Xe của Kim n Hi và xe đối phương đều đụng mạnh vào hàng rào bảo vệ ven đường. May là đang ở ngoài A ngoại ô nên không có nhiều người và xe qua lại, nếu không đã xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng rồi. Thẩm Thanh Lan đỗ xe sát lề đường, “Hiểu Huyên, cậu ngồi ở đây không được xuống xe,“ Dứt lời, cô liền mở cửa xuống xe.
Kim n Hi cũng bước xuống xe, Thẩm Thanh Lan nhìn cô rồi hỏi, “Không sao chứ?”
Kim n Hi lắc đầu, cùng Thẩm Thanh Lan đến chỗ chiếc xe kia, một người đàn ông ngồi trên ghế lái, cả người mặc đồ đen, gục đầu trên tay lái, không thấy rõ gương mặt.
Kim n Hi mở cửa xe, thô lỗ kéo đối phương xuống. Đến khi Thẩm Thanh Lan nhìn thấy rõ mặt mũi đối phương, trong mắt như lóe lên. Cô đã nghĩ đến rất nhiều người, nhưng chỉ bỏ sót tên này.
“An, cậu biết người này?” Kim n Hi hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Ừm, hắn là Lâm Hạo, con trai Chủ tịch tập đoàn Lâm Thị.”
Kim n Hi chưa từng nghe đến cái tên này, ngay cả khi Thẩm Thanh Lan nói ra thân phận của đối phương mà cô cũng không có chút ấn tượng nào, “Cậu và hắn từng có xích mích với nhau?”
Nói đến Lâm Hạo, Thẩm Thanh Lan và hắn có rất nhiều xích mích. Không nói đến trước kia, chỉ nói gần đây thôi, trong buổi liên hoan tốt nghiệp, Lâm Hạo gây sự với bạn cùng lớp của Thẩm Thanh Lan trong quán bar, nên cô đã gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục, nhờ anh giao bằng chứng phạm tội của Lâm Hạo cho cảnh sát, khiến hắn vào được mà không ra được, ai ngờ Thẩm Quân Dục lại còn hợp tác với tập đoàn Cố Thị để thu mua Lâm Thị.
Dù sao tập đoàn Lâm Thị cũng là một công ty lớn, có thể nói là ngang ngửa với Cố Thị. Tuy vì Lâm Hạo mà nguồn vốn bị thiếu hụt nghiêm trọng, nhưng một mình Cố Thị cũng không thể nuốt nổi. Nhưng nay có thêm tập đoàn Quần Lan nữa thì lại khác. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Lâm Thị bị ép phải tuyên bố phá sản.
Sau khi Lâm Thị sụp đổ, Thẩm Quân Dục giao bằng chứng phạm tội của Lâm Hạo cho cảnh sát. Có thể nhà họ Lâm đã sớm biết được tin tức, nên lúc cảnh sát tìm đến nhà thì Lâm Hạo đã chạy trốn, cảnh sát đi tìm khắp nơi cũng không thấy hắn đâu.
Kim n Hi im lặng nhìn Lâm Hạo, không ngờ lại là một tên tội phạm trốn tội, “An, chúng ta giao hắn cho cảnh sát luôn hay thế nào?”
“Không, đầu óc của Lâm Hạo không làm được mấy chuyện có kế hoạch tỉ mỉ thế này, chắc chắn có người đứng sau.” Thẩm Thanh Lan nói.
Tên Lâm Hạo này, chính là con ông cháu cha điển hình, còn là một tên công tử bột, tính tình thì lại hung hăng ngang ngược, làm việc thì bồng bột, không có đầu óc. Từ chuyện của dượng và Vu Hiểu Huyên, có thể thấy được người làm những chuyện này có kế hoạch tỉ mỉ, tâm tư không đơn giản, hoàn toàn không giống cách làm của Lâm Hạo. Hoặc là chuyện này không liên quan đến hắn, hoặc là có một người đứng sau chỉ điểm cho hắn.
Kim n Hi nói, “Vậy tớ đem hắn về trước, chờ tớ điều tra rõ mọi chuyện rồi giao hắn cho cảnh sát?”
Thẩm Thanh Lan nghĩ nghĩ rồi gật đầu, “Bây giờ đưa hắn đến Thượng Nhã Uyển, ngày mai tớ đến đó.”
“Ừm.” Kim n Hi đồng ý, nắm cổ áo hắn lôi đến xe mình như kéo bao tải, sau đó ném vào cốp xe.
Thẩm Thanh Lan trở về xe mình, Vu Hiểu Huyên liền hỏi: “Thanh Lan, người theo dõi chúng ta là ai?”
