Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 185: Gặp nhau. xảy ra chuyện

Tác giả: Cửu Mạch Ly
Chọn tập

Trong Tụ Hiền Trang nổi tiếng ở Thủ đô, Phó Phương Hoa và Phương Thừa Chí ngồi trong phòng khách, yên tĩnh uống trà, nhưng vẻ mặt lại rất khó coi, nhất là Phó Phương Hoa.

Bà ấy sốt ruột lại nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Đồng Đồng, rốt cuộc bao giờ nó mới đến?”

Phương Đồng cúi đầu gửi tin nhắn cho Đinh Minh Huy, hôm nay là ngày hẹn của ba mẹ cô ấy và anh ta, ban đầu đã hẹn mười một giờ rưỡi, nhưng bây giờ đã hơn mười hai giờ rồi, Đinh Minh Huy vẫn chưa tới.

Đinh Minh Huy trả lời rất nhanh, nói đi được nửa đường thì tắc đường, bây giờ anh ta đang tức tốc đến đây.

“Mẹ, anh ấy bị tắc đường, mẹ cũng biết giao thông ở Thủ đô rồi đấy, thường xuyên tắc đường mà. Đây cũng không phải mong muốn của anh ấy, với lại, anh ấy đang tự lái xe đến đây mà.” Phương Đồng nói đỡ cho Đinh Minh Huy.

Phó Phương Hoa hừ lạnh, “Cũng chẳng phải ngày đầu tiên nó đến Thủ đô, còn không biết tình trạng giao thông ở Thủ đô như thế nào ư? Nếu biết trước hôm nay gặp ba mẹ bạn gái thì sao không đi sớm hơn? Chẳng có chút kỹ năng dự phòng gì cả, bình thường nó làm việc cũng như vậy sao?”

Nghe mẹ mình lại nói xấu Đinh Minh Huy, Phương Đồng rất không vui, “Mẹ, mẹ có thể ít nói đi một chút được không? Chẳng phải chỉ đến muộn một chút thôi sao? Dù gì cũng không vội, chờ một chút có sao đâu?” Mặc dù trong lòng rất bất mãn với việc ngày đặc biệt như hôm nay mà Đinh Minh Huy cũng đến muộn, nhưng đang ở trước mặt ba mẹ nên cô ấy vẫn giữ mặt mũi cho anh ta.

Phương Thừa Chí cười cười, “Được rồi, chờ một chút cũng được, đâu phải chuyện gì ghê gớm.”

Phó Phương Hoa không nói nữa, nói đi nói lại vẫn thành ra tôi là người xấu đúng không? Mấy người đều là người tốt, người tốt hết. Bà liếc mắt, đôi cha con không có lương tâm này, tôi là vì ai chứ?

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, Phương Đồng đứng dậy mở cửa, Đinh Minh Huy thở hồng hộc đứng trước cửa ra vào, đang giữa mùa đông mà trên đầu anh ta đầy mồ hôi. Anh ta còn xách theo mấy cái túi.

Phương Đồng giận dỗi lườm anh ta, rồi tránh sang bên cạnh để anh ta đi vào.

“Cháu… cháu xin lỗi chú dì, cháu tới muộn.” Đinh Minh Huy cúi người, xin lỗi Phương Thừa Chí và Phó Phương Hoa.

“Không sao, không sao, cũng không muộn lắm, mau ngồi đi.” Phương Thừa Chí cười tủm tỉm, thái độ rất ôn hòa.

Đinh Minh Huy đưa túi cho Phương Đồng, “Đây là ít đặc sản ở quê, cháu biếu chú và dì. Cũng không phải là thứ quý giá gì, gửi chú và dì nếm thử, mong mọi người đừng chê.”

Phó Phương Hoa mỉm cười, nhưng trong mắt không hề có ý cười, “Cháu có lòng rồi, ngồi đi.”

Đinh Minh Huy cởi áo khoác ra treo lên, sau đó mới ngồi xuống ghế đối diện.

Phương Thừa Chí đưa thực đơn cho anh ta, “Thích ăn cái gì thì tự gọi đi.”

Đinh Minh Huy không cầm lấy, “Chú, cháu không kén ăn, chú gọi là được rồi ạ.”

Phương Thừa Chí cũng không từ chối, gọi mấy món ăn rồi đưa thực đơn cho phục vụ.

“Lúc trước, chú đã nghe Phương Đồng nhắc đến cháu, nhưng lại không có cơ hội gặp mặt. Chú nghe nói cháu bây giờ đang đi làm ở tập đoàn Quân Lan?” Phương Thừa Chí hỏi bằng giọng điệu hiền hòa.

Đinh Minh Huy vừa gặp Phương Thừa Chí và Phó Phương Hoa đã rất khẩn trương. Bọn họ ăn mặc xa xỉ, cũng tầm tuổi cha mẹ anh ta, nhưng lại trẻ hơn rất nhiều. Anh ta vừa nhìn đã biết điều kiện sống của bọn họ chắc hẳn rất tốt, điều đó khiến trong lòng anh ta khó tránh khỏi cảm thấy tự ti.

Nhưng thái độ của Phương Thừa Chí rất ôn hòa, khiến anh ta bớt khẩn trương hơn. Có lẽ đúng như Phương Đồng nói, cha mẹ của cô ấy đều là người dễ gần.

“Dạ đúng ạ, đợi đến tháng sáu tốt nghiệp xong là cháu có thể trở thành nhân viên chính thức.” Đinh Minh Huy lễ phép trả lời, thật ra nếu không phải bây giờ anh ta còn chưa tốt nghiệp thì đã là nhân viên chính thức từ lâu rồi.

