Người dịch: Nguyễn Bá Long
Nhà xuất bản: NXB Văn học
Shared by: CCG –
Bác sĩ Hayani bắt đầu tua thăm bệnh buổi sáng vào đúng bảy giờ. Do đã biết Patrick khó ngủ nên các buổi sáng Hayani thường chỉ ngó qua căn phòng tối bưng của hắn rồi đi tiếp. Thường thì hắn vẫn đang ngủ, dù rằng sau đó hắn vẫn phàn nàn rằng đêm trước không ngủ được. Sáng nay, Patrick đã thức, và đang ngồi trên ghế đặt trước cửa sổ. Hắn mặc độc có chiếc quần cộc bằng vải bông màu trắng, mắt đăm đăm nhìn vào tấm rèm cửa khép kín trước mặt, mặc dù chẳng có gì ở đó để mà nhìn. Chỉ có chút ánh sáng từ chiếc đèn bàn cạnh giường.
“Patrick, anh khỏe đấy chứ ?” Hayani hỏi khi đến bên hắn.
Hắn không đáp. Hayani nhìn vào chiếc bàn đặt ở góc phòng, nơi Patrick lo những chuyện kiện tụng của hắn. Tất cả đều gọn gàng, không có cuốn sách nào đang mở ra hay một hồ sơ nào đang xem xét dở.
Sau cùng, hắn đáp, “Tôi khỏe, thưa bác sĩ.”
“Anh có ngủ được không ?”
“Không. Không hề chợp mắt được.”
“An toàn mà, Patrick. Mặt trời lên rồi.”
Hắn không nói gì; không hề nhúc nhích. Hayani đi ra, để mặc hắn ngồi đấy, vẫn nhìn đăm đắm vào tấm rèm cửa. Patrick nghe thấy những giọng nói vui vẻ ngoài hành lang, tiếng người bác sĩ nói với mấy tay cảnh sát đang chán chường, rồi tiếng các cô y tá đang vội vã đi qua. Bữa sáng sắp được mang đến, song hắn cũng không quan tâm lắm. Sau bốn năm rưỡi nhịn ăn, hắn đã làm chủ được cái thói thèm ăn của mình. Chỉ vài miếng này khác, với vài lát táo hay cà rốt lúc quá đói. Các cô y tá ban đầu cảm thấy muốn làm cho hắn béo tốt lên, thế nhưng bác sĩ Hayani đã can thiệp và cho một thực đơn ít chất béo, không đường, và nặng về rau cùng bánh mì. Hắn đứng dậy, đi ra mở cửa và khẽ chào Pete và Eddie, hai trong số các cảnh sát túc trực ở đây.
“Ngủ tốt chứ hả ?” Eddie hỏi, sáng nào cũng vậy.
“Cũng được, Eddie, cảm ơn,” Patrick nói, như một thứ thủ tục. Trong hành lang, trên chiếc ghế dài cạnh thang máy, hắn trông thấy Brent Myers, tay nhân viên FBI vô tích sự đã áp giải hắn từ Puéctô Ricô về. Hắn gật đầu chào, nhưng Brent đang mải nhìn vào tờ báo sáng.
Patrick lui trở vào trong phòng, và bắt đầu bài tập cho hai cái đầu gối. Cơ bắp của hắn đã lành lại, nhưng những vết bỏng thì vẫn còn cương cứng. Không thể nào nghĩ tới chuyện làm những động tác mạnh được.
Một cô y tá gõ cửa và bưóc vào. “Xin chào anh Patrick,” cô ta vui vẻ chào. “Đến giờ ăn sáng rồi.” Cô ta đặt chiếc khay lên bàn. “Đêm qua anh thế nào ?”
“Tuyệt vời. Còn cô ?”
“Cũng tuyệt vời. Anh có muốn gì nữa không nào ?”
“Không, cảm ơn.”
