Phó Hoành Dật sầm mặt, bây giờ anh nhìn Cố Dương thế nào cũng không vừa mắt. Anh vốn có khí thế mạnh mẽ, sắc mặt lại lạnh đi càng khiến cho Cố Dương run rẩy cả người. Cậu ta len lén nhìn qua Phó Hoành Dật một cái, thấy Thẩm Thanh Lan ngồi bên mép giường thì đôi mắt liền sáng, “Chị dâu, chị tới rồi.”
Cố Dương muốn đi vào, nhưng Phó Hoành Dật vẫn đứng chình ình ở cửa nên cậu ta hoàn toàn không tiến vào được, chỉ có thể nhìn Thẩm Thanh Lan bằng ánh mắt cầu cứu, khiến cô thấy mà buồn cười.
“Phó Hoành Dật.” Cô khẽ gọi.
Phó Hoành Dật nghe lời vợ, nghiêng người qua. Cố Dương vội chen vào, theo sau Cố Dương là Cố Khải. Bọn họ đi cùng nhau, vừa rồi Cố Dương đứng ở phía trước, nên Thẩm Thanh Lan không nhìn thấy Cố Khải.
“Không đi huấn luyện mà tới đây làm gì?” Phó Hoành Dật hờ hững lên tiếng.
Cố Khải nhìn Thẩm Thanh Lan một lượt, đặc biệt dừng trên đôi môi hơi sưng đỏ của cô một giây rồi dời mắt đi, rốt cuộc cũng hiểu vì sao lúc này anh Phó lại tức giận như thế.
Chuyện này… bọn họ thật sự không ngờ đại ca lại gấp gáp như vậy, trời còn chưa tối đã giở trò với chị dâu. Nếu biết thế này thì có bị đánh chết bọn họ cũng không dám tới quấy rầy. Thảo nào anh Phó lại có vẻ mặt vô cùng bất mãn. Đổi lại, bất cứ tên đàn ông nào bị quấy rầy vào thời điểm này, có lẽ tâm trạng cũng đều không thể tốt nổi.
Cố Khải tỏ ý rất thông cảm cho tâm trạng của Phó Hoành Dật lúc này, nhưng người có thần kinh thô như Cố Dương thì lại không hiểu gì cả. Cậu ta đặt mông ngồi xuống giường, luôn mồm lải nhải với Thẩm Thanh Lan.
“Chị dâu, sao chị lại tới đây? Tới thăm anh Phó sao? Tôi nói cho chị nghe, trong quân đội chán lắm. Mỗi ngày ngoài huấn luyện ra cũng chỉ có huấn luyện, có hôm nửa đêm vẫn phải dậy để đi huấn luyện dã ngoại. Chị nói xem, tại sao lại có thể có nơi vô nhân đạo thế này chứ…”
Gương mặt của Thẩm Thanh Lan vẫn bình thản, ánh mắt nhìn Cố Dương có chút kỳ quái. Cô đến quân đội tất nhiên là để thăm Phó Hoành Dật, chẳng lẽ còn có thể đến đây ngắm cảnh du lịch sao?
Cố Dương lảm nhảm về cuộc sống trong khoảng thời gian ở quân đội, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng lạnh của Phó Hoành Dật.
Cố Khải đỡ trán, chưa từng thấy ai mắt mù như thế này. Bây giờ không chỉ có Thẩm Thanh Lan mà cả Cố Khải cũng cảm thấy, e rằng cuộc sống sau này của anh ta và Cố Dương sẽ càng thê thảm hơn rồi.
Cố Khải kéo cổ áo của Cố Dương lôi đi, Cố Dương đẩy tay anh ra, “Ôi chao, em còn chưa tâm sự với chị dâu xong mà, anh kéo em làm gì.”
Cố Khải nhìn Phó Hoành Dật một cái, nếu còn không đi thì anh Phó thật sự sẽ bùng cháy mất.
“Cố Dương, trước khi tới đây, ông nội có bảo tôi chuyển lời cho anh đôi câu.” Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua vẻ mặt âm u của Phó Hoành Dật, thản nhiên nói.
“Câu gì vậy?” Cố Dương vô thức hỏi.
“Ông nội nói, nếu sau nửa năm mà anh có biểu hiện tốt thì ông có thể sẽ suy nghĩ tới chuyện cho anh xuất ngũ sớm. Cố Khải cũng vậy.”
Cố Dương vui mừng hỏi, “Thật sao?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, đúng là Phó lão gia có nói câu này. Tuần trước đã có người trong đại đội của Cố Dương gọi điện thoại tố cáo với Phó lão gia rằng hạng mục nào Cố Dương cũng đứng nhất từ dưới đếm lên, mỗi lần sát hạch nếu không phải năm mươi tám thì là năm mươi chín điểm, khiến họ không thể không nghi ngờ là cậu ta cố ý. Còn Cố Khải tuy rằng đỡ hơn cậu ta, nhưng cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn mà thôi. Hai người này rõ ràng là cực kỳ lười biếng.
Vào quân ngũ, quan trọng nhất chính là tinh thần tình nguyện. Trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ quốc gia, thật ra các lãnh đạo trong quân đội đều rất không thích những công tử bị trưởng bối ép vào đây để rèn luyện như Cố Dương và Cố Khải. Nếu không phải Phó lão gia đích thân gọi điện thoại đến thì e rằng cho dù Cố Dương và Cố Khải có muốn cũng không thể vào quân đội dễ dàng như vậy.
Họ đích thân gọi điện thoại cho Phó lão gia cũng vì muốn Phó lão gia chuẩn bị tinh thần trước. Nếu Cố Dương và Cố Khải cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn bọn họ ắt sẽ bị đuổi khỏi quân đội.
