Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lẻ Loi

Chương 20

Tác giả: Lavyrle Spencer

Catherine bị đánh thức bởi tiếng kéo rèm. Cô ngồi bật dậy như thể có một dàn nhạc gồm hàng trăm chiếc kèn Sousaphone đang diễn tấu bên giường cô vậy. Clay đứng trong ánh mặt trời chói chang, cười thành tiếng.

– Cô luôn thức dậy như thế sao?

Cô chớp mắt, rồi để lưng đánh phịch xuống giường như một con búp bê bằng vải, che mắt bằng một cánh tay.

– Ôi, Chúa ơi, vậy là anh có mặc quần áo.

Anh lại cười, thoải mái hơn lần cười trước, và quay ra cửa sổ nhìn cảnh thành phố đang thức dậy dưới ánh mặt trời rực rỡ.

– Cô nói thế để thay cho lời chào buổi sáng ư?

– Tôi muốn nói là tôi đã mất cả đêm băn khoăn một điều vớ vẩn rằng anh có mặc pajamas không.

– Lần sau thay vì băn khoăn cô cứ hỏi thẳng tôi.

Đột nhiên cô tụt khỏi giường, và chạy về phía phòng tắm.

– Đừng nghe! – cô ra lệnh.

Clay cúi người bên khung cửa sổ, cười một mình, nghĩ tới những thú vị của cuộc sống hôn nhân mà anh không ngờ tới.

Cô trở ra với vẻ ngượng ngùng và ngay lập tức vội bạo biện cho mình.

– Tôi xin lỗi nếu tôi hơi đột ngột về chuyện đó, nhưng bỗng dưng thấy mình ở đây khiến tôi cảm thấy có những thay đổi. Tôi vẫn chưa quen.

– Điều này có nghĩa là cô không phát điên với tôi nữa à?

– Tôi phát điên với anh ư? Tôi không nhớ là đã nói thế. – Cô giấu sự lúng túng bằng việc vuốt lại váy.

– Đúng, – anh nói, bước khỏi cửa sổ, – Tôi đã đưa ra một đề nghị thiếu kiềm chế còn cô thì kiêu hãnh quá.

– Hãy quên chuyện đó đi. Hãy là bạn bè. Tôi không thích cãi vã, cho dù với anh đi nữa.

Giờ anh đang đứng trước mặt cô, vẫn chưa cài cúc áo, liếc cô một lượt khiến cô nghĩ đến việc chải đầu bằng ngón tay.

– Nghe này, – cô giải thích – VÀo buổi sáng tôi không được dễ ưa lắm đâu.

– Ai như vậy chứ nhỉ? – Anh xoa cằm. Rồi anh đi đến chỗ va ly của anh, lục tìm gì đó, vừa tìm vừa huýt sáo. Cô đã quen với những buổi sáng nhìn thấy mẹ với vẻ mệt mỏi và khổ sở, đi loanh quanh trong nhà than vãn như thể ngày đang kết thúc chứ không phải vừa mới bắt đầu. Và bố cô, hục hặc ra vào, vừa uống cà phê vừa phun ra những lời chửi tục.

Nhưng đây là điều gì mới mẻ, một người đàn ông huýt sáo trước bữa sáng.

Anh đi vào phòng tắm bỗng dừng lại.

– Chúng ta sẽ thay quần áo và ăn sáng, rồi quay về nhà lấy quà.

– Tôi sắp chết đói rồi. Tối qua tôi không ăn được nhiều.

– Và cô là người duy nhất đói muốn chết ư? – Anh liếc nhanh xuống bụng cô. Cô đang ôm bụng bằng cả hai tay.

– Tất nhiên, không phải mình tôi.

– Vậy thì hãy để tôi mua bữa sáng cho cô luôn thể.

