Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 267: Đêm tân hôn

Tác giả: Cửu Mạch Ly
Chọn tập

Khi anh quay lại phòng, Thẩm Thanh Lan vẫn chưa tắm xong. Trong phòng ngủ chính từ ga giường đến chăn toàn là màu đỏ thẫm rực rỡ, trên chăn còn bày không ít đậu phộng và nhãn. Vì Thẩm Thanh Lan mang thai nên ngay cả người ồn ào nhất là Cố Dương cũng không đến náo động phòng.

Phó Hoành Dật dọn sạch sẽ đậu phộng và nhãn trên giường, lúc này Thẩm Thanh Lan cũng đi ra từ phòng tắm. Cô mặc một cái váy ngủ hai lớp, lớp bên ngoài là áo choàng thắt nút ở eo, lớp bên trong là váy dây. Vì chỉ mới mấy tháng đầu, nên thân hình cô chưa có thay đổi gì.

Nằm xuống một bên giường, Thẩm Thanh Lan tự giác vùi vào lòng Phó Hoành Dật. Anh nhìn cô, rồi đặt tay lên bụng cô, “Chắc hôm nay con quậy em lắm phải không?”

“Không đâu, nó rất ngoan, sau này chắc chắn sẽ là một đứa trẻ biết nghe lời.” Thẩm Thanh Lan dịu giọng nói. Nhắc đến đứa con trong bụng, vẻ mặt của cô cũng dịu dàng đi rất nhiều.

“Nếu sau này nó không nghe lời thì cứ giao cho anh, anh bảo đảm sẽ khiến cho nó nghe lời ngay.”

Thẩm Thanh Lan phì cười, “Có phải lúc còn bé anh cũng bị ông nội đánh không?”

“Ừ, khi đó trong Đại Viện chỉ có mấy thằng nhóc, đứa nào đứa nấy đều trông như du côn. Anh trai em lúc còn bé cũng thế, còn bị chú Thẩm đuổi chạy khắp sân.” Phó Hoành Dật không hề do dự mà bán đứng anh vợ mình.

Hai vợ chồng kể chuyện khi còn bé, được một lúc thì ánh mắt Phó Hoành Dật liền thay đổi. Dây lưng áo ngủ trên người Thẩm Thanh Lan chẳng biết đã bị nới lỏng từ bao giờ, áo ngủ trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng muốt trước ngực.

Kể từ khi biết Thẩm Thanh Lan mang thai, Phó Hoành Dật vẫn luôn ngoan ngoãn, mỗi tối đều chỉ ôm cô ngủ, không làm gì khác cả. Lúc chưa bị châm lửa thì không sao, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh đẹp, ngọn lửa trong lòng anh liền bùng lên, bàn tay vốn đặt trên bụng cô bắt đầu di chuyển lên trên.

Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Phó Hoành Dật, gương mặt Thẩm Thanh Lan phiếm hồng. Cô nhắm mắt lại, dâng đôi môi đỏ mọng của mình đến trước mặt anh.

Hành động này của cô như thêm dầu vào lửa, đôi mắt Phó Hoành Dật trở nên sâu thẳm hơn. Anh cúi đầu xuống hôn thật sâu lên môi Thẩm Thanh Lan. Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao. Lúc nụ hôn kết thúc, Phó Hoành Dật vùi đầu vào gáy Thẩm Thanh Lan, hít thở nặng nề. Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan cũng mơ màng, vừa rồi không chỉ có anh, mà cơ thể cô cũng có phản ứng.

Cảm nhận được lửa nóng dưới bụng, Thẩm Thanh Lan do dự một lát, rồi chậm rãi đưa tay xuống.

Cơ thể Phó Hoành Dật đột nhiên cứng đờ, anh nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, thì thầm, “Thanh Lan, bác sĩ nói không được.”

Thẩm Thanh Lan cúi người, nói nhỏ vào tai Phó Hoành Dật, “Vâng, em biết, nên em giúp anh.” Nói xong, cô liền chui vào trong chăn.

Cơ thể Phó Hoành Dật căng cứng, ánh mắt mơ màng, không kiềm nổi tiếng rên khe khẽ.

Qua một lúc lâu, Phó Hoành Dật mới rút khăn giấy, lau sạch sẽ dấu vết trên tay Thẩm Thanh Lan. Cô đỏ bừng mặt, không dám nhìn anh mà chỉ bước nhanh vào phòng tắm, anh cũng vào theo.

Đến khi hai người vệ sinh sạch sẽ, gương mặt đỏ bừng của Thẩm Thanh Lan vẫn chưa biến mất. Phó Hoành Dật ôm cô, hôn mạnh lên môi cô, “Vợ anh thật giỏi.”

