Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Lẻ Loi

Chương 14

Tác giả: Lavyrle Spencer

Ba tuần ngắn ngủi trước ngày cưới, Clay và Catherine ở bên nhau rất nhiều vì cần phải chuẩn bị vô số việc. Điều Catherine lo sợ nhất đã bắt đầu xảy ra: cô càng ngày càng quen với sự có mặt của anh ở bên cô. Cô bắt đầu đoán được mọi việc trước khi chúng diễn ra – việc được anh mở cửa xe cho, được anh cầm áo khoác giúp, được anh trả tiền cho một món quà vặt. Những nét riêng tư của Clay cũng được Catherine khám phá – cách anh khéo léo dành chút ít thời gian trêu đùa vui vẻ với các cô gái ở Horizons mỗi khi anh chuẩn bị đưa cô ra ngoài; cảm giác về sự thắm thiết mà anh thể hiện trước gia đình anh; những sự đụng chạm khiến không ai có thể nghi ngờ là thiếu tự nhiên; tiếng cười của anh. Anh rất dễ cười, cô phát hiện thấy như vậy, và dường như anh chấp nhận điều đang diễn ra một cách nhanh chóng hơn cô có thể.

Cô càng ngày càng quen với những điều ngẫu nhiên: cách anh nhìn những ngọn khói; cách anh gỡ những miếng dưa chua khi anh ăn hamburger nhưng lại đổ thêm nước sốt cà chua lên bánh: anh ưa thích màu nâu và việc anh hơi không nhạy bén giữa các màu nâu và màu xanh lá cây và thỉnh thoảng anh chọn màu tất không hợp lắm. Cô đã biết tất cả quần áo của anh và đã quen với mùi thơm của anh phảng phất trong xe, cho đến một buổi tối khi cái mùi thơm đã thay đổi cô sửng sốt vì cô đã nhận ra ngay sự thay đổi đó. Cô đã biết những băng nhạc anh thích, rồi biết những bài hát anh đặc biệt thích trong những băng nhạc đó.

Rồi một hôm anh đề nghị cô dùng xe hơi của anh để đi lo nốt những công việc của cô. Đôi mắt xanh của cô mở to, nhìn chùm chìa khoá xe, nhìn ngón tay trỏ của anh, rồi lại nhìn vào mắt anh. Cô không thốt lên lời được.

– Có gì đâu, nó chỉ là một chiếc xe hơi thôi mà, – anh nói vẻ vô tư.

Nhưng nó đâu phải chỉ như thế! Không chỉ như thế đối với Clay. Anh giữ gìn nó như một huấn luyện viên giữ gìn một nhà vô địch của cuộc đưa Kentucky Derby với niềm tự hào không kém. Việc anh tin tưởng để cô lái chiếc xe của anh giống như một mũi kim nữa trong đường may nối Clay với cô lại gần nhau hơn.

Cô cảm nhận rõ điều đó khi cô nhìn chùm chìa khoá. Chấp nhận đề nghị của anh có nghĩa là vượt qua một rào cả nữa giữa họ, rào cản này quan trọng hơn những rào cả đã từng bị chinh phục trước đó, bởi nó mô tả những quyền riêng biệt của họ. Cầm chùm chìa khoá nghĩa là không phân biệt hai người, điều mà Catherine vốn vẫn cố tình tránh.

Tuy nhiên cô lại đưa tay cầm chùm chìa khoá, bị cám dỗ bởi sự sang trọng, sự tự do, sự hiếu kỳ và cô tự bảo mình, “Một lần… chỉ một lần thôi mà… bởi vì cô phải đi vài chỗ, và đi bằng xe hơi của anh sẽ tiện hơn đi xe buýt nhiều”.

