Hôm nay là ngày cưới của Catherine, ngày cuối cùng được ở bên các cô gái ở Horizons. Vì thế cô cho phép mình đón nhận sự quan tâm đến nghẹt thở của họ, và nhiều cô cảm thây muốn bật khóc trước sự ngây thơ của các cô gái. Những gương mặt – những ánh mắt của họ – sẽ mãi khắc sâu vào tâm trí cô ; cô nghĩ những gương mặt ấy, những ánh mắt ấy sẽ khiến cô ăn năn mãi mãi khi cô rời bỏ vị trí làm bà Clay Forrester. Thiên anh hùng ca mà cô đã mang tới Horizons sẽ trở thành một huyền thoại sau những bức tường của ngôi nhà, một huyền thoại sánh ngang với bất cứ câu chuyện cổ tích nào của Hans Christian Andersen. Nhưng phần kết của nó, phần kết mà chưa một ai trong số các cô gái ở đây hay biết, sẽ chỉ là một bí mật của riêng cô mà thôi
Cô ngậm ngùi nuốt vào cái ý nghĩ đó trong khi các cô gái chơi trò phù dâu với cô, diện cho cô như diện cho những con búp bê của họ ngày xưa, ngâm nga Lohengrin như họ đã hát cho những con búp bê nghe
Với Catherine đó là một sự tra tấn. Việc cô giữ nụ cười trên môi, giữ sự du dương trong giọng hát, giữ vẻ háo hức trong dáng ngồi đã trở thành một công việc thể hiện tình yêu thực sự. Trong những giờ cuối cùng ấy cô hiểu ra rằng cô yêu những cô gái này biết bao và cũng thực sự được họ yêu thương
Cô ngồi trước gương, mặt cô trắng hồng, và những lọn tóc vàng óng của cô được cuốn thành một vương miện với những bông dành dành kết thành hoa baby trắng xinh và một dải nơ trắng dài rủ xuống sau gáy. Họ đã mua cho cô một chiếc quần tất và giờ đây họ đang lồng nó qua bắp chân cô, rồi họ cười và pha trò loạn cả lên. Catherine đang mang trên người bộ đồ lót gợi cảm mà cô từng có. Mẹ cô đã mua bộ đồ lót đó cho cô tại cửa hàng dành cho công nhân viên của nhà máy Munisingwear. Chiếc áo lót được may bằng vải sa tanh trắng, ôm khít lấy phần ngực dưới của Catherine và chỉ phủ chớm qua núm vú để lộ phần ngực trên căng đầy của cô. Chiếc quần lót cũng được may bằng vải sa tanh với những đường riềm đăng tên làm nổi bật làn da mịn màng của cô. Chiếc váy lót cũng rất đẹp viền quanh ngực cô sát với mép áo lót và buông xuống ngang đùi, mỏng đủ để bụng cô hiện ra thấp thoáng. Cô đặt tay lên bụng, nhìn xuống quần tất, rồi nhìn tất cả những thứ trên người cô. Mắt cô rơm rớm. Cô hít vào một hơi thật sâu, khẽ dùng 1 đầu ngón tay quệt qua dưới mi mắt trong khi cô biết các cô gái đang nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay đó
_Nào, các cô gái, đừng! – cô nói, cười trong run rẩy – đừng có mừng cho tôi quá thế. Ai trong số các bạn cũng đáng được thế, chứ không phải chỉ có tôi – cô mở mắt to hơn để có chổ cho nước mắt
_Chị đừng có khóc, Catherine Anderson! – Marie phê bình – chị đừng có làm fph công trang điểm. Nếu chị để rớt ra một giọt nước mắt, tất cả bọn em sẽ từ chị đấy
_Ồ, không, không, đừng – Catherine bật lên một tiếng cười yếu ớt và lắp bắp. Các bạn không thể từ tôi được và tôi cũng vậy. Không thể, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau
Nhưng Catherine lại cắn chặt môi. Một giọt nước mắt đã trào ra mất rồi và nó đang hoen bờ mi cô, và cô gắng gượng đưa tay xin một chiếc khăn thấm.
