Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 283: Mồi nhữ

Tác giả: Cửu Mạch Ly
Chọn tập

“An, tớ có thể phối hợp theo kế hoạch của cậu, nhưng người làm mồi nhử sẽ là tớ.” Ở đầu bên kia điện thoại, Kim n Hi im lặng một lúc lâu mới nói, cô không thể lấy tính mạng của Thẩm Thanh Lan ra mạo hiểm được.

“ n Hi, chuyện này chỉ có thể để tớ tự làm, vì kẻ đó nhằm vào tớ. Nếu tớ không ra tay, cậu nghĩ đám người đó sẽ xuất hiện sao?”

Kim n Hi tất nhiên hiểu rõ ý Thẩm Thanh Lan, “Nhưng mà An, với tình trạng của cậu bây giờ thì không thể mạo hiểm được.”

Thẩm Thanh Lan thở dài, “ n Hi, cậu phải tin tớ, cũng phải tin vào chính bản thân cậu.”

Kim n Hi do dự một lát rồi cắn răng nói: “Được, tớ bất chấp luôn. Cậu yên tâm, dù tớ có chết cũng không để cậu bị thương.”

Trong lòng Thẩm Thanh Lan như có dòng nước ấm chảy qua, nhưng ngoài miệng vẫn trêu cô ấy, “Tớ không dám để cậu bị thương đầu, nếu cậu xảy ra chuyện, không chừng Daniel sẽ liều mạng với tớ mất.”

Kim n Hi xấu hổ, “Cậu biết rồi sao?”

Thẩm Thanh Lan phì cười, “ n Hi, Daniel rất tốt, tớ tin cậu sẽ hạnh phúc.”

Trong mắt Kim n Hi tràn đầy ý cười, gật đầu, “Ừm, Thanh Lan, tớ cũng tin tớ cũng sẽ hạnh phúc như cậu vậy.”

+

Hôm sau, Thẩm Thanh Lan thức dậy liền ra khỏi nhà ngay, thấy Phó lão gia đang luyện thái cực trong sân, cổ bèn nói: “Ông nội, cháu có việc nên đi ra ngoài một chút.”

Phó lão gia dừng động tác, trìu mến nhìn Thẩm Thanh Lan, “Ừm, có cần tài xế đưa cháu đi không?”

“Không cần đầu ông nội, cháu ra ngoài ăn cơm với bạn, trưa sẽ không về.”

“Ừm, trên đường đi nhớ cẩn thận.” Phó lão gia nói, trước giờ ông đều không hạn chế tự do của Thẩm Thanh Lan, cho dù cô đang mang thai.

Hôm nay Thẩm Thanh Lan lái chiếc SUV, tính an toàn tương đối cao. Xe chạy ra khỏi Đại Viện, cô nhìn thấy chiếc xe màu đen của Kim n Hi đỗ ở góc đường.

Kim n Hi thấy Thẩm Thanh Lan đi ra thì chạy theo sau xe cô, luôn chú ý đến mọi động tĩnh xung quanh. Không biết người đứng sau cẩn thận từng li từng tí, hay hôm nay không có ai theo dõi, mà cố chạy lòng vòng trên đường nửa ngày cũng không thấy cái đuôi nào bám theo.

“An, chẳng lẽ chúng ta đoán sai?” Kim n Hi nói.

Như Thẩm Thanh Lan không nghĩ như vậy, điều này chỉ có thể nói lên người đứng sau vô cùng cẩn thận. Ngày đầu tiên, bọn họ tay trắng trở về. Ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Vu Hiểu Huyên hẹn cô nàng đi dạo phố.

Bởi vì vụ đe dọa lần trước, nên gần đây Vu Hiểu Huyên thường xuyên lên hot search, nguyên nhân là có người trong nhóm fan hâm mộ nghi ngờ do Tô Linh làm, nên đã liên kết với một nhóm người đi nói xấu cổ ta. Tô Linh dĩ nhiên không làm, nên không thèm đếm xỉa đến lời xin lỗi của Vu Hiểu Huyền mà lên Weibo châm chọc khiêu khích cô.

Lúc đầu Vu Hiểu Huyên còn chịu đựng, nhưng rồi thêm hai ba lần, sao cô có thể nhịn được nữa, đành đáp trả lại, fan hâm mộ của hai người tất nhiên cũng không thể yếu thế. Trong thời gian này, mỗi ngày trên weibo đều có vở kịch hai người đá xéo nhau.

“Thanh Lan, cậu nói Tô Linh có phải bị bệnh không, lúc đầu tớ đã nhún nhường quá rồi, kết quả còn bị chó dại cắn hoài không thả.” Vu Hiểu Huyền nhìn thấy Thẩm Thanh Lan thì trút hết bao nhiêu bực tức những ngày qua với cô.

Lúc trước, bởi vì hành vi của fan hâm mộ nên Vu Hiểu Huyền đã đứng ra thay mặt fan hâm mộ xin lỗi rồi. Nếu đổi lại là người khác thì chuyện này coi như đến đấy kết thúc, dù sao cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Nhưng Tô Linh lại cứ cắn chặt không bỏ qua, châm chọc cô dựa vào Hàn Dịch, vì muốn nổi tiếng mà bản thân, lời lẽ rất khó nghe. Mặc dù cô ta không chỉ mặt gọi tên, nhưng mọi người đều biết người cô ta nói chính là Vu Hiểu Huyên.

“Cậu có thể hiểu thành cô ta đang ghen tỵ với cậu.” Thẩm Thanh Lan an ủi.

Đúng là Tô Linh ghen tỵ với Vu Hiểu Huyên. Lúc trước cô ta chủ động quyến rũ Hàn Dịch nhưng lại bị anh lạnh nhạt, rồi bị Vu Hiểu Huyên ức hiếp nên trong lòng nghẹn muốn chết. Sau khi rời khỏi Thanh Huyền, cộng thêm con đường phát triển không được thuận lợi. Dù công ty vẫn luôn nâng đỡ cô ta, nhưng đó đều là do cô ta lấy thân

mình để đổi lại. Còn Vu Hiểu Huyên thì phát triển thuận lợi, nên dĩ nhiên cô ta căm tức rồi, chỉ là không tìm được cơ hội trả thù thôi. Lần này fan hâm mộ của Vu Hiểu Huyền chủ động tìm rắc rối, chẳng phải là cơ hội tốt sao.

“Bây giờ tớ không tức giận nữa, coi như cô ta đang ghen tỵ với tớ, hừ.” Vu Hiểu Huyên kiêu ngạo hất hàm, làm Thẩm Thanh Lan phì cười.

Đi dạo cùng Vu Hiểu Huyền tới trưa, Thẩm Thanh Lan tìm một nhà hàng định ghé vào ăn. Nhưng mới vừa vào cửa, tầm mắt cô dừng lại trên một góc cửa kính, khóe miệng nhếch lên.

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên rời khỏi nhà hàng, còn cầm theo mấy cái túi. Vì hôm nay Vu Hiểu Huyên đi nhờ xe tới đây nên Thẩm Thanh Lan bèn đề nghị: “Hiểu Huyền, tớ đưa cậu về.”

“Được, nhưng để tớ lái xe.”

“Không cần, để tớ lái.” Thẩm Thanh Lan lên xe, còn Vu Hiểu Huyên ngồi vào ghế lái phụ.

Xe chạy được một đoạn, Thẩm Thanh Lan nhìn chiếc xe đang bám theo qua kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lẽo.

Hôm qua cổ và Kim n Hi chạy lòng vòng nửa ngày trời, nhưng những kẻ này không hề xuất hiện. Hôm nay vừa hẹn Vu Hiểu Huyền ra ngoài thì bọn họ liền bám theo. Cô có lý do tin rằng mục tiêu tiếp theo của người đứng đằng sau chính là Vu Hiểu Huyên, nhưng có lẽ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

“Hiểu Huyên, ngoài trừ bị đe dọa thì gần đây còn xảy ra chuyện gì kỳ lạ không?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Vu Hiểu Huyên nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, “Không, xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có gì, tớ chỉ hỏi một chút thôi.” Thẩm Thanh Lan nhìn kính chiếu hậu một lát, phát hiện xe của Kim n Hi đi theo cách đó không xa, kẹp chiếc xe đang bám theo vào giữa, ánh mắt cô càng lạnh hơn.

Cô chỉ nói chuyện cầu có cầu không với Vu Hiểu Huyền.

“Ủa, Thanh Lan, chúng ta đang đi đâu vậy?” Đi được một đoạn, Vu Hiểu Huyên phát hiện đây không phải là đường đến công ty, bèn hỏi.

Thẩm Thanh Lan ra hiệu Vu Hiểu Huyên nhìn vào kính chiếu hậu, nhưng cô ấy không phát hiện ra có gì khác thường.

“Chiếc xe màu trắng đằng sau đã bám theo chúng ta từ lúc rời khỏi nhà hàng.” Thẩm Thanh Lan giải thích.

Mặt Vu Hiểu Huyên biến sắc, “Thanh Lan, ý của cậu là chúng ta đang bị theo dõi?”

“Ừm, cậu sợ không?”

Vu Hiểu Huyên nắm chặt dây an toàn, nghe thấy lời này thì thành thật gật đầu, cô tất nhiên sợ chứ.

“Vậy cậu tin tớ chứ?” Thẩm Thanh Lan lại hỏi.

Vu Hiểu Huyên gật đầu không hề do dự, người cô tin tưởng nhất trên thế giới này chính là Thẩm Thanh Lan, ngay cả Hàn Dịch cũng còn phải xếp sau.

“Vậy đừng nghĩ gì cả, nếu lát nữa thấy sợ thì hãy nhắm mắt lại. Tớ sẽ không để cậu xảy ra chuyện đầu.” Thẩm Thanh Lan nói, mặc dù giọng điệu vẫn bình thản nhưng lại mang theo sức mạnh khiến Vu Hiểu Huyền tin tưởng.

Vu Hiểu Huyền không nhắm mắt lại, cô ấy muốn quay đầu nhìn đằng sau nhưng lại bị Thẩm Thanh Lan nhắc nhở, “Bây giờ, tớ cẩn dụ đối phương đến chỗ vắng người, cậu không được nhìn ra sau, sẽ khiến đối phương cảnh giác.”

Vu Hiểu Huyền lập tức ngồi ngay ngắn, mặc dù rất tò mò về chiếc xe đằng sau nhưng vẫn nghe lời không nhìn, cô ấy nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, cậu vừa mới hỏi tớ gần đây có xảy ra chuyện gì không, có phải đang nghi ngờ vụ đe dọa lúc trước là do người đang theo dõi làm?”

Thẩm Thanh Lan không giấu cô, “Tớ chỉ nghi ngờ thôi, lúc trước dượng tớ bị tai nạn giao thông, tớ nghi là cùng một người làm, người bọn chúng nhằm vào có thể là tớ. Hiểu Huyên, hình như tớ lại mang phiền phức đến cho cậu rồi.”

“Thanh Lan, cậu đừng nói vậy, tớ chưa từng trách cậu. Cậu là người bạn tốt nhất của tớ, cũng là một trong những người thân thiết nhất trên đời này của tớ, tớ rất vui vì có thể chịu chung hoạn nạn với cậu, ha ha.” Vu Hiểu Huyên lắc đầu, bị chính lời nói của mình chọc cho cười phá lên.

Khóe miệng Thẩm Thanh Lan nhếch lên, “Yên tâm, tớ không để cậu gặp chuyện gì đâu, còn có n Hi ở đằng sau.”

“Thanh Lan, sao chúng ta không báo cảnh sát?”

Không phải Thẩm Thanh Lan chưa từng nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng làm vậy thì rất ầm ĩ, có thể đánh rắn động cỏ. Nếu người đứng sau biết cô đề phòng thì sẽ không xuất hiện nữa, vậy thì sẽ để lại tai họa về sau, để nó bên cạnh không khác gì bom hẹn giờ. Do vậy Thẩm Thanh Lan thi chọn cách giải quyết đối phương ngay bây giờ.

Xe lái về hướng ngoại ô, Thẩm Thanh Lan lái xe rất chậm, hơn nữa đường trong thành phố có nhiều xe cộ qua lại.

Đối phương làm việc rất cẩn thận, duy trì khoảng cách tầm hai, ba chiếc xe với Thẩm Thanh Lan.

Thấy sắp ra khỏi thành phố mà đối phương vẫn không có hành động gì, Vu Hiểu Huyên đã bớt căng thẳng, mà tò mò nhìn vào kính chiếu hậu, “Người này kỳ lạ quá, chỉ bám theo sau chúng ta nhưng không làm gì cả, nói là theo dõi cũng không giống lắm, rốt cuộc muốn làm gì chứ?”

Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua đằng sau, nghĩ một lát rồi nhanh chóng tăng tốc độ, đối phương thấy thế cũng tăng tốc theo, thậm chí lúc cố giảm tốc độ mà đối phương cũng không chịu giảm. Thẩm Thanh Lan liền hiểu lúc này đối phương muốn ra tay rồi.

“Hiểu Huyên, nắm chặt.” Thẩm Thanh Lan nói với Vu Hiểu Huyên, rồi đạp chân ga, xe lập tức lao đi.

Vu Hiểu Huyên bất ngờ không kịp để phòng hét lên một tiếng, giữ chặt tay vịn trên nóc xe rồi nhắm chặt mắt lại.

Chiếc xe theo dõi thấy Thẩm Thanh Lan đột nhiên tăng tốc độ, cũng tăng tốc đuổi theo, hai chiếc xe một trước một sau chạy đua trên đường lớn. Nét mặt Thẩm Thanh Lan bình tĩnh, thoải mái điều khiển tay lái, duy trì khoảng cách không gần không xa với đối phương.

Lái xe đến vùng ngoại ô, dường như đối phương đã nhìn ra ý đồ của Thẩm Thanh Lan bèn rẽ vào con đường khác nhằm chạy trốn, nhưng liền bị Kim n Hi chặn lại.

Đối phương không còn cách nào, cảm thấy bị ép vào đường cùng, nên đạp mạnh chân ga lao về phía xe Thẩm Thanh Lan. Vu Hiểu Huyên vừa mở mắt thì nhìn thấy cảnh này, cô hoảng sợ trừng mắt, dùng tay che kín miệng để phòng mình kêu ra tiếng.

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh lẽo, nhanh tay xoay tay lái lướt qua sát xe đối phương, tránh được đòn tấn công của đối phương.

Đối phương thấy mục đích không thành, liên tiếp tục điều chỉnh phương hướng xông về phía xe Thẩm Thanh Lan lần nữa. Nhưng lần này, không đợi xe gã đụng vào, Kim n Hi đã đụng mạnh vào đuôi xe của đối phương.

Hai chiếc xe phát ra tiếng va chạm rất lớn, sắc mặt Vu Hiểu Huyên liền trắng bệch như tờ giấy.

Chọn tập
Bình luận