Phó lão gia chinh chiến một đời, lập được vô số chiến công, vậy mà hai thằng cháu lại gây chuyện khiến ông mất mặt như vậy. Thẩm Thanh Lan tin chắc nếu lúc đó Cố Dương và Cố Khải ở trước mặt Phó lão gia, có lẽ hai người họ thật sự phải lãnh đủ.
Ông cụ cũng biết hai người bọn họ không thích quân đội, cũng chẳng trông mong bọn họ có thể đạt được thành tựu gì, chỉ hy vọng bọn họ có thể tự rời khỏi quân đội chứ không phải bị người ta đuổi ra, vì vậy mới bảo Thẩm Thanh Lan chuyển những lời đó.
“Ông nội nói, chỉ cần trong kỳ sát hạch tân binh nửa năm sau, hai anh có thể đạt được thành tích xuất sắc thì có thể tự lựa chọn xuất ngũ hay ở lại. Còn nếu như bị quân đội đuổi về thì tự mà gánh lấy hậu quả.”
Cố Dương và Cố Khải liếc nhìn nhau, trong lòng đều thầm than một tiếng. Nhất là Cố Dương, ngay từ nhỏ cậu ta đã lớn lên dưới gậy của Phó lão gia. Đừng thấy thường ngày Phó lão gia luôn cười ha ha, một khi ông đã ra tay thì lòng dạ rất sắt đá. Thuở bé, cha mẹ đều bận công việc dẫn đến không có thời gian dạy dỗ Cố Dương, vì thế cậu ta đã trở thành một ông vua con, lại còn là một ông vua con không nói lý lẽ.
Lúc được sáu, bảy tuổi, ông vua con họ Cố này đến quân khu Đại Viện chơi, nhưng lại đi kéo tóc bé gái nhà người ta, còn vén váy của cô bé, bắt nạt con gái nhà người ta khóc không ra hơi. Lúc cha mẹ cô bé biết chuyện, dĩ nhiên không chịu để yên, bèn dẫn con gái tới nhà khởi binh vấn tội. Phó lão gia nghe xong thì tức đến tái xanh cả mặt, gọi ông vua con họ Cố kia tới đối chất. Cố Dương cứng đầu cứng cổ cãi lại, còn nói cô bé vu oan cậu ta, mở miệng ra là mắng chửi cô bé, rất vô giáo dục.
Phó lão gia liền cầm cây chổi lông gà đánh ông vua con này, không hề nương tay. Cuối cùng vẫn là cha mẹ cô bé không thể làm ngơ nữa, dù sao Phó lão gia cũng là người có thân phận, hơn nữa người ta cũng đã thể hiện thái độ của mình, vả lại, chỉ là trẻ con nghịch ngợm, bọn họ đương nhiên không muốn làm quá, bèn ngăn Phó lão gia lại.
Nhưng lúc đó, Cố Dương đã bị ông cụ đánh đến nỗi khóc cũng không nổi nữa, nửa đêm sốt cao, ba mẹ Cố Dương phải tức tốc trở về thăm con trai, còn bị Phó lão gia dạy dỗ một trận.
Cố Dương sốt mấy ngày liên tục, nhìn thấy Phó lão gia liền sợ hãi. Nhưng Phó lão gia không thả cậu ta ra nên ba mẹ của Cố Dương cũng không dám đón con về. Vì vậy, Cố Dương đã ở với Phó lão gia một năm, nhờ vậy mới sửa được phần nào những thói hư tật xấu của mình. Bằng không, nếu cứ để mặc cậu ta tiếp tục phát triển như thế, không chừng Cố Dương bây giờ đã là một tên công tử ăn chơi trác táng rồi.
Cố Dương hoàn toàn không hề nghi ngờ việc Phó lão gia sẽ chỉnh đốn mình, sắc mặt thay đổi mấy lần, nói, “Chị dâu, tôi nhất định sẽ không làm ông ngoại mất mặt đâu.”
Cố Khải lớn lên cùng Cố Dương, lúc bé thường theo Cố Dương sang nhà họ Phó chơi. Phó lão gia đối xử với anh ta và Cố Dương như nhau. Cố Dương bị dạy dỗ thế nào thì anh ta cũng bị y như vậy. Anh ta vội gật đầu một cái, “Chị dâu, nửa năm sau, chúng tôi sẽ để ông ngoại thấy nỗ lực của chúng tôi.”
“Hiểu rồi thì phải cố gắng. Bây giờ còn đứng đây làm gì?” Phó Hoành Dật lạnh giọng, trên mặt không hề có nét tươi cười nào, chỉ lạnh lùng nhìn hai người.
“Anh, chẳng phải do bọn em nghe chị dâu đến, nên muốn ăn tối với chị dâu sao?” Cố Dương mặt dày cười nói.
“Cút về huấn luyện đi.” Phó Hoành Dật phun ra mấy chữ.
Cố Dương còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Khải đã kéo cậu ta, cưỡng chế lôi cậu ta ra ngoài, “Anh, chị dâu, chúng em đi trước.”
“Anh kéo em làm gì, em còn chưa ăn tối với chị dâu mà.” Cố Dương giãy giụa, nhưng sức Cố Khải lại mạnh hơn cậu ta.
“Đồ đần này!” Cố Khải lạnh lùng mắng, còn không quên khinh bỉ lườm Cố Dương.
Cố Dương sửng sốt, sau đó lập tức xù lông, “Cố Khải, anh là đồ khốn kiếp, có ý gì cứ nói thẳng, không được xúc phạm trí khôn của em.”
Cố Khải cảm thấy chơi với Cố Dương khiến anh ta sắp bạc hết cả tóc rồi. Sao lại có một người không biết quan sát thế chứ? Nếu còn tiếp tục ở lại thì cuộc sống sau này của anh ta sẽ không chỉ là nước sôi lửa bỏng thôi đâu, đồ đần!