Lái chiếc Corvette, cô cảm thấy mình đã chiếm mất thế giới của Clay, chiếc xe là một phần quan trọng đối với anh. Cảm giác được xâm nhập khiến tim cô đập hồi hộp khi cô đặt tay lên tay lái đúng chỗ anh thường đặt tay mình. Cảm giác về lòng bàn tay cô để trên chỗ của anh rất gần gũi, vì vậy cô vội xe dịch bàn tay lùi ra một chút, rồi cô khởi động xe và bật radio lên, khám phá cảm giác tự do khi tiếng nhạc vang lên từ loa cassette. Cô thậm chí còn bấm còi một cách không cần thiết, và cười to trước sự sáng dạ của mình. Cô chỉnh lại gương chiếu hậu, ngạc nhiên trước những quang cảnh buồn cười cô nhìn thấy trong gương.

Cô nhìn thấy những khuôn mặt đàn ông cau có cùng những khuôn mặt phụ nữ lạnh lùng, và tự cho phép mình cảm thấy hơn người một chút. Cô cười với những lái xe khác trong khi ngồi đợi ở một điểm đèn đỏ. Chiếc Corvette chỉ là vẻ bề ngoài hời hợt, hào nhoáng và là của người khác. Nhưng cô không quan tâm. Cô vẫn mỉm cười.

Và trước tiên cô đón Marie, rồi Bobbi, đi mua sắm.

Và chỉ một ngày, – một ngày kỳ diệu – Catherine cho phép mình coi nó là thật. Và đúng là một ngày đó là thật. Chỉ trong một ngày duy nhất đó thôi Catherine đã được nếm trải niềm vui mà việc chuẩn bị cho đám cưới đem lại. Việc may váy cưới của Catherine đã trở thành một “dự án gia đình” bởi hầu hết các cô gái ở Horizons đều tham gia vào công việc đó dù ít hay nhiều. Một ngày trước khi chiếc váy được hoàn tất thì Miếng Nhỏ sinh con. Đó là một bé gái, nhưng tất cả bọn họ đều biết từ lâu Miếng Nhỏ đã quyết định sẽ cho đứa bé đi, vì thế không ai nói nhiều về nó. Khi họ đến thăm Miếng Nhỏ ở bệnh viện, họ chỉ nói về đám cưới, về váy của Catherine, thậm chí về chiếc Corvette của Clay. Trên chiếc giá kê bên giường của Miếng Nhỏ, nơi đáng lẽ phải có những tấm thiếp mừng đứa bé ra đời thì lại có mỗi một chiếc thiệp mời dự cưới màu xanh da trời.

Khi chiếc váy cưới được may xong, tất cả các cô gái ở Horizons đều muốn chạm tay vào nó và Catherine cảm thấy họ đều giấu một niềm ao ước. Họ tranh nhau giành quyền kéo khoá váy cho Catherine lúc cô mặc thử. Chiếc váy được may bằng vải nhung màu trắng ngà, với hai ống tay dài và eo kiểu Empire. Thân trên của váy được may theo kiểu bồng vai và được phủ một lớp đăng ten mỏng ở phần ngực. Nhìn mình trong gương, Catherine không thể không tự hỏi những tháng sắp tới trông cô sẽ như thế nào.

Những kế hoạch cho tương lai của Clay và Catherine được vạch ra một cách cụ thể. Họ phải nghĩ tới một chỗ ở và tính đến việc mua đồ đạc cho chỗ ở đó. Lại một lần nữa chuyện diễn ra như cổ tích khi Clay thông báo rằng bố anh còn một số bất động sản nữa ở trong thành phố và ít nhất trong số đó có ba căn nhà chưa có người ở.

– Catherine, cô có muốn đi xem chúng không? – Anh đề nghị.

Anh dẫn cô tới khu Thung lũng Vàng nơi có những căn nhà được xây mới rất hiện đại. Catherine đứng sau lưng Clay, nhìn anh tra chìa khoá vào ổ khoá với một cảm giác háo hức như trẻ con. Cánh cửa được mở ra và cô bước vào trong, nghe thấy tiếng khép cửa sau lưng mình. Cô đang đứng trong phòng đợi của căn nhà. Nó thật yên ắng. Trước mắt cô là những bậc thang trải thảm màu sôcôla dẫn lên lầu. Clay đặt tay lên cánh tay cô khiến cô giật nảy mình. họ bước lên các bậc thang trong im lặng và được đón chào bởi một không gian rộng, thoáng đãng của phòng khách. Bên trái cô là một căn bếp, bên phải cô là những bậc thang dẫn lên tầng dành cho phòng ngủ. Cô không thể tưởng tượng nổi mình sẽ sống ở một căn nhà sang trọng mới nguyên như thế này.