“Là Lâm Hạo.” Thẩm Thanh Lan bình thản nói.
Vu Hiểu Huyên không lạ gì đối với cái tên này, dù sao trước kia cô cũng từng chú ý đến chuyện Lý Hi Đồng, “Thì ra là hắn, nhưng không phải cảnh sát vẫn đang tìm hắn sao? Ấy thế mà hắn còn dám xuất hiện trong thủ đô?”
“Có lẽ hắn nghĩ chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.” Thẩm Thanh Lan nói.
Quả thật là thế, Lâm Hạo trốn trong thủ đô lâu như vậy, còn làm nhiều chuyện ác, mà cảnh sát vẫn không tìm được hắn, không ngờ hắn vẫn còn ở đây.
Vu Hiểu Huyên biết Kim n Hi đã mang người đi, nên tò mò hỏi: “ n Hi sẽ giao hắn cho cảnh sát hả?”
“Ừm, bây giờ tớ đưa cậu về nhà trước, tốt nhất sau khi về nhà cậu hãy ngủ một giấc thật ngon.”
“Thanh Lan, cậu nói thử xem vụ đe dọa có phải do Lâm Hạo làm không?”
“Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng tám chín phần là vậy. Hắn không nhằm vào cậu mà là muốn hại tớ. Bây giờ đã bắt được người, lát nữa n Hi sẽ giao cho cảnh sát, chuyện này đến đây kết thúc. Sau khi cậu về nhà hãy nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng nữa.”
Vu Hiểu Huyên nghe lời gật đầu. Đã biết những chuyện này là do ai làm, trong lòng cô cũng yên tâm hơn. Nếu còn không mù mờ không biết kẻ nào gây ra thì chuyện này vẫn cứ treo lơ lửng ở đó khiến cô không thể ngủ ngon được. Trong thời gian qua, chỉ cần cổ vừa nhắm mắt là nằm mơ thấy cảnh xe bị tạt sơn đỏ chót và con mèo chết kia.
Hiện giờ chuyện này đã tìm được manh mối, tảng đá trong lòng Vu Hiểu Huyên cũng đã được buông lỏng. Sau khi về đến nhà, cô tắm xong liền đi ngủ sớm, ngủ say đến nỗi ngay cả Hàn Dịch về lúc nào cũng không biết.
Thẩm Thanh Lan về nhà cũng không nói chuyện này cho người nhà biết. Sáng hôm sau, cô liền rời khỏi nhà đến Thượng Nhã Uyển. Kim n Hi đang ngồi trên ghế sô pha nhìn người bị trói dưới đất.
Lâm Hạo đã tỉnh, bị Kim n Hi trói chặt lại, đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt đầy vẻ ác độc. Lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đến, hắn chợt giãy giụa thật mạnh, cứ như muốn liều mạng với cô.
Thẩm Thanh Lan ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Lâm Hạo, rồi bỏ chiếc tất nhét trong miệng hẳn xuống.
Miệng Lâm Hạo vừa được tự do đã hét về phía cô, “Thẩm Thanh Lan, con đàn bà độc ác này, thả tạo ra.”
“Ái chà, còn sung sức quá nhỉ.” Thẩm Thanh Lan còn chưa mở miệng, Kim n Hi đã ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm, nhưng lại tát thật mạnh vào mặt Lâm Hạo, “Mới sáng sớm mà miệng đã thối như vậy, không đánh răng hả?”
Cái tát này Kim n Hi đánh không nhẹ. Lâm Hạo bị tát ngã ra sàn, có thể thấy rõ dấu bàn tay trên mặt hắn ta.
“Nói đi, ai đứng sau sai khiến mày?” Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nói.
Lâm Hạo còn muốn chửi ầm lên, nhưng khi nhìn Kim n Hi lập tức ngậm miệng lại, hừ một tiếng không chịu mở mồm.
Thẩm Thanh Lan không vội, cô chỉ yên lặng nhìn Lâm Hạo, hắn bị ánh mắt lạnh lùng của cổ nhìn chằm chằm, trong mắt lộ vẻ sợ hãi. Đối với Thẩm Thanh Lan, hắn ta vừa hận vừa sợ.
“Tao không biết mày đang nói gì?” Lâm Hạo không chịu được ánh mắt đầy áp lực của Thẩm Thanh Lan, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.
“Còn không nói thật.” Kim n Hi vỗ vỗ vào nửa bên mặt còn lại của hắn, “Dương Thanh Lan xảy ra tai nạn xe, Vu Hiểu Huyên bị đe dọa, hôm nay mày còn theo dõi chúng tạo. Mày đừng nói mấy chuyện này không phải do mày làm.”