Thẩm Thanh Lan cụp mắt, đánh nhẹ vào ngực anh, Ngài Phó tỏ vẻ không đau đớn gì cả. Vừa được ăn thịt nên tâm trạng anh vô cùng tốt, anh còn cầm tay Thẩm Thanh Lan lật tới lật lui xem, càng nhìn càng thấy tay vợ mình rất đẹp, bèn đặt tay cô lên môi hôn mấy cái. Nhiệt độ trên mặt Thẩm Thanh Lan còn chưa kịp hạ xuống lại từ từ tăng lên. Cuối cùng, dưới ánh mắt nóng rực của Phó Hoành Dật, cô nhanh nhẹn rút tay về, vẻ mặt hơi buồn bực, “Phó Hoành Dật, em buồn ngủ.”

Phó Hoành Dật cười khẽ, “Ừm, vậy em ngủ đi.”

Thẩm Thanh Lan nhắm mắt lại, vờ làm đà điểu trong lòng Phó Hoành Dật, người to gan vừa rồi chắc chắn không phải cô.

Phó Hoành Dật thấy dáng vẻ vờ vịt của Thẩm Thanh Lan thì buồn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng, sợ sẽ chọc giận bà xã đại nhân.

Đắp kín chăn cho Thẩm Thanh Lan, anh mới thiếp đi cùng cô.

***

Nhà họ Phương.

Lý Bác Minh lái xe đưa cả nhà họ Phương về nhà. Vừa mới về tới nhà, Phương Đồng liền không vui, nói với mẹ cô, “Mẹ, về sau ra ngoài, mẹ có thể đừng nói đến chuyện con và Thanh Lan là bạn thân có được không?”

Phó Phương Hoa nghe vậy thì xụ mặt, “Điều mẹ nói là sự thật, có nói hươu nói vượn gì đâu, sao lại không được nói ra chứ?”

“Mẹ, con biết ý đồ của mẹ, nếu nhà chúng ta dựa vào chút quan hệ với nhà họ Thẩm thì sau này, dù là ba hay là con đều có thể tiến xa hơn nữa. Nhưng mẹ à, Thanh Lan là bạn thân của con, con chỉ muốn đối xử với cậu ấy như một người bạn tốt, là mối quan hệ bạn bè đơn thuần. Con không muốn tình bạn giữa bọn con có liên quan đến những lợi ích.”

“Mẹ cũng không bảo Thẩm Thanh Lan giúp con hay ba con làm gì, thì sao lại vướng vào lợi ích chứ?” Bị con gái nói như vậy, Phó Phương Hoa không vui, bà làm như vậy là vì ai chứ?

Thấy hai mẹ con lại cãi nhau, Phương Thừa Chí lập tức đứng ra hoà giải, “Được rồi, đừng ồn ào nữa. Đồng Đồng, mẹ con làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi, không có ý xấu gì đâu, con không được nói mẹ con như vậy.”

“Ba, đúng là mẹ con không có ý xấu, nhưng nếu lời nói đó truyền đến tai Thanh Lan thì con sẽ trở thành người thế nào, sau này Thanh Lan sẽ nhìn con ra sao, người nhà họ Thẩm nhìn con thế nào? Bọn họ sẽ nghĩ con kết bạn với Thanh Lan là để dựa hơi nhà họ Thẩm.”

Trước giờ Phương Đồng vẫn biết mẹ cô hơi nịnh bợ người khác, cô đã nhìn ra từ chuyện của Đinh Minh Huy rồi, chỉ là không muốn nói ra mà thôi.

“Lúc quen biết Thẩm Thanh Lan, con còn không biết người ta là thiên kim nhà họ Thẩm, bọn họ sẽ không nghĩ con là người như thế đâu.”

“Mẹ.”

Phó Phương Hoa xua tay, “Con không cần nói mấy cái lý lẽ đó với mẹ. Phương Đồng, mẹ nói cho con biết, những chuyện này đều do một mình con suy diễn cả, người nhà họ Thẩm người ta nghĩ như thế nào thì sao con biết được, hoặc có thể là người ta chẳng hề quan tâm đến chút chuyện này. Con tưởng ba con làm thị trưởng thì ghê gớm lắm hả? Đó là vì con không biết tình hình thủ đô phức tạp ra sao thôi. Phàm là người có chút thân phận thì đều có quan hệ thân thiết với người chống lưng đằng sau. Ba con có thể leo lên được vị trí hôm nay, con tưởng đó là nhờ bản lĩnh của ba con hả?” Nếu không phải nguyên thị trưởng thủ đô mất chức, hai bên tranh đấu với nhau, ai cũng muốn dàn xếp người nhà mình vào vị trí này nên đấu đá nhau không ngừng thì làm gì tới lượt Phương Thừa Chí, một người chẳng hề có thân phận và thế lực ngồi vào.