Kẻ chướng mắt đã đi, nhưng sắc mặt của Phó Hoành Dật vẫn không tốt hơn. Chuyện tốt bị xen ngang, bây giờ anh cực kỳ buồn bực.
Thẩm Thanh Lan cười khẽ, đứng dậy đi đến bên cạnh anh, kiễng chân hôn lên môi anh một cái, “Được rồi, bọn họ không cố ý mà, hơn nữa, bây giờ vẫn đang là ban ngày đấy.” Mà còn đang ở trong ký túc xá quân đội nữa, nếu có cái gì thì thật sự sẽ có lời đồn không hay mất.
Tâm trạng buồn bực của Phó Hoành Dật lập tức được một cái hôn này của vợ xua tan, anh hơi nhướng mày, “Chỉ vậy thôi sao?”
Thẩm Thanh Lan cũng nhướng mày, cô phát hiện bây giờ người này càng ngày càng được voi đòi tiên. Cô lui mấy bước vào nhà vệ sinh, tiếp tục giặt quần áo.
Phó Hoành Dật sờ mũi một cái, vợ không cắn câu thì biết trách ai đây? Anh đi theo vào nhà vệ sinh, muốn giúp cô một tay.
“Trong này chật lắm, anh đừng vào quấy rối.” Thẩm Thanh Lan nhìn dáng người cao to trước mắt, anh vừa bước vào thì không gian trong phòng vệ sinh lập tức trở nên chật chội.
Bị vợ ghét bỏ, Phó Hoành Dật lui ra, tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Lan giặt quần áo.
Phó Hoành Dật làm huấn luyện viên nên trang phục chỉ có một chút mồ hôi, rất dễ giặt. Thẩm Thanh Lan nhanh chóng giặt xong rồi mang quần áo đi phơi. Phó Hoành Dật dọn dẹp những thứ khác, bỏ đồ vào một cái túi rồi mang túi đồ cùng Thẩm Thanh Lan đi ra khỏi khu ký túc xá.
“Phơi quần áo ở đây không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan nhìn mấy bộ đồ vẫn còn nhỏ nước, biết vậy cô đã mang về giặt luôn rồi.
“Không sao, ngày mai anh sẽ đến lấy.”
Khu nhà dành cho người thân tuy cũng ở trong quân khu nhưng vẫn cách nơi này hơi xa. Phó Hoành Dật muốn dẫn Thẩm Thanh Lan về đó thì phải đi hết nửa quân khu. Lúc xuất hiện trong quân khu lần nữa, Thẩm Thanh Lan lại thu hút hàng loạt ánh mắt.
Các chiến sĩ trên người mặc quân trang màu xanh lá ở khắp mọi nơi, chủ yếu đều là những thanh niên trẻ tuổi, khuôn mặt cười và tinh thần phấn chấn. Mắt Thẩm Thanh Lan hơi sáng lên, cô chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ. Trước đây ở căn cứ ma quỷ, tuy rằng mỗi ngày bọn họ cũng phải chịu đủ mọi phương thức huấn luyện, nhưng vẻ mặt mọi người, thậm chí là cả ánh mắt cũng đều lạnh như băng, không như những người ở nơi này, ánh mắt của bọn họ sáng ngời.
Về đến khu nhà dành cho người thân, Thẩm Thanh Lan đưa túi đồ cho Phó Hoành Dật. Vừa cất đồ và các vật dụng tắm gội của anh xong thì chuông cửa liền vang lên.
Thẩm Thanh Lan nghe thấy giọng nói của một đứa trẻ, bi bô đáng yêu, hình như là bé gái. Cô đi ra phòng ngủ liền thấy một cô bé khoảng bảy, tám tuổi đứng ở cửa, đang nói chuyện với Phó Hoành Dật.
“Chú, mẹ bảo cháu xuống gọi chú và dì lên nhà cháu ăn cơm.” Cô bé không quá xinh đẹp, nhưng lại rất hay cười. Lúc nói chuyện, đôi mắt cười nheo nheo, vô cùng hoạt bát đáng yêu. Cô bé mặc đồng phục học sinh, nhìn phù hiệu, hình như là học sinh tiểu học.
Phó Hoành Dật xoa tóc cô bé, “Cảm ơn Tinh Tinh, nói với mẹ rằng chú sẽ lên ngay.”
Cô bé cười gật đầu, sau đó liền xoay người chạy lên lầu. Chân cô bé đi giày da nhỏ, lúc giẫm lên cầu thang phát ra thanh âm lịch bịch, bước chân thoăn thoắt.
Phó Hoành Dật đóng cửa, thấy Thẩm Thanh Lan thì cười giải thích, “Đấy là con gái lớn của chị Chương, con bé xuống gọi chúng ta lên ăn cơm.”
“Cần mang theo thứ gì không?” Lần đầu tiên đến nhà người ta ăn cơm, Thẩm Thanh Lan thấy đi tay không thì hơi ngại.
“Không cần, cứ đi lên thôi.” Giao tình giữa anh và Chương Tào Đông rất tốt, không cần để ý đến những thứ này.
Thẩm Thanh Lan đi theo Phó Hoành Dật lên đó, người mở cửa là cô bé gọi bọn họ lên ăn cơm vừa nãy, hình như tên là Tinh Tinh.
“Chào chú.” Tinh Tinh mỉm cười chào một tiếng, rồi nhìn Thẩm Thanh Lan, “Chào chị tiên nữ.”
Thẩm Thanh Lan ngẩn ra, đây không phải là lần đầu tiên cô bị người khác gọi là chị, nhưng lại là lần đầu tiên được gọi là “chị tiên nữ“.