Cô đỏ mặt và quay đi, biết rằng mình thấy thích Clay buổi sáng. Khi tiếng vòi tắm vọng tới cô lại nằm xuống giường, lơ đễnh nhìn ánh mặt trời rọi vào phòng và nghĩ hôm nay Clay sao khác thế. Cô thậm chí thích cách anh đùa, nghe thấy tiếng rơi của bánh xà phòng, rồi tiếng huýt sáo khe khẽ. Cô nhớ đến hình ảnh anh từ cửa sổ quay vào với chiếc áo ngủ không cài cúc, và nhớ đến bộ ngực lấm tấm những lông màu vàng thẫm của anh. Cô nằm sấp, áp má lên chiếc gối nhìn những tia nắng vàng đang chiếu trên những ngọn… ( mất chữ) cô và cô cảm thấy nằm đây đợi thế này khiến cô lại bắt đầu có triệu chứng buồn ngủ của người mang thai.

Anh từ phòng tắm bước ra, đã cài cúc áo, và trên vai có một chiếc khăn mặt. Anh mỉm cười trước cái cảnh anh nhìn thấy. Cô nằm đó, thả lỏng người một cách thoải mái và anh nhìn vai cô, lưng cô và một bàn chân thò ra ngoài mép giường của cô.

Anh nhìn quanh, nhìn những bông hồng, rút ra một bông và bắt đầu dùng nó cù bàn chân trần thò ra ngoài mép giường của cô. Cô co những ngón chân lại, rồi bàn chân cô quay gót rất nhanh. Bàn chân đó giáng vào đầu gối anh một cú đá và cô cười.

– Thôi mà, – cô mắng, – tôi đã nói với anh là vào buổi sáng tôi không dễ ưa đâu. Tôi thường như thế cho tới tận trưa.

– Còn tôi thì nghĩ lúc trước cô như thế thật dễ ưa đấy.

– Tôi là một con gấu đấy.

– Cô còn làm gì trên giường mãi thế? Tôi cứ tưởng cô chuẩn bị để đi ăn sáng rồi chứ.

Cô vẫn áp má trên giường và nhìn anh bằng một mắt.

– Tôi vừa mới ngủ gật một lát.

– Ngủ gật! Khi mà cô chỉ vừa mới thức dậy xong ư?

– Ồ, đó là lỗi của anh đấy.

– Thế ư? Vậy tôi đã làm gì nào.

– Tối dạ thật. Những người mang thai thường hay ngủ nhiều, tôi đã nói với anh như vậy rồi mà. Cô đưa tay ra sau vẫy vẫy những ngón tay: – Đưa cho tôi nào.

Anh đặt bông hồng vào tay cô, và cô đưa bông hoa lên mũi hít vào – một hơi thật sâu dài – rồi trở mình nằm ngửa trên giường, nói với trần nhà:

– Buổi sáng đã bị phá vỡ – và không nói thêm lời nào cô trở dậy đi vào phòng tắm và thay quần áo.

Catherine có thể hiểu được rằng đối thủ lớn nhất của cô bây giờ là sự bình thường. Clay, dễ thích ứng, rõ ràng đang có ý định tiếp tục đi tiên phong như thể cuộc hôn nhân của họ là một cuộc hôn nhân bình thường. Nhưng bản thân cô vẫn liên tục phòng ngự chống lại sức hấp dẫn của sự bình thường. Ngày đầu tiên này đã cho cô những cái nhìn cho biết cuộc sống với Clay sẽ như thế nào nếu mọi chuyện khác đi.

Họ đến nhà Forrester vào giữa trưa nắng tháng Mười một ấm áp khi ánh mặt trời đã làm tuyết ta gần hết chỉ còn để lại một chút dấu vết không được rõ lắm. Người gác cửa giờ đã ra đi – ngôi nhà trở lại với vẻ thường ngày của nó. Những chú sóc xinh xắn có màu lông gần giống với màu cỏ tháng Mười một đang bận rộn kiếm thức ăn dự trữ, vừa chạy vừa kêu chút chít. Một chú chim chừng như đã kiếm bữa từ những bông lúa mì trên những tràng hoa trước cửa thấy người vội bay vút ra.

