Dòng sông Mississippi trong xanh rộng lớn lấp lánh dưới ánh nắng thu chảy qua khuôn viên của Đại học Minenesota chia nó thành khu bờ Đông và khu bờ Tây. Khu bờ Đông có nhiều cây cối hơn, nổi bật với màu nâu đỏ và màu vàng thẳm. Kỳ nghỉ đang đến gần, và có vẻ như những khu sân chơi đã tự trang hoàng cho sự kiện này. Những cây phong già uy nghi khoác lên mình một màu đỏ hồng trái ngược đến bất ngờ với những cây du mang những chiếc lá có màu sắc bốc lửa. Khu Giáo đoàn và Nhà thờ lúc nào cũng nhộn nhịp với những hoạt động chuẩn bị cho kỳ nghỉ. Trên các bãi có các sinh viên dùng thời gian tận hưởng những tia nắng ấm áp còn sót lại của mùa hạ. Những nguòi đợi xe buýt đi lại tha thẩn dưới mái đua của hội trường Jones. Những bánh xe đạp khẽ nghiến trên những chiếc lá khô. Những bức tường thành ốp đá tô điểm cho những ngôi nhà cổ thanh nhã nằm dọc đại lộ Đại học, những bức tường giữ đất, những bậc tam cấp, phơi mình ở đó như những con thằn lằn lười biếng. Và đâu đâu cũng có những cặp tình nhân hôn nhau, để đầu trần dưới nắng trưa.
Giờ đây khi đi ngang qua một đôi tình nhân đang hôn nhau, Catherine phải vội quay mặt đi chỗ khác. Không hiểu sao cảnh tượng đó lại khiến cho tập sách cô ôm ngang hôn như nặng thêm. Gần đây hễ cứ cúi xuống nhấc những quyển sách này lên là cô lại cảm thấy đau nhói và choáng váng.
Clay cũng không đủ can đảm nhìn cảnh một đôi tình nhân hôn nhau. Lúc này khi bước đi trên phố Mall, anh bắt gặp một cảnh nam nữ ôm nhau và ý nghĩ của anh lại xoay quanh Catherine anderson. anh cố nhìn về phía những sinh viên đang đi từng bước và nghĩ cô gái với mái tóc màu vàng lửa kia cứ như là Catherine vậy. anh nhìn tấm lưng cô ta hiện ra rồi lại khuất sau những người khác đang đi trên vỉa hè. Chỉ vì gần đây anh luôn bận tâm về cô nên anh mới để mắt đến một cái đầu tóc vàng giữa một đám đông mà thôi.
Đúng là màu tóc y hệt và dáng người cũng y hệt. Nhưng Clay hiểu rằng anh dễ mà nhận nhầm người, vì anh chưa bao giờ nhìn thấy cô vào ban ngày.
Khỉ thật, Forrester, hãy loại cô ấy khỏi đầu mi đi! Đó không phải là cô ấy vào ban ngày.
Nhưng khi anh nhìn dáng người cao với đôi vai thon, cặp hông uyển chuyển, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong anh khiến người anh lâng lâng. anh muốn gọi tên cô nhưng anh biết đó có thể không phải là Catherine. anh đã quên cái lời nhắn rõ ràng của người đã đấm anh trước lối vào nhà rồi ư? Cô ấy đã bỏ đi Omaha rồi.
Clay cố ý nhìn sang bên kia đường để mắt anh và tâm trí anh khỏi bị ảo giác đánh lừa. Nhưng anh làm thế chẳng ích gì. Chỉ vừa một giây sau anh đã lại thấy mình dõi lên đám đông phía trước tìm kiếm chiếc áo len xanh da trời với mái tóc vàng buông xoã. Cô ấy đã đi mất rồi! Thật buồn cười, một cảm giác lo sợ xâm chiếm tâm trí Clay và khiến anh co chân chạy về phía trước. anh đã lại nhìn thấy cô, ở đàng xa, và anh thở thoải mái hơn nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo. Những bước chân dài, anh nghĩ. Đôi chân dài. Liệu có phải là cô ấy không? Bỗng nhiên cô gái giơ cánh tay lên hất những món (?) tóc khỏi cổ như thể cô đang nóng. Clay nghiêng bên này, nghiêng bên kia quanh đám người anh đã đuổi kịp, nhìn đôi chân dài, nhìn đôi vai cân đối của cô, thầm nhớ đến vẻ kiêu căng và bảo thủ của cô. Cô đi đến một đầu phố và đứng lại một lát đợi một chiếc xe đi qua, rồi nhìn luồng giao thông chuẩn bị sang đường. Khi cô bước khỏi lề đường, dáng người nhìn nghiêng của cô không thể lẫn được nữa.
Tim Clay đập thình thịch và anh chạy tới.
– Catherine? – anh gọi, vẫn không rời mắt khỏi cô, và cố gắng luồng lách qua những người đi bộ để chạy thật nhanh. – Catherine?
Cô dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục bước đi, một chiếc xe buýt bắt đầu chuyển động khỏi mép đường càng làm cho tiếng ồn tăng lên. Mệt gần đứt hơi anh mới đuổi kịp cô và anh vội đưa tay nắm lấy cánh tay cô kéo lại. Những cuốn sách rơi khỏi hông cô và tóc cô bay xoà qua miệng dính vào môi cô.