_Này Anderson, nín ngay, nếu không đừng có trách nha. Một cô gái diễu cợt
Câu nói đó giải toả sự căng thẳng. Phần trang điểm của cô được kiểm tra lại, và một cô gái mang đến bộ váy cô sẽ mặc đi đường, còn bộ váy cưới được gấp cẩn thận trong túi của cô và chiếc túi nhỏ đựng đồ cá nhân.
_Chị đã cất lọ nước hoa vào đó chưa?
_Rồi, cám ơn em đã nhắc chị, Francie
_Thế còn thuốc Dramamine?
_Dramamine ư?
_Chị cần những viên thuốc đó khi bay lên cao
Clay phải xách cả đống đồ đó nên chỉ có anh ấy mới cần
_Cẩn thận với dây cột tóc đừng để nó mắc vào xe ấy
_Anh trai chị đến rồi
Họ kéo nhau xuống dưới nha, Steve đúng là đã đến. Anh đã mang đồ đạc của Catherine ra xe, và giờ đang quay lại mang tiếp chuyến thứ hai.
Cũng chẳng có gì để anh chuyển ra nửa, họ chỉ còn việc đi thôi. Nhưng bỗng nhiên phải xa rời ngôi nhà ấm áp đầy tình thương yêu thật là khó. Bà Tollerfson đứng đó bên hàng cột, rồi đi tới để thay mặt tất cả phát biểu vài lời.
_Catherine, tất cả chúng tôi ở đây đều mừng cho cháu. Tôi nghĩ cháu đã khiến tất cả cô gái ở đây trở nên tích cực hơn trước. Đúng không, các cháu? Catherine ôm lấy bà Tollerfson. Cô nhắm mắt lại
_Cháu…tôi yêu tất cả mọi người. Cô nói mà lòng trào ra xúc động. Những từ mà cô không quen nói ra ấy được nhân lên. Cô biết nó được nhận lên hai mươi lăm lần, bởi lúc này đây nó là thực. Cô yêu mổi ngưởi trong đám đông đang vây quanh cô và giờ đây cô bổng nhiên chẳng muốn gì hơn là ở cùng với họ.
Nhưng quãng đời đó của cô đả hết. Cô bước ra giữa buổi chiều tháng Mười Một, dước làn tuyết đang rơi nhẹ, lấp lánh trên tóc cô nhưng những mảnh sao nhỏ. Bầu trời u ám với những đám mây xám nặng nề trôi phủ cái bóng bí ẩn của chúng xuống ngày cưới của Catherine. Với đôi mắt giờ đã khô, Catherine nhìn những đám mây ấy trôi qua thành phố, để lại bầu trời một vùng sáng nổi bật. Những cái cây trơ trụi đứng đó giữa trời đông giá với những đoạn thân bị tuyết ướt làm cho thẩm lại. Đợt tuyết này cũng giống như mỗi đợt tuyết đầu mùa khác, mang đến một hương vị mới mẻ. Nó rơi xuống như những cánh hoa được tung xuống trước những bước chân của cô dâu, phủ lên vạn vật một màu trắng xoá khiến cô cảm thấy như bị tra tấn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài, và nhắm mắt lại và cho tim mình đập những nhịp bình thường. Nhưng trái với mong muốn của cô, trái tim cô lại đập loạn lên khi cô hình dung ra ngôi nhà của gia đình Forrester, những khách khứa chẳng bao lâu nữa sẽ tới, Bobbi và Stu. và ở một chỗ nào đó, Clay….đang đợi. Clay
Ôi, Clay, cô nghĩ, chúng ta đã làm gì thế này? Làm sao tất cả nhưng chuyện này xảy ra, tôi đang đến chỗ anh với chiếc váy cưới để ở ghế sau và chiếc nhẫn kim cương này trên tay tôi ư? Và với tất cả những ánh sáng long lanh như muốn thiêu đốt tâm can tôi từ ngôi nhà tôi vừa mới ra đi sao? Và bố mẹ cùng ông bà anh đợi đón tôi và gia đình anh ư? Và khách khứa cùng với những món quà và….