Và ngôi nhà dường như lúc nào cũng đợi đón họ trở về.

Họ gặp Angela và Claiborne ngồi nắm tay nhau trên ghế sô pha như một đôi vịt trời. Họ chào đón Catherine và Clay bằng những cái ôm trìu mến giống như những cái ôm họ dành cho Clay. Họ cùng mở những gói quà – cà bốn người trong khi chơi trò đoán và cùng trêu Catherine vì cô cứ đoán sai. Ngồi trên những tấm đệm dưới sán nhà, Catherine và Clay bật cười trước một lọ bánh ngọt trông như thể họ làm từ một nhà bếp của người Swahili chứ không phải từ một hiệu làm bánh thượng hạng ở Mỹ. Và cô nhận ra rằng loại bánh ngọt mà Clay ưa thích là bánh chocolate. Họ mở một hộp bánh quế cuộn và cô học thêm được rằng anh thích bánh cuộn hơn. Một lát sau đó cô nhận ra anh không ưa món… ( mất chữ) Chicago.

VÀ giữa đống giấy gói quà Catherine thấy mình bị hút vào không khí gia đình yên ấm.

Vào cuối chiều họ chất chiến lợi phẩm của họ lên hai chiếc xe hơi và lái về cái nơi mà giờ đây họ gọi là nhà. Cô gặp Clay ở cửa khi anh để đồ xuống và tra chìa khoá vào ổ khoá. Cô bưng đống hộp đựng quà cao gần tới cằm nhìn anh cho chìa khoá vào túi quần.

Cánh cửa được mở ra và cô chưa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì anh đã quay ra, khoé léo dùng hai tay nhấc tất cả – vợ, những cái hộp, tất cả.

– Clay!

– Tôi biết, tôi biết. Bỏ cô xuống, chứ gì?

Nhưng cô chỉ cười trong khi anh loạng choảng như thể thanh anh đã biến thành cao su vậy, và anh ngồi sụp xuống chỗ cầu thang còn cô thì ở trong lòng anh.

– Trong phim người vợ chẳng bao giờ có một cái bụng phệ hết, – anh đùa, chống hai khuỷa tay lên bậc thang sau lưng họ.

– Bỏ tôi xuống đi, anh mới là đồ bụng phệ. – Cô mắng anh, la anh bằng một cái tên rất xấu.

Thế giới riêng của họ nằm trong bóng chiều, yên ắng, chờ đợi. Họ đứng trong phòng khách nhìn quanh và chợt có cảm giác rằng căn phòng như một bàn tay yêu thương đang vẫy chào, bàn ghế mới, vẫn còn dính tem, đang chờ người bóc. Những cây đèn vẫn còn nguyên đệm xốp dưới đế nằm trên ghế sô pha hắt bóng xuống sàn nhà mong ngóng. Những chiếc bàn ghép đứng ngổn ngang trong phòng. Những mảnh khung giường được để bên cạnh tấm đệm còn hộp đựng lò xo thì được đựng vào tường. Những hộp đồ dùng và những chiếc va ly mà họ mua trước đây được chồng đống lên nhau trong một góc phòng.

Cảm giác cay đắng đã làm tắt tiếng cười của họ. Tất cả dường như thật mỉa mai, giống như thật vậy. Ánh hoàng hôn rọi trên tấm kính lớn, mang đến cho căn phòng một thứ ánh sáng đỏ huyền bí. Catherine cảm thấy hai bàn tay của Clay trên vai cô. Cô quay lại và thấy anh đứng sát bên cô, suýt nữa cô để trán cô chạm vào cằm anh.

– Cởi áo khoác nhé? – anh nói. Cô nghĩ rằng cô cảm nhận được sự đau khổ trên nét môi anh, và cô tự hỏi không biết có phải anh đang nghĩ tới Jill Magnusson hay không. Nhưng, rất nhanh- nét buồn ấy biến mất và thay vào đó là một nụ cười.

