Câu chuyện bắt đầu từ khi Trịnh Thiên Dương được cử đi giải quyết chuyện của Lan Vân Thiên.
Phỉ Đan Thuần trong mắt của Trịnh Thiên Dương lúc ấy cứ như một đứa trẻ mới lớn. Làn da mịn lại trắng nõn, đôi mắt to trong suốt, thật sự chẳng nhiễm bụi trần.
Thật khó hiểu, cô bé này đã hai mươi mấy tuổi rồi, cũng đã đi làm mấy năm, vậy mà trong mắt lại chẳng có một chút gợn đục. Là do cô bé được bảo hộ quá tốt từ gia đình, hay trong mắt cô mọi thứ đều rất đơn giản.
“Em hãy thi vào Hoắc Viễn đi.”
Sau khi giải quyết xong mọi việc theo cách mà “sếp lớn” muốn, Trịnh Thiên Dương mới ngỏ lời nói với Phỉ Đan Thuần.
Thật sự là hắn bị thu hút, hắn không rõ là vì cái gì nhưng ở bên cạnh cô bé này hắn rất thoải mái. Cũng muốn thử tiến tới bước nữa thử xem, nhưng khổ nỗi… quá ngây thơ! Tới mức hắn gần như nói huỵch toẹt ra hết rồi mà cô vẫn chẳng ừ hử gì.
Thôi thì đưa đến bên cạnh, từ từ bồi dưỡng vậy…
Phỉ Đan Thuần nghe Trịnh Thiên Dương nói thì bất ngờ nhìn qua, mím môi suy nghĩ một chút sau đó mới gật đầu:
“Cũng được, em sẽ thử xem sao!”
Thế là từ hôm đó hai người không gặp nhau nữa, Phỉ Đan Thuần thì trong thời gian này đã thi và cũng nhận được mail thông báo rằng mình đủ tiêu chuẩn để làm nhân viên của Hoắc Viễn.
Trịnh Thiên Dương đương nhiên cũng biết, hắn là người đầu tiên xem danh sách trúng tuyển kia mà.
Thế là hắn đợi, đợi cho Phỉ Đan Thuần gọi cho mình báo tin vui. Ấy vậy mà…
Mẹ kiếp! Đúng là cô gái vô tâm! Vậy mà đã hai ngày rồi vẫn chẳng thèm gọi cho hắn!
Sau chuyện này hắn cảm thấy bản thân đúng thật là kém sức hút, nếu không tại sao cô lại không nhớ đến một người hoàn mỹ như hắn chứ?
Cho nên hắn càng quyết tâm phải thu hút được sự chú ý của Phỉ Đan Thuần, ban đầu chỉ có thế, nhưng dần dần chính hắn mới là kẻ bị thu hút lúc nào không hay…
Thật ra Phỉ Đan Thuần đã gọi hẳn cho Phó Dĩnh và Phỉ Y Hân luôn rồi, nhưng chẳng nhớ đến Trịnh Thiên Dương mà báo. Mà có nhớ đi nữa cô cũng không gọi, cô cảm thấy người ta cũng chẳng là gì với mình mà, gọi chi nhỉ?
———————–
Một tuần sau khi nhận được mail từ Hoắc Viễn, Phỉ Đan Thuần đã quen được với công việc mới của mình.
Nói chung môi trường làm việc rất tốt, Phỉ Đan Thuần rất thích, nhưng mà hôm nay thì khác, có chuyện nổi bật…
“Trời ơi… Là Trịnh Thiên Dương!”
Các nhân viên nữ trong phòng nháo nhào cả lên. Trịnh Thiên Dương luôn là tâm điểm của các cô gái, bình thường ít khi xuất hiện ở các phòng ban, hôm nay không hiểu ai đem gió xuân tới đây nữa.
Trịnh Thiên Dương nở một nụ cười xã giao với các cô gái, sau đó đi thẳng đến chỗ của Phỉ Đan Thuần.
Hiện là giờ nghỉ trưa, Phỉ Đan Thuần vừa cầm miếng bánh mì sữa ăn, vừa xem phim trên điện thoại, vô tư không màng đến có người đang chăm chú nhìn mình nãy giờ.
Đến khi phát hiện thì không biết Trịnh Thiên Dương đã ngồi cạnh mình từ khi nào.
Phỉ Đan Thuần ngơ ngác, trong miệng còn một họng bánh chưa nuốt, nhìn đặc biệt đáng yêu.
Trịnh Thiên Dương nhịn không được liền đưa tay bẹo má cô một cái.
Trái tim các cô gái gào thét, nhân viên mới được Trịnh Thiên Dương bẹo má!!!
Má ơi! Lần đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thiên Dương hành động kỳ lạ như vậy, lại còn với nhân viên mới!
Phỉ Đan Thuần nghẹn họng, vội vàng uống một cốc nước đầy, sau đó mới hỏi hắn:
“Sao anh lại ở đây?”
“Ha… Em được nhận vào Hoắc Viên cũng không nói cho anh biết một tiếng!”
Phỉ Đan Thuần gãi gãi đầu:
“Em quên mất tiêu…”
Trịnh Thiên Dương như bị một cú sốc nặng, vậy mà lại quên thật!
“Bây giờ đã quen với công việc chưa?” Chưa quen thì tới đây anh giúp này – Trịnh Thiên Dương nói thầm trong lòng.
“Quen rồi, mọi người ở đây tốt lắm, có việc nào em không hiểu bọn họ liền giúp em.”
Nói với nhau thêm vài câu, Phỉ Đan Thuần mới vô ý hỏi:
“Thế anh không bận việc sao? Đến đây làm gì thế?”
Trịnh Thiên Dương lập tức sụp đổ, rất muốn nghiến răng nhưng mà phải dằn lại, không sẽ dọa người ta sợ.
Thật muốn giết người, cố ý, chắc chắn là con nhóc này cố ý!