“Tao theo dõi bọn mày là vì Thẩm Thanh Lan hại tạo. Cô ta đã hại cả nhà tao, nên tao muốn cùng chết với cô ta. Những chuyện còn lại không phải do tao làm. Tao không biết gì hết.”
Thấy hắn còn chưa chịu nói thật, Kim n Hi nở nụ cười tàn nhẫn, rồi cầm lấy con dao nhỏ trên bàn lên, ngắm nghía, “Tao nghe nói trong lịch sử có một loại cực hình gọi là tùng xẻo, chính là cắt từng miếng từng miếng thịt trên người xuống, cho đến khi trên người không còn miếng thịt nào, lúc đó chỉ còn lại trái tim đang đập. Tao vẫn luôn cảm thấy hứng thú với hình phạt này, nhưng lại không có cơ hội thực hành. Bây giờ gặp được mày…” Ánh mắt cô lóe sáng, khiến Lâm Hạo rùng mình.
“Mày không thể làm thế được, đó là phạm pháp, bọn mày đang bắt cóc, đang giam giữ trái phép.” Lâm Hạo hét lên, hắn ta vốn là một công tử bột, tuy trước kia có ngang ngược nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi.
Kim n Hi lại huơ con dao qua lại trước mặt Lâm Hạo, “Con dao này rất sắc bén, tao nghĩ có thể làm xong nhanh thôi. À, đúng rồi, tao quên nói cho mày biết, đao pháp của tao rất tốt, chắc chắn sẽ cắt mấy miếng thịt của mày có độ dày bằng nhau, giống như tác phẩm nghệ thuật vậy đó. Thế nào, nghe rất cảm động phải không?”
Cả người Lâm Hạo đổ mồ hôi lạnh, cộng thêm con dao sáng loáng trước mặt làm hắn càng thấy căng thẳng, không nhịn được run rẩy. Trong mắt Kim n Hi lộ vẻ chán ghét, chưa gì mà tên này đã bị dọa đến sợ rồi, nhớ đến ngày đó chơi với Hứa Nặc mới gọi là vui.
Lâm Hạo nhìn Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, hiện giờ mày làm thế là phạm tội, tạo khuyên mày tốt nhất nên mau thả tạo ra, tạo sẽ không nói chuyện này cho người khác biết, còn nếu không thì tao nhất định sẽ nói cho cảnh sát, khiến mày phải ngồi tù.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì phì cười, “Bây giờ cảnh sát đang truy nã mày khắp nơi, nếu mày dám đi thì cứ việc.”
Lâm Hạo có mấy cái mạng chứ, sao hắn dám xuất hiện trước mặt cảnh sát.
Lúc cô chưa thấy mấy tư liệu kia còn đỡ, xem rồi mới biết tên Lâm Hạo này ghê tởm đến mức nào. Lúc trước hắn muốn có được một cô gái, nên đã cho người bỏ thuốc rồi cưỡng ép làm nhục người ta. Đã thế, hắn còn vu khống người ta dụ dỗ hắn, làm hại cô gái đó phải nhảy lầu tự sát. Còn có chuyện, hắn đêm hôm khuya khoắt đua xe đụng chết người, rồi tìm người gánh tội thay. So với mấy chuyện hắn làm, những chuyện trước đây như đánh nhau, uống rượu gây sự là còn nhẹ.
Nói trắng ra thì, cái tên Lâm Hạo này chính là cặn bã. Sở dĩ những chuyện này không ai biết là vì hắn có một người ba chuyên nối giáo cho giặc.
Vì vậy, tất nhiên bây giờ Lâm Hạo sẽ không dám báo cảnh sát.
Trong mắt Kim n Hi tràn đầy vẻ khinh thường, cô ghét nhất mấy tên công tử bột như Lâm Hạo, “Nói đi, những chuyện này có phải do mày làm không? Nếu mày nói thật thì chỉ phải chịu khổ một chút thôi, còn nếu vẫn nhất quyết không chịu nói, tạo không ngại thử tùng xẻo mày đâu. Đúng rồi, mày cũng đừng nói với tao đây là hành vi phạm pháp gì đó, chị đây không sợ đâu. Nếu cảnh sát biết tạo giúp bọn họ bắt được tội phạm truy nã, có khi bọn họ còn tặng cho tạo một lá cờ thi đua nữa đấy.“.
Ánh mắt Lâm Hạo có vẻ lưỡng lự, nét mặt do dự. Con dao trong tay Kim n Hi đã kể lên cổ hắn, lướt tới lướt lui, khiến hắn la lên, “Tao nói, là một người đàn ông làm.”