“Hoắc tổng, doanh thu nửa đầu năm nay đã đạt đến con số lý tưởng. Theo kế hoạch ban đầu thì phải đến tận hai tháng sau chúng ta mới đạt được con số này. Các chi nhánh ở các nước đều hoạt động rất tốt, hầu hết đều đạt chỉ tiêu thậm chí là vượt qua mong đợi!”
Trong cuộc họp thường niên của Hoắc Viễn, người báo cáo không giấu vẻ vui mừng khi nêu lên những thành tích vượt trội của công ty.
Hoắc tổng quả thật là một nhân tài, một vị thần trong mắt bọn họ mà! Từ khi lên cầm quyền điều hành Hoắc Viễn đến nay cũng đã mười năm rồi vậy mà bọn họ vẫn không thôi bất ngờ về hắn.
Mỗi mục tiêu, mỗi chiến lược đều rất hoàn mỹ, rất táo bạo, không một chút sai sót cứ như mọi thứ đã được người này nắm hết trong lòng bàn tay cả rồi!
Chưa một lần thất bại, chưa bao giờ họ thất vọng về Hoắc Đông Thần cả.
Mặc dù tính tình trầm lắng lạnh lùng, không để ai vào mắt nhưng chỉ cần hoàn thành tốt công việc của hắn giao hắn sẽ không tiết kiệm lời khen. Tiền thưởng thì ôi thôi, Hoắc Viễn mỗi quý đều có tiền thưởng lẫn quà tặng cho nhân viên.
Trực tiếp tặng tiền thưởng đấy nhé!
Nên nhớ hầu hết công ty chỉ tặng quà, hoặc tiền thưởng rất ít, sở dĩ như vậy là vì ngân sách mua quà dễ được xén bớt! Quà tặng thì khỏi nói, nhìn có vẻ quý giá nhưng đem về chẳng giúp được gì, bán lấy tiền còn sướng hơn ấy chứ!
Bởi vậy mới nói, Hoắc Đông Thần chính là thần trong mắt bọn họ đấy!
Giống như bây giờ, hãy nghe vị thần của chúng tôi phát biểu nào:
“Mọi người làm rất tốt, tiền thưởng kỳ này sẽ được tăng thêm. Thư ký Phỉ, em thấy nên tăng thế nào đây?”
Đấy đấy, tiền thưởng được tăng kìa, mà sao lần này ngài ấy lại hỏi thư ký nhỉ?
Phỉ Y Hân xem qua bảng số liệu cao ngất ngưởng của Hoắc Viễn, tâm trạng cũng tốt vô cùng:
“Lần này ai cũng rất nỗ lực vì công ty, kết quả này thật sự quá tốt rồi, tôi nghĩ gấp đôi tiền thưởng mỗi quý cũng rất đáng!”
Ôi ôi… Cô ấy như thiên thần vậy!
Hoắc Đông Thần nhìn cô nhu tình, có điều chỉ có hắn biết mà thôi:
“Được! Em thay tôi viết thông báo đi. Cuộc họp hôm nay kết thúc, tất cả nhân viên được nghỉ sớm hai giờ!”
——————–
“Hoắc tổng, đây là bản kế hoạch hợp tác của tập đoàn Lan Vân Thiên!”
Phỉ Y Hân đưa tới trước mặt hắn sấp tài liệu dày cộm, trên gương mặt xinh đẹp thoáng chút chế giễu.
Hoắc Đông Thần nhìn cũng chẳng buồn nhìn, hướng nhìn mắt Phỉ Y Hân, sau đó thuận tay kéo cô ngồi lên người mình:
“Em nghĩ phi vụ của cái gia đình này có thành công không?”
Phỉ Y Hân liếc hắn một cái sau đó nhanh chóng thu liễm lại, vùng vẫy muốn đứng lên.
Hoắc Đông Thần có chút bực dọc, lại đè cô ngồi xuống đùi mình:
“Sao nào?”
“Không thành!” Phỉ Y Hân rất ghét hắn thừa cơ chiếm tiện nghi, trầm giọng nói hai từ.
Hoắc Đông Thần biết cô lúc ở công ty rất thích làm bộ dáng đứng đắn chuyên nghiệp nên không thích đụng chạm xác thịt với hắn. Nhưng như thế thì sao chứ? Chỉ cần hắn thích là được:
“Em lại còn ngại gì tư thế này, thân mật hơn đâu phải chúng ta chưa thử qua.”
Phỉ Y Hân tim đập nhanh vài cái, nhưng vẫn giọng nói vẫn giữ sự bình tĩnh vốn có:
“Đừng có mà công tư không phân minh như thế!”
Hoắc Đông Thần cúi thấp xuống gần cô hơn, ngửi được mùi hương thơm thoảng thoảng trên người cô, không lúc nào cảm thấy dễ chịu như lúc này:
“Được, vậy chúng ta bàn việc công, sau đó mới bàn việc tư. Có muốn tôi đạp chết Lan Vân Thiên không nào?”
Phỉ Y Hân có chút bất ngờ nhìn hắn, hỏi cô làm gì? Mà cũng ngông cuồng thật, người ta đã làm gì đâu chứ?
Cô lắc đầu:
“Không nên, Lan Nhược Tâm chỉ là một con kiến, không cần vì cô ta mà gây sự bên ngoài, vả lại chẳng phải nhà họ Lan có quan hệ thân thiết với gia đình anh sao?”
Hoắc Đông Thần nhếch miệng khinh thường:
“Đó là với gia đình tôi, không phải tôi!”
Nói xong Hoắc Đông Thần nâng cầm cô lên, liếm liếm lên cánh môi đỏ của cô, tâm trạng hắn hai hôm nay vẫn đang rất vui.
“Sẽ nghe em không xử lý bọn họ, cho em cơ hội chơi đùa với cô ta một chút!”
Phỉ Y Hân đột nhiên bị hắn liếm môi, lúc này mới phản ứng lại mà gật đầu.
“Việc công xong rồi tới phiên việc tư.”
“Ý gì thế?” Nhìn mặt hắn nham hiểm chết được!
Hoắc Đông Thần cười lên khiến cô ngây ngẩn hết một lúc, lực sát thương của hắn khi cười lên cũng thật lớn!
Ngón tay hắn vuốt nhẹ vài cái lên chiếc cổ của cô, sau đó là xương quai xanh gợi cảm được giấu sau cổ áo.
Động tác kiểu này làm sao Phỉ Y Hân không biết hắn có ý gì, nhất thời trên mặt phủ lên một lớp phiếm hồng.
Bên tai lại nghe được giọng nói hơi khàn khàn nam tính của hắn:
“Tối nay Hoắc Đông Thần này có vinh dự được mời cô Phỉ đây ăn tối không?”
Phỉ Y Hân bật cười, cách nói kiểu gì vậy chứ?
“Được thôi, ngài Hoắc.”