“Cháu định ở lại Thủ đô phát triển?” Phó Phương Hoa hỏi.

Đinh Minh Huy nhìn thoáng qua Phương Đồng, cười nói, “Vâng, ở đây có người cháu quan tâm.”

Phương Đồng nghe vậy thì tai đỏ lên, môi cũng cong cong.

Phó Phương Hoa nhìn con gái, đúng là chẳng có tiền đồ, rồi lại nhìn về phía Đinh Minh Huy, “Nếu cháu định ở lại Thủ đô thì chắc hẳn đã có kế hoạch cho tương lai rồi, có thể nói chú dì nghe một chút không?”

“Đương nhiên là được ạ, bây giờ cháu đang làm ở tập đoàn Quân Lan, chờ sau khi tốt nghiệp, trở thành nhân viên chính thức thì tiền lương của cháu cũng sẽ tăng lên, có thể gánh vác cuộc sống của cháu và Phương Đồng.” Đinh Minh Huy từ tốn trả lời, nói về kế hoạch tương lai, nhất là tương lai của anh ta và Phương Đồng.

Phương Thừa Chí và Phó Phương Hoa nghe rất chăm chú. Chờ sau khi Đinh Minh Huy nói xong, Phó Phương Hoa mới hỏi, “Cháu mới nói sau khi công tác ba năm rưỡi thì mới có thể vay tiền mua nhà?”

Đinh Minh Huy gật đầu, hình như hơi xấu hổ, “Đúng ạ, chắc chú và dì còn chưa hiểu rõ tình hình trong nhà cháu. Cháu đến từ vùng núi, điều kiện gia đình cũng không được tốt, cha mẹ cháu có thể cung cấp nuôi dưỡng cho cháu lên đại học đã là không dễ dàng gì. Tiền cháu kết hôn và mua nhà cũng không thể lại để bọn họ bỏ ra, cháu lại vừa bắt đầu làm việc. Hai năm trước cũng không tích góp gì nên không mua nổi nhà, vì thế hai năm tới cháu sẽ cố gắng làm việc, cố gắng tiết kiệm tiền, trước tiên là để dành tiền đặt cọc trước.”

“Trong nhà cháu còn có anh chị em gì không?” Phó Phương Hoa không bình luận gì về dự định của anh ta mà lại hỏi một vấn đề khác.

“Trong nhà cháu còn có em gái, bây giờ đang đi làm rồi ạ.”

“Em cháu đi làm sớm vậy sao?” Phó Phương Hoa ngạc nhiên hỏi.

Nụ cười trên mặt Đinh Minh Huy cứng lại, “Vâng… đúng vậy ạ, nó không thi lên đại học. Hơn nữa, điều kiện kinh tế trong nhà chỉ có thể cung cấp cho một đứa học đại học, vì thế…”

Phó Phương Hoa gật đầu, không tiếp tục tra hỏi vấn đề này nữa mà lại nói, “Dì và ba nó cũng chỉ có một đứa con gái là Đồng Đồng. Từ lúc còn bé, nó muốn cái gì thì chú dì đều sẽ cố hết sức thỏa mãn nó. Đừng nói là chịu khổ, ngay cả một cái bát dì cũng chưa để nó rửa lần nào. Lúc trước, dì còn lo lắng nó sẽ bị chú dì chiều hư, nhưng cũng may Đồng Đồng là đứa hiểu chuyện, ngoại trừ chi tiền hơi vung tay quá trán thì những mặt khác đều rất tốt. Nó là con gái mà, nên chăm chút ít nhiều, cháu cảm thấy thế nào?”

Sắc mặt Đinh Minh Huy và Phương Đồng đều hơi khó coi. Phương Đồng tức giận nhìn mẹ, đang êm đẹp, mẹ nói chuyện này làm gì?

Phó Phương Hoa lườm lại, con nghĩ mẹ nói chuyện này để làm gì? Nếu không phải vì con thì mẹ có thể nói vậy sao?

Đinh Minh Huy đã từng nghĩ đên trường hợp ba mẹ Phương Đồng có thể sẽ không thích anh ta, nên cũng chuẩn bị tâm lý rồi. Dù sao, so ra thì rõ ràng điều kiện nhà anh ta đúng là không xứng với Phương Đồng. Nhưng đến lúc thật sự đối mặt, anh ta vẫn cảm thấy rất khó chịu, cứ như một vết sẹo đang che giấu rất kỹ lại bỗng nhiên bị người khác bới ra, phơi bày dưới ánh mặt trời.

Mặc dù Phó Phương Hoa không hề nói một câu khó nghe nào, nhưng mỗi chữ mỗi câu đều đang ám chỉ cuộc sống của Phương Đồng tốt đến mức nào, còn anh ta lại không thể cho cô ấy cuộc sống như vậy.

“Dì, cháu biết bây giờ năng lực của cháu chưa đủ để đem lại cho Phương Đồng một cuộc sống tốt, nếu bây giờ cô ấy ở bên cháu, ngay cả muốn mua một cái túi xách mấy nghìn cũng phải do dự. Nhưng cháu bảo đảm rằng cháu sẽ cố gắng làm việc, sau này có thể để Phương Đồng không cần do dự vì tiền nong, muốn gì mua nấy.”

Thái độ của Đinh Minh Huy rất chân thành. Anh ta rất thật lòng với Phương Đồng, muốn ở bên cô ấy.

Phương Đồng cảm động không thôi, nắm tay Đinh Minh Huy dưới bàn, mỉm cười với anh ta, khiến anh ta liền bình tĩnh lại.