“Có gì thì cứ gọi nhé,” cô ta nói và đi ra. Ngày nào cũng vậy chẳng có gì thạy đổi. Nhưng tuy vậy, Patrick cũng không hề quên rằng mọi việc đã có thể tồi tệ hơn đến thế nào. Bữa sáng ở nhà tù quận Harrison được đưa đến trên những cái khay sắt, qua những khe hẹp ở cửa các phòng giam và phải ăn trước mặt các tù nhân khác trong phòng, với thành phần thay đổi liên tục hàng ngày.
Hắn uống cà phê và ngồi vào cái chỗ làm việc nhỏ bé của mình phía bên dưới cái TV. Hắn bật đèn lên và nhìn vào đám hồ sơ. Hắn đã ở Biloxi được một tuần rồi. Cuộc sống kia của hắn đã chấm dứt cách đây mười ba ngày, trên một con đường hẹp bụi bặm, lúc này đã ở cách xa hàng nghìn dặm. Hắn chỉ muốn lại được là Danilo, với cuộc sống bình lặng trong ngôi nhà đơn sơ, nơi mà người hầu gái nói chuyện với hắn bằng thứ tiếng Bồ Đào Nha đầy âm điệu pha lẫn với cái giọng Anhđiêng của cô ta. Hắn nhớ Braxin, xứ sở của Danilo, một đất nước bao la, tươi đẹp với những tương phản rõ nét, những thành phố đông đúc và những làng xóm lạc hậu, cùng những người dân hiền lành. Hắn nhớ tới khắc khoải Eva yêu dấu của hắn; sự mềm mại của những ngón tay nàng, vẻ đẹp của nụ cười của nàng, những kỳ diệu nơi thân thể nàng cùng một tấm lòng nhân hậu. Hắn sẽ không thiết sống nữa nếu như không có nàng.
Tại sao người ta lại không thể có thêm một cuộc đời nữa nhỉ ? Do đâu mà người ta lại không thể nào làm lại từ đầu được ? Patrick đã chết, và Danilo đã bị bắt. Tại sao hắn lại không thể chạy trốn một lần nữa ? Một cuộc đời thứ ba đang mời gọi, và lần này sẽ không có nỗi buồn của cuộc đời thứ nhất hay những cái bóng rình rập của cuộc đời thứ hai nữa. Lần này sẽ là một cuộc sống mỹ mãn với Eva. Họ sẽ sống ở đâu đó, bất kỳ đâu, bên nhau, và quá khứ không còn thể nào ám ảnh được họ. Họ sẽ sống trong một ngôi nhà thật lớn, và sẽ sinh thật nhiều con.
Nàng là một phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cũng giống như mọi người, nàng có những giới hạn của mình. Nàng yêu cha, và gia đình luôn có một sức hút mạnh mẽ. Hắn đã đặt nàng vào vòng hiểm nguy, và giờ đây hắn phải bảo vệ nàng.
Hắn có thể làm một lần nữa được không ? Hay vận may của hắn đã hết rồi ?
oOo
Cutter chấp nhận một cuộc gặp vào lúc tám giờ chỉ bởi lẽ cái ông McDermott kia cứ khăng khăng cho rằng đó là chuyện khẩn cấp. Việc một nhóm quan chức đến rất sớm đã làm cái tòa nhà Liên bang như bừng tỉnh. Giờ làm việc ở đó chỉ bắt đầu lúc chín giờ. Cutter không cộc cằn, nhưng tất nhiên là cũng không nồng nhiệt gì. Chuyện trò với đám luật sư lắm chuyện không phải là việc ông ta ưa thích. Sandy nhã nhặn cảm ơn việc được gặp, và Cutter có vẻ dịu đi một chút. “Ông có còn nhớ cú điện thoại mà ông nhận được cách đây mười ba ngày không ạ ?” Sandy hỏi. “Người phụ nữ gọi từ Braxin ấy ?”
