“Con bé này… Có chuyện gì vậy?” Phỉ Y Hân nhìn chiếc điện thoại bị mất tín hiệu, lòng tràn đầy lo lắng.
Trực giác của phụ nữ không thể coi thường, Phỉ Đan Thuần còn là em họ cô, người có cùng huyết thống thì càng nhạy cảm.
“Con bé nói gì?” Nhìn sắc mặt khó coi của Phỉ Y Hân, Phó DĨnh sốt ruột hỏi.
Phỉ Y Hân chần chừ nhìn hắn một lát, sau đó mới lấy trong túi ra hộp quà cô đã chuẩn bị sẵn, đưa cho hắn rồi trầm giọng:
“Quà này của anh, nhớ giữ cho kỹ đó, hôm nay chúng ta không đi chơi được rồi!”
Phỉ Y Hân tạm biệt một câu rồi xách túi đứng lên, Phó Dĩnh ngơ ngác chạy theo:
“Em muốn tới công ty của Tiểu Thuần à? Để anh đi cùng em!”
“Không cần đâu, đây là chuyện của bọn em mà.”
Phó Dĩnh phất tay:
“Cái gì mà chuyện của ai chứ? Chúng ta là bạn thân mà, đi thôi!”
Phỉ Y Hân thấy Phó Dĩnh nhiệt tình thì cũng không từ chối nữa, làm quá lên không chừng anh ấy nghĩ cô đang muốn bài xích tình bạn thì sao đây…
Lên xe rồi, Phó Dĩnh mới vừa lái xe vừa hỏi:
“Công ty của Tiểu Thuần là công ty nào nhỉ? Anh quên mất rồi!”
“Là Lan Vân Thiên!”
Phỉ Y Hân nói xong, mới giật bắn người nhận ra… Lan Vân Thiên… Lan Nhược Tâm!
Linh cảm của cô càng càng xấu rồi!
“Phó Dĩnh, anh lái xe nhanh hơn nữa đi!”
“Được!”
Lan Vân Thiên có trụ sở chính ở Mỹ, nhưng mà có lẽ thấy Hoắc Viễn rất ưa thích nước cô cho nên Lan Vân Thiên cũng lập một chi nhánh ở đây!
Tính đến nay cũng được gần hai năm rồi, còn em họ cô cũng vừa mới trở thành nhân viên chính thức của nó!
Phỉ Y Hân thở dài một hơi. Bởi vì có ác cảm với Lan Nhược Tâm cho nên cô cũng không muốn Tiểu Thuần làm ở Lan Vân Thiên nữa, với sự chịu khó của em cô, cô tin chắc nó có thể thi đậu vào Hoắc Viễn.
Tiếc là chưa kịp nói thì cô đi du lịch, trở về rồi cũng chưa có cơ hội nói!
Phỉ Y Hân gấp gáp càng khiến cho Phó Dĩnh nhận thức được chuyện này thật sự không ổn, tốc độ lái xe bắt đầu tăng nhanh.
Đến được Lan Vân Thiên thì sắc trời cũng đã tối, Phỉ Y Hân cùng Phó Dĩnh trực tiếp đi vào Lan Vân Thiên bằng cầu thang hầm gửi xe cho nên bảo vệ cũng không mấy để ý.
Điện thoại của Phỉ Đan Thuần reo được vài tiếng thì tắt, Phỉ Y Hân tức tối nắm chặt điện thoại mình, hiện tại cô đang vô cùng lo lắng cho em họ mình. Cô bé là một đứa hiền lành yếu đuối, có bị người ta ức hiếp cũng không thể phản lại, nếu có thì là vừa khóc mà vừa cãi lý với người ta!
Có lần Phỉ Đan Thuần đã nói vị trí phòng làm việc của cô ấy cho Phỉ Y Hân nghe, cho nên hiện tại hai người cũng không quá chật vật để tìm Phỉ Đan Thuần.
Lúc này, Phỉ Đan Thuần cảm thấy phòng làm việc mà mỗi ngày mình cảm thấy đầy sắc màu vui vẻ, hiện tại chỉ mang một màu ảm đạm.