Phó Phương Hoa sao có thể không nhìn thấy cử chỉ nho nhỏ của hai người được chứ? Bà ấy suýt bị con gái làm tức chết rồi, cái con bé chỉ biết đến người ngoài này!

“Ý cháu là muốn Đồng Đồng nhà dì chờ cháu? Chờ bao lâu? Ba năm, hay là năm năm? Thanh xuân của con gái chỉ có mấy năm, rất quý giá. Cháu muốn nó chờ đến lúc hoa tàn bướm vơi, không ai cần nữa sao?” Phó Phương Hoa cuối cùng cũng không khách sáo nữa. Phương Thừa Chí kéo tay bà ấy ở dưới bàn, nhưng bà ấy làm như không nhìn thấy. Có một số người, nếu không nói rõ ràng mọi chuyện thì họ sẽ mãi mãi giả vờ không hiểu.

“Mẹ.” Phương Đồng bất mãn kêu một tiếng. Bây giờ nói những chuyện này làm gì? Cô ấy thật lòng với Đinh Minh Huy, cũng đồng ý chờ anh ta. Mẹ cô ấy có thể đừng nói chuyện khó nghe như vậy không? Sau này cô ấy biết đối mặt với Đinh Minh Huy thế nào đây?

“Không đâu ạ, cháu sẽ không để Phương Đồng phí công đợi cháu. Cháu sẽ kết hôn với cô ấy! Nếu hai người đồng ý, sau khi tốt nghiệp, cháu sẽ kết hôn với cô ấy ngay. Mặc dù có thể mấy năm đầu chúng cháu không có điều kiện mua nhà, phải thuê phòng ở, nhưng cháu tin rằng cuộc sống của chúng cháu sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Đinh Minh Huy cam đoan.

Phương Thừa Chí nhẹ nhàng lên tiếng, “Cháu này, không phải chú và dì không tin cháu, nhưng như dì cháu nói đấy, cháu lấy gì ra để đảm bảo? Cũng không phải chú và mẹ Đồng Đồng ỷ thế, cháu cứ thử đứng trên cương vị của chú dì mà nghĩ xem. Nếu cháu có một đứa con gái, cháu có yên tâm gả nó cho một người trong tay chẳng có gì cả hay không?”

Ngay cả ba cũng nói vậy! Phương Đồng buồn bã muốn khóc, cô ấy còn tưởng ít nhất là ba sẽ ủng hộ mình.

Đinh Minh Huy hoàn toàn không cười được nữa, “Chú, cháu biết bây giờ dù cháu nói gì hay làm gì thì hai ngươi cũng không tin tưởng cháu. Nhưng cháu vẫn muốn nói, cháu sẽ cố gắng tạo điều kiện cuộc sống tốt hơn cho Phương Đồng. Năm năm, không, trong vòng ba năm thôi, cháu nhất định mua được nhà ở Thủ đô để một mình Phương Đồng đứng tên. Có thể hai người sẽ không tin lời này của cháu, nhưng mà cháu vẫn sẽ chứng minh cho hai người thấy.”

Đinh Minh Huy đứng dậy, cúi chào Phó Phương Hoa và Phương Thừa Chí, “Hôm nay quấy rầy hai người rồi. Cháu xin phép trước. Chú, dì, hẹn gặp lại.”

Nói rồi, Đinh Minh Huy liền đứng dậy, ngay cả cơm cũng không ăn mà vội vàng rời khỏi đó.

Phương Đồng nhìn theo bóng lưng Đinh Minh Huy, muốn đuổi theo, nhưng nhìn ba mẹ thì lửa giận trong lòng liền bùng lên, “Ba, mẹ, sao ba mẹ có thể nói anh ấy như vậy? Anh ấy đã rất cố gắng rồi! Lý Bác Minh mà hai người vẫn nhắc còn phải cố gắng gấp một nghìn lần, một vạn lần mới bằng anh ấy. Nếu so ra thì anh ấy cũng chỉ thua Lý Bác Minh ở xuất thân mà thôi. Nếu anh ấy có xuất thân như Lý Bác Minh thì chắc chắn sẽ có thành tựu cao hơn Lý Bác Minh. Ba mẹ nói anh ấy như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của anh ấy không?”

“Nếu nó có xuất thân như Lý Bác Minh thì mẹ nhất định sẽ không phản đối. Nhưng nó có ư? Ngoại trừ mấy lời nói suông, nó còn có cái gì? Còn bắt con chờ nó ba năm, năm năm. Phương Đồng, mẹ vẫn giữ nguyên ý kiến, mẹ không đồng ý chuyện của con và nó.” Phương Đồng tức giận, nhưng Phó Phương Hoa còn tức giận hơn.

Phương Đồng dẫm chân, “Mẹ không đồng ý thì con vẫn muốn ở bên anh ấy. Cho dù anh ấy là kẻ nghèo hèn, chẳng có gì cả thì con cũng yêu anh ấy. Con nhất định sẽ lấy anh ấy!”

Phương Đồng chạy ra ngoài, muốn đuổi theo để giải thích với Đinh Minh Huy.

Phó Phương Hoa bị con gái chọc tức đến phát run. Nhưng con bé đã chạy đi rồi, bà ấy không có chỗ trút giận, chồng liền trở thành con cá nằm trong thớt tốt nhất, “Phương Thừa Chí, ông xem con gái cưng ông nuôi kìa! Nó nói cái gì? Tôi ưa giàu? Tôi ưa giàu là vì ai, vì bản thân tôi sao?”

Phương Thừa Chí xoa lưng cho vợ, “Được rồi, bà còn không biết tính tình của Đồng Đồng như thế nào ư? Lại còn kích động nó như thế… Nó và thằng bé kia không bền được đâu, yên tâm đi.”