_Dừng xe lại!
_Gì cơ? Steve kêu lên đầy kinh ngạc
_Dừng xe lại, em không thể vượt qua chuyện này
_Anh cho xe ghé vào bên đường nhìn em gái mình đang úp mặt vào hai bàn tay. Anh nhích lại gần cô ôm cô trong vòng tay.
_Sao thế, bé con?
_Ôi, Steve em phải làm gì đây,
_Nào, thôi nào. Đừng có khóc, hôm nay em không được khóc. Đúng là ở những thời điểm như thế này người ta hơi hoảng hốt một chút. Nhưng thật sự bé con à, anh nghĩ là em không nên hối hận. Anh nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn vào mắt anh, Cathy, theo những gì anh đả thấy thì nếu có thể anh chọn em rể, anh sẽ chọn Clay Forrester. Và anh có thể chọn một gia đình để gửi gắm em thì anh cũng sẽ chọn gia đình cậu ấy. Em sẽ được yêu thương và được chăm sóc và không ai có thể khiến anh vui khi trao em gái anh cho hơn là những người đó.
_Đúng, nhưng không phải trong suốt phần đời còn lại của em đâu.
_Sao?
_Clay và em cưới nhau do bắt buộc. Chúng em đã thoả thuận sẽ ly dị ngay khi đứa trẻ có tên, khi anh ấy thi xong kỳ thi biện hộ và về làm việc trong công ty của bố anh ấy.
Steve ngồi trở lại ghế của mình, sửng sốt vì nhửng gì Catherine vừa nói. Đôi lông mày của anh chau lại.
_Đừng nhìn em như thế. Và đừng hỏi tại sao lại có rắc rối này, bởi ngay bây giờ em nghỉ chính em củng không hiểu nổi bản thân mình. Em chỉ biết rằng em cảm thấy em là kẻ giả dối nhất trên đời và em không nghĩ là em có thể vượt qua được chuyện này. Trước đây em nghĩ là em có thể nhưng bây giờ thì không.
Steve nhìn đăm đăm vào cái gạt nước trên tấm kính và mắt anh như chẳng nhìn thấy gì hết.
_Em muốn nói là họ không biết gì hết à?
_Ôi, Steve, đáng lẽ em không nên nói cho anh biết, nhưng em phải nói ra nếu không ngực em vỡ tung ra mất.
_Được, em đã nói rồi, vậy em sẽ nghe những gì anh phải nói. Em nên cảm thấy mình là kẻ lừa gạt. Em đang dùng một trò lường gạt vô liêm sỉ để lường gạt những người tốt. Ít nhất anh củng tin họ là những người tốt. Và vì em đã đâm lao thì phải theo lao, em không có sự lựa chọn nào khác là hơn tiếp tục. Nếu bây giờ em rút lui, em sẻ làm cho họ khó sử hơn nhiều so với những gì người cha nổi danh của chúng ta đã gây ra cho họ. Họ đối với em thật tốt, Catherine ạ. Họ rất tử tế, sẵn lòng giúp đỡ, và hào phóng. Thú thật, những gì anh biết về gia đình Forrester khiến anh anh rất là khâm phục. Anh tự hỏi nếu mình vào vị trí của họ, phải đối mặt với những tình huống khó chịu như vậy thì liệu anh có chấp nhận hay không? Phải là những người rất cao thượng và độ lượng họ mới chấp nhận như thế. Anh nghĩ em nên đáp lại họ không chỉ bằng thực hiện đám cưới mà còn phải làm cho hôn nhân của em trở thành một cuộc hôn nhân hạnh phúc. – Hơn nữa nếu anh có được một cơ hội như em đang có, anh nghĩ anh sẽ làm tất cả để không tuột mất một người đàn ông như Clay một cách dễ dàng như em chủ định.