– Ôi, Clay, – cô chỉ nío được có thế trong khi vẫn mở to mắt quan sát quanh phòng khách.

– Tôi biết cô đang nghĩ gì.

– Nhưng tôi có lý. Như thế này là quá nhiều.

– Cô không thích căn nhà này sao? VẬy thì chúng ta sẽ đi xem những căn nhà khác.

Cô quay lại nhìn anh giữa căn phòng lớn tràn ngập ánh sáng. – Tôi không thể sống trong một căn nhà như thế này với anh. Như thế khác nào tôi gian lận thuế thu nhập.

– Được rồi, vậy thì đi. Cô muốn tới chỗ nào khác nào?

– Đợi đã – Cô đưa tay giữ anh lại, bởi anh đang quay ra khỏi phòng. – Tôi không phải là người duy nhất có quyền đưa ra ý kiến. – Anh dừng lại, nhưng cô có thể nói rằng anh đang nghiến răng. – Clay, chúng ta lấy gì mà lấp đầy được cả cái nơi rộng thế này?

– Đồ đạc, nhưng chúng ta sẽ không bày kín hết. Chúng ta chỉ sắm những gì chúng ta cần thôi.

– Chỉ… sắm ư?

– Ồ, chúng ta sẽ đi mua tất cả, thế! Chúng ta phải đi mua, chuyện thông thường thôi mà. – anh gắt gỏng chẳng giống anh mọi khi. Cô biết rằng anh thất vọng chứ không hề tức giận.

– Anh thích ở đây, đúng không?

– Tôi luôn thích chỗ này, nhưng điều đó không quan trọng. Còn có những điều khác nữa.

– Được, – cô nhìn đôi mắt buồn của anh và nói khẽ – hãy dẫn tôi đi xem tiếp nơi này.

Cô theo anh bước lên những bậc thang thấp. Anh bật một ngọn đèn và một phòng tắm rộng rãi hiện ra trước mặt cô. Phòng tắm có một bàn trang điểm dài được lát bằng đá cẩm thạch và hai bồn tắm cùng một chiếc gương to bằng cỡ một cái giường. Đồ dùng trong phòng đều có màu hạnh nhân. Cô liếc nhanh qua chiếc ghế dùng để ngồi trang điểm, qua chiếc vòi tắm, chiếc bồn rửa, qua lớp giấy dán tường màu nâu ở phía trên.

– Có thể thay giấy dán tường – anh nói.

– Không cần đâu. Tôi có thể hiểu tại sao anh thích nó bởi tất cả đều là màu nâu.

Anh tắt đèn và cô theo anh đến một phòng ngủ nhở ở phía bên kia hành lang. Đây lại là một phòng được dán tường bằng giấy màu nâu, rất khoẻ khoắn và được trang trí như một chỗ để ẩn mình hoặc để học tập.

Họ lặng lẽ đi vào một phòng ngủ khác. Phòng này rất rộng và có thể được ngăn đôi một cách dễ dàng. Tường của phòng này cũng có màu nâu, nhưng chỉ khác là màu nâu ở đây nhạt hơn và thỉnh thoảng được pha một chút màu xanh da trời dịu. Clay bước lên và mở một cánh cửa ra, để cô thấy một cái tủ rộng với những ngăn kéo, giá để giày và ngăn đựng đồ đạc.

– Clay, tất cả đáng giá bao nhiêu?

– Điều đó thì có gì khác chứ?

– Tôi… chúng ta… có khác đấy.

– Tôi có thể chi trả được mà.

– đó không phải là điểm chính, anh biết mà.

– Vậy thì điểm chính là gì, Catherine?

Thay cho câu trả lời, cô đưa mắt về chỗ mà cô nghĩ sẽ được kê giường. Anh cũng đưa mắt nhìn về chỗ đó, rồi họ vội nhìn đi chỗ khác. Cô quay ra khỏi phòng và bước nhanh xuống thang gác tới xem nhà bếp.