Lửa giận trong lòng Phó Phương Hoa tắt một nửa, nghi ngờ nhìn chồng, “Ông có ý gì, cái gì gọi là không được lâu?”

Phương Thừa Chí cười cười, “Bà chỉ cần biết rằng bọn chúng không bền lâu là được rồi. Đồ ăn cũng gọi rồi, không được lãng phí thức ăn, chúng ta ăn cơm trước đã.”

Phó Phương Hoa tức giận lườm chồng, “Ông còn có tâm trạng ăn cơm?”

“Dĩ nhiên rồi, tôi đã nói bà không cần nghĩ nhiều. Đồng Đồng là đứa thông minh, bây giờ nó có thể chưa hiểu, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ hiểu thôi. Ăn cơm đi, chẳng phải bà kêu đói bụng sao.”

“Ăn không vào, tức đến no rồi.”

Phương Thừa Chí cũng mặc kệ bà ấy, một mình ăn cơm.

Lúc Phương Đồng đuổi kịp Đinh Minh Huy thì anh ta vừa ra đến cửa, bước tới quầy thanh toán để tình tiền. Một bữa cơm mà hơn một nghìn tám trăm tệ, đã ngốn hết một phần ba lương thực tập của anh ta rồi, nếu nói không đau lòng thì là giả.

“Minh Huy.”

Đinh Minh Huy nghe có người gọi thấy đằng sau thì dừng bước, quay lại thì thấy Phương Đồng, “Sao em lại ra đây?”

“Em muốn đi với anh.”

Đinh Minh Huy cười cười, “Anh không sao, em vào đó ăn cơm với chú dì đi, đúng lúc anh cũng phải về công ty tăng ca.”

Phương Đồng kéo tay áo Đinh Minh Huy, không cho anh ta đi, “Minh Huy, anh đừng để ý lời ba mẹ em, bọn họ chỉ là… Chỉ là… Bọn họ không có ác ý.”

Vẻ mặt Đinh Minh Huy dịu dàng, “Anh biết, chú dì chỉ quan tâm em, lo lắng em đi theo anh sẽ chịu khổ. Anh hiểu mà! Nếu đổi lại là anh thì anh cũng sẽ lo lắng. Anh không để bụng đâu. Bên ngoài lạnh lắm, sao em ra đây cũng không mặc thêm áo khoác? Mau vào đi, đừng để bị cảm.”

“Thật sự không tức giận?”

Đinh Minh Huy lắc đầu, “Không tức giận, mau vào đi. Anh đi trước.” Nói đoạn, anh ta hôn lên trán Phương Đồng một cái rồi xoay người đi.

Sau khi quay người, nụ cười trên môi đã biến mất. Anh ta là người kiêu ngạo, có lẽ vì hoàn cảnh từ nhỏ mà lòng tự tôn của anh ta cao hơn bất cứ ai.

Anh ta vẫn để ý lời ba mẹ Phương Đồng nói hôm nay. Bọn họ xem thường anh ta, nhưng có một ngày anh ta sẽ chứng minh cho họ thấy rằng Phương Đồng lựa chọn anh ta là không hề sai.

Phương Đồng trở lại phòng ăn, vẫn không vui vẻ gì. Cô ầm lấy áo khoác và túi xách liền đi, cũng không chào ba mẹ mình một câu. Cơn giận của Phó Phương Hoa vẫn chưa tan nên cũng không để ý tới cô ấy, làm như không nhìn thấy, đứa con gái này thật đúng là uổng công nuôi mà.

***

Sáng sớm, Thẩm Thanh Lan thức dậy đã có cảm giác không thoải mái, vào phòng vệ sinh kiểm tra thì quả thật dì cả đến rồi.

Cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì điện thoại đúng lúc vang lên. Thẩm Thanh Lan nhìn màn hình, thấy là Phó Hoành Dật gọi tới, “A lô.”

“Dậy rồi hả?” Phó Hoành Dật hỏi, anh đã xem giờ rồi mới gọi, chắc chắn sẽ không quấy rầy giấc ngủ của cô.

“Vâng, được một lúc rồi.” thẩm Thanh Lan không nói là vừa mới tỉnh. Tối qua cô vẽ tranh đến bốn giờ sáng, vừa nằm ngủ chưa được bao lâu thì đã tỉnh vì đau bụng.

Phó Hoành Dật biết thỉnh thoảng cô sẽ vẽ tranh buổi tối, nhưng lại không cho phép cô thức đêm. Cô không muốn nghe anh lải nhải nên không nói ra.

“Có phải dì cả đến rồi không?” Phó Hoành Dật bỗng nhiên hỏi.

Thẩm Thanh Lan nhìn điện thoại, người này biết bói toán sao?

Cô không nói gì nhưng Phó Hoành Dật vẫn đoán ra, bèn cười cười, “Ở Đại Viện hay ở nhà?”

“Ở nhà.”

“Ở ngăn kéo thứ hai trong tủ đầu giường bên trái, anh có để một cái túi giữ nhiệt, nhớ phải sạc điện rồi chườm vào. Trong tủ lạnh có nước gừng đường đỏ, nhất định phải nhớ pha một ly để uống.”

Thẩm Thanh Lan cầm điện thoại, nghe Phó Hoành Dật dặn dò chi tiết tỉ mỉ, môi cong lên thành một nụ cười khe khẽ.

“Anh đã liên hệ với bác sĩ trung y rồi, một tuần nữa bà ấy sẽ về. Anh đã hẹn thời gian rồi, đến lúc đó, em bảo dì Triệu đi cùng em.” Phó Hoành Dật nói.