Cô thật sự rất trân trọng công việc này, càng trân trọng Lan Vân Thiên bởi vì một người có một công việc đã khó khăn, Lan Vân Thiên cũng trải qua thăng trầm mưa nắng mới được như ngày hôm nay, không lý nào cô lại không trân trọng nó.
Mỗi ngày đi làm, cô đều vui vẻ, tuy rằng có chút áp lực với công việc, nhưng như thế càng khiến cô cố gắng phấn đấu, mọi người trong phòng làm việc này đều lớn tuổi và tài giỏi hơn cô, nhưng họ rất tốt bụng, luôn giúp cô trong công việc. Cô cảm thấy, mình sẽ không thể rời bỏ Lan Vân Thiên, sẽ luôn trung thành với nó.
Nhưng mà hôm này là gì đây… Tại sao? Tại sao họ lại đổ tội cho cô chứ?
Cô đã làm gì sai?
“Tôi thật sự không có, tôi không có làm gì hết!”
Nhìn bảng số liệu số tiền bị thất thoát, Phỉ Đan Thuần rơm rớm nước mắt, lắc đầu nói.
Mấy lãnh đạo này ai cũng hùng hổ, mở miệng câu nào là bắt bẻ đổ tội cô đã biển thủ công quỹ, hung dữ và miệng lưỡi đến nổi Phỉ Đan Thuần tưởng chừng như mình thật sự đã phạm tội!
“Còn chối? Mấy ngày qua chỉ có cô là thực hiện những văn kiện này. Nhận tội còn có thể có được sự khoan hồng!” Lan Nhược Tâm Từ bên ngoài đi vào, dáng vẻ như một người lãnh đạo cấp cao.
Bên cạnh là Hoắc Tiểu Đồng vẻ mặt hả hê. Phỉ Đan Thuần là em họ của Phỉ Y Hân, cô ấy chật vật như thế đương nhiên Hoắc Tiểu Đồng rất vui!
“Tôi… Tôi thật sự không có! Chỉ dựa vào việc tôi nhận những văn kiện này lại nói tôi biển thủ? Quá bất công!” Phỉ Đan Thuần vừa khóc vừa nghẹn ngào nói. Thật sự cô không muốn khóc vì sẽ càng khiến mình yếu đuối nhưng mà… Cô thật sự không kìm được!
Lan Nhược Tâm nhếch mép cười, phất tay ra hiệu cho những lãnh đạo kia ra ngoài sau đó mới chậm rãi đe dọa Phỉ Đan Thuần:
“Cô muốn chứng cứ?”
Phỉ Đan Thuần gật đầu mạnh, đôi mắt đẫm lệ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, cảm giác bị uy hiếp thật lớn!
Hoắc Tiểu Đồng cười khẩy:
“Chứng cứ? Cô nghĩ xem Lan Vân Thiên là tập đoàn hùng mạnh cỡ nào, chưa kể còn có Hoắc Viễn của tôi, cô nghĩ chứng cứ còn có tác dụng sao?”
Phỉ Đan Thuần như ngừng thở mà nhìn trân trân vào họ. Ra là vậy… Họ ngay từ đầu đã muốn vu oan cho cô!
“Các người muốn gì?”
Lan Nhược Tâm vuốt vuốt mái tóc đen mượt của mình, dùng một nụ cười dịu dàng với Phỉ Đan Thuần:
“Chúng tôi vốn không nhắm vào cô, chỉ cần cô bảo Phỉ Y Hân rời xa anh Đông Thần ra, hai bên đều sẽ không dính líu gì nhau nữa, cô cũng sẽ không phải chịu tội. Số tiền lớn như thế, cộng thêm sức ép từ chúng tôi, cô… hiểu chứ?”
Phỉ Đan Thuần cả kinh, nhưng ngay lập tức không suy nghĩ mà từ chối:
“Đừng hòng!” Cô sẽ không bao giờ bán đứng chị mình! Có ngồi tù cũng sẽ không bao giờ hại chị ấy!
Ngay lúc này, bên ngoài lại vang lên một tiếng tán dương, giọng nói đắc ý đến nổi cả Hoắc Tiểu Đồng cùng Lan Nhược Tâm đều rùng mình:
“Đúng lắm Tiểu Thuần, vì bọn tiện nhân này sắp không còn nguyên vẹn với chị rồi!”