Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 88: Chỉ sợ anh chơi không nổi

Tác giả: Cửu Mạch Ly
Chọn tập

Tập đoàn Lâm thị lớn nhất nhì ở Trung Quốc, có trụ sở ở Bắc Kinh, chủ yếu kinh doanh công nghiệp thực phẩm và dịch vụ khách sạn, có thể nói là bá chủ của hai ngành công nghiệp này.

“Lâm Hạo, cô ấy không phải là người mày có thể trêu vào đâu, nếu không muốn xui xẻo thì cút xa một chút cho tao. Chẳng phải lát nữa có trận đua đó sao? Đêm nay chọ bọn mày thua tâm phục khẩu phục.” Cố Dương một bước cũng không nhường, kiên định đứng ở trước mặt Thẩm Thanh Lan, ngăn ánh mắt của Lâm Hạo.

Anh ta dẫn Thẩm Thanh Lan ra ngoài nên đương phải đảm bảo an toàn của cô.

Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh lùng, không hề liếc nhìn Lâm Hạo.

Mắt Lâm Hạo tối lại, cảm thấy Thẩm Thanh Lan không nể mặt mình, lại đảo mắt nhìn sang Cố Dương, “Như vậy đi, mười triệu tiền đặt cược lúc đầu ít quá, chúng ta tới chơi lớn hơn một chút. Tao đặt thêm 40 triệu, người thua cho người thắng 50 triệu, và phải đồng ý một điều kiện của người thắng.”

Cậu ta nhìn sang Thẩm Thanh Lan, “Yêu cầu của tao không cao, nếu bọn mày thua thì phải đưa người đẹp này cho tao. Nếu tao thua thì tùy bọn mày xử lý.”

“Vớ vẩn.” Cố Dương giận tím mặt, xắn tay áo định đánh Lâm Hạo. Thẩm Thanh Lan đặt tay một tay lên vai anh ta.

Rõ ràng chỉ tùy ý nhấn một cái mà lại khiến cho Cố Dương không thể nhúc nhích.

“Tùy chúng tôi xử lý, nói lời giữ lời?” Thẩm Thanh Lan bình thản hỏi.

“Đương nhiên.” Lâm Hạo vỗ ngực, “Muốn thế nào cũng được.” Nói xong còn mập mờ nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan.

“Chỉ sợ anh chơi không nổi.” Thẩm Thanh Lan nhẹ giọng nhạo báng.

Mặt Lâm Hạo biến sắc như vừa bị sỉ nhục, “Lâm Hạo tôi là ai? Đã từng này tuổi này, chỉ có cái tôi không chơi chứ không có cái tôi không dám chơi. Nếu tôi thua thì tùy các người xử lý, hơn nữa còn quỳ xuống dập đầu với cô, gọi cô một tiếng bà cô.”

Thẩm Thanh Lan chỉ cần những lời này, vỗ tay một cái, “Được, chúng tôi đồng ý, bây giờ anh có thể đi.”

“Chị…” Cố Dương nóng nảy, muốn nói nhưng lại bị một ánh mắt của Thẩm Thanh Lan ngăn lại.

Đám Lâm Hạo trước khi đi còn nhìn thoáng qua Cố Dương, nói đầy thâm thúy, “7 giờ 30 phút tối nay thi đấu. Bọn mày nhớ đừng đến muộn, nếu muộn thì coi như bỏ cuộc.”

Nói xong, gã liền cười ha ha dẫn đám đàn em đi.

“Chị dâu, sao chị có thể đồng ý yêu cầu này của chúng nó. Nếu chẳng may chúng ta thua thì chị bảo tôi nói thế nào với anh của tôi. Anh ấy sẽ giết tôi mất.” Cố Dương nóng nảy, sớm biết thế thì đã không dẫn Thẩm Thanh Lan tới.

Thẩm Thanh Lan bình tĩnh, “Các anh sẽ thua?”

“Đương nhiên là không, lần trước thua là do ngoài ý muốn, nếu không phải hắn ta giở trò thì tôi đã không thua.” Cố Dương vô thức nói.

“Vậy là được rồi, nếu sẽ không thua thì đây chỉ là một lần cá cược mà thôi, sợ cái gì.” Cho dù có thua thật thì Thẩm Thanh Lan cũng tự tin rằng với thân thủ của mình, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Được rồi, hay là gọi cho Cố Khải trước, hỏi anh ta tới chưa, sắp đến giờ rồi.” Thẩm Thanh Lan nhắc nhở.

Cố Dương chợt bừng tỉnh, tiếp tục gọi điện thoại cho Cố Khải. Lần này Cố Khải bắt máy rất nhanh, nói anh ta sẽ đến ngay, tối đa là năm phút.

Bây giờ còn khoảng mười lăm phút nữa mới bắt đầu đua, vẫn còn kịp, Cố Dương cuối cùng cũng thả lỏng được một nửa.

“Anh nói cho tôi biết trận đua này là sao? Không phải là trận đua chính quy sao? Người vừa rồi là thế nào?”