Phó Hoành Dật hơi cúi người, nhìn vào mắt Tinh Tinh, nghiêm túc sửa lời, “Cô ấy là vợ chú, cháu phải gọi cô hoặc là dì.”
Trước đây Phó Hoành Dật vốn cũng không để ý vấn đề này lắm, nhưng bây giờ nghe người bạn nhỏ này gọi mình là chú, rồi lại gọi Thẩm Thanh Lan là chị, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác phiền muộn.
“Nhưng chị còn trẻ như vậy, chẳng phải dì là từ dùng để gọi người già sao.” Tinh Tinh cũng rất nghiêm túc nhìn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật: “…” Trái tim anh tan nát.
Đáy mắt Thẩm Thanh Lan tràn ngập nụ cười, nhìn Phó Hoành Dật đang vì một câu nói của người bạn nhỏ mà oán giận không nói nên lời, “Dì là vợ của chú, cháu nên gọi dì là dì, nếu không thì chẳng phải vai vế của dì sẽ nhỏ hơn chú sao?”
Tinh Tinh suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc gật đầu, “Chị nói đúng, vậy sau này em sẽ gọi chị là ‘chị dì’.”
Kiểu xưng hô này là thế nào vậy? Thẩm Thanh Lan toát mồ hôi, cô thật sự không thể hiểu nổi lối tư duy của người bạn nhỏ này.
“Sao lại đứng ngoài cửa cả vậy, mau vào đi. Hoành Dật, dẫn vợ cậu vào đây.” Trong nhà truyền đến giọng nói sang sảng của một người đàn ông.
Thẩm Thanh Lan theo Phó Hoành Dật vào nhà thì thấy một người đàn ông trên ghế sô-pha, có vẻ lớn hơn Phó Hoành Dật vài tuổi, khoảng bốn mươi. Tướng mạo anh ấy cũng như giọng nói của anh, rất chân chất, đây có lẽ là Chương Tào Đông mà Phó Hoành Dật nói.
Chương Tào Đông nhìn Thẩm Thanh Lan vài giây, sau đó liền dời mắt đi, “Đây chắc là em dâu nhỉ? Mau ngồi xuống, đừng khách sáo, cứ coi đây như nhà của mình nhé.”
Khóe môi của Thẩm Thanh Lan khẽ cong lên, cô cảm ơn rồi ngồi xuống ghế sô-pha.
“Chị dì, mời chị uống nước trái cây.” Tinh Tinh đi từ phòng bếp ra, trong tay bê một ly nước trái cây. Thẩm Thanh Lan nhận lấy, nói, “Cảm ơn Tinh Tinh.”
“Dì là dì, chị là chị, con xưng hô kiểu gì vậy? Phải gọi người khác đàng hoàng, biết chưa?” Chương Tào Đông nghe cách xưng hô của con gái, liền khẽ trách một câu. Anh ấy không hề nghe được đoạn đối thoại ngoài cửa vừa rồi.
Cô bé Tinh Tinh lè lưỡi, ăn nói hùng hồn, “Chị còn trẻ như vậy, gọi dì sẽ làm chị già đi. Phụ nữ đều thích người khác gọi mình là chị, như vậy sẽ nghe trẻ hơn. Nhưng chú và chị là vợ chồng, không thể làm rối loạn… rối loạn…” Nhất thời nghĩ không ra từ tiếp theo, Tinh Tinh nhíu đôi mày nhỏ.
“Không thể làm rối loạn vai vế, vì thế con gọi chị là ‘chị dì’.”
Cô bé tinh ranh, đôi mắt to tròn lanh lợi đảo quanh, trông vô cùng đáng yêu.
Chương Tào Đông biết tính tình của con gái, đành bất đắc dĩ nhìn cô bé một cái rồi nói, “Em dâu, thật ngại quá.”
Thẩm Thanh Lan cười lắc đầu, “Trẻ con vô tư mà.”
Đúng lúc này, chị Chương bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra. Chương Tào Đông lập tức đến giúp chị ấy, “Sao em không gọi anh một tiếng, nóng thế này, bỏng tay thì sao?”
Tuy rằng giọng điệu trách cứ, nhưng lại làm người nghe cảm thấy ấm áp lạ thường.
“Em có phải là đất sét đâu, sao lại dễ bị bỏng như vậy được. Trong nhà còn có khách, anh nói mấy lời này không sợ Hoành Dật với Thanh Lan chê cười sao?” Chị Chương liếc chồng một cái, nói.
Chương Tào Đông đi vào nhà bếp, bưng thức ăn ra giúp Chị Chương. Thẩm Thanh Lan muốn đi vào giúp một tay nhưng lại bị chị Chương cản, “Em là khách, sao có thể để em làm những việc này? Em cứ ngồi đây chờ ăn là được.” Sau đó lại gọi với vào phòng ngủ, “Tinh Tinh, mau rửa tay ăn cơm đi.”
Tinh Tinh ở bên trong vâng một tiếng, rồi chạy ù vào phòng vệ sinh rửa tay.
Cơm tối vô cùng phong phú, gà vịt thịt cá đầy đủ cả,
“Chị dâu, sao chị lại làm nhiều món như thế, không ăn hết thì thật lãng phí.” Phó Hoành Dật cười nói.
“Không biết em dâu thích ăn gì nên làm mỗi món một ít, đều là mấy món ăn gia đình, em dâu đừng chê.” Chị Chương ngồi xuống, nói với Thẩm Thanh Lan.
“Em không kén ăn, chị dâu làm đồ ăn hương sắc đầy đủ, trông rất ngon.”
Chương Tào Đông và Phó Hoành Dật uống rượu, còn Thẩm Thanh Lan và chị Chương thì nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nói với Tinh Tinh mấy câu. “Em thích thì ăn nhiều một chút, sau này cũng có thể thường xuyên đến nhà chị ăn cơm.”