“Không cần, em tự mình đi cũng được, anh gửi địa chỉ cho em là được rồi.”

“Nếu em không muốn đi với dì Triệu thì gọi một người bạn đi cùng.” Phó Hoành Dật cho rằng cô ngại.

Thấy anh cố chấp như vậy, Thẩm Thanh Lan đành phải gật đầu.

Nhưng đến hôm đó, Thẩm Thanh Lan lại không thể gặp bác sĩ như đã hẹn, bởi lúc đó cô đã đến thị trấn nhỏ nào đó ở phía tây biên giới, cách chỗ Phó Hoành Dật chỉ vẻn vẹn gần một trăm mét.

Trò chuyện với Phó Hoành Dật xong, Thẩm Thanh Lan ăn sáng trước, sau đó mới rót một ly nước gừng đường đỏ. Nhớ đến túi giữ nhiệt mà Phó Hoành Dật nhắc đi nhắc lại, cô bèn vào phòng ngủ, lấy nó ra, sạc điện cho ấm rồi để trên bụng. Phải nói là thật sự dễ chịu hơn nhiều, ngay cả sắc mặt tái nhợt của cô cũng hồng hào hơn phần nào.

Buổi chiều, Thẩm Thanh Lan lên trường, đến văn phòng giáo viên để tìm thầy hướng dẫn, nộp bài biên dịch ngoại ngữ và luận văn tốt nghiệp cho thầy ấy.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan xuất hiện ở trường kể từ khi thân phận cô bị lộ. Cô vừa xuất hiện thì đã khiến mọi người xôn xao. Chẳng biết ai đã đăng hình cô lên website của trường, khiến mọi người đều biết cô về trường.

Thầy hướng dẫn tiện tay mở bài dịch ngoại ngữ của cô ra, ban đầu còn hững hờ, nhưng sau đó càng lúc càng kinh ngạc. Thầy ấy nhìn Thẩm Thanh Lan, chỉ vào bản thảo trong tay, “Em đã bỏ ra bao nhiêu thời gian để dịch văn bản này?”

Thẩm Thanh Lan nghĩ ngợi, “Nửa tiếng ạ.” Gõ từng chữ ra tốn thời gian một chút.

Thầy hướng dẫn càng ngạc nhiên hơn, tức là chỉ nhìn một lần đã dịch luôn?

“Tiếng Anh của em chắc giỏi lắm?” Nếu tiếng Anh không giỏi thì e rằng sẽ không thể làm nhanh như vậy.

“Cũng tạm ạ.” Tiếng Anh với cô hệt như tiếng mẹ đẻ, không cần phải nói giỏi hay không.

Thầy hướng dẫn cho rằng cô khiêm tốn. Ông đã biết thân phận của cô là thiên kim nhà họ Thẩm ở Thủ đô, còn là hoạ sĩ Lãnh Thanh Thu nổi tiếng.

“Con gái của thầy rất thích tranh của em, lần trước sau khi trở về từ triển lãm tranh của em, biết em là học trò của thầy, nó còn ầm ĩ muốn gặp em. Chẳng hay em có thể gặp nó một lần không?” Thầy hướng dẫn đặt bản thảo xuống, nói sang chuyện khác, cười rất hiền từ.

Hơn ba năm đại học, thầy hướng dẫn này cũng là chủ nhiệm khoa của cô, rất quan tâm đến cô, có vài lần cô không lên lớp, thầy đều không đánh dấu lỗi. Lần trước ầm ĩ chuyện bao nuôi, thầy hướng dẫn còn nói đỡ giúp cô trước mặt hiệu trưởng. Dù Thẩm Thanh Lan không thèm để ý mấy lời đồn kia, nhưng cô vẫn ghi nhớ tấm lòng này.

“Cuối tuần này, em xin mời thầy Trương và con gái thầy cùng ăn bữa cơm, cũng là nhân tiện cảm ơn thầy mấy năm nay đã quan tâm đến em.” Thẩm Thanh Lan mở lời.

Thầy hướng dẫn cũng cười xoà, “Nên để thầy mời em, dù gì thầy cũng là trưởng bối.”

Thẩm Thanh Lan vâng lời, hẹn thời gian với thầy hướng dẫn rồi ra khỏi văn phòng.

Lúc cô ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy một đám đông nghịt người, ai nấy đều đang nhìn cô bắng ánh mắt nóng rực.

Tuy vẻ mặt Thẩm Thanh Lan vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đã hơi hốt hoảng, bọn họ muốn làm gì thế?

“Mọi người làm gì vậy?” Cô hỏi.

“Chị Thanh Lan, chị có thể chụp ảnh chung hoặc ký tên cho bọn em được không?” Một cô gái ngượng ngùng mở miệng, trong tay còn cầm điện thoại di động và một quyển sổ.

“Xin lỗi, tôi không chụp ảnh chung với người khác.” Thẩm Thanh Lan từ chối, khuôn mặt cô gái kia hiện rõ sự thất vọng, “Nhưng tôi có thể ký tên cho bạn.”

Nghe vậy thì vẻ mặt cô gái kia liền vui mừng như điên, “Thật sao?”

Cũng không đợi Thẩm Thanh Lan gật đầu, cô ấy lập tức đưa bút và vở tới. Thẩm Thanh Lan nhận lấy rồi ký tên Lãnh Thanh Thu.

“Chị Thanh Lan, cảm ơn chị. Em học khoa nghệ thuật, hoạ sĩ em thích nhất chính là chị.” Vẻ mặt cô bé vui sướng, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan càng sùng bái nồng nhiệt.

Những người khác thấy thế liền ùa đến như ong vỡ tổ, “Chị Thanh Lan, em cũng muốn có chữ ký.”