Căn bếp xinh xắn rộng vừa đủ, có máy rửa bát, tủ lạnh, nơi sàn được phủ nhựa dày bóng loáng, và tất cả mọi dụng cụ đều có màu hạnh nhân – tất cả. Cô chợt nghĩ đến cái bếp ở nhà mình, nghĩ đến việc bố cô đổ bã cà phê ra bồn rửa mà chẳng bao giờ thèm dội chúng đi, nghĩ tới những cái bát dĩa cứ mãi mãi chất đống trong bồn nếu như cô không thò tay vào rửa chúng.

Catherine nghĩ đến việc nấu nướng trong cái bếp sạch sẽ ngăn nắp này với những đồ làm bếp sáng bóng dưới cái trần được phủ một lớp formica trang nhã mát mẽ. Cô nhìn ra chiếc bàn ăn và hình dung ra hai chiếc ghế đặt ở hai bên bàn. – một bàn ăn ấm cúng, bình dị. Cô tưởng tượng ra cảnh Clay ngồi ở đó vào buổi sáng, uống cà phê hay trứng ráng. Và hơn nữa, cô không việc gì phải tưởng tượng ra những cảnh ấy bằng cái cách đầy ao ước như thế.

– Catherine?

Cô giật mình quay ra và thấy anh đang đứng bên khung cửa chống một khuỷu tay lên đó. Anh mặc một chiếc jacket được may bằng vải thô màu đất và một chiếc gi lê cùng màu ở bên trong. Anh đứng hơi rướn người vào phía trong khiến chiếc jacket loe ra tạo thành những cái bóng nhảy nhót quanh anh. Lại một lần nữa cô nhận thấy anh ăn mặc đẹp như thế nào, quần của anh không bao giờ có một nếp nhăn, tóc anh lúc nào cũng mượt. Cô cảm thấy miệng mình khô khốc và cô tự hỏi cô đang tự đánh lừa mình vì điều gì.

– Chỉ còn đúng một tuần nữa thôi, – anh nói giọng xúc động.

– Tôi biết. – Cô đang quay về phía chiếc bếp điện, bước tới bật ngọn đèn phía trên bếp bởi nó cho cô cái cớ quay lưng về phía anh và bởi cô vừa mới tự hỏi anh có uống cà phê vào buổi sáng hay không và bởi cô vừa nghĩ đến những cái bóng do chiếc áo của anh tạo ra.

– Nếu anh muốn, Clay ạ, thì chúng ta sẽ chọn nơi này. Tôi biết những màu quanh đây rất hợp với anh.

– Cô có muốn xem tiếp không? – Anh không giận, không giận tí nào. Ngược lại giọng anh rất dịu dàng.

– Tôi thích căn nhà này, Clay ạ. Tôi chỉ nghĩ rằng chúng ta… rằng tôi…

– Cô đáng được ở đây không chứ gì? – Anh nói hộ cô những lời cô khó nói.

– Đúng vậy.

– Cô nghĩ rằng chúng ta sống trong một túp lều lụp xụp thì công bằng hơn chứ gì?

– Đúng! – Cô quát vào mặt anh. – Không… ôi, Chúa ơi, tôi không biết nữa. Tôi không bao giờ tưởng tượng rằng mình lại sống ở một nơi như thế này. Tôi đang cố gắng để khỏi bị nó cám dỗ.

Anh mỉm cười, nâng tiếp tay kia lên, để giờ đây cả hai tay anh đều chống trên khung cửa sổ, rồi anh nhìn tiếp sàn bếp và lắc đầu.

– Tôi biết đôi lúc tôi không tin cô.

– Và đôi lúc tôi cũng không tin anh. – Cô xoè hai bàn tay biểu thị cả căn nhà bằng một cử chỉ. – Giờ còn đồ đạc nữa!

– Tôi đã nói là chúng ta sẽ chỉ sắm những thứ cần thiết thôi mà.