Tính tình của Chị Chương rất thoải mái nhiệt tình, Thẩm Thanh Lan tuy ít nói nhưng cũng không phải là người giao tiếp tệ nên hai người rất hòa thuận.
Tinh Tinh ăn cơm rất ngoan, trên bàn ăn sạch sẽ, chỉ gắp đĩa rau ở gần mình, cũng không dầm cơm trong bát, chứng tỏ ba mẹ bé đã bỏ công dạy dỗ.
“Sao em không thấy bé út nhà chị đâu?” Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan ngồi trên sô-pha tán gẫu với chị Chương.
Chị Chương đang đan áo len, trông có vẻ như là của trẻ con, “Hôm nay nó ở nhà trẻ chơi hăng quá, vừa về nhà đã than mệt nên đi ngủ sớm rồi, chị không đánh thức nó dậy.”
Hai người trò chuyện câu được câu không. Thấy đã sắp đến chín giờ, cô bạn nhỏ Tinh Tinh bắt đầu ngủ gà ngủ gật, rõ ràng đã vô cùng buồn ngủ, Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật bèn tạm biệt ra về.
“Em dâu, hôm khác lại đến đây chơi nhé, chị dâu em cả ngày ở nhà một mình, vừa khéo hai người có thể bầu bạn.” Chương Tào Đông cười nói.
Thẩm Thanh Lan đáp vâng.
Ra khỏi nhà họ Chương, Thẩm Thanh Lan đi bên cạnh Phó Hoành Dật, “Tình cảm của anh chị Chương tốt quá nhỉ?”
Từ những hành động tối nay, Thẩm Thanh Lan có thể thấy tình cảm của vợ chồng Chương Tào Đông không tệ.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Tình cảm của họ quả thật rất tốt. Quê của anh Chương ở Sơn Đông, anh ấy là bạn học thời đại học với chị Chương, sau khi tốt nghiệp đại học liền đi lính. Anh ấy và chị dâu yêu xa một thời gian, chị dâu ở lại Sơn Đông làm việc, quan hệ của hai người họ cứ như vậy kéo dài đến tám năm vẫn chưa có cơ hội kết hôn.”
“Người nhà không phản đối sao?” Thẩm Thanh Lan tò mò, trong tình huống thế này thường đều bị gia đình nhà gái phản đối.
“Có chứ, gia đình chị dâu vẫn luôn phản đối chuyện của của hai anh chị. Dù sao thời gian hai người họ ở bên nhau cũng quá ít, trừ phi anh Chương xuất ngũ, bằng không thì dù kết hôn rồi, vợ chồng bọn họ vẫn phải ở riêng. Hơn nữa, năng lực của chị dâu lúc đó quá xuất sắc nên được thăng chức rất nhanh, tiền lương một năm của chị ấy vượt xa một người lính như anh Chương.
Hai bên gia đình đều khuyên bọn họ chia tay, thậm chí về sau anh Chương còn do dự. Suy cho cùng thì chị Chương quá ưu tú, cho dù anh ấy có cố gắng đến mấy cũng theo không kịp bước tiến của chị. Sau đó, anh ấy đã đề nghị chia tay. Trong cơn tức giận, chị Chương liền trực tiếp từ chức, chạy đến thủ đô tìm anh ấy, cầu hôn anh Chương trước mặt tất cả mọi người trong quân khu, vì vậy hai người bọn họ liền kết hôn.”
“Bởi vì Chị Chương tự làm theo ý mình nên người lớn trong nhà rất tức giận, tuyên bố từ mặt chị Chương, cũng vì vậy mà chị dâu đã nhiều năm không dám về nhà mẹ ruột. Sau đó, chị Chương mang thai nên chuyển thẳng về thủ đô làm việc và tùy quân theo anh Chương. Mãi cho đến khi đứa thứ hai chào đời, quan hệ giữa chị ấy và người nhà mới dịu đi một chút.”
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng lắng nghe, không ngờ người phụ nữ cởi mở thẳng thắn kia còn có tính cách dám yêu dám hận như thế. Có điều… Thẩm Thanh Lan nhìn Phó Hoành Dật một cái. Nếu đổi lại là cô, cô nghĩ mình cũng sẽ lựa chọn như thế.
Vào phòng, Thẩm Thanh Lan dí dỏm nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật, “Sao anh lại biết rõ như vậy?”
“Lúc anh Chương uống say đã kể với anh.” Phó Hoành Dật trả lời, người đàn ông Sơn Đông cục mịch kia lúc uống say đã khóc như trẻ con, luôn miệng nói có lỗi với vợ, để chị ấy chịu nhiều thiệt thòi đau khổ, vì anh ấy mà từ bỏ nhiều thứ như vậy.
Mặc dù chỉ là một người ngoài cuộc nhưng anh thấy vậy cũng rất đau lòng. Lúc đó, anh và Thẩm Thanh Lan còn chưa quen nhau.
Phó Hoành Dật bỗng dừng bước, đưa mắt nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thanh Lan, anh là một quân nhân, anh thật sự rất yêu quân đội. Đôi khi trong một khoảng thời gian, có thể anh cũng sẽ như anh Chương, rất ít khi về nhà, thời gian để chăm sóc em cũng sẽ ít hơn. Em phải ăn một mình, ngủ một mình, thậm chí có thể khi xảy ra chuyện, anh cũng không kịp trở về bên cạnh em, có chồng mà cũng như không. Em có oán trách anh vì đã kéo em vào một cuộc sống như thế không?”
Ánh mắt anh khẽ run, cho thấy lúc này trong lòng anh đang rất khẩn trương.
Thẩm Thanh Lan khẽ thở dài, tiến đến một bước, ôm eo anh rồi nhẹ nhàng nói, “Phó Hoành Dật, em chưa bao giờ hối hận vì lựa chọn ban đầu của mình cả.”