“Em cũng muốn.”

“Cậu đi ra, là tôi tới trước. Chị Thanh Lan, em thích chị.”

“Cái gì mà cậu tới trước chứ? Rõ ràng là tôi tới trước! Chị Thanh Lan, em cũng thích chị, em là fan trung thành của chị.”

Xung quanh trở nên hỗn loạn, mọi người láo nháo ồn ào, Thẩm Thanh Lan hơi đau đầu, khẽ nhíu mày.

Cũng không biết là ai bỗng nhiên kêu lên, “Mọi người đừng ồn nữa, chị Thanh Lan không vui rồi.” Xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Lan.

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Thẩm Thanh Lan thở phào. Cô đã quen bị mọi người chú ý vì dung mạo của bản thân, nhưng hành vi hâm mộ như hôm nay lại là lần đầu tiên gặp, khiến cô cảm thấy hơi khó xử.

Cô nhìn xung quanh một lượt, nhẹ nhàng nói, “Các bạn đều muốn chụp ảnh chung và xin chữ ký của tôi?”

Mọi người cùng nhau gật đầu, trong đó có một người lên tiếng, “Đa số chúng em đều học ở học viện mỹ thuật, rất thích tranh của chị, biết hôm nay chị đến trường nên muốn đến đây chị gặp một lần. Chúng em đều là fan của chị.”

Những người khác gật đầu đồng tình.

“Chụp ảnh chung thì không được, các bạn cũng không được chụp ảnh tôi, nhưng tôi có thể ký tên cho các bạn. Có điều, mọi người không được chen lấn, cũng không được ồn quá, được không?” Thẩm Thanh Lan thương lượng, nếu là lúc trước thì chắc chắn cô sẽ không làm những chuyện thế này.

“Dạ được, chúng em sẽ tuyệt đối giữ im lặng.” Mọi người tự động xếp thành một hàng dài, chờ Thẩm Thanh Lan ký tên cho từng người.

Đến khi Thẩm Thanh Lan ký tên cho tất cả mọi người xong thì đã là một giờ sau. Cô xoay cổ tay, tranh thủ lúc mọi người còn chưa phát hiện ra, bèn rời khỏi trường học.

Về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Daniel, bảo anh ta đưa mấy bức tranh của cô tới đây.

“Thanh Lan, triển lãm tranh còn chưa kết thúc, bây giờ rút ra thì không hay lắm đâu.” Daniel không đồng ý, biết cô muốn tặng mấy bức tranh này cho người khác, nhưng chẳng lẽ không thể đợi thêm mấy ngày nữa sao?

Nhưng thấy Thẩm Thanh Lan kiên quyết, Daniel cũng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.

Vừa cúp máy, chuông điện thoại lại vang lên, lần này là một dãy số lạ từ nước ngoài. Ánh mắt Thẩm Thanh Lan khựng lại, cô trầm tư, bắt máy.

Là Kim Ân Hi gọi, “An, xảy ra chuyện rồi.” Mặc dù cô ấy đã cố gắng bình tĩnh, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn nghe thấy rõ sự hoảng loạn của cô ấy.

Trái tim cô chùng xuống, “Xảy ra chuyện gì?”

Theo lời Kim Ân Hi kể lại, lòng Thẩm Thanh Lan càng lúc càng nặng nề, “Tớ lập tức đặt vé máy bay ngay. Mọi người đừng manh động, ở nước Y chờ tớ.”

“Được.” Kim Ân Hi trả lời.

Cúp điện thoại, Thẩm Thanh Lan liền gọi cho Phó lão gia, nói cô muốn ra nước ngoài chơi vài ngày, ông liền đồng ý.

Thẩm Thanh Lan không mang theo đồ đạc gì, chỉ lấy hộ chiếu rồi đi, trên đường ra sân bay thì đặt vé chuyến sớm nhất, bay thẳng đến nước Y.

Sau khi máy bay hạ cánh, Kim Ân Hi đến đón cô, “An, xin lỗi vì đã giấu cậu lâu như vậy.”

Thẩm Thanh Lan sa sầm mặt, “Chuyện này đợi sau hẵng nói. Bây giờ đến bệnh viện trước đã.”

Kim Ân Hi gật đầu, lái xe rất nhanh. Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một bệnh viện tư nhân, người đàn ông lần trước ở cùng Kim Ân Hi – Andrew đang ở trong phòng bệnh cao cấp.

Gương mặt Andrew đầy vẻ mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, sắc mặt tái nhợt, râu ria lún phún, dáng vẻ rất chật vật. Lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, anh ta tỏ vẻ áy náy, “An, xin lỗi, lúc đầu chúng tôi không muốn kéo cậu vào chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn phải…”

Thẩm Thanh Lan xua tay, nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường đang cắm đầy dây ống trên người, “Sicily sao rồi?”

Andrew xoa xoa mặt nói, “Bác sĩ nói đã qua cơn nguy hiểm, nhưng chẳng biết bao giờ mới tỉnh.” Anh ta im lặng một chút, nét mặt đau khổ, “Nhưng đứa bé trong bụng cô ấy không còn nữa.”

Đó là con của anh ta, hai người là một cặp, cũng là đồng đội. Từ lúc rời khỏi tổ chức kia, bọn họ một người thì trở thành diễn viên, còn một người thì làm người mẫu, sự nghiệp rất thành công. Bọn họ yêu nhau đã nhiều năm, nhưng người ngoài đều không biết, phải giữ bí mật vì công việc. Nhưng một tháng trước, anh ta biết Sicily mang thai. Bọn họ vốn định sắp tới sẽ công khai, sau đó thì kết hôn, ai ngờ lại xảy ra chuyện kia. Sicily vì thế mà bị thương, mặc dù giữ được tính mạng, nhưng đứa bé thì không còn.