“Tất nhiên.”
“Tôi đã gặp cô ấy một vài lần. Cô ấy là luật sư của Patrick.”
“Cô ta có ở đây không ?”
“Loanh quanh.” Sandy thổi phù phù rồi dè dặt nhấp một ngụm cà phê. Anh nhanh chóng nói lại hầu hết những gì mình biết về Leah, nhưng không hề nhắc đến tên nàng. Thế rồi, anh hỏi thăm tới cuộc điều tra về Stephano. Cutter lập tức thận trọng. Ông ta ghi lại vài ba điều gì đó với cây bút rẻ tiền, và thầm tính bài.
“Làm sao anh lại biết về Stephano ?”
“Đồng sự của tôi, người phụ nữ Braxin kia, biết rất rõ về Stephano. Ông hẳn nhớ chính cô ấy đã cho ông biết tên lão ta.”
“Làm sao mà cô ta biết được về lão ấy ?”
“Đó là một câu chuyện rất dài và phức tạp, và tôi không thích thú gì với phần lớn câu chuyện đó.”
“Vậy sao anh lại khơi ra ?”
“Bỏi lẽ Stephano vẫn đang rình rập thân chủ của tôi, và tôi muốn ngăn chặn lão.”
Cutter lại ghi chép, và thêm một ngụm cà phê nữa. Một cái biểu đồ rắc rối đã hình thành trong khi ông ta cố sắp xếp lại xem ai đã nói gì với ai. Ông ta biết hầu hết những gì đang diễn ra ở Oasinhtơn với lời khai tồng tộc của Stephano, thế nhưng vẫn còn có những khoảng trống. Chắc chắn rằng việc Stephano phải ngừng cuộc săn lùng của lão ta là điều đã được xác định. “Làm sao mà ông biết được điều này ?”
“Bởi vì tay chân của lão ở Braxin đã bắt cóc người cha của người đồng sự của tôi.”
Cutter không thể mím môi được nữa, cũng không còn hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Ông ta đưa mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc quay cuồng với cái thông tin mới mẻ của Sandy. Thế rồi một tia sáng lóe lên. “Phải chăng cái cô luật sư người Braxin này có thể biết chỗ tiền kia đang ở đâu ?”
“Đó là một khả năng.”
Ra là vậy!!!
Sandy nói tiếp, “Vụ bắt cóc này là một nỗ lực nhằm dụ cô ấy quay trở về Braxin, nơi mà người ta sẽ chộp lấy và buộc cô ấy phải dùng một ít thuốc mà họ đã từng sử dụng đối vói Patrick. Tất cả chỉ là vì tiền.”
Cutter thốt ra chậm chạp, nhưng không phải là do cố ý. “Chuyện bắt cóc đó xảy ra khi nào vậy?”
“Ngày hôm qua.” Một phụ tá trong văn phòng Sandy vừa tóm được tin này từ mạng Inte trước đó có hai tiếng đồng hồ. Đó là một tin ngắn trên trang sáu của tờ O Globo, một nhật báo có tiếng ở Braxin. Tin cho biết tên nạn nhân là Paulo Miranda. Sandy vẫn chưa hề biết tên thật của Leah, và cũng là đúng khi có giả thiết rằng FBI có thể xác minh được về nàng nếu như họ có được mẩu tin đó trong tay. Thực lòng thì anh không nghĩ rằng sẽ có hại gì nếu cho FBI biết. Thế nhưng, vấn đề là ở chỗ chính anh cũng không biết.
“Chúng tôi không làm được gì nhiều trong chuyện này đâu.”
“Ông đâu nói thế được. Stephano đứng sau vụ đó. Hãy gây sức ép với lão. Bảo lão rằng đồng sự của tôi sẽ không chịu rơi vào cái bẫy của lão đâu, và rằng cô ấy sẽ đi gặp các nhà chức trách Braxin với cái tên Jack Stephano đấy.”