– Này – cô bắt đầu, và cúi xuống những cuốn sách. Nhưng qua những sợi tóc loà xoà ngang mặt cô nhìn lên và nhận ra Clay Forrester đang nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy ngực anh phập phồng thở gấp, nhìn thấy miệng anh há hốc đầy ngạc nhiên.
Tim Catherine đập loạn lên trong lồng ngực và cô cảm thấy cô đang run lên từ bên trong.
– Catherine? Cô làm gì ở đây? – anh lại cầm cánh tay cô kéo lên. Cô chỉ nhìn trân trân, cố kiềm chế sự thôi thúc muốn bỏ chạy trong khi tim cô càng đập hỗn loạn hơn và những cuốn sách thì bị bỏ quên trên lối đi. – Cô vẫn thường ở đây, cô học ở đây ư? – anh hỏi vẻ ngạc nhiên và vẫn nắm cánh tay cô như thể anh sợ cô sẽ biến mất.
Clay có thể nhận thấy sự choáng váng của cô. Môi cô không khép và ánh mắt cô nói cho anh biết rằng cô cảm thấy cô bị dồn vào chân tường và chắc chắn cô sẽ tiếp tục chạy trốn. Cô cảm thấy áo len của cô tuột khỏi những ngón tay anh.
– Catherine, tại sao cô không gọi điện? – Mấy sợi tóc vẫn dính trên môi cô. Hơi thở của cô làm cho những sợi tóc đó phập phồng. Rồi cô cúi xuống nhặt những quyển sách lên và anh cũng cúi xuống để làm việc đó. Cô giật những cuốn sách khỏi tay anh và quay đầu trốn khỏi anh cùng những rắc rối sắp được nói ra với anh.
– Catherine, đợi đã!
– Để tôi yên, – cô hất vai, cố không tỏ ra là cô đang chạy trốn, cô đi thật nhanh.
– Tôi phải nói chuyện với cô.
Cô vẫn bước rất nhanh, Clay bước sau cô, cách mấy bước.
– TẠi sao cô không gọi điện?
– tệ thật! Sao anh lại tìm tôi?
– Vì Chúa, cô hãy dừng lại đi!
– Tôi bị muộn rồi! Hãy để tôi yên!
anh bước lên ngang hàng với cô, cùng bước đi một nhịp, trong khi một bên sườn Catherine bắt đầu đau và cô dùng bàn tay không ôm sách áp lên chỗ đau.
– Cô không nhận được lời nhắn tin của tôi từ Bobbi sao?
Nhưng cô vẫn bước nhanh và mái tóc vàng cứ rung rinh trên cái cổ kiêu hãnh. Cô không chịu dừng lại buộc anh lại phải nắm tay cô một lần nữa.
– Tôi mệt phải chơi mãi trò Keystone Cops với cô rồi! Cô dừng lại đi!
Lần này thì những cuốn sách vẫn ở nguyên trên hông cô nhưng cô hất đầu một cách bướng bỉnh như con ngựa non một tuổi không chịu dây cương. Cô đứng đó nhìn anh trân trân trong khi anh vẫn giữ cánh tay cô. Rồi cuối cùng dường như anh nghĩ cô sẽ không bỏ chạy nữa nên anh buông tay cô ra.
– Tôi đã nhờ Bobbi nhắn cô gọi cho tôi. Cô ấy có chuyển lời hộ không?
Thay vì trả lời câu hỏi của anh, cô lại quở mắng mình:
– Đây là điều mà tôi không ngờ tới, không ngờ lại gặp phải anh ở đâu đó. Tôi cứ nghĩ ở khu đại học này đủ lớn cho cả hai chúng ta. Tôi đánh giá cao vì anh tin là tôi ở đây.
– VÀ tôi cũng đánh giá cao nếu cô cho tôi một cơ hội để giải thích vài điều với cô.
– Chúng ta đã nói tất cả những gì cần nói rồi. Tôi đã nói với anh rằng tôi đã có các kế hoạch của riêng mình và anh không cần phải lo lắng cho tôi.
Những người qua đường nhìn họ bằng cặp mắt tò mò, không hiểu họ đang tranh cãi về chuyện gì.
– Nghe này, chúng ta đang làm trò cười ở đây đây. Cô có thể cùng tôi đến một chỗ nào đó yên tĩnh để nói chuyện không?
– Tôi đã nói là tôi đang vội.
– Còn tôi thì đang vướng trong một loại rắc rối khó giải quyết! Cô có thể cho tôi chỉ hai phút được không? – Clay chưa bao giờ thấy một ai ương ngạnh đến thế. Sự giằng co này còn căng hơn cả tối hậu thư mà bố mẹ anh đặt ra đối với anh. Đây đã trở thành một cuộc đua tranh giữa ý muốn của hai người và cô cứ bước dọc phố còn anh cứ bước theo ngay sau vai cô.
– Để tôi yên! – cô yêu cầu.
– Tôi không đòi hỏi gì cả, nhưng bố mẹ tôi không nghĩ như vậy.
– Tiếc thật.
anh túm lấy lưng áo len của cô, và cô cứ bước đi cho đến khi cô biết cô không thể bước thêm nữa.
– Cho tôi cái hẹn, một số điện thoại nào đó, gì cũng được, để tôi có thể liên lạc với cô và sau đó tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.