– Nhưng, Steve, anh không hiểu. Chúng em không yêu nhau.
– Vì chúa, em nên thử!
Cô chưa bao giờ thấy Steve nổi cáu với cô như thế. Cô cũng nói to.
– Em không muốn cố yêu chồng mình. Em chỉ muốn yêu thôi!
– Nghe này, em đang nói chuyện với anh trai của em đấy. – Anh cô đập tay lên ngực mình. – Anh biết em rất ngang bướng, và nếu en đã định làm gì thì chỉ có trời mới làm em thay đổi được. Em đừng nói với anh rằng em không định thử làm cho cuộc hôn này trở thành một cuộc hôn nhân thực sự, đúng không?
– Anh nói như thể đó hoàn toàn là ý của em vậy. Không phải đâu. Chúng em đã htoả htuận sẽ ly dị vào tháng Bảy.
– Đúng, và em cứ đợi mà xem thoả thuận của hai người sẽ đi đến đâu khi cậu ấy mang con của cậu ấy đến một nhà trẻ nào đó. – Catherine thấy như tim mình đã nhảy lên cổ vậy.
– Anh ấy đã hứa sẽ để em nuôi con. Anh ấy sẽ không tranh giành việc đó với em.
– Đúng, chắc rồi. – Steve bập tay vào bánh lái. Ánh mắt anh đờ đẫn. – Đứa bé sẽ ở với em, em đi đường em, cậy ấy đi đường của cậu ấy. Một sự sắp đặt chết tiệt như thế mà cũng được thoả thuận sao? Steve nhìn xuống nắm tay mình.
– Anh đang giận em a?
– Đúng. Anh giận.
– Nhưng em nghĩ em không trách anh.
Steve cảm thấy mình đã bị cướp, bị cướp sạch nỗi mừng cho em gái mà anh đã cảm thấy trước đó, và anh thấy giận cô vì cô đã cướp đi nỗi mừng ấy của anh. Giận quá, anh xiết chặt hai tay trên bánh lái.
– Anh thích cậu ấy, chết tiệt thật! – anh gào lên. – anh đã cảm thấy rất mừng cho em, mừng cho em gặp được một người đàn ông như cậu ấy. – Rồi anh quay nhìn ra cửa sổ hồi lâu.
– Steve. – Cô nhích lại gần và đặt tay lên vai anh trai. – Ôi, Steve, em xin lỗi. Em đã làm tổn thương bao nhiêu người, và gần như chẳng ai trong số họ biết là họ đang bị em làm cho tổn thương. Anh là người duy nhất biết điều đó và em có thể hiểu anh cảm thấy như thế nào. Và khi mẹ, rồi gia đình Clay phát hiện ra, anh sẽ hiểu tại sao em lại nghĩ chúng em không nên tiếp tục trò dối lừa này.
– Nếu em rút lui bây giờ thì em sẽ là trái tim mẹ tan nát. Mẹ nghĩ em đã tím được một nơi yên ổn, và mẹ sẽ không bao giờ phải lo lắng cho em như trước nữa, với điều đó – điều đó…
– Em biết.
– Ôi chúa ơi! Bây giờ bà ấy đã ăn mặc chỉnh tề và đợi ở nhà rồi, và quỷ thần ơi, em biết bà ấy sẽ ra sao nếu bà ấy biết chuyện này. Anh chưa bao giờ thấy mẹ được phấn chấn như bây giờ, phấn chấn và gần như hạnh phúc vì ông già ấy đã biến khỏi nhà và tương lai của em đã đâu vào đấy. Đừng có làm như thế với mẹ, Cathy ạ.
– Nhưng còn bản thân em thì sao?
– Em đã bắt đầu chuyện này rồi, tất cả đang đến dự đám cưới, tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị rồi, và em hỏi “Với em thì sao u?”. Anh nghĩ em nên suy nghĩ đến hậu quả sẽ xảy ra nếu em rút lui. Hãy tính đến những người bị ảnh hưởng.
– Em đã tính rồi! Ngày nào em cũng nghĩ đến điều đó. Em phải đối mặt với tất cả những cô gái đã mang thai ở Horizón trong khi họ đối xử với em như thể em là nàng Bạch Tuyết còn họ là những chú lùn, phải chịu đựng những ánh mắt ao ước của họ. Anh tưởng chịu đựng như thế dễ lắm sao?
Steve ngồi im lặng trên ghế như người hoá đá. Cô ngồi trở lại giữa ghê của mình. Cô ngồi đó nhìn ra ngoài bằng ánh mắt vô hồn. Cuối cùng cô lên tiếng, như thể nói với chính mình:
– Ôi, nhưng chúng em vướng vào một mớ bòng bong mà chính chúng em đã tạo ra để lừa gạt mọi người. – Sự im lặng chỉ bị phá vỡ bởi âm thanh từ chiếc gạt nước. Rồi Catherine nói. – Lúc đầu em không biết rằng có nhiều người bị ảnh hưởng bởi đám cưới này. Em cứ nghĩ quyết định của chúng em chỉ liên quan đến Clay, em và đứa bé. Nhưng mọi việc đã vượt qua tầm kiểm soát. Angela nói rằng anh ấy là con trai duy nhất của bà ấy và bà ấy muốn ít nhất đám cưới phải có sự tham dự của những người thân trong gia đình – bà ấy gọi đó là một sự kiện thân mật. Và rồi tất cả các cô gái ở Horizons cùng xúm vào giúp em may váy cưới. Rồi thì mẹ mình, mẹ háo hức khi thấy em đang tiến đến cái mà mẹ nghĩ là một cuộc sống tốt đẹp. Thậm chí đến ông bà của Clay cũng ủng hộ em, để em đeo chiếc nhẫn truyền thống của gia đình. – Cô quay mặt lại nhìn Steve. – Và anh nữa, Chúa ơi, tin về đám cưới thậm chí đã mang anh trở về nhà. Anh có biết về việc anh ở đây có ý nghĩa như thế nào với em, và có biết em ghét phải nói sự thật với anh đến thế nào không? Em đã lún sâu hơn em muốn. Steve, hãy hiểu cho em.
– Anh hiểu mọi người sẽ cảm thấy thế nào nếu lúc mười một giờ em nói không.
– Sau những gì em kể với anh, anh vẫn nghĩ em nên tiếp tục ư?
– Anh không biết … đúng là một rắc rối. – Nhưng rồi Steve quay sang nhìn em gái với cái nhìn trìu mến. – Cathy, bọn em không thể cố gắng cho nó một cơ hội ư?
– Anh muốn nói, em và Clay sao?
– Đúng, em và Clay. Tình cảm của em dành cho cậu ấy như thế nào?
Đó là một câu hỏi rất nhạy cảm; cô nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:
– Thực sự em cũng không biết nữa. Anh ấy … ồ, anh ấy có thể chấp nhận tất cả chuyện này dễ dàng hơn em. Và một điều lạ lung là, sau khi anh ấy vượt qua cú sốc đầu tiên, anh ấy không bao giờ trách cứ em. Em muốn nói là, hầu hết đàn ông đểu đổ lỗi cho phụ nữ, lúc nào cũng đổ lỗi cho phụ nữ, đã làm hỏng các kế hoạch của họ. Nhưng anh ấy không như thế. Anh ấy nói anh ấy sẽ chấp nhận nó, và anh ấy đã đưa em về giới thiệu với gia đình anh ấy như thể em là sự lựa chọn thực sự của anh ấy, anh ấy trao chiếc nhẫn truyền thống này cho em như thể em sẽ ở trong gia đình anh ấy mãi mãi, anh ấy đối xử với em rất công bằng và tôn trọng. Tuy nhiên, đồng thời, em cũng biết tất cả chỉ là sự giả vờ. Anh ấy chỉ giả vờ rất khéo, khéo đến nỗi cả gia đình anh ấy không thể nghi ngờ gì. Họ chấp nhận em một cách dễ dàng đến ngạc nhiên..Steve ạ, khổ một nỗi là em cũng chấp nhận họ. Ôi, Steve … thật tệ quá… em… anh không nghĩ là em hiểu được những gì anh cảm thấy về họ đúng không? Họ thực sự là những người tốt và có tình yêu, và em bị họ cuốn hút; em thích họ. Nhưng như thế rất nguy hiểm cho em, anh hiểu không? Em sẽ là một phần của gia đình họ, nhưng thực ra lại không phải. Việc rời bỏ họ trong mấy tháng nữa còn khó hơn nhiều so với việc đi Horizon hôm nay.
– Và lần này em nói về gia đình của Clay, nhưng em chưa trả lời câu hỏi của anh về cậu ấy.
– Làm sao em có thể chứ? Sự thật là em đâu có biết anh nghĩ gì như anh nghĩ.
– Ồ, rõ ràng là em đãbị cậu ấy hấp dẫn một lần.
– Nhưng đó không phải là… – cô không nói hết câu được đành nhìn đi chỗ khác – em đã gặp anh ấy trong một cuộc hẹn hò mù quáng. Anh ấy lúc đó đang cặp với 1 cô gái khác, và đang giận cô ta.
– Vậy thì sao?
– Vậy đó chỉ là sự dừng chân 1 đêm.
– Em muốn nói là cậu ấy đang yêu người khác?
– Anh ấy không bao giờ nhắc đến cô ta.
– Này – giọng Steve nghe rất dịu dàng khi anh đặt tay lên cánh tay cô – bé con, anh không biết phải nói gì, nhưng anh muốn nói rằng có lẽ Clay đáng để em dành lấy đấy.
– Steve, anh là người trên hết hiểu được rằng em không muốn có 1 cuộc hôn nhân như cuộc hôn nhân của bố và mẹ. Nếu có 1 điều em học được từ mái nhà của chúng ta thì điều đó là em sẽ không chỉ đơn thuần sống sót với 1 cuộc hôn nhân, em muốn sống thực sự kia.
– Này, hãy cho nó 1 cơ hội đi em. Em đã bao giờ nghĩ rằng em là hạt cây bị đưa đẩy đến đây và rồi em sẽ mọc lên 1 thứ cây có hoa thơm như hoa hồng chưa?
– Anh – cô không thể nín cười – em nghĩ anh sẽ yên tâm hơn nếu anh biết con em sẽ được chăm sóc trong suốt cuộc đời nó. Đó là thỏa thuận. Sau khi Clay tốt nghiệp, anh ấy sẽ giúp em tiền học phí để em có thể tiếp tục đi học.
– Vậy là hợp đồng đã được ký, đúng không? Anh cho là bây giờ cả 2 chúng ta đều biết rằng em không thể lùi bước, đúng không?
– Anh nói đúng – cô thở dài – em không thể và em luôn biết điều đó, thậm chí ngay cả lúc em bảo anh dừng xe.
Steve nhìn cô 1 lát rồi nói:
– Em biết đấy, em gái, anh tin rằng rồi tình cảm đối với Clay mà sau này em bộc lộ sẽ không còn đơn giản như em nói bây giờ đâu. Em có muốn cược không nào?
– Anh đừng có nói thế. Em sẽ bị muộn mất nếu anh không cho xe chạy ngay đi.
– Được – Steve nổ máy và họ tiếp tục hòa vào luồng giao thông.
Đi được vài phút cô đặt tay lên cánh tay anh trai và mỉm cười với anh.
– Cám ơn anh đã cho em trút bầu tâm sự. Giờ em cảm thấy khá hơn rồi.
Anh nheo mắt cười với cô.
– Em đúng là một bé con, đúng là một bé con – anh nói, và đặt một bàn tay lên tay cô, thầm hy vọng Clay Forrester cũng nhận ra điều đó.