Ngược lại, em còn rất cảm kích mình của lúc đó vì đã đưa ra quyết định cầu hôn, cũng cảm kích anh vì đã đồng ý với quyết định của em.
Tâm trạng của Phó Hoành Dật dần thả lỏng, đáy mắt anh hiện ra ánh sáng rạng ngời, “Dù em có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, anh đã quyết không buông tay em rồi, bây giờ không, sau này cũng sẽ không. Nhất định kiếp này em phải cùng anh từ từ già đi rồi.”
Giọng nói trầm ấm nam tính cất lên lời tâm tình khiến người khác cảm động nhất trên đời này.
Thẩm Thanh Lan lại hôn lên môi Phó Hoành Dật, nhưng không lướt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nữa. Cô đưa lưỡi ra, lướt theo bờ môi của Phó Hoành Dật, dịu dàng mà lưu luyến.
Phó Hoành Dật chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng xuống bụng dưới, cả người lập tức căng cứng. Ánh mắt anh sâu thẳm, anh đưa tay đỡ lấy đầu Thẩm Thanh Lan, để nụ hôn này càng sâu hơn.
Nụ hôn vừa kết thúc, Phó Hoành Dật đã bế bổng Thẩm Thanh Lan lên, đi vào phòng ngủ, chuyện ban ngày chưa hoàn thành, buổi tối phải tiếp tục.
***
Vu Hiểu Huyên cảm thấy gần đây Hàn Dịch rất kỳ lạ, chẳng những ngày nào cũng đến công ty, mà còn thường xuyên xuất hiện trước mắt cô ấy.
“Giám đốc Hàn, sao anh lại tới đây nữa rồi?” Vu Hiểu Huyên bất đắc dĩ nhìn Hàn Dịch.
Sắc mặt Hàn Dịch hơi đen đi, con bé chết tiệt này, tôi tới thăm em, vậy mà em lại trưng ra vẻ mặt ghét bỏ này là có ý gì đây?
Hàn Dịch đặt mạnh một cái túi xuống bàn, tức giận trả lời một câu, “Tôi ăn no không có chuyện gì làm, được không?”
Anh ta cũng không thể nói mình đã phải xếp hàng hẳn một tiếng đồng hồ để mua thức ăn cho cô nhóc này được.
Vu Hiểu Huyên ngửi ngửi, mắt sáng lên, “Bánh bao chiên của Trương Sinh Ký, anh mua cho tôi sao?”
Nói rồi, cô ấy đưa tay mở cái túi trước mắt ra, hương thơm ngào ngạt liền lan tỏa trong không khí, khiến Vu Hiểu Huyên ngay lập tức cảm thấy đói bụng.
“Tôi đem cho chó ăn.” Hàn Dịch hung dữ nói. Vu Hiểu Huyên nhe răng, nhưng không phản bác lại, người ta đã lặn lội đường xa mua đồ ăn cho mình, hơn nữa thái độ vừa rồi của cô ấy quả thực không được tốt lắm, nên giờ cô ấy phải thông cảm cho người ta.
Ừm, cô ấy rộng lượng hiểu chuyện, không tính toán với anh ta.
Mũi cũng tinh thật, Hàn Dịch thầm mắng một câu. Thấy Vu Hiểu Huyên cầm một cái bánh bao lên cho vào miệng, vẻ mặt khi ăn vô cùng hạnh phúc, cặp mắt hoa đào của anh ta ngập tràn ý cười.
Khi ông nội còn sống, anh ta từng nghe ông nội nói rằng có thể xem phúc phận của một người qua dáng vẻ khi ăn của người đó. Người như Vu Hiểu Huyên là thuộc kiểu người có phúc, ai nhìn cô ấy ăn cũng sẽ cảm thấy thế giới này thật sự vô cùng hạnh phúc, được sống là điều vui vẻ nhất, dù là người kén ăn cũng sẽ thấy thèm ăn.
Thấy Vu Hiểu Huyên ăn ngon miệng, Hàn Dịch cười nói, “Tôi cũng đói bụng, sao cô không chừa lại cho tôi một cái?”
Vu Hiểu Huyên ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm nửa cái bánh bao chiên, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
“Tôi nói tôi cũng đói bụng, tôi cũng muốn ăn.”
Vu Hiểu Huyên cố gắng nhai hết nửa cái bánh bao chiên trong miệng. Thật ra cô ấy rất muốn nói chuyện, nhưng bây giờ không nói được. Cô ấy chỉ chỉ vào mấy cái bánh bao chiên, ra hiệu cho Hàn Dịch bằng ánh mắt, ý là “Anh muốn ăn thì ăn đi, tôi cũng đâu cấm anh ăn“.
Hàn Dịch nhìn đôi đũa trên tay cô ấy bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Vu Hiểu Huyên hiểu ra, bèn đưa đôi đũa cho anh ta, nhưng Hàn Dịch lại không nhận.
Vu Hiểu Huyên nhíu mày, nuốt chỗ bánh bao trong miệng, “Chẳng phải anh muốn ăn sao?”
“Cô gắp cho tôi.” Hàn Dịch đáp.
Vu Hiểu Huyên càng nhíu chặt mày hơn, “Anh không có tay à, sao không tự gắp?” Một người đàn ông cao to thế này mà lại bắt người khác đút, có quái đản không chứ?
Hàn Dịch đen mặt, con bé chết tiệt không hiểu tình ý này, sao anh ta lại vừa ý cô ấy cơ chứ?
“Tôi xếp hàng lâu như vậy, cô đút tôi ăn một cái bánh bao cũng không quá đáng chứ?”