Cô kéo áo len khỏi tay anh và quay người lại đối mặt với anh.
– Tôi đã nói với anh rồi, tôi đã mắc sai lầm một lần và đó là một sai lầm nghiêm trọng. Nhưng cuộc đời của tôi không bị phá hỏng miển là tôi nghĩ rằng nó không bị phá hỏng. Tôi biết mình đang định tới đâu, và mình định làm gì, và tôi không muốn anh can dự vào dù bằng cách gì đi nữa.
– Cô kiêu hãnh đến nỗi không thể nhận gì của tôi sao?
– anh có thể gọi đó là sự kiêu hãnh nếu anh muốn. Tôi thích gọi đó là sự sáng suốt hơn. Tôi không muốn anh có quyền gì với tôi hết.
– Cứ cho là tôi có giải pháp tháo gỡ vấn đề của chúng ta, và nó sẽ không cho ai trong chúng ta cảm thấy mắc nợ người khác ư?
– Tôi đã giải quyết vấn đề của tôi. Nếu anh vẫn còn vấn đề của anh thì đó không phải là lỗi của tôi. – Nhưng cô chỉ nhìn anh vẻ cay đắng.
Những người đi đường lại nhìn họ với con mắt tò mò, và Clay đã bắt đầu mất kiên nhẫn trước sự ương bướng không thèm nghe lý lẽ của cô. Cô chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Clay đã vòng một cánh tay quanh eo cô và đẩy cô khỏi vỉa hè tới một cây du lớn. Cô thấy mình bị áp sát vào thân cây và hai bàn tay Clay chống trên vỏ cây ngay sát tai cô.
– Có chuyện khác nảy sinh. – anh thông báo với cô, mặt anh cách mặt cô không quá vài centimet. – Có vẻ như bố cô vẫn tiếp tục ý định của ông ta.
Cô nuốt khan, dựa đầu vào thân cây, nhìn xoáy vào mắt Clay, rồi vội quay mặt sang một bên, sợ phải nhìn anh ở một khoảng cách gần như thế.
– Tôi đã nghe nói và tôi rất tiếc. – cô thừa nhận. – Tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ bỏ cuộc sau khi tôi bỏ đi.
– Đi Omaha ư? – Clay hỏi giọng mỉa mai.
Ánh mắt hoảng hốt của cô lại hướng vào mắt anh.
– Làm sao anh biết được chuyện đó? – Cô nhìn vết thương chưa lành hẳn phía trên mắt anh và tự hỏi không biết đó có phải là vết thương do bố cô gây ra hay không. anh quắc mắt nhìn cô, khiến cô chết lặng đến nỗi cô không biết cô đang nhìn thấy mặt anh hay nhìn thấy chiếc áo len màu đồng đỏ trước mặt mình. Cô nhìn đăm đăm vào chiếc áo len.
– Bố cô đang đưa ra những lời đe doạ, và những lời đe doạ đó có thể làm tiêu tan sự nghiệp của tôi. Phải làm gì đó để ngăn chặn. Tôi cũng giống cô, tôi thấy ý tưởng đưa tiền cho ông ta thật khó mà chấp nhận được. Giờ, chúng ta hãy bàn bạc để tìm ra một phương án hợp lý, được không?
Catherine nhắm mắt lại, bây giờ cô không thể nghĩ nhanh được.
– Nghe này, tôi phải đi bây giờ, thật đấy. Nhưng tôi sẽ gọi cho anh vào tối nay. Lúc đó chúng ta sẽ nói về chuyện này.
Có điều gì đó mách bảo anh không thể tin cô được, nhưng anh không thể đứng đó giữ cô mãi. Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là để cô đi. anh biết rằng anh có thể dễ dàng tìm ra nơi cô đang ở khi mà anh đã biết cô là một sinh viên của trường này. anh đứng nhìn cô bước đi và đợi xem cô có quay đầu lại để kiểm tra xem anh có theo cô hay không. Cô không quay đầu lại. Cô đi vào hội trường Jones rồi mất dạng, và biết rằng sự kiên nhẫn của cô lớn hơn của anh, anh quay gót bước về chỗ anh để xe.
Ngày hôm sau Catherine gặp bà Tollefson ở văn phòng của bà. Cô cứ nghĩ rằng bà ấy sẽ chủ động đề cập đến vấn đề Catherine lo ngại nhất, nhưng thật ngạc nhiên, người phụ nữ nghiêm nghị ấy chỉ nói đến chuyện trường học và hỏi làm cách nào Catherine có thể tiếp tục đi học khi mà cô đã ở Horizons. Khi Catherine nói với bà rằng cô theo học đại học nhờ mmột khoản trợ cấp và cô còn đánh máy và may thuê để trang trải học phí, bà Tolleson nói:
– Cháu có quá nhiều tham vọng đấy, Catherine ạ.
– Vâng, nhưng cháu sẽ là người đầu tiên thừa nhận đó là chuyện tự trang trải. Cháu muốn cuộc sống của cháu sẽ tốt hơn trước đây.
– Vậy thì đại học là tấm vé để đến với cuộc sống của cháu sẽ tốt hơn trước đây. – Bà Tollefson nói vẻ ngẫm nghĩ.
– Đúng, và đó là sự trốn chạy cuối cùng của cháu.