“Tôi sẽ xem xem có thể làm được gì.” Cutter không quên việc Sandy McDermott đã đệ đơn kiện đòi FBI bồi thường nhiều triệu đôla cho những tội lỗi mà cơ quan này không hề gây ra. Cũng chẳng được gì nếu đề cập tới vụ kiện đó vào lúc này. Có lẽ là để sau.
“Stephano không quan tâm tới gì khác ngoài tiền,” Sandy nói. “Nếu ông già đó mà phải chịu đau đớn thì lão ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy một xu nào cả.”
“Phải chăng anh muốn nói là có chỗ để thương lượng ở đây ?”
“Ông nghĩ sao ? Nếu như ông đang phải đối mặt vói một án tử hình hay tù chung thân thì liệu ông có sẵn sàng thương lượng không ?”
“Vậy chúng tôi sẽ nói gì với Stephano ?”
“Bảo lão thả ông già kia ra, và rồi chúng tôi có thể nói chuyện về tiền bạc.”
oOo
Ngày làm việc của Stephano bắt đầu khá sớm. Cuộc gặp thứ tư này, theo chương trình, sẽ kéo dài cả ngày và cũng là kết thúc việc kể lại các chi tiết trong cuộc phiêu lưu tìm kiếm Patrick. Luật sư của lão vắng mặt vì còn phải dự một phiên tòa không thể đừng được. Stephano không cần đến luật sư dắt tay cho lão, và, nói thẳng ra, lão cũng chẳng thích thú gì với cái giá 450 đôla một giờ cả. Chuyên gia thẩm vấn hôm nay là một tay mới. Tên anh ta là Oliver gì đó. Cũng chẳng có gi khác. Họ đều từ một lò mà ra cả.
“ Ông đang nói về tay bác sĩ chỉnh hình,” Oliver nói như thể là hai người chỉ vừa mới bị một cú điện thoại làm gián đoạn câu chuyện vậy. Hai người chưa bao giờ gặp nhau, và đã mười ba tiếng đồng hồ qua, Stephano chưa hề nói với bất kỳ ai về Patrick.
“Phải.”
“Và đó là vào tháng Tư năm 94.”
“Chính xác.”
“Vậy thì tiếp tục đi.”
Stephano ngồi lại cho thoải mái. “Các dấu vết đã nguội đi trong một thời gian. Thực ra là một thời gian khá dài. Chúng tôi rất nỗ lực, nhưng nhiều tháng trôi qua mà không hề tìm kiếm được gì. Không một vết tích nào nữa. Thế rồi, vào cuối năm 94, một Hãng thám tử tư ở Atlanta, Nhóm Pluto, đã liên hệ với chúng tôi.”
“Pluto à ?”
“Phải, Nhóm Pluto. Chúng tôi gọi họ là bọn Pluto. Những kẻ khá vững tay. Một số trong đó là cựu nhân viên của cơ quan các anh. Họ hỏi về việc tìm kiếm Patrick Lanigan và nói rằng họ có thể giúp được gì đó. Tôi đã gặp bọn họ một vài lần ở ngay Oasinhtơn này. Họ có một khách hàng bí ẩn, người nói rằng có biết đôi điều về Lanigan. Tất nhiên là tôi quan tâm. Họ không vội vã gì bởi lẽ khách hàng của họ có vẻ cũng không vội vã. Không có gì đáng ngạc nhiên là người khách hàng kia đòi khá nhiều tiền. Và điều trớ trêu là việc đó lại hấp dẫn mới chết chứ.”
“Sao lại thế ?”
“Nếu như khách hàng của họ đã biết trông chờ một khoản thưởng lớn thì có nghĩa là người đó biết rằng Lanigan vẫn còn rất nhiều tiền. Vào tháng Bẩy năm 95, bọn Pluto mang đến tôi một đề nghị. Họ hỏi nếu như người khách của họ có thể đưa chúng tôi tới một nơi ở Braxin mà Lanigan mới ẩn náu trước đó một thời gian thì sao ? Tôi nói tốt. Họ hỏi bao nhiêu ? Và chúng tôi đã thỏa thuận vói cái giá năm mươi nghìn đôla. Lúc đó tôi đang tuyệt vọng. Tiền được chuyển qua đường ngân hàng tới một nhà băng ở Panama. Sau đó tôi được báo là phải đến cái thành phố Itajaí nhỏ tẹo ở bang Santa Catarina, nằm tít dưới miền Nam Braxin. Theo địa chỉ họ trao, chúng tôi đến một tòa chung cư nhỏ trong một khu đẹp của thành phố. Tay quản lý rất nhiệt tình, đặc biệt là sau khi đã được chúng tôi lót tay. Chúng tôi cho ông ta xem những tấm hình của Lanigan, và ông ta ngập ngừng. Thêm chút nữa vào tay, và ông ta xác định dứt khoát đó là Jan Horst, một người Đức theo chỗ ông ta nghĩ, nói tiếng Bồ Đào Nha rất giỏi. Người khách đó đã mướn một căn hộ ba phòng trong hai tháng, trả tiền mặt và thích ngồi uống cà phê với tay quản lý cùng với vợ của ông ta. Bà vợ cũng xác nhận đó đúng là Horst. Ông ta nói mình là một nhà văn đang đi thực tế để viết một cuốn sách về dòng nhập cư của những nguời Đức và người Italia tới Braxin. Lúc ra đi, ông ta nói sẽ đến thành phố Blumenau để nghiên cứu về kiến trúc Bavaria ở đó.”
“Ông có đi Blumenau không ?”
“Tất nhiên là chúng tôi có đi. Và rất nhanh là đằng khác. Chúng tôi rà soát cái thành phố đó, nhưng sau hai tháng thì bỏ cuộc. Sau những phấn khích ban đầu, chúng tôi đành chấp nhận cái công việc tẻ ngắt là lảng vảng quanh các khách sạn và chợ búa, chìa ra những tấm hình và hứa hẹn chút tiền thưởng.”
“Còn bọn Pluto, như ông gọi, thì sao ?”
“Họ lạnh nhạt đi một cách đáng kể. Tôi sốt ruột sốt gan muốn nói chuyện với họ, thế nhưng họ như không có gì để nói tiếp. Tôi cho rằng khách hàng của họ chột dạ, hoặc giả đã mãn nguyện với việc kiếm được năm mươi nghìn. Dù sao thì cũng mất đứt sáu tháng mà không có mấy tin tức gì từ phía Pluto. Thế rồi, vào cuối tháng Giêng năm nay, họ lại vội vã trở lại. Khách hàng của họ lại cần tiền, và sau cùng đã sẵn sàng bán tháo. Chúng tôi mặc cả giằng co trong ít ngày, thế rồi họ quyết định là với một triệu đôla thì chúng tôi có thể biết chính xác nơi Patrick đang trú ngụ. Tôi khước từ. Không phải là tôi không có tiền mà chỉ là vì điều đó quá mạo hiểm. Khách hàng của họ không muốn nói trước khi tiền được trả, và tôi thì lại không muốn chi trước khi biết được thông tin. Không có cách nào để xác quyết được rằng người khách kia có thực sự biết gì không. Trên thực tế, thì chẳng còn chuyện gì để mà nói nữa. Hai bên đều nổi nóng và chuyện thương lượng tan vỡ.”
“Nhưng các ông vẫn tiếp tục đàm phán mà ?”