– Nhưng tôi đang muốn biết những thứ anh cho là cần thiết là những thứ gì.

– Ồ, tôi sẽ cố lùng mua mấy chiếc ghế gắn keo nếu chúng làm cô vui. VÀ tôi sẽ cột mấy sợi dây da lên tường phòng ngủ và treo một bó rơm tươi lên đó. Thế nào?

Anh nở một nụ cười quyến rũ nhất; nó quyến rũ đến không thể tưởng nổi.

Anh đang trêu cô. Anh đang đứng đó trước khung cửa của căn bếp tương lai với nụ cười quyến rũ của người chờ cơm tối mà trêu cô. Tiếng cười của anh bắt đầu từ trong cổ như những tiếng sôi nhưng khi nó bật ra ngoài nghe nó thật thoải mái, và cô không thể làm gì khác hơn là cười đáp lại.

Anh chọn bộ sô pha dài, anh nói, mẹ anh khiến anh muốn cứng người vì những chiếc sô pha nhỏ hình chữ S của bà, những chiếc ghế không cho phép một người đàn ông được duỗi người ra một cách thoải mái. Anh còn mua hai chiếc ghế tựa bọc len thô, một chiếc bàn cà phê, mấy cái bàn ghép, và một cái đèn để bàn đắt ngang với những chiếc ghế tựa, mặc dù Catherine đã bảo anh rằng như thế là lãng phí. Anh nói rằng anh thích chiếc đèn đó, chỉ có thế, dù đắt hay không. Anh chọn hai chiếc ghế để đặt ở bàn ăn trong bếp, nhưng Catherine cương quyết không chịu để anh trang trí một phòng ăn sang trọng. Họ thật sự không cần một phòng như vậy, cô nói với anh như thế. Cô thắng ở điểm đó, nhưng những thứ trong phòng ngủ mà cô cho là “đủ tốt rồi” lại chưa đủ tốt với Clay. Anh chọn những thứ đắt gấp đôi thứ cô chọn, và một chiếc tủ có nhiều ngăn kéo đắt gấp ba mặc cho cô cứ cố thuyết phục anh rằng chiếc tủ tường đã có nhiều ngăn kéo rồi.

Họ đang đứng giữa hai gian hàng tranh cãi về mắc treo và đèn để trong phòng ngủ thì người bán hàng đi tới.

– Nhưng tại sao chúng ta phải cần nhiều đến thế kia chứ. Trần nhà đã có đủ đèn rồi mà; thế đủ rồi.

– Vì tôi thích đọc sách trên giường. – Clay nói to.

Người bán hàng hắng giọng và lặng lẽ rút lui dể họ tranh cãi cho ngã ngũ. Nhưng Catherine biết anh ta đã kịp nghe được những lời Clay vừa nói và cô cảm thấy ngượng cứng người, cảm thấy mình thật ngốc khi đứng giữa một gian hàng nội thất tranh cãi với người yêu để anh phải hét lên rằng anh thích đọc sách trên giường.

Mọi việc diễn ra dồn dập.

Steve gọi điện tới thông báo rằng anh sẽ về đến Minnesota vào thứ Năm, ngày mười ba.

Ada gọi điện tới nói rằng bà đã may xong váy để đi dự đám cưới.

Cửa hàng gọi điện tới để thoả thuận việc chở đồ đến.

Bobbi gọi điện tới nói rằng cả nhà cô chắc chắn sẽ tới dự đám cưới.

Văn phòng của bác sĩ gọi tới thông báo rằng Catherine hơi bị thiếu máu.

Angela gọi tới xin lỗi về việc Claiborne đã tố cáo Herb Anderson và buộc ông ta phải lĩnh án cải tạo ba tháng vì tội hành hung người khác.

Rồi một buổi tối Catherine trở về Horizons và ngỡ ngàng trước bữa tiệc mừng cô dâu sắp vu qui đang đợi cô, và không chỉ có các cô gái ở đó, mà còn có cả mẹ và Angela nữa. Và Catherine cho mình được hưởng quyền như các cô dâu khác, đưa cải hai tay lên ôm mặt và bật khóc.

Bình luận