“Phương Hoa, đừng nói nữa.” Phương Thừa Chí ngăn bà, ông không muốn con gái biết quá nhiều về chuyện này.

“Hôm nay tôi phải nói rõ ràng cho nó hiểu. Thừa Chí, chúng ta bao bọc Phương Đồng quá kỹ rồi.” Phó Phương Hoa nói, trước kia bà cảm thấy để Phương Đồng sống trong hoàn cảnh bình thường theo sở thích của mình là được rồi, nhưng về sau bà mới nhận ra mình đã sai rồi. Phương Đồng quá đơn thuần, nên người dễ bị tổn thương nhất chính là nó.

“Phương Đồng, con cảm thấy ba con là hạng người gì? Ông ấy không có năng lực trong công việc sao? Không phải, nếu chỉ dựa theo năng lực của ba con thì đáng ra phải được điều về thủ đô từ lâu rồi, vậy vì cớ gì mà nhiều năm nay vẫn không có cơ hội này? Bây giờ con cũng đi làm rồi, có một số việc hẳn con cũng thấy rõ. Không phải mẹ muốn nịnh bợ, nhưng chúng ta đã có điều kiện thì sao lại phải lãng phí chứ? Chúng ta cũng chỉ muốn dựa vào chút quan hệ với nhà họ Thẩm, khiến mấy người kia kiêng dè một chút thôi, sau này trong lúc ba con làm việc thì phối hợp một chút, chút lợi ích này cũng không được sao?”

Phương Đồng nghẹn lời, không biết nên nói thế nào. Trong khoảng thời gian làm việc ở tập đoàn Quân Lan, cô đã học được rất nhiều và cũng thấy rõ một số việc.

Phó Phương Hoa thấy con gái im lặng thì thở dài, “Đồng Đồng, mẹ biết con nghĩ mẹ là người thích nịnh bợ, nhưng mẹ có thể vỗ ngực mà nói, mẹ không hề có lòng riêng gì cả, mẹ không làm thế vì chính bản thân mẹ.”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, là lỗi của con, con quá ích kỷ.” Phương Đồng nói, cô chưa từng đứng trên lập trường của mẹ để suy nghĩ.

Phương Thừa Chí vỗ vai con gái, “Đồng Đồng, con cũng đừng trách mẹ con.”

Phương Đồng gật đầu, “Ba, con vào phòng trước.”

Trong phòng khách, Phương Thừa Chí thở dài thườn thượt với Phó Phương Hoa, “Bà xem bà đi, nói với nó mấy chuyện này để làm gì chứ.”

Phó Phương Hoa ngồi trên sô pha, vẻ mặt u sầu, “Ông tưởng tôi muốn vậy sao? Bây giờ ông đã rơi vào hoàn cảnh gì mà ông còn không biết sao? Người bên ngoài chỉ biết hiện giờ ông rất nở mày nở mặt, là thị trưởng của cái thủ đô này. Nhưng ở nơi này, chút chức vị đó đã là gì chứ? Có rất nhiều người hơn ông, chọn đại một người thì chức vụ cũng cao hơn ông, ông xem thử người phó thị trưởng đó, thái độ của y đối với ông thế nào? Hơn nửa năm nay công việc của ông có bất kỳ tiến triển nào không? Trong cuộc họp lần trước, người bị gọi tên phê bình còn không phải là ông sao?”

Mặt Phương Thừa Chí tối sầm lại, thật ra từ khi được điều về thủ đô, công việc của ông cũng không mấy thuận lợi, gần đây còn có người bắt được điểm yếu là ông không đạt thành tích gì trong công việc để kéo ông xuống nước, nói trắng ra là họ thèm khát cái ghế dưới mông ông đây.

“Không phải tôi không tìm cách, nhưng chúng ta đâu quen biết người nào ở trên chúng ta cả, tôi còn có cách nào khác được?” Phó Phương Hoa tủi thân. Phương Thừa Chí là người vô cùng thành thật, không hề khom lưng luồn cúi như những người kia, bằng không lúc trước đã chẳng bị người ta chèn ép đến công tác ở thành phố Lâm nhiều năm liền.

Trở về thủ đô lâu như vậy, ông cũng không gặp được mấy người thân quen ở đây. Tiệc cưới lần này là cơ hội tốt, nên bà không muốn bỏ qua, cũng như lời bà nói với Phương Đồng, bà không muốn nhà họ Thẩm làm gì cho họ cả, chỉ muốn để mọi người biết không phải nhà bọn họ không quen biết ai, không muốn để người khác cảm thấy chồng bà rất dễ bắt nạt.