– Đã ư? – Bà Tollefson thắc mắc. – Tại sao cháu lại dùng từ “đã”?
– Cháu đã không thực hiện nó một cách có ý thức. – Catherine nhướn mi.
– Nhưng cháu cảm thấy cháu đang bị buộc phải bỏ học kia mà?
– Vì hoàn cảnh ai mà chẳng có thể bị như vậy chứ?
– Có lẽ chúng ta cần nói về chuyện đó, về chuyện cháu từ đâu đến, và cháu định rồi sẽ đi tới đâu. – Bà Tolly dịu dàng nói.
– Cháu không biết cháu sẽ đi tới đâu. – Catherine thở dài, ngả đầu ra sau ghế vẻ mệt mỏi. – Cháu đã từng biết điều đó, nhưng giờ cháu không biết liệu cháu có đến đó được không.
– Cháu đang nói về đứa bé như một trở ngại.
– VÂng, một điều mà cháu không muốn phải quyết định.
– Có lẽ các quyết định sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu chúng ta xem xét tất cả những lựa chọn của cháu. – Bà Tollefson nói như đọc thơ. – Tôi nghĩ chúng ta cần xem xét xem đứa con của cháu thích hợp với kế hoạch nào của cháu.
Ôi, Chúa ơi, đến lúc rồi đây. Catherine ngồi lún sâu trong chiếc sô-pha, ước gì chiếc ghế đó cứ mang cô lún sâu mãi, sâu mãi.
– Cháu mang thai bao lâu rồi, Catherine?
– Ba tháng.
– VẬy là cháu đã có chút thời gian để suy nghĩ về chuyện đó rồi, đúng không? – Người phụ nữ tốt bụng nhìn những đường gân nổi trên cổ của Catherine trong khi cô nuốt khan và nhắm mắt lại.
– Như thế chưa đủ. Cháu – cháu luôn cảm thấy khó khăn khi nghĩ về chuyện đó. Cháu cố quên nó đi, cố nghĩ rằng rồi sẽ có ai đó đến và quyết định hộ cháu.
– Nhưng cháu biết rõ là điều đó sẽ không xảy ra mà. Cháu đã biết như thế khi cháu đến Horizons. Từ lúc cháu quyết định sẽ không phá thai, cháu đã biết rằng một quyết định tiếp theo đã ở rất gần.
Giờ Catherine ngồi thẳng dậy, và cãi như trẻ con:
– Nhưng cháu muốn cả hai, cả đi học lẫn đứa trẻ. Cháu không muốn bỏ điều nào cả!
– VẬy thì hãy bàn đến khía cạnh này. Cháu có nghĩ là cháu đủ mạnh mẽ để vừa làm một người mẹ lại vừa làm một sinh viên không?
– Làm sao cháu biết được cơ chứ! – Lần đầu tiên Catherine tức giận với bà Tollefson. Cô giơ hai tay lên rồi thả xuống rơi phịch xuống sô-pha. – Cháu – cháu xin lỗi.
– Được rồi. – Bà Tollefson chỉ mỉm cười. Tức giận một chút cũng không sao cả. Tại sao cháu lại không bực chứ? Cháu vừa bắt đầu đưa cuộc đời cháu vào lộ trình của nó thì chuyện phức tạp lớn này xảy ra. ai mà không bực nhỉ?
– Thôi được, cháu thừa nhận điều đó. – Cháu – cháu phát điên rồi!
– Với ai?
Vẻ bối rối hiện trong ánh mắt Catherine. Nhưng bà Tollefson vẫn ngồi yên một cách kiên nhẫn, đợi Catherine trả lời. Catherine đáp lí nhí:
– Với – với cháu.
– Và?
– Và… – Catherine nuốt vào. Cô thấy nói ra thực là khó. – Và bố đứa bé.
– Và ai nữa?
– Còn ai khác nữa chứ?
Hai người yên lặng một chút, rồi người phụ nữ kiên nhẫn kia hỏi:
– Với đứa bé nữa chăng?
– Đứa bé ư? Catherine ngạc nhiên. – Đó đâu phải lỗi tại nó.
– Tất nhiên không phải. Nhưng tôi nghĩ cháu có lẽ bực với nó cũng như bực với bản thân cháu vậy, có lẽ cháu nghĩ rằng vì nó mà cháu phải tính tới chuyện bỏ mẹ, hay ít nhất cháu cũng nghỉ nó cản trở cháu.
– Cháu không phải loại người như vậy.
– Có thể bây giờ thì không, nhưng nếu vì con của cháu mà cháu không thể học tiếp thì sao?
– Bà nghĩ là cháu không thể đạt được cả hai sao? – Catherine càng lúc càng bực trong khi bà Tollefson vẫn bình tĩnh, điềm đạm.
– Không. Nhưng tôi là một người thực tế. Tôi muốn nói rằng sẽ rất khó khăn đối với cháu. Tám mươi phần trăm phụ nữ có thai trước tuổi mười bảy không thể học hết trung học. Con số này còn cao hơn đối với những nữ sinh viên đại học vì họ phải trả học phí rất nặng.
– Có những trung tâm trông trẻ vào ban ngày. – Catherine cãi.
– Nhưng chỗ đó không nhận một đứa trẻ cho đến khi nó biết tự đi vệ sinh. Chắc cháu biết điều đó chứ?