“Đúng, chúng tôi chẳng còn cách nào khác. Khách hàng của họ phải có tiền. Chúng tôi thì phải có được Lanigan. Một thỏa thuận khác được đưa ra theo đó chúng tôi sẽ có được tên và địa chỉ nơi mà Lanigan sống sau lúc hắn rời khỏi Itajaí, với giá năm mươi nghìn đôla. Chúng tôi đồng ý, bởi vì theo cách nhìn của chúng tôi thì cái giá năm mươi nghìn là rẻ và luôn luôn có cơ hội gặp may để kiếm được một nguồn tin khác nào đó. Từ cách nhìn của Pluto thì thỏa thuận đó là được bởi lẽ nó củng cố cho uy tín của người khách hàng của họ. Và tất nhiên, đó cũng là một bước đi nữa, hướng tới cái khoản cả triệu đôla kia. Có một cái đầu nào đó đằng sau Pluto, và tôi rất muốn được đấu trí. Tôi sẽ vui lòng trả một triệu đôla nhưng cần phải có sự bảo đảm.”
“Cái thành phố thứ hai kia ở đâu ?”
“São Mateus, thuộc bang Espírito Santo, trên bờ biển ở về phía bắc Rio. Đó là một thị trấn nhỏ với khoảng sáu mươi nghìn dân, khung cảnh tươi đẹp và dân chúng thì hiền lành, và chúng tôi đã mất một tháng ở đó. Vụ nhà cửa thì cũng giống như ở Itajaí hai tháng, trả tiền mặt, một người Anh có tên là Derrick Boone. Không cần phải lót tay gì, ngưòi chủ nhà khẳng định Boone đúng là đối tượng của chúng tôi. Có vẻ như là Boone đã ở quá một tuần mà không trả tiền, bởi vậy đã gây chút ác cảm. Tuy nhiên, không giống như ở Itajaí, Boone không giao thiệp với ai và chủ nhà không biết gì về những việc làm của hắn. Không còn gì khác nữa, và chúng tôi rời São Mateus vào đầu tháng Ba năm nay. Chúng tôi tập kết lại ở São Paulo và Rio, lập ra những kế hoạch mới.”
“Kế hoạch mới gì vậy ?”
“Chúng tôi rút khỏi miền Bắc và tập trung vào những thị trấn nhỏ hơn ở các bang gần Rio và São Paulo. Tại Oasinhtơn này, tôi làm ráo riết hơn với bọn Pluto. Khách hàng của họ muốn có một triệu đôla. Khách hàng của tôi không muốn trả tiền mà không chắc ăn. Một sự bế tắc mà cả hai bên đều làm găng nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện.”
“Có bao giờ ông biết vì sao mà khách hàng của họ biết nhiều như vậy về từng bước đi của Lanigan không?”
“Không. Chúng tôi cũng đoán già đoán non mãi. Một giả thuyết được nêu ra là khách hàng của họ cũng đang lùng sục Lanigan, vì một lý do nào đó. Có thể là một ai đó trong FBI đang rất cần tiền. Tất nhiên, đó chỉ là ý tưỏng vu vơ, thế nhưng chúng tôi phải nghĩ tới mọi chuyện. Giả thuyết thứ hai và là giả thuyết có nhiều khả năng nhất, cho rằng khách hàng của họ là một người mà Lanigan biết và tin cậy, song kẻ này sẵn sàng bán đứng hắn. Cho dù thế nào thì khách hàng của họ và tôi cũng đã quyết định là không thể để mất cơ hội. Lúc bấy giờ, cuộc tìm kiếm đã kéo dài gần bốn năm trời và chẳng đâu vào đâu cả. Như chúng tôi đã biết, có tới cả triệu nơi ẩn nấp tuyệt vời ở Braxin, và Lanigan có vẻ rất sành sỏi.”
“Các ông có phá vỡ được sự bế tắc kia không ?”
“Họ đã làm điều đó. Vào tháng Tám năm nay, họ bất ngờ đưa ra một đề nghị khác: những tấm ảnh hiện tại của Lanigan, đổi lấy năm mươi nghìn đôla nữa. Chúng tôi đồng ý. Tiền được chuyển ra nước ngoài. Họ trao những tấm ảnh đó cho tôi tại văn phòng của tôi ở Oasinhtơn đây. Đó là ba tấm ảnh đen trắng khổ 18/24.”
“Tôi có thể xem được không ?”
“Được thôi.” Stephano lấy mấy tấm ảnh từ trong cái cặp được sắp xếp rất ngăn nắp của lão ra, và đẩy chúng qua mặt bàn. Tấm đầu tiên chụp Lanigan trong một cái chợ đông đúc, có vẻ như là từ một khoảng cách xa. Hắn đeo kính râm và đang cầm cái gì đó như một quả cà chua. Tấm thứ hai được chụp trước hoặc sau đó một tẹo khi hắn đang bước đi trên hè đường, tay xách một cái túi gì đó. Hắn mặc quần jeans và trông không khác bất cứ một người Braxin nào. Tấm thứ ba nói lên được nhiều điều nhất; Patrick mặc quần soóc, áo phông và đang cọ rửa chiếc Volkswagen Beetle của hắn. Không nhìn thấy được biển kiểm soát, cũng không nhìn được gì nhiều về ngôi nhà. Không có cặp kính râm và có thể thấy được rõ ràng gương mặt của hắn.
“Không có biển tên phố, không có biển kiểm soát,” Oliver nhận xét.
“Không có gì cả. Chúng tôi đã nghiên cứu chúng hàng giờ, nhưng không thấy gì cả. Một lần nữa, như tôi đã nói, có một cái đầu nào đó đang tính toán cho tất cả những chuyện này.”
“Vậy các ông đã làm gì ?”
“Đồng ý trả một triệu đôla kia.”
“Bao giờ ?”
“Vào tháng Chín. Tiền được giao cho một bên thứ ba đáng tin cậy ở Giơnevơ, và sẽ được giữ ở đó cho đến khi cả hai bên gửi thông báo chuyển tiền. Theo thỏa thuận, khách hàng của họ có mười lăm ngày để trao cho chúng tôi địa chỉ nơi hắn đang trú ngụ. Chúng tôi ngồi gặm móng tay suốt cả thời gian chờ đợi đó, thế rồi vào ngày thứ mười sáu, sau một cuộc cãi cọ, họ đã chịu thực hiện thỏa thuận. Đó là thị trấn Ponta Porã, phố Tiradentes. Chúng tôi lao ngay tới thị trấn đó; rồi lặng lẽ chiếm lĩnh các vị trí. Cho đến lúc này thì chúng tôi đã rất kính nể Lanigan và chúng tôi cho rằng hắn cực kỳ giỏi trong việc vừa di chuyển vừa canh chừng đằng sau lưng. Chúng tôi tìm thấy hắn, rồi theo dõi hắn trong một tuần cho chắc ăn. Tên hắn là Danilo Silva.”
“Một tuần cơ à ?”
“Phải, chúng tôi cần phải kiên nhẫn. Hắn chọn Ponta Porã là có lý. Đó là một nơi ẩn náu tuyệt vời. Các quan chức địa phương sẵn lòng giúp đỡ nếu có tiền. Người Đức đã đến nơi này từ sau chiến tranh. Một bước đi sai lầm, cảnh sát được báo và họ sẽ lập tức can thiệp để bảo vệ cho hắn. Bởi vậy, chúng tôi đã chờ đợi, vạch kế hoạch và sau cùng đã tóm được hắn ở bên ngoài thị trấn, trên một con đường nhỏ và không có nhân chứng nào cả. Sau một cuộc đào thoát gọn ghẽ, chúng tôi đã đưa hắn sang Paragoay, tới một ngôi nhà an toàn ở đó.”
“Và rồi các ông đã tra tấn hắn ?”
Stephano ngừng lời, nhấp một ngụm cà phê, và nhìn thẳng vào Oliver. “Đại loại là thế,” lão đáp.