“Anh Đông Thần, lâu quá không gặp!”
Nếu như nụ cười cùng thái độ này được Lan Nhược Tâm thể hiện khi mới đến Hoắc Viễn thì chắc không ít người động lòng, nhưng hiện tại cô ta một thân nóng bức, trông cứ như là một người cẩu thả cùng thiếu lịch sự.
Phỉ Y Hân có chút hả hê, nói cô ác cũng được, cô không quan tâm, bởi vì thực sự là cô cảm thấy Lan Nhược Tâm rất đáng để cô ban cho dáng vẻ này.
Cô không thèm để tâm đến sắc mặt của Hoắc Đông Thần với Lan Nhược Tâm như thế nào, dẫu sao cũng không phải chuyện của cô. Nhưng Lan Nhược Tâm lại không như thế, từ đầu cô ta đã luôn chú ý tới Hoắc Đông Thần, hiện tại đã bị thái độ lạnh nhạt cùng chán ghét của hắn làm cho e ngại.
Hai mắt Hoắc Đông Thần đều tràn ngập sự chán ghét dường như đã sắp không còn kiên nhẫn để ban cho cô ta cái nhìn của mình:
“Cô là ai? Người của tôi cũng thật đáng trách khi dám để một kẻ như dân đen đến tận phòng làm việc của tôi!”
Trong thoáng chốc, sắc mặt Lan Nhược Tâm tái nhợt, lảo đảo đến sắp ngã, cũng may mà trụ lại kịp nếu không đến tôn nghiêm cuối cùng cũng mất đi!
Tại sao? Rõ ràng… Cô và anh đã gặp nhau nhiều lần, cũng nói với nhau nhiều câu, vì cô là bạn thân nhất của em gái anh – Hoắc Tiểu Đồng, tại sao giờ lại…
Có lẽ qua một đoạn thời gian nhiều năm không gặp, cô đã thay đổi diện mạo không ít, lại còn… Một thân chật vật như vậy nữa, cho nên…
Nghĩ đến đây Lan Nhược Tâm liền ném cho Phỉ Y Hân một cái nhìn sắc bén hiểm độc, cô ta chưa kịp thu liễm, ngụy trang lại thì đã bị Hoắc Đông Thần hung hăng “tát” cho một bạt:
“Cô có tư cách gì dám liếc thư kí của tôi?”
Lan Nhược Tâm run rẩy, Hoắc Đông Thần nói mà như gầm lên vậy, thật khiến cô ta sợ hãi.
“Anh Đông Thần, em… em xin lỗi, đã không giới thiệu rõ ràng! Em Lan Nhược Tâm, là bạn thân của Tiểu Đồng, trước đây chúng ta cũng cùng nhau gặp gỡ nhiều lần rồi!”
Hoắc Đông Thần cười lạnh:
“Vậy thì sao?”
“Em… Em… Thật ra bác gái bảo em đến gặp anh. Nói em có gì thì chăm sóc cho anh…” Hai tay Lan Nhược Tâm đều là mồ hôi, thái độ thờ ơ này của Hoắc Đông Thần khiến cô ta không biết nên nói gì cho đúng nữa. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước rồi nhưng cũng không ngờ lại đến mức này!
“Cô không thể khôn khéo một chút sao? Nói chuyện với anh ta thì cô nên dùng mưu mẹo của mình đi. Như thế này vẫn chưa đủ trình độ đâu!”
Phỉ Y Hân nhàm chám nhìn Lan Nhược Tâm nói, từ bi cho cô ta sáng não một chút vậy!
Lan Nhược Tâm trong lòng hận không thể cho Phỉ Y Hân một bài học, cô ta là ai mà lại dám ăn nói với cô như thế?
“Nghe cô ấy nói rồi đấy, lần sau nếu may mắn mà gặp được tôi thì cô nên rút kinh nghiệm. Giờ thì tôi muốn cô rời khỏi đây trong vòng 5 giây!”
Lan Nhược Tâm đứng chết trân tại chỗ, miệng thì cứ “anh… anh” lắp bắp. Hôm nay đã chịu bao nhiêu nỗi tủi nhục rồi…
“1…”
“2…”
Lan Nhược Tâm vội vàng chạy ra khỏi nơi này, cô biết rõ Hoắc Đông Thần sẽ không tha cho ai dám chống lại lệnh của hắn.
Như Mộng biết bản thân cũng không làm tốt nhiệm vụ của mình nên cũng nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại rồi rời đi, cô không muốn bị Hoắc tổng trừ lương đâu…
Sau khi không gian nơi đây đã yên tĩnh lại, Phỉ Y Hân mới càng cảm nhận được sự kỳ lạ của cơ thể mình.
Không phải vì cô khó chịu, mà vì cơ thể cô không khỏe, cả thở cũng có chút không thuận rồi…
Phỉ Y Hân lắc đầu bó tay, với sự lạnh nhạt của hắn, cô thật không tin là hắn trước đây cũng từng có bạn gái, nhưng thật sự là hắn đã từng có rồi mới ghê…
Đang suy nghĩ lung tung thì trên trán cô cảm nhận được hơi ấm bàn tay của hắn, chỉ là cái chạm nhẹ nhưng đã khiến tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết, chuyện này thật sự không ổn…
“Em không khỏe sao? Nhìn em như đang sốt vậy!”
Phỉ Y Hân trầm tư nhìn hắn, rõ ràng trước khi hắn đến vẫn rất bình thường…
“Tôi… Tôi muốn xin về sớm, tôi thật sự cần nghỉ ngơi!”
Phỉ Y Hân đứng phắt dậy nhìn hắn, Hoắc Đông Thần trầm mặc nhìn cô một lúc, sau đó mới gật đầu cho phép:
“Tôi sẽ bảo tài xế đưa em về!”
“Không cần đâu, cám ơn anh!” Nói rồi Phỉ Y Hân chạy như ma đuổi ra khỏi phòng.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ kiều mị của cô, Hoắc Đông Thần có chút xót xa, nhưng vẻ phúc hắc thì vẫn chiếm ưu thế hơn. Kế hoạch thu phục tiểu yêu tinh xem ra đang phát triển rất tốt…