Hai vợ chồng nói chuyện trong phòng khách, không ngờ cửa phòng Phương Đồng không hề đóng lại, mấy lời vừa rồi đều bị cô nghe không sót chữ nào. Phương Đồng lặng lẽ đóng cửa phòng, tựa vào cửa, ánh mắt buồn bã.

Sáng hôm sau, Phương Đồng vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy mẹ cô đã làm xong đồ ăn sáng, “Đồng Đồng dậy rồi à, mau tới đây ăn sáng đi con.”

Phương Đồng ngồi xuống bàn ăn, không nhìn thấy Phương Thừa Chí thì bèn hỏi, “Ba con đâu?”

“Ba con đi làm rồi. Con ăn mau đi, chẳng phải hôm nay con có hẹn đi dạo phố với Hiểu Huyên sao.” Phó Phương Hoa múc thêm một bát cháo cho con gái.

Phương Đồng nhìn mẹ muốn nói lại thôi, “Mẹ, công việc của ba con có phải đã gặp khó khăn không?”

Phó Phương Hoa mỉm cười, “Không đâu, tối hôm qua mẹ kích động quá nên nói lung tung thôi. Tốt xấu gì ba con cũng đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng có chút bản lĩnh, người nên lo là con đó, con và Bác Minh thế nào rồi?”

Phương Đồng ngây ra, “Con và Bác Minh có gì đâu ạ.”

Phó Phương Hoa nhìn cô, “Con đừng nói với mẹ là con không nhận ra Bác Minh đang chờ con nhé. Thằng bé quả thực rất tốt, nếu con có ý với nó thì đừng dông dài nữa, còn nếu đã không thích nó thì con hãy sớm nói rõ ràng với nó đi, cũng không nên để người ta chờ mãi thế kia được. Nhà chúng ta cũng không phải kiểu người đứng núi này trông núi nọ.”

“Mẹ, mẹ cảm thấy Lý Bác Minh được không?”

“Mẹ có cảm thấy nó được hay không cũng vô dụng, quan trọng nhất là con cảm thấy người ta tốt hay không thôi, dù sao thì người sống đến cuối đời với con là nó chứ đâu phải mẹ. Nhưng đứng ở góc độ của mẹ, không phải mẹ cố ý nhắc đến chuyện đau lòng của con, nhưng Bác Minh tốt hơn thằng Đinh Minh Huy kia gấp nhiều lần.”

Từ khi Phương Đồng và Đinh Minh Huy chia tay, Phó Phương Hoa không còn nhắc đến Đinh Minh Huy trước mặt cô nữa, lần này là vì nói nhanh quá nên lỡ lời thôi. Vừa dứt lời, bà vội nhìn thoáng qua Phương Đồng, thấy cô không có biểu cảm gì khác thường thì mới yên tâm.

Đột nhiên nghe nói đến Đinh Minh Huy, trong lòng Phương Đồng hơi hoảng hốt, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô mỉm cười, “Mẹ, mẹ nói đúng, Bác Minh thật sự tốt hơn Đinh Minh Huy rất nhiều, không, bọn họ hoàn toàn không thể so sánh được.”

“Đồng Đồng, con buông tay rồi?” Phó Phương Hoa dò hỏi, con gái đã chia tay lâu như vậy rồi nhưng vẫn không thấy nó qua lại với người khác phái, chỉ toàn tâm toàn ý lo cho sự nghiệp, bây giờ còn bị công ty phái ra nước ngoài học tập. Phó Phương Hoa thấy vậy thì cho rằng con bé bởi thất tình nên đau lòng, muốn chạy trốn đến nước ngoài xa xôi để quên đi mọi chuyện.

Hiểu rõ suy nghĩ trong mắt mẹ, Phương Đồng cảm thấy hơi buồn cười, “Mẹ, trong mắt mẹ, con là loại người cầm lên được nhưng không bỏ xuống được sao? Đinh Minh Huy đã trở thành quá khứ rồi, trong lòng con không còn anh ta nữa.”

“Con buông bỏ được là tốt rồi, mẹ chỉ sợ con tuyệt vọng thôi. Đã như vậy thì, con nghĩ thế nào về Bác Minh? Mấy ngày trước, mẹ có nói chuyện với chú Lý, chú ấy định gọi Bác Minh về tiếp quản công ty nhà họ đấy.”

“Anh ấy sắp rời khỏi đây?”