Thẩm Thanh Lan im lặng, nhìn thoáng qua Sicily vẫn hôn mê bất tỉnh, trầm giọng nói, “Tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Andrew cúi gằm mặt, có lẽ đã mấy ngày nay không nghỉ ngơi nên giọng nói hơi khàn, “An, cô không giống chúng tôi. Thân phận của cô bây giờ không thích hợp để tham dự vào mấy chuyện như thế này.”

Thẩm Thanh Lan túm lấy cổ áo của Andrew, tung một cú đấm mạnh vào bụng anh ta, khiến Andrew đau đến mức gập người lại. Cô buông ra, Andrew liền ngã xuống đất. Thẩm Thanh Lan nhìn xuống anh ta, vẻ mặt lạnh như băng, “Andrew, trong mắt anh, tôi là loại người không đáng để tin tưởng như thế sao?”

Thẩm Thanh Lan ra tay không hề nể nang gì, Andrew mãi vẫn không đứng dậy được, gục xuống đó ho khan. Kim Ân Hi lo lắng, nhưng không dám đứng ra khuyên can vì biết lúc trước bọn họ lựa chọn giấu An chuyện này chắc chắn sẽ chọc giận cô. Mà cơn giận của An lại rất đáng sợ, ngay cả bọn họ cũng không dám tùy tiện khiến cô tức giận.

Khóe miệng Andrew rướm máu, anh ta đưa tay lau, không hề oán thán hay tức giận, chỉ thử đứng dậy, “An, trước giờ cô vẫn là một đồng đội mà chúng tôi tin tưởng nhất. Nhưng cô đã rút lui rồi, chúng tôi không muốn tay cô lại nhuộm máu tươi. Ân Hi đã nói, người nhà và chồng của cô đối xử rất tốt với cô, nếu bọn họ biết quá khứ của cô thì cô sẽ làm thế nào?”

Nói đoạn, anh ta nhìn sang Kim Ân Hi, “Nếu như không phải Kim Ân Hi lén lút gọi cho cô thì tôi vẫn sẽ không nói cho cô biết.”

Thẩm Thanh Lan cười, nụ cười rất đẹp, nhưng lại khiến Kim Ân Hi phải rùng mình. Thôi xong! An tức giận thật rồi! Cô ấy liều mạng nháy mắt với Andrew, ý bảo anh ta đừng nói nữa.

“Andrew, anh đã quên rằng chúng ta đã từng là đồng đội kề vai chiến đấu, có thể giao tính mạng của mình cho đối phương sao. Anh không nói với tôi, nhưng nếu sau này tôi biết, hoặc các anh xảy ra chuyện, thì các anh bảo tôi phải làm gì đây? Đúng là tôi có nói, tôi đã rút lui thì không được liên lạc lại với tôi! Nhưng không có nghĩa rằng các anh gặp nguy hiểm thì tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn.”

Đồng tử của Andrew đột nhiên co lại, thấy Thẩm Thanh Lan mặc dù đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh, anh ta cuối cùng cũng ý thức được hình như anh ta đã làm sai hoàn toàn. Sao anh ta có thể quên được rằng An luôn là người coi trọng tình nghĩa nhất chứ?

Andrew cúi đầu, “An, xin lỗi.”

Thẩm Thanh Lan lạnh lùng nhìn anh ta, mãi lâu sau mới đưa tay kéo anh ta dậy.

“Bây giờ tình hình của Eden thế nào?” Thẩm Thanh Lan hỏi Kim Ân Hi.

“Bây giờ đã có thể xác định Eden rơi vào tay BK, nhưng trước mắt vẫn có thể giữ tính mạng. Mấy ngày trước, chúng tôi đi cứu cậu ấy nhưng không thành công, Sicily cũng bị thương ngay hôm đó.”

BK? Thẩm Thanh Lan trầm tư. Mặc dù đã rút khỏi tổ chức nhiều năm, nhưng cô cũng biết BK. Đó là một tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, tuy số người không nhiều nhưng sức chiến đấu của mỗi người đều rất mạnh, có thể tương đương với tổ chức ma quỷ.

Bọn họ hoạt động ở các nơi trên thế giới, chỉ cần ra giá đủ cao thì có thể thuê họ làm bất luận chuyện gì. Người đứng đầu tổ chức đó là KING, da trắng tóc vàng mắt xanh, hết sức tàn nhẫn và vô nhân tính. Có lẽ là vì có một người thủ lĩnh như thế nên thành viên trong tổ chức cũng đều tàn nhẫn như vậy. Lúc Thẩm Thanh Lan làm nhiệm vụ đã tận mắt nhìn thấy bọn họ giết cả những người không có sức phản kháng như người già và trẻ em.

BK là tổ chức lính đánh thuê khét tiếng trên thế giới, nhưng vì sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh nên chưa từng có ai làm gì được bọn họ.

Trước kia, nhóm Thẩm Thanh Lan đã từng va chạm với bọn họ mấy lần, nhưng cuối cùng ông chủ của hai bên vẫn phối hợp để đè ép nên không giải quyết được gì. Thẩm Thanh Lan từng đánh với họ, dĩ nhiên rất hiểu thực lực của bọn họ.

“Sao Eden lại rơi vào tay chúng?” Thẩm Thanh Lan không hiểu, Eden là một người say mê y học, sau khi rút lui khỏi tổ chức ma quỷ vẫn hết lòng nghiên cứu y học, theo lý mà nói thì không thể có bất cứ quan hệ gì với bọn chúng mới đúng chứ?