Họ thay quần áo, mặc quần bò và áo thun rồi bắt tay ngay vào công việc, – cô ở trong bếp, anh ở trong phòng khách. Không khí bình thường lại quay trở lại. Đối với Catherine làm việc một mình ở trong bếp, xếp những gói quà vào, và nghe tiếng Clay di chuyển bàn ghế trong phòng khách như chơi trò xếp nhà vậy. Trong khi họ làm việc trời một tối dần, và nhiều lần Catherine cho phép ranh giới hiện thực và sự tưởng tượng lu mờ đi.

– Catherine, lại đây xem cô muốn kê chiếc ghế dài này ở đâu, – Clay gọi. Cô đang quì xếp đồ liền đứng dậy đi tới tính toán chỗ kê ghế với anh, và họ cùng sắp xếp căn phòng.

– anh nghĩ cái này là cái gì? Có lúc cô cười to và chỉ vào một vật kim loại có hình thù lạ mắt trông giống như một tác phẩm điêu khắc hoặc cũng có thể là một cái máy xay thịt nhỏ vừa cười vừa đồng ý với nhau rằng vật đó chắc hẳn là một tác phẩm điêu khắc mô phỏng hình chiếc máy xay thịt và quyết định đặt nó vào sau hộp đựng giấy ăn ở trên nóc tủ lạnh.

Trời đã tối, anh xuất hiện ở cửa bếp và hỏi:

– Mấy cái bóng đèn tròn ở đâu thế nhỉ, Catherine?

– Trong cái hộp kia, tôi tưởng nó là đồ trong phòng tắm.

Họ tìm thấy những bóng đèn đó trong chiếc hộp cô chỉ. Mấy phút sau, cô vẫn đang quì bỗng thấy đèn bàn sáng lên trong phòng khách, và cô mỉm cười khi nghe thấy anh nói:

– Đó, thế này mới đúng chứ.

Cô đã làm xong việc sắp xếp đồ đạc trong bếp và đang trải những mảnh vải lót lên các giá đựng trong ngăn tủ thì thấy anh đi qua hành lang với một khung giường kềnh càng.

– Cẩn thận, tường đấy! – Cô kêu lên… quá muộn. Tấm khung giường dài thúc vào khung cửa. Anh nhún vai một cái và biến mất cùng với gánh nặng của anh. Rồi anh đi qua với lấy khung đầu giường, tiếp theo với hộp dụng cụ. Cô vừa trải thảm lót vừa nghe những tiếng động vọng lại từ phòng ngủ. Cô đang treo những chiếc khăn tắm mới tinh trong phòng tắm thì anh gọi:

– Catherine, cô đến đây một chút được không?

Anh đang quì, cố giữ cho tấm thành giường dọc khít vào với tấm đầu giường và công việc đó quả là một mình anh khó giải quyết nổi.

– Cô nâng đầu đó lên một chút, được không?

Trong khi anh mải làm việc, tóc anh rối, xoà xuống ngang trán. Cô cầm một đầu thành giường trong tay và cảm thấy những đợt rung nhẹ khi anh bắt vít ốc.

Anh đã lắp ốc vít xong, và cái giường đã thành một hình ngay ngắn. Anh phủi tay đứng dậy nói:

– Tôi cần cô giúp tôi để mang đệm lên gác.

– Được thôi, – cô nói, và cảm thấy không được thoải mái lắm.

– Đừng nâng cao, cứ lái nó đi thôi. – Trên đường lên các bậc thang Clay nhắc.

Cô muốn nói, đừng có dạy khôn, nhưng cô lại cắn môi không nói ra.

Và rồi chiếc giường đã thành giường thật sự, và căn phòng lại yên ắng. Họ nhìn qua khoảng không gian hẹp – tóc anh bù xù còn tóc cô thì xoã xuống qua vai và cô đưa tay vén những lọn tóc ra sau tai. Trên cánh tay anh có giọt mồ hôi lấm tấm còn cô thì có một vết bẩn trên ngực áo bên phải, ánh mắt anh liếc nhanh xuống vết bẩn đó.

– Đó, – anh thông báo – phần còn lại cô sẽ lo nhé, được không. Tấm đệm mới khiến họ thấy lúng túng.

– Được, – cô nói giọng vui vẻ, – anh thích khăn trải giường màu gì? Chúng ta dùng những tấm màu hồng với những bông cúc trắng hay màu be có kẻ nâu nhay hay…

– Tuỳ cô, – anh ngắt lời, cúi xuống nhặt một chiếc ốc vít lên và ném nó vào hộp đựng dụng cụ. – Cô muốn thế nào cũng được. Tôi sẽ ngủ ở trên ghế.

Catherine xoa hai bàn tay vào nhau, và đột nhiên họ cùng im lặng. Rồi anh bước ra khỏi phòng. Cô đứng một lát, ánh mắt anh đờ đẫn, rồi cô tung chân đá cái hộp đựng lò xo một cái, in một vết bẩn lên đó. Cô đứng đút hai bàn tay vào túi quần nhìn đăm đăm xuống vết bẩn ấy. Cô xin lỗi cái hộp, rồi rút lại lời, ngồi phịch xuống mép giường, cảm thấy muốn khóc. Từ phòng khách vọng tới tiếng piano buồn buồn và một giọng nam trầm. Cuối cùng cô lấy lại tinh thần và bắt đầu trải ra lên nệm, rồi quyết định bỏ quần áo của cô vào một ngăn tủ. Cô dừng lại với một đống áo len trên tay và gọi:

– Clay?

Nhưng có vẻ như tiếng nhạc đã át đi tiếng cô gọi vì thế anh không nghe tiếng.

Cô lặng lẽ đi xuống cầu thang, và bước được mấy bậc cô thấy anh đang đứng trong phòng khách giống như một anh chàng cao bồi, chân giang rộng, tay đút túi hậu, nhìn ra cửa kính.

– Clay?

– Gì vậy? – anh giật mình quay lại.

– Tôi dùng ngăn kéo bàn trang điểm còn anh dùng tủ được không?

– Được, – anh nói vẻ dửng dưng, – cô muốn thế nào cũng được. – Rồi anh lại quay nhìn ra cửa sổ.

Ngăn kéo bàn trang điểm còn thơm mùi gỗ mới. Tất cả mọi thứ ở đây đều tươi mát, mới tinh, thật khác với những thứ cô quen sử dụng. Cô cảm thấy như đang ở trong mơ. Nhưng khi Catherine nghĩ tới việc cô đang ở đâu và những đang bày quanh cô thì cô lại cảm thấy như thể cô đang chiếm đoạt chỗ của người khác vậy, hình ảnh Jill lại hiện lên trong óc cô.

Tiếng mở tủ làm cô bừng tĩnh, và cô liếc qua vai, thấy Clay đang bắt đầu sắp xếp tủ của anh. Họ đi qua đi lại trong phòng ngủ, làm những công việc riêng của mình, và ngoài những tiếng xin lỗi phát ra khi họ vô tình làm ảnh hưởng đến nhau họ không hề nói với nhau lời nào. Cô bật đèn trên tủ lên và nhận ra rằng anh đã mang quần áo của anh tới treo ở đó hôm nào. Tất cả những chiếc áo jacket kiểu thể thao của anh được treo khít bên nhau, kế đến là áo sơ mi, quần dài. Trước đây cô cứ nghĩ Inella chịu trách nhiệm lo quần áo cho anh, giữ cho chúng luôn được hoàn hảo và chỉnh tề, cô ngạc nhiên khi phát hiện ra chính anh đã tự tay sắp xếp chúng gọn gàng ngăn nắp như thế.

Mùi nước hoa anh hay dùng lan toả ra từ tủ quần áo, giống như nó toả ra từ trong xe của anh vậy. Cô tắt đèn và quay ra với một nắm mắc quần áo trên tay.