Đúng là không quá đáng chút nào, Vu Hiểu Huyên oán thầm một câu, nhưng vẫn gắp một cái bánh bao lên đưa tới bên miệng Hàn Dịch, “Nè, ăn đi, Hàn đại thiếu gia.”
Ánh mắt Hàn Dịch đầy ý cười, anh ta cắn một cái, ừm, mùi vị thật không tệ. Thảo nào cô gái này lại thích ăn như thế. Lần sau anh ta nhất định sẽ mua nhiều hơn một chút, rồi lại em một miếng, tôi một miếng như bây giờ.
Hàn Dịch vui vẻ tưởng tượng, còn Vu Hiểu Huyên lại nhíu mày nhìn anh ta. Ăn có một cái bánh bao mà cũng chậm chạp như vậy, mãi vẫn chưa ăn xong một miếng.
Hàn Dịch nuốt miếng bánh bao trong miệng, cúi đầu ăn nốt nửa cái còn lại. Cảnh tượng này vô tình bị một trợ lý đi ngang qua nhìn thấy. Người này vừa mới đến công ty, hiện đang làm trợ lý cho một nghệ sĩ mới, bình thường chỉ làm mấy việc lặt vặt.
Lúc trở về chỗ, nghệ sĩ kia đang nổi giận vì một hợp đồng quảng cáo vừa đến tay lại bị một nghệ sĩ khác hớt tay trên. Cô ta vất vả lắm mới có được hợp đồng đó, thế mà lại bị người khác cướp mất, cô ta không tức giận mới là lạ.
“Mấy người nhìn lại mình đi, có chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, tôi còn cần mấy người làm gì nữa? Tôi thuê mấy người về là để làm việc, không phải mời về làm ông bà của tôi đâu.” Vẻ mặt của nghệ sĩ vô cùng giận dữ, chỉ trích nhân viên trang điểm, lại thấy trợ lý đi đến, “Còn cô nữa, chỉ bảo cô đi lấy chút đồ, cô đã chạy lên sao Hỏa lấy sao?”
Trợ lý kia không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Là trợ lý của cô ta thì cũng đã quen phải chịu đựng rồi. Nhưng nhân viên trang điểm thì khác, hôm nay cô ấy chỉ đến làm giúp một buổi, tự nhiên lại bị nghệ sĩ này giận cá chém thớt, vẻ mặt cô ấy rất khó coi, lập tức thu dọn đồ đạc, “Nếu cô đã cảm thấy tôi trang điểm không đẹp thì mời người khác đi. Còn nữa, tiền lương của tôi là do công ty trả chứ không phải cô.”
Cô ấy xách đồ lên rồi bỏ đi, “Bản lĩnh thì nhỏ mà tính tình thì phách lối.”
Nghệ sĩ kia tức xanh mặt, thấy các nghệ sĩ khác nhìn sang thì quát, “Nhìn cái gì mà nhìn, liên quan tới mấy người sao? Ai cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm đúng không?”
Các nghệ sĩ khác đã tiếp xúc với cô ta được một thời gian, cũng biết tính tình cô ta nên cũng chẳng thèm để ý nữa, xoay người đi chỗ khác làm việc của mình, không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
Không thể trút giận lên người khác, nghệ sĩ kia liền trút giận lên người trợ lý nhỏ của mình, “Cứ cúi đầu thì cho là tôi không biết trong lòng cô đang mắng tôi sao? Cô cũng coi thường tôi đúng không, đến khi tôi nổi tiếng thì các người sẽ phải khóc lóc thôi. Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau thu dọn chỗ này đi.”
Trợ lý khúm núm đáp vâng một tiếng, sau đó thu dọn đồ đạc rồi đi vào nhà vệ sinh.
“Nghệ sĩ của cô xấu tính thật, cho dù có là ngôi sao nổi tiếng cũng không phách lối như cô ta đâu. Còn chưa thành công mà đã như vậy rồi, nếu sau này nổi tiếng chắc sẽ làm cha mẹ thiên hạ cho xem. Nếu tôi là cô thì đã đổi sang một nghệ sĩ khác từ lâu rồi.” Trợ lý Vương đúng lúc cũng vào nhà vệ sinh, thấy cô trợ lý kia thì không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Trợ lý kia cười cười, “Chị ấy bình thường cũng được lắm, chắc là mấy ngày nay tâm trạng không tốt thôi, cũng không có gì to tát đến nỗi không chịu được. Bị mắng vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào mà.”
Trợ lý Vương lắc đầu, không đồng ý với thái độ của cô ấy. Bọn họ là trợ lý chứ không phải là người hầu của nghệ sĩ, cũng không bán mình cho ai cả. Vậy thì tại sao lại không thể nói chuyện đàng hoàng với bọn họ? Theo cô ấy thấy, cô trợ lý này thường hay bị mắng cũng là do cô ấy tự chuốc lấy thôi. Chứ nếu dám phản kháng như cô ấy thì xem cô nghệ sĩ kia có còn dám mắng chửi như vậy nữa hay không.
“Cô ấy à, đúng là hiền lành quá rồi.” Cô ấy nói một câu, sau đó bỗng nhiên tới gần cô trợ lý kia, nhỏ giọng nói, “Cô có biết không, hôm nay Giám đốc lại tới công ty đấy, còn đi tìm Vu Hiểu Huyên.”
Cô trợ lý kia hơi khựng lại, nhớ tới cảnh tượng lúc nãy nhìn thấy, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi, “Vu Hiểu Huyên và Giám đốc có quan hệ như thế nào vậy?”
Trợ lý Vương nhìn xung quanh, thấy không ai mới nói nhỏ, “Tôi nghe nói Vu Hiểu Huyên được Giám đốc bao nuôi đấy.”