– Bà đang cường điệu chuyện đó lên, đúng không? – Catherine cau có.
– Đó là thực tế. – người cố vấn tiếp tục. – Và bởi vì cháu không phải loại con gái coi việc đi săn đàn ông như giải pháp cho vấn đề của cháu, chúng ta sẽ xem xét lựa chọn khác, được không?
– Bà cứ nói đi. – Catherine thách thức.
– Cho đứa trẻ làm con nuôi. Đối với Catherine những lời đó như những lời trong một bài hát truy điệu, tuy nhiên bà Tollefson vẫn tiếp tục. – Chúng ta nên xem xét việc đó như một giải pháp hợp lý có thể thực hiện được để giải quyết tình thế tiến thoái lưỡng nan của cháu. Dù có thể cháu thấy rất khó khăn khi tính tới chuyện cho con cháu làm con nuôi người khác. – và tôi có thể nhận thấy điều đó qua vẻ mặt của cháu. – giải pháp đó có lẽ là giải pháp tốt nhất cho tương lai của cả cháu và đứa bé. – Bà Tollefson tiếp tục nói và đưa ra những trường hợp cho con nuôi thành công cho tới khi Catherine không chịu nổi nữa bèn đứng bật dậy và quay lưng lại phía bà Tollefson.
– Cháu không muốn nghe! – Cô đập hai bàn tay vào nhau. – Như thế. – như thế thật vô tình! Những cặp vợ chồng không có con cái! Những bố mẹ cho con mình đi! Tất cả những… – Cô quay người lại nhìn thẳng vào bà Tollefson. – Bà không hiểu ư? Làm thế khác nào đem con cháu cho lũ diều hâu!
Thậm chí khi Catherine thốt ra những lời như thế, cô cảm thấy sự lớn tiếng của cô thật vô lý. Nhưng cảm giác tội lỗi và sợ hãi đã lấn át cô. Cuối cùng cô quay đi và nói bằng giọng nhẹ nhàng:
– Cháu xin lỗi.
– Cháu phản ứng rất tự nhiên thôi. Tôi đã đoán là cháu sẽ phản ứng như vậy. – Người phụ nữ thông minh cho phép Catherine có chút thời gian để lấy lại bình tĩnh, nhưng trách nhiệm của bà là xem xét tất cả các lựa chọn một cách kỹ càng; vậy nên bà lại tiếp tục. Catherine lại ngồi nghe các thông tin: – Những đứa trẻ được cho làm con nuôi có thể phát triển năng khiếu của chúng một cách đầy đủ nhất; những đứa trẻ được cho làm con nuôi dễ thích ứng và có tính độc lập hơn những đứa trẻ ở với bố mẹ đẻ; ngược đãi trẻ là chuyện gần như không xảy ra trong các gia đình nhận con nuôi; cha mẹ nuôi dưỡng thường là những người có thu nhập trên mức bình thường; trẻ được nhận làm con nuôi có cơ hội tốt hơn để theo học đại học chứ không thường bị hạn chế về giáo dục khi sống với một người độc thân.
Sự kiên nhẫn của Catherine cứ bị đe doạ theo từng lời bà Tollefson nói. Cô ngồi như chìm trong sô-pha, ngả đầu ra sau, cảm thấy mệt mỏi rả rời.
– Bà đang bảo cháu bỏ con. – cô nói với ánh nắng lấp lánh trên tường.
Bà Tollefson để cho những lời chứa đầy cảm giác tội lỗi ấy trôi qua một lát rồi mới tiếp tục lên tiếng.
– Không, không phải. Tôi ở đây là để giúp cháu quyết định điều gì tốt nhất cho cháu và đứa trẻ. Nếu tôi không giúp cháu nhận thức được những khả năng sẽ xảy ra, những cơ hội mở ra với cháu thì tôi không hoàn thành nhiệm vụ của mình.
– Cháu sẽ phải quyết định trong bao lâu? – Catherine khẽ hỏi.
– Catherine, chúng ta không thể quyết định vội vàng trong một khoảng thời gian hạn hẹp ở đây. Nhưng cháu không nên đưa ra quyết định cho tới khi đứa trẻ ra đời và cho tới khi cháu đã lấy lại cân bằng.
– Điều đó sẽ xảy ra thật sao? – Catherine nghĩ ngợi, rồi cô hỏi giọng xúc động. – Cháu sẽ bực với đứa trẻ bởi nó cản trở cháu ư? Cháu chỉ muốn cho nó một cuộc sống tử tế để nó không phải sống trong cái gia đình mà cháu đã phải sống. Cháu theo học đại học để bảo đảm điều đó. Cháu biết những điều bà vừa nói là sự thật, và cháu biết rằng sẽ có rát nhiều khó khăn. Nhưng một đứa trẻ phải được hưởng tình yêu, và cháu không nghĩ rằng ai đó khác có thể cho nó tình yêu như người mẹ đã sinh ra nó. Dù tiền là một vấn đề đi chăng nữa thì việc cho đứa trẻ đi vì không nuôi nổi nó vẫn là một sự đầu hàng.
– Catherine. – Bà Tollefson rướn người về phía trước. – Cháu vẫn tiếp tục sử dụng cái từ “cho đi”, cứ như thể cháu sẽ hất hủi đứa trẻ và đang chối bỏ nó vậy. Thay vì nghĩ thế, hãy nghĩ đến việc cho nó làm con nuôi như một phương án tốt hơn phương án tự nuôi con của cháu.
Đôi mắt xanh của Catherine như đang nhìn xuyên thấu người phụ nữ ở trước mặt cô. Cuối cùng cô chớp mắt và hỏi:
– BÀ đã bao giờ thấy ai làm điều đó chưa? Ý cháu muốn nói là với một đứa bé ấy?
– Ở trường đại học ư? Người mẹ độc thân ư? Chưa, theo tôi nhớ, nhưng như thế không có nghĩa cháu là người đầu tiên.
– Cháu… – Cô nghĩ đến đề nghị nhận tiền của Clay Forrester. – Không, cháu không thể. – Rồi cô thở dài. – Thế cứ như thế cháu ngốc nên mới từ chối phá thai à?
– Không, không phải vậy. – giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ tốt bụng an ủi.
Catherine lại thở dài, khẽ chớp mắt và nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Cô nói như người đang mơ.
– BÀ biết đấy. – cô trầm tư nói, – cháu chưa cảm thấy gì hết. Cháu muốn nói là đứa bé chưa cử động. Đôi lúc cháu thấy mà khó tin được rằng cháu đang mang nó trong bụng, như thể ai đó đang đặt ra trờ đùa này để trêu cháu vậy. – Cô dừng lại, rồi nói tiếp bằng giọng thì thầm: – Như sinh viên năm đầu bị ăn hiếp.. – Nhưng khi quay người lại lại nhìn Tolly, khuôn mặt cô đượm buồn, như muốn nói đó không phải là một trò đùa thật mà là sự thật. – nếu khi chưa có biểu hiện gì của sự sống mà cháu còn cảm thấy muốn bảo vệ như thế thì đến khi đứa bé nó biết đạp biết cử động thì cháu sẽ cảm thấy thế nào chứ?
Bà Tollefson không có câu trả lời.
– Bà biết không, người ta nói một đứa bé biết nấc trước khi nó chào đời đấy. – Căn phòng lại chìm trong yên lặng, chìm trong cảm xúc khi mà Catherine ngồi suy nghĩ về những khả năng có thể xảy ra. Cuối cùng cô hỏi: – Nếu như cháu quyết định bỏ nó – một ngón tay trỏ giơ lên cảnh cáo cô. – Thôi được, nếu cháu quyết định cho nó làm con nuôi, liệu cháu có thể được nhìn thấy nó trước đã không?
– Chúng tôi khuyến khích điều đó, Catherine ạ. Chúng tôi phát hiện ra rằng những người mẹ không nhìn thấy con mình thường mang nặng một mặc cảm tội lỗi ảnh hưởng xấu đối với họ trong suốt phần đời còn lại. – Sau đó, bà Tollefson quan sát kỹ vẻ mặt của Catherine và hỏi một câu hỏi bà cần hỏi. – Catherine, vì bố đứa trẻ chưa hề được đề cập tới, và vì tôi không biết tên anh ta, tôi buộc phải hỏi cháu liệu bố đứa trẻ có là một vấn đề nên xét tới trong tất cả chuyện này hay không.
Cô gái tóc vàng đang ngồi trước mặt bà Tollefson bỗng đứng dậy nói dõng dạc:
– Hoàn toàn không.
Và nếu thái độ của Catherine không thay đổi nhanh như thế thì bà Tollefson có lẽ đã tin cô.
Văn phòng lưu trữ của Đại học Minnesota từ chối cho biết địa chỉ nhà Catherine, vì vậy Clay lại mất ba ngày tìm kiếm cô. anh đã lại tìm thấy cô và anh bí mật đi theo cô qua những toà nhà, qua những vỉa hè cho tới khi cô đi hết đại lộ số Mười lăm và rẽ về phía Bắc. anh không rời mắt khỏi chiếc áo len xanh và mái tóc vàng bỏ xoã và anh thấy cô rẻ vào một khu phố có những ngôi nhà cổ có lẽ đã từng có thời uy nghi, nhưng giờ đây dường như bị bỏ quên sau những cây cổ thụ nằm trên đại lộ. Cô đi vào một ngôi nhà ba tầng lớn được xây bằng gạch vàng với một cái bao lơn vĩ đại. Ngôi nhà không có dấu hiệu gì ngoài số nhà, nhưng trong khi Clay đứng quan sát nó anh thấy một phụ nữ mang bầu to đi ra và đứng lên trên một chiếc ghế chuẩn bị tưới hoa trong một chiếc giỏ treo. Nếu sau đó cô ta không quay lại thì anh không thể nào biết được rằng cô ta không phải là một phụ nữ mà chỉ là một cô bé gái khoảng mười bốn tuổi. Khi cô ta kiểng chân lên để gỡ giỏ hoa xuống, hình ảnh cái bụng to của cô ta khiến Clay tò mò. anh cố tìm một tấm biển, nhưng không thấy cái nào cả, không có một cái gì cho thấy nơi đó là nơi các cô gái đến đó đợi sinh con. Nhưng khi cô bé kia quay trở vào trong nhà, Clay ghi lại số nhà và quay trở trường để gọi điện thoại.