– Tôi nghĩ nếu cô bằng lòng thì tôi sẽ sử dụng chiếc tủ trong phòng ngủ nhỏ.

– Tôi có thể để tất cả đồ đạc của tôi trong tủ bàn trang điểm được mà.

– Không, không. Tủ ở phòng kia còn bõ trống mà.

Một lát sau đi ngang qua nhua trong phòng khách, rồi anh bắt đầu sắp xếp băng nhạc.

– Này, anh có đói không? – Catherine hỏi. – Chúng ta đi ăn tối. – Lúc đó đã gần mười giờ đêm.

– Ồ, có, một chút thôi. – Anh vẫn tiếp tục xếp băng, không nhìn lên.

– Vậy, vậy… thì đi nào. – Cô lắp bắp, – Ở đây chẵng có gì ăn được cả. Chúng ta có thể ra ngoài mua hamburger hay thứ gì đó.

– Ồ, có lẽ cô đói. – anh nhìn lên bụng cô.

– Tôi không sao.

Anh thở dài, thả một cuốn băng vào hộp khiến nó rơi đánh cạch một cái. Anh nhìn cuốn băng, vẫn chống tay trên hông rồi anh lắc đầu.

– Chẳng lẽ đến ăn cùng nhau chúng ta cũng không ư?

– Anh là người nói đói trước, rồi anh lại bảo không.

– Cô muốn ăn hamburger hả? – anh ngẩng đầu nhìn cô.

– Đúng, tôi đói muốn chết. – cô xoa bụng và cười gượng.

– Vậy ý cô muốn nói là chúng ta đừng chơi trò mèo vờn chuột này nữa mà hãy ra ngoài mua bánh.

– Đúng.

– Thôi, vậy hãy để những việc còn lại đến tối mai.

– Đồng ý, và tối mai tôi vẫn mua chút đồ ăn để sẵn trong nhà.

Và với thoả thuận đó buổi tối dường như dễ chịu hơn.

Ảo tưởng còn kéo dài đến tận giờ đi ngủ.

Đi ăn về cô vội cởi áo khoác để anh khỏi làm việc đó, bởi cô sợ anh vô tình chạm vào người cô. Anh theo cô vào phòng khách.

– Cô thấy khá hơn rồi chứ?

– Vâng, tôi không biết tôi đói đến mức nào nữa. Hôm nay chúng ta làm việc khá nhiều.

Rồi họ không nghĩ ra được gì để nói cả. Clay bắt đầu vươn vai, vặn mình.

Nỗi sợ hãi bắt đầu tấn công cô khiến cô cảm thấy bụng mình thắt lại. Cô cứ thế mà đi ngủ hay cô nên đề nghị chuẩn bị chỗ ngủ cho anh hay nên làm gì khác?

Họ lên tiếng cùng một lúc:

– ồ chúng ta phải chuẩn bị…

– Để tôi chuẩn bị…

Hai bàn tay cô đan vào nhau tỏ vẻ bối rối, rồi cô ra hiệu cho anh nói trước, nhưng đúng lúc đó anh lại ra hiệu cho cô nói trước.

– Tôi chuẩn bị chỗ ngủ cho anh, – cô nói và đi ra.

– Cứ chỉ cho tôi biết chỗ chăn gối ở đâu, tôi sẽ tự làm lấy.

Cô tránh ánh mắt anh và đi lên gác, đến chỗ tủ đựng chăn. Cô đang đưa tay với lên cao thì anh vội ngăn lại:

– Đừng, để tôi lấy xuống.

Anh bước tới nhanh quá đến nỗi đụng cả vào lưng cô. Anh suýt nữa làm chiếc chăn sổ tung ra ngay trên đầu cô. Cô kéo một hộp đựng khăn trải giường và một hộp đựng áo gối ra khỏi tủ và đặt chúng lên trên chiếc chăn mà anh đang ôm trên tay.

– Tôi để lại những chiếc màu nâu và màu be cho anh.

Ánh mắt họ lại gặp nhau trong một thoáng.

– Cám ơn.

– Tôi sẽ lồng gối cho anh. – Cô nói và đi làm việc đó.

Nhưng họ chỉ có hai chiếc gối và chúng đã ở cả trên giường lớn rồi, và cả hai chiếc đều đã được lồng vỏ gối màu hồng. Cô hơi ngần ngại khi ôm một chiếc gối cho anh và nói với anh rằng anh không cần tới chiếc vỏ gối cô vừa lấy từ tủ cho anh nữa. VÀ mọi thứ vượt ra ngoài ý muốn khi anh đưa tay cầm chiếc gối khiến cho chăn, khăn mặt vào áo anh trượt xuống và cô vội lao tới bắt chúng và không biết thế nào mà họ chạm vào nhau còn đống đồ dùng cho chỗ ngủ thì rơi cả xuống sàn ngay dưới chân họ.

Anh vội quì xuống và bắt đầu nhặt các thứ lên còn cô thì vội vàng trốn chạy về phòng ngủ, đóng sập cửa lại và khi đang chuẩn bị thay váy ngủ thì anh đến để lấy pajamas của anh. Anh lịch sự gõ cửa, cô cho anh vào lấy đồ đạc, rồi lập tức đóng cửa lại khi anh vừa bước ra khỏi phòng.

Trước khi mặc váy ngủ vào cô cảm thấy bụng mình thắt lại.

Cô ngồi xuống giường, đợi anh vào phòng tắm trước. Nhưng có vẻ anh cũng đang ngồi dưới nhà đợi cô làm việc đó trước. Thế rồi cả hai cùng quyết định sẽ hành động trước cùng một lúc. Cô đang đi được nửa hàng lang và anh đang bước lên lưng chừng cầu thang thì họ nhìn thấy nhau và nhận ra cả hai đang cùng đi về một hướng. Chân Catherine như hoá đá, nhưng Clay thần kinh vững hơn chỉ đơn giản quay gót và rút lui. Sau đó cô lại giam mình trong phòng ngủ, bò lên chiếc giường lớn và nằm đó nghe những âm thanh mà những bức tường không che giấu nổi, hình dung ra hình ảnh Clay trong bộ pajamas như lúc sáng. Tiếng xả nước trong bồn vệ sinh vọng tới, rồi đến tiếng vòi nước chảy, và tiếng anh nhổ khi anh đánh răng.

Trong phòng tắm, Clay nhìn chiếc khăn mặt ướt của cô treo trên thanh treo khăn, rồi mở tủ thuốc và thấy bàn chải đánh răng của cô ở trong đó. Anh đặt bàn chải của anh vào ngay cạnh bàn chải đánh răng của cô, và cầm lấy lọ vitamin lên đọc những dòng chữ ngoài lọ với vẻ nghĩ ngợi rồi lại đặt nó vào chỗ cũ.

Cô nghe thấy tiếng tắt đèn từ phòng tắm, rồi thấy tiếng gõ của khe khẽ của anh.

– Catherine?

Cô cảm thấy tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, và cô trả lời.

– Gì vậy?

– Cô thường dậy vào lúc mấy giờ?

– Sáu giờ ba mươi.

– Cô có để đồng hồ báo thức không?

– Không. Không tôi không có đồng hồ báo thức.

– Vậy thì sáng mai tôi sẽ đánh thức cô.

– Cám ơn.

Cô nhìn đăm đăm về phía cánh cửa tối ôm.

– Chúc ngủ ngon. – anh nói lời cuối.

– Chúc ngủ ngon.

Anh bật casette và tiếng nhạc thấm qua bóng tối, qua cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trong khi cô cố xoá đi tất cả những ý nghĩ trong đầu và cô cố tìm đến với giấc ngủ.

Cho đến khi tiếng nhạc tắt cô vẫn còn thức.

VÀ một lúc sau đó cô nghe thấy tiếng Clay vào bếp lấy nước uống.

Bình luận
× sticky