Trợ lý kia mở to hai mắt, không thể nào, Vu Hiểu Huyên trông không giống hạng người như vậy mà. Tuy rằng cô gái này không phải là trợ lý của Vu Hiểu Huyên, nhưng lại rất hay nói chuyện với mấy trợ lý của cô ấy, bọn họ đều nói tính tình của Vu Hiểu Huyên cực kỳ tốt, rất dễ chung đụng, hơn nữa còn rất đơn thuần nhiệt tình, người như vậy sao có thể được bao nuôi chứ?
“Cô đừng nghi ngờ. Nghĩ mà xem, nghệ sĩ nhà cô và Vu Hiểu Huyên vào công ty cùng một lúc, thế nhưng Vu Hiểu Huyên liên tục có hợp đồng quảng cáo, phim truyền hình cũng hết bộ này đến bộ khác, bây giờ còn được hợp tác đóng phim cùng Andrew nữa, rõ ràng công ty rất nâng đỡ cô ấy. Nếu cô ấy và Giám đốc không có quan hệ kia thì người ta sẽ giúp đỡ cô ấy như thế sao? Hơn nữa, cô ấy còn nằm dưới trướng của chị Linda đấy, mà chị Linda là ai chứ?”
Trợ lý Vương giơ ngón tay cái lên, “Chị ấy là người đại diện số một đấy, cô xem trong giới nghệ sĩ này đã có biết bao người thành công nhờ được chị ấy dẫn dắt.”
“Có lẽ Giám đốc đang đeo đuổi cô ấy đấy, dù sao cô ấy cũng rất xinh đẹp mà.” Trợ lý kia vẫn không tin lắm.
Trợ lý Vương phì cười một tiếng, “Chuyện này mà cô cũng tin sao? Cô xem xem trong công ty của chúng ta có bao nhiêu nghệ sĩ, đâu phải không có ai xinh đẹp bằng Vu Hiểu Huyên đâu? Ngay cả nghệ sĩ nhà cô cũng đẹp hơn Vu Hiểu Huyên nhiều, vậy mà Giám đốc có nhìn trúng ai đâu?
Hơn nữa, Giám đốc có địa vị thế nào chứ? Chủ tịch kiêm Tổng Giám đốc tập đoàn Hàn thị, Thánh Huyên chúng ta chỉ là một trong những công ty của anh ấy thôi. Gia thế của anh ấy như vậy mà lại đi chủ động theo đuổi phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ có xuất thân bình thường sao?”
“Hơn nữa,“ Trợ lý Vương dừng lại một chút, “Giám đốc là công tử đào hoa nổi tiếng cả thủ đô này đó, anh ấy quen vô số bạn gái, nhưng chưa từng quen cô gái nào quá ba tháng, thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo. Theo tôi thấy thì Vu Hiểu Huyên này cũng chỉ là một trong số đó thôi! Bây giờ Giám đốc còn có hứng thú với cô ấy, vì thế mới dành tất cả tài nguyên cho cô ấy. Đợi đến khi Giám đốc để ý người mới rồi thì không chừng cô ấy sẽ chẳng còn là cái thá gì đâu.”
“Có điều, Vu Hiểu Huyên này cũng giỏi thật đấy, trước đây cả tháng cũng không thấy Giám đốc đến Thánh Huyên lần nào, vậy mà dạo này lại thường xuyên xuất hiện ở công ty như vậy. Hôm nay tôi còn thấy Giám đốc cầm một cái túi trong tay, chắc là cho Vu Hiểu Huyên rồi. Cũng không biết cô ấy có thể giữ lòng Giám đốc được bao lâu nữa.”
Cô trợ lý kia yên lặng lắng nghe, không xen vào câu nào. Cô ấy không thích bàn tán thị phi sau lưng người khác, nhưng cũng sẽ không tự tiện cắt ngang lời nói của người ta, nghe trợ lý kia thọc mạch xong, cô ấy chỉ cười cười, “Mấy chuyện này đều là chuyện của người khác, có liên quan gì đến chúng ta đâu, chúng ta chỉ cần làm tốt công việc của mình là được rồi.”
Trợ lý Vương bĩu môi, nhưng cũng không phản bác gì, chỉ rửa tay, xem như kết thúc chủ đề này ở đây.
Bên ngoài cửa phòng vệ sinh, một nghệ sĩ đang đứng đó, hai tay siết chặt, sắc mặt u ám. Thấy người bên trong sắp đi ra, cô ta liền xoay người đi khỏi.
Trở lại phòng nghỉ, nghệ sĩ này càng nghĩ lại càng khó chịu. Vừa rồi cô ta đã nghe được mấy lời nói của trợ lý Vương. Thật ra Vu Hiểu Huyên ký hợp đồng còn sau cô ta một tháng, vậy mà bây giờ đã phát triển hơn các tiền bối đi trước rất nhiều, nói không đố kỵ thì là nói dối.
Trước đây cô ta chưa từng nghĩ tới sẽ ra tay với Hàn Dịch. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, Hàn Dịch là người nắm quyền tập đoàn Hàn thị, lại là người thừa kế của nhà họ Hàn, nếu như có thể dính líu tới anh ta dù chỉ là trong một thời gian ngắn thì cũng đã quá đủ với cô ta rồi. Đến khi Hàn Dịch chán thì cô ta cũng đã có thứ mình muốn. Huống chi Hàn Dịch lại rất đẹp trai, nếu cô ta theo anh ta thì cũng không thiệt thòi gì.
Nghệ sĩ nọ nhìn bóng mình trong gương một cái, thấy gương mặt tươi trẻ xinh đẹp của mình liền nở nụ cười. Quả thật cô ta có vốn liếng hơn Vu Hiểu Huyên nhiều, nếu Vu Hiểu Huyên đã có thể thì tại sao cô ta lại không thể chứ?
Nghệ sĩ nọ lấy đồ trang điểm ra, cẩn thận trang điểm.