“Aaa… Sâu….Sâu quá rồi… aaaa” Phỉ Y Hân há miệng thở dốc, khuôn mặt ửng hồng đầy yêu kiều.
Tư thế nằm sấp trên bàn này khiến cuộc hoan ái càng thêm mãnh liệt, nhưng hắn quá mạnh mẽ, cô sắp bị làm cho nổ tung rồi.
Dưới thân, cự long thô to cứ thế ra vào, từng đợt từng đợt như càng nhanh và mạnh hơn. Bàn tay to khỏe siết chặt cái eo nhỏ của cô, dường như là để giữ người cô, không cho cô từ chối vật nam tính của hắn.
Hoắc Đông Thần một tay giữ eo cô, một tay xoa nắn cái mông tròn trịa, trắng trẻo, lại đàn hồi, cứ như nó là một món đồ chơi tha hồ cho hắn nhào nặn.
Bên dưới vẫn như cũ không có dịu dàng đi, mặc cho cô rên la những câu yêu kiều, hắn vẫn không tha, cơ hồ còn ra vào trong cô nhanh và sâu hơn nữa.
“Aa… Chậm lại…. aaa…”
Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười tà, hắn luôn rất thích nghe lời cầu xin của cô trong cuộc giao hợp của hai người:
“Em có muốn thì nói với tiểu huyệt bên dưới này của em… aaa… Nó thật sự cắn chặt tôi muốn chết, làm tôi thật thoải mái…”
“Hức… Aaa… Đừng nói nữa!” Phỉ Y Hân đỏ mặt, tại sao lúc nào làm tình hắn cũng nói những lời không đứng đắn như thế? Tổng tài lãnh khốc thường ngày đâu rồi?
“Aa… to quá..” Phỉ Y Hân không thể ngăn mình phát ra tiếng rên, cô không bao giờ có sức đề kháng với hắn.
Sao còn chưa ra? Cô sắp chịu không nổi nữa rồi, cứ thế này không chừng bên ngoài phòng làm việc người ta nghe thấy mất!
Bên dưới của cô càng siết chặt hơn nữa, Hoắc Đông Thần dường như biết cô đang lo điều gì, tà ác luật động mạnh mẽ hơn nữa, bàn làm việc của hắn cũng bắt đầu phát ra tiếng “lạch cạch”
“Đừng… Có người nghe thấy mất… ư..”
Hoắc Đông Thần đưa hai tay ra bóp lấy bộ ngực căng tròn của cô, lại dùng đầu ngón tay xoa lấy hai hạt đậu đỏ. Kích thích quá mãnh liệt càng làm cô khổ sở.
Rất nhanh, cô đã bị đưa đến cao triều:
“Aaaaa….”
Cả người cô run lên, hoa huyệt không ngừng chảy ra ái dịch nóng ấm, co bóp mạnh mẽ, Hoắc Đông Thần bị cô mê hoặc, hạ thân tiến vào sâu và mạnh hơn nữa, chất dịch cùng những cú va chạm của hắn phát ra tiếng “bạch bạch” khiến người ta đỏ tai.
Hoắc Đông Thần gầm gừ, cự long thô cứng thoải mái bắn ra mầm móng của mình, sâu tận bên trong cô…
“Hừ…. Thật thoải mái…”
“Aa…aa..”
Hoắc Đông Thần nhìn xuống dưới thân, cô gái nhỏ đã mệt mỏi vô lực từ khi nào. Lưu luyến rút nam căn ra, vậy mà trong cô như không đồng ý, vẫn hút chặt lấy hắn!
“Y Hân! Em muốn một lần nữa?” Hoắc Đông Thần nhếch miệng cười tà, vật nóng của hắn không ra ngoài nữa mà từ từ nằm vào bên trong cô lần nữa.
Phỉ Y Hân hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, đó chỉ là phản ứng sinh lí, cô thật mệt muốn chết rồi!
“Nhưng cậu em tôi muốn! Làm sao bây giờ?”
“Anh ra ngoài!” Phỉ Y Hân vội muốn đứng lên, ai ngờ lại bị Hoắc Đông Thần giữ chặt.
“Muộn rồi!” Nói rồi hạ thân hắn lại ra vào trong cô…
Cô còn nghe rõ tiếng cười trầm thấp của hắn nữa, thật đáng ghét!
Hoắc Đông Thần vừa động, vừa bế cô lên đi vào phòng nghỉ trong phòng làm việc. Cô ấy da mặt mỏng, nếu cứ làm ở ngoài đó thì không biết chừng lần sau cô sẽ không cho nữa!
Vừa đặt cô lên giường, hắn đã tham lam cắn mút đôi ngực cô, bên dưới vẫn như cũ ra vào như vũ bão, một cuộc hoan ái lại diễn ra….
—————–
“Lát không cần làm việc, em ở đây nghỉ ngơi đi!” Hoắc Đông Thần cười cười, hôn lên trán cô một cái.
Phỉ Y Hân quá mệt mỏi, không hơi sức mà đáp trả hắn, nhưng trong lòng thì đang thầm khinh bỉ cái tên nam nhân cầm thú đang sảng khoái mặc lại quần áo kia!
Cô và hắn là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng còn có một bản hợp đồng bạn giường ràng buộc với nhau.
Có nó, cô có thể lên giường cũng có thể từ chối hắn, không để hắn muốn làm càn như mối quan hệ giữa các đại gia và chân dài khác. Họ là tình nhân, còn cô và hắn là bạn giường!
Chỉ là mỗi khi hoan ái, cô dù không muốn làm quá nhiều lần như thế nhưng lúc nào cũng bị kĩ thuật của hắn đánh úp!
Dạo này hình như hắn hơi khác, sủng cô quá độ rồi! Lại nói cái hợp đồng kia cô như là người bị đưa vào tròng ấy!
Để nhớ lại toàn bộ sự việc từ khi làm thư kí cho hắn xem nào…