Cố Dương nghe vậy liền lúng túng, “Đây thật sự là trận đua chính quy, tuy là đua xe ngầm, nhưng một năm chỉ tổ chức một lần. Trước đó tôi và Cố Khải cùng báo danh tham gia đua, Lâm Hạo cũng báo danh. Chúng tôi đã không ưa nhau từ lâu, lúc ở đấu trường gặp thì cược một vãn, tiền cược là năm triệu và một chiếc xe đua. Kết quả là vào lúc tranh tài, thằng nhóc này lại giở trò khiến tôi thua.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu tỏ ý đã hiểu.

“Xe đua của các anh đâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Thông thường, ở các cuộc tranh tài như vậy, xe đua sẽ do tuyển thủ tự chuẩn bị.

“Đỗ trong ga-ra, để tôi đi lái đến.”

Xe bọn họ chuẩn bị là một chiếc xe đua màu xanh nhạt. Thẩm Thanh Lan đi quanh xe đua một vòng rồi gật đầu, đáy mắt hiện vẻ hài lòng.

Xe đua này đã được độ lên, xem ra bọn họ đã chi một số vốn rất lớn, tìm một cao thủ độ xe.

“Xe khá lắm.” Thẩm Thanh Lan bình thản khen một câu.

Mắt Cố Dương sáng lên, vẻ mặt đắc ý, “Chị dâu thật tinh mắt. Chiếc xe này được tôi đặc biệt chuẩn bị vì lần tranh tài này, độ lên tận mấy tháng, chỉ tiền độ thôi đã cao hơn giá trị vốn có của nó rồi. Chị dâu, tôi nói cho chị biết…”

Cố Dương nói tới chiếc xe này như nói về tình yêu của mình, vẻ mặt hưng phấn.

Từng giây từng phút trôi qua, sự hưng phấn trên mặt Cố Dương dần dần thay thế bằng ủ rũ lo lắng.

Bởi vì chỉ còn năm phút nữa là tới giờ thi đấu, mà Cố Khải đáng ra đã tới từ năm phút trước vẫn chưa xuất hiện.

Cố Dương gọi điện thoại cho anh ta, nhưng lại không có ai nghe máy.

“Chẳng phải nói năm phút nữa tới sao? Bây giờ đã mười phút rồi, tên nhóc này đâu rồi?” Cố Dương sốt ruột xoay vòng quanh.

Cách đó không xa, Lâm Hạo thấy điệu bộ nôn nóng của Cố Dương thì đắc ý. Xem lần này Cố Dương phải làm sao. Cố Khải chạy xe tốt hơn Cố Dương. Nếu Cố Khải đến thi đấu, thì thắng thua giữa gã và Cố Khải thật sự là một ẩn số.

Lâm Hạo ghét nhất là thứ gã không thể khống chế được.

Nên Lâm Hạo đã động tay chân một chút với Cố Khải. Mặc dù anh ta có thể tới tham gia trận đấu nhưng tuyệt đối sẽ không thắng được. Tiền cược và người nằm chắc trong tay gã rồi. Nghĩ đến đây, đáy mắt Lâm Hạo không giấu nổi vẻ hưng phấn.

“Cố Dương, anh tới rồi.” Lúc Cố Dương nhịn không được mà sắp nổi đóa thì Cố Khải xuất hiện, chỉ là dáng vẻ của anh ta hơi chật vật, không chỉ sắc mặt tái nhợt mà cái trán còn có vết máu, chắc là vừa mới bị thương. Vết máu còn chưa khô, quan trọng là Cố Khải bước đi khập khễnh, rõ ràng là bị thương ở chân.

Cố Dương sầm mặt lại, “Anh làm sao thế?”

Sắc mặt Cố Khải rất khó coi, “Chẳng biết buổi trưa ăn gì hỏng không mà bị tiêu chảy, uống thuốc mới khá hơn một chút thì anh lập tức chạy tới. Kết quả là đi được nửa đường thì bụng đau dữ dội, xe đâm phải luống hoa ven đường.”

Cố Dương vừa nghe vậy liền nhớ lại câu nói đầy ẩn ý của Lâm Hạo trước khi đi, mặt lại biến sắc, “Lâm Hạo, con rùa khốn kiếp, mày dám chơi bẩn, ông đây liều mạng với mày.”

Ánh mắt anh ta dữ tợn, định đi qua liều mạng với Lâm Hạo thì bóng dáng Thẩm Thanh Lan lóe lên, xuất hiện trước mặt Cố Dương, đứng thẳng người chắn trước mặt anh ta.

“Chị dâu, chị tránh ra, tôi phải làm thịt con rùa khốn kiếp Lâm Hạo kia.” Cố Dương định đẩy Thẩm Thanh Lan ra nhưng lại phát hiện không đẩy được.

“Anh làm việc lúc nào cũng không động não như vậy sao? Chỉ biết làm bừa chứ không để ý hậu quả?” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Thanh Lan lọt vào tai Cố Dương.

Chọn tập
Bình luận