Ở Horizons được một tuần rưỡi, Catherine thấy mình đã được chấp nhận và lần đầu tiên cô được biết thế nào là một hội phụ nữ tương ái. Các cô gái ở đây chủ yếu mới từ mười ba tới mười chín tuổi nên họ nể Catherine vì cô là một sinh viên đại học. Hàng ngày họ nhìn con người theo đuổi một cuộc sống bên ngoài trong khi họ đã không còn cuộc sống đó vì họ đã ở Horizons từ lâu, và sự ngưỡng mộ của họ dành cho cô ngày càng tăng. Vì Catherine có một chiếc máy may luôn trong nhu cầu sử dụng nên phòng cô trở thành nơi tụ tập của các cô gái. Ở đây cô nghe họ kể về mình: Miếng Nhỏ mười ba tuổi không và không biết rõ ai là bố đứa bé nó mang trong bụng; Vicky mặt mỏng mười sáu và không nói đến bố đứa bé; Marie mười bảy hào hứng nói về một anh chàng tên Joe của cô, và nói rằng hai người vẫn có kế hoạch kết hôn sau khi chàng Joe tốt nghiệp trung học; Grover ăn mặc lôi thôi thì nói với bố con cô là đội trưởng của đội bóng trường cô và đã từng mang cô ra đánh cược với các thành viên của đội bóng của anh ta. Có vài người ở Horizons tránh cởi mở với mọi người, một số từng thẳng thừng tuyên bố rằng họ sẽ trả thù những gã trai đã khiến họ lâm vào hoàn cảnh như vậy, tuy nhiên phần lớn các cô gái dường như không chỉ nhẫn nhục chịu đựng cuộc sống ở đây mà còn tỏ ra thích cuộc sống đó. Đặc biệt vào những tối như tối nay khi mà tất cả ngồi cùng nhau may một đôi áo ngủ để không lâu nữa Miếng Nhỏ sẽ mặc trong thời gian cô bé vào viện sinh con.
Giờ đây Catherine đã quen với những lời nói đùa, những lời ấy sẽ là sự kết hợp giữa nói đùa và sự thật trần trụi.
– Một ngày nào đó sẽ tớ sẽ tìm ra anh chàng ấy, có lẽ lúc đó anh ta để tóc như…
– Đừng nói. Để tớ đoán. – tóc như Rex Smith.
– Rex Smith thì sao chứ?
– Không sao. Chúng tớ đã nghe chuyện này rồi và làm sao anh ta biết được rằng anh ta là người đàn ông dành cho cậu chứ.
– Nghe này, nhóc, đừng quên nói với anh ta rằng trước anh ta đã có người khác nghĩ như thế rồi nhé. – Tiếng cười rộ lên.
– Tớ muốn được cưới như ali McGraw trong Love Story…
– Cơ hội béo bở đấy.
– Cơ hội béo bở ư? ai đã nói cơ hội béo bở đấy?
– Này tớ không phải lúc nào cũng trông như một quả lê đâu nhé.
– Tớ muốn đi học và học để trở thành một cơ thợ cọ răng. Làm công việc đó các cậu có thể ôm đầu của các anh chàng trong lòng các cậu và tha hồ mà quyến rũ họ.
Họ lại cười.
– Em sẽ không bao giờ thèm lấy chồng. Bọn đàn ông đều chẳng ra sao hết.
– Này, không phải tất cả bọn họ tồi tệ đâu.
– Không ư? Vậy thì chỉ chín mươi chín phần trăm đàn ông tồi tệ thôi!
– Đúng, nhưng một phần trăm còn lại đáng giá đấy.
– Hồi còn bé tớ sống với ông bà tớ và tớ đã nhìn thấy ảnh cưới của họ. Lúc nào họ cũng để tấm ảnh đó trên chiếc bàn cạnh giường. Bà tớ mặc váy lụa trắng muốt và trên mạng che mặt của bà có đính ngọc trai hẳn hoi, váy thì xoè ra to đến nửa gian phòng. Nếu tớ lấy chồng, tớ sẽ mặc bộ váy đó… Nếu bà tớ chưa vứt đi.
– Các cậu có muốn biết một chuyện buồn cười không?
– Chuyện gì?
– Khi mẹ tớ cưới, mẹ tớ đang mang thai… tớ đấy.
– Thế á?
– Ừ. Thế mà khi tớ bảo với bà ấy là tớ muốn lấy chồng thì bà ấy lại làm như không nhớ chuyện đó.
Và cứ thế họ tiếp tục chủ đề ấy. Rồi giống như mọi tối họ bảo một người xuống nhà bếp lấy trái cây. Tối nay người được cử đi là Marie. Cô ì ạch đi xuống cầu thang và vừa tới hành lang thì chuông điện thoại reo.
– Điện thoại… Catherine!
Khi Catherine chạy xuống, Marie đang đứng tựa vai vào tường cười vẻ bí ẩn.
– Chào, Bobbi, – cô trả lời và liếc nhìn Marie.
– Lại gặp nhau rồi, – một giọng trầm cất lên từ đầu dây đằng kia.
Mặt Catherine tái đi. Cô thở thật sâu và đờ người ra mất một lát, tay vẫn cầm chặt lấy ống nghe.
– Đừng nói với tôi. anh đã theo dõi tôi. – Marie đã đi về phía bếp, nhưng có lẽ đã nghe đủ những gì cô cần nghe.
– Đúng. Tôi phải mất đến ba ngày, nhưng tôi đã thành công.
– Tại sao? anh muốn gì ở tôi?
– Cô có biết cô hỏi tôi câu hỏi đó nghe mới nực cười làm sao không?
– Tại sao anh cứ săn đuổi tôi chứ?
– Tôi có một công việc dành cho cô.
– Không, tôi không cần, cám ơn.
– Cô thậm chí không muốn nghe xem đó là việc gì ư?
– Nhờ anh.. tôi đã có việc rồi. Một việc ấy là đủ.
– Cô chơi không đẹp tí nào, cô biết không?
– anh muốn gì!
– Tôi không muốn nói chuyện đó trên điện thoại. Tối mai cô có rỗi không?
– Tôi đã nói với anh rồi…
– Tha cho tôi, khỏi phải nhắc lại. – anh ngắt lời cô, – Tôi không muốn làm theo cách này nhưng cô không để tôi có một sự lựa chọn nào khác. Tôi sẽ đến đón cô lúc bảy giờ tối mai. Nếu cô không ra ngoài nói chuyện với tôi thì tôi sẽ nói cho bố cô biết cô đang ở đâu!
– Anh dám à! – Mặt cô căng thẳng vì tức giận.
– Chuyện tôi muốn bàn rất quan trọng, vậy nên đừng bắt tôi phải thử những điều tôi không muốn, Catherine ạ. Tôi không muốn là như thế nhưng nếu tôi buộc phải làm thì tôi sẽ làm. Tôi có một cảm giác rằng ông ta có thể có cách buộc cô phải nghe ra lý.
Cô cảm thấy bị dồn vào chân tường, bị mất mát, tuyệt vọng. Tại sao anh lại làm thế đối với cô chứ? Tại sao, khi mà giờ đây cô đã tìm được một nơi khiến cô vui, chẳng lẻ cuộc đời của cô không thể được yên ổn hay sao? Cô nói vẻ cay đắng.
– Anh không để cho tôi có sự lựa chọn nào khác sao?
Đầu dây bên kia yên lặng một chút rồi giọng anh lại cất lên, nhẹ nhàng hơn một chút.
– Catherine, tôi đã cố làm cô nghe tôi nói. Tôi đã nói rằng tôi không muốn làm việc đó…
Cô cúp máy, giận không chịu nổi. Cô đứng đó, cố trấn tĩnh lại để quay lên gác. Điện thoại lại đổ chuông. Cô cắn chặt môi đến nỗi cả môi và răng cô đều đau, rồi lại đặt tay lên điện thoại, nhấc ống nghe lên và nói vào máy bằng giọng tức tối:
– Anh lại muốn gì nữa!
– Bảy giờ tối, – anh đanh thép ra lệnh, – Cô đi hoặc là bố cô sẽ tới!
Rồi anh cúp máy.
– Có chuyện gì sao? – Marie đứng ở cửa bếp hỏi.
– Chị không biết em ở đó. – Catherine giật nảy mình, vội đưa tay lên cổ.
– Em vừa mới ra thôi. – Em chỉ nghe được tí tẹo. Có gì quan trọng không chị?
Catherine đờ đẫn nhìn Marie, nhìn khuôn mặt bé nhỏ ngây thơ như búp bê của cô bé, tự hỏi không biết Marie sẽ làm gì nếu Joe gọi tới bảo rằng muốn nói chuyện với cô vào bảy giờ tối mai.
– Không, không có gì quan trọng cả.
– Anh ta phải không?
– Ai cơ?
– Bố của con chị đấy.
Catherine đỏ mặt.
– Việc gì chị phải chối. – Marie tiếp tục. – Em biết ngay mà.
Catherine nhìn xoáy vào Marie một cái rồi quay đi.
– Ồ, chị không nhìn thấy mặt chị đỏ thế nào đâu, cả ánh mắt chị lúc chị nhấc mấy và nghe thấy tiếng anh ta nữa.
– Trong mắt chị không hề có Clay Forrester! Catherine quay người lại, phân trần.
Marie khoanh tay trước ngực, nhoẻn cười, nhướn mi lên.
– Tên anh ta là Clay Forrester à?
– Tên – tên anh ta là gì chẳng quan trọng. Trong mắt chị không hề có anh ta. – Bực với chính mình, Catherine ấp úng nói.
– Nhưng chị không thể. – Marie nhún vai như thể lời mình nói là một lời tiên tri.
– Ôi, thôi nào. – Catherine bực bội nói.
– Một khi chị đã vào đây chị phải hiểu rằng không cô gái nào đến đây lại tuyệt giao được với người đàn ông người mà một nữa lý do khiến cô ta phải ở đây. Làm sao cô ta có thể chứ?
Dù Catherine có muốn phủ nhận điều Marie nói, cô cũng không thể. Quả là khi cô nghe thấy giọng nói của Clay cô cảm thấy trong người mình có gì đó rất lạ. Cô run rẩy và nóng bừng, đầu thì choáng váng, bối rối. Làm sao mình lại thế chứ! Cô thầm quở trách mình. Làm sao mình lại phản ứng như thế khi nghe thấy giọng nói của một người đàn ông – người mà – sau sự việc đó hai tháng – không còn nhớ là anh ta đã quan hệ tình dục với mình?