Kim Ân Hi lắc đầu, “Chúng tớ cũng không biết. Một tháng trước, chúng tớ bỗng nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của Eden, nhưng lúc chạy tới nơi thì chẳng phát hiện được bất cứ thứ gì, ngoại trừ một con dao phẫu thuật. Chúng tớ vẫn tiếp tục truy tìm tung tích anh ấy, vừa mới hay tin anh ấy đang ở trong tay BK. Chúng tớ liền đi cứu anh ấy, kết quả…”

Kết quả thế nào, bây giờ nhìn là hiểu.

Thẩm Thanh Lan nhìn sang Andrew, “Sao các cậu lại bị thương? Cho dù BK có lợi hại đi chăng nữa, nhưng dựa vào võ công của các cậu thì muốn cứu người ra cũng hoàn toàn không có vấn đề gì mới đúng chứ? Sao lại thành ra như bây giờ?”

Mặc dù Andrew không nói, nhưng Sicily bị thương nặng như vậy thì anh ta chắc chắn cũng bị thương không nhẹ.

Mắt Andrew tối sầm lại, “Chúng tôi gặp phải KING ngay lúc rút lui, còn cả mấy tên tay chân đắc lực của hắn nữa. Cuối cùng, nếu không phải Eden chủ động ở lại, còn dùng tính mạng của mình uy hiếp thì e rằng chúng tôi đều sẽ chết ở đó.” Nói trắng ra là do mấy người bọn họ khinh địch, đúng là thuyền lật trong mương!*

(*) Thuyền lật trong mương: Câu này ý nói thuyền đi trong mương chắc chắc không thể lật nhưng thế mà lại bị lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra.

Thẩm Thanh Lan trầm tư, KING có thể bị Eden uy hiếp mà thả bọn họ đi, chứng tỏ Eden rất quan trọng với bọn họ. Vậy thì rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ bởi vì y thuật của Eden?

Không, không đúng. Quả thật, y thuật của Eden cực kỳ giỏi, vả lại, anh ta rất thích nghiên cứu về mấy bệnh nan y, rất có tài về mặt này, nhưng y thuật của anh ta cũng không đạt tới trình độ đỉnh cao, vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?

Trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ, có lẽ trong tay Eden có thứ mà bọn họ muốn.

Hiểu rõ được điểm quan trọng nhất, Thẩm Thanh Lan cũng không nóng nảy nữa. Nhưng BK khiến bạn bè cô bị thương, món nợ này bắt buộc phải tính.

“Lần trước đi, các cậu phát hiện hang ổ bọn chúng ở đâu?”

Kim Ân Hi đọc địa chỉ, Thẩm Thanh Lan cau mày. Hình như nơi đó là ở một nước đang có chiến tranh ở Nam Phi, trước giờ vẫn rơi vào tình trạng chiến loạn, cực kỳ rối ren. Nhưng đối với bọn chúng mà nói, đó chính là một địa điểm ẩn náu vô cùng phù hợp, trang bị vũ khí của bọn chúng lại vô cùng tuyệt vời, nên cũng không sợ lực lượng vũ trang địa phương.

“Bây giờ còn ở đó không?”

Kim Ân Hi lắc đầu, “Sau khi chúng tớ trở về còn cố ý điều tra, hình như đã rút lui rồi, nhưng gần đây lại phát hiện bọn chúng hoạt động ở biên giới nước Z, ngay cả KING cũng ở đó. Nhưng tớ không xác định được Eden có ở đó hay không.”

Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên biến sắc, “Cậu vừa nói cái gì? Bọn chúng ở biên giới nước Z?”

“Ừ, hơn nữa hình như còn có chuyện quan trọng gì đó, nếu không thì KING đã chẳng xuất hiện ở đó.”

Phạm vi hoạt động của tổ chức lính đánh thuê BK rất rộng, chỉ cần kiếm được tiền thì có chuyện gì bọn chúng cũng nhúng tay vào, xuất hiện ở biên giới đương nhiên không phải chuyện hay ho gì.

Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà bây giờ Thẩm Thanh Lan có thể quản được, vả lại cô cũng không tin lãnh đạo nước Z không biết, có lẽ họ đã có kế hoạch gì rồi.

Chuyện quan trọng nhất của cô bây giờ chính là đưa được Eden trở về.

“Chờ Sicily tỉnh, tôi sẽ đến biên giới đem Eden trở về.” Thẩm Thanh Lan nói, đã xác định được Eden an toàn thì cũng không cần vội. Chuyện này hơi phiền phức, cô cần phải chuẩn bị thật tốt.

Andrew gật đầu, “Tôi biết rồi, bây giờ tôi đi chuẩn bị trang bị cho cô.”

“Chờ một chút.” Thẩm Thanh Lan gọi anh ta lại, “Chuyện trang bị tôi sẽ nghĩ cách, mấy ngày nay, anh phụ trách chăm sóc tốt cho Sicily là được rồi, còn phải dưỡng thương thật tốt nữa. Anh bây giờ cũng là một siêu sao quốc tế, mỗi hành động đều bị mọi người chú ý, đừng gây ra những phiền phức không cần thiết.”

Andrew cũng biết cô nói đúng, không từ chối nữa mà đành đồng ý.

“Ân Hi, trong vòng ba ngày, cậu nhất định phải cho tôi biết vị trí chính xác của Eden.”

“Được.”

Dặn dò xong, Thẩm Thanh Lan lấy điện thoại của Andrew, gọi cho một dãy số. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, một giọng nam vui vẻ vang lên.

“A lô, chào Andrew.”

“Austin, là em, An.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky