiếc quần kaki rộng thùng thình và chiếc sơmi vải bông màu trắng cũng khá rộng. Hắn đi một đôi giày mới, nhưng không mang tất, do vết bỏng nơi mắt cá chân. Hắn ôm hôn bác sĩ Hayani và cảm ơn về tình cảm mà anh ta đã dành cho hắn. Hắn ôm hôn các cô y tá và cảm ơn những người hộ lý, và hứa rằng hắn sẽ sớm trở lại thăm họ. Đời nào hắn còn quay lại, mọi người đều biết thế.

Sau hơn hai tuần là một bệnh nhân và một tù nhân, Patrick rời khỏi bệnh viện, bên cạnh là luật sư của hắn, còn những người áp giải có vũ trang thì đi theo đàng sau.

Bình luận
× sticky