“Ừ, dạo trước chú Lý bị bệnh nên phải nằm viện. Sau khi xuất viện, sức khoẻ chú ấy không được như lúc trước nữa, nên muốn gọi Bác Minh về tiếp quản công ty, còn chú ấy thì lui về sau an hưởng thôi.”

“Bác Minh đồng ý rồi sao?”

“Mẹ không biết, chú Lý cũng không nói. Mẹ nghe được một chút lúc ba con nói chuyện điện thoại với chú ấy, nên mẹ mới nói mặc kệ con có ý với Lý Bác Minh hay không thì cũng phải nói rõ ràng với người ta. Nếu con thích người ta, ba mẹ sẽ không phản đối, còn nếu con thích người khác, ba mẹ cũng không có ý kiến gì, tất cả đều tùy con quyết định.”

Phương Đồng nhỏ giọng đáp, “Con biết rồi, con sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Biết Phương Đồng là người có chừng mực, Phó Phương Hoa cũng không nói thêm gì nữa, “Lần này con về nước mấy ngày?”

“Một tuần.” Phương Đồng vốn chỉ có ba ngày nghỉ, nhưng sau đó Thẩm Quân Dục lại cho cô nghỉ bốn ngày.

“Vậy mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi, mẹ thấy con gầy đi rồi. Nhắc đến chuyện này, ba đứa các con đều là đứa này còn gầy hơn đứa kia, nhất là Hiểu Huyên ấy, bây giờ đã gầy trơ xương rồi. Hôm nào con bảo con bé sang nhà ăn cơm, mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho con bé.”

Phương Đồng cười gật đầu, “Vâng, chiều nay con đi dạo phố với cậu ấy rồi nói luôn.”

“Vậy cần gì đến hôm khác chứ, cứ tối nay đi. Chiều nay con dạo phố với Hiểu Huyên, rồi tối về nhà ăn cơm, lát nữa mẹ sẽ đi mua thức ăn.” Phó Phương Hoa nói. Ba mẹ Vu Hiểu Huyên đã qua đời, bây giờ chỉ còn lại một mình con bé, nên bà cũng rất xót thương cho con bé.

“Vâng. Con sẽ nói với cậu ấy.”

***

Sáng nay, Thẩm Thanh Lan vừa tỉnh dậy thì đã bụm lấy miệng, chạy vội tới nhà vệ sinh. Phó Hoành Dật định vào phòng gọi cô dậy ăn sáng, nghe thấy âm thanh từ nhà vệ sinh thì biến sắc, nhanh chóng đi vào, liền nhìn thấy cô ôm bồn cầu nôn đến choáng váng.

Phó Hoành Dật luống cuống lại gần đỡ Thẩm Thanh Lan dậy, “Thanh Lan, sao đang yên đang lành lại nôn nhiều như vậy, có chỗ nào không thoải mái?”

Thẩm Thanh Lan xua tay, đang định mở miệng thì dạ dày lại cuộn lên.

Phó Hoành Dật đứng một bên, trơ mắt nhìn Thẩm Thanh Lan nôn mửa đến nỗi viền mắt đều đỏ ửng mà cũng không biết nên làm gì. Anh lo lắng định gọi 120 nhưng bị cô ngăn lại, “Em không sao, chỉ là nôn nghén thôi mà, không sao đâu, nôn xong là ổn thôi.”

Phó Hoành Dật vội vàng đưa ly nước cho Thẩm Thanh Lan súc miệng. Cô từ từ dựa vào người anh đứng dậy, thấy chân mày anh nhíu lại thì cười khẽ, “Em thật sự không sao đâu, đứa bé này nghịch ngợm quá thôi mà.”

Chân mày Phó Hoành Dật vẫn không giãn ra chút nào, anh nhìn chằm chằm vào bụng Thẩm Thanh Lan, “Chẳng phải em nói nó rất ngoan sao?”

Mấy ngày anh ở đây, Thẩm Thanh Lan thật sự ăn được ngủ được, không hề có chút khó chịu nào.

“Chắc nó biết ba mẹ kết hôn nên muốn nhắc nhở ba mẹ về sự tồn tại của nó thôi.” Thẩm Thanh Lan nhìn bụng mình, dịu dàng nói.

Vẻ mặt Phó Hoành Dật hơi khó coi, anh xoa bụng Thẩm Thanh Lan, “Còn bé như vậy mà đã biết nhắc nhở người khác rồi, sau này lớn rồi chắc sẽ nghịch ngợm lắm đây.”

“Có ai nói con mình như anh không? Thôi được rồi, em đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Phó Hoành Dật thấy cô không sao nên mới yên tâm phần nào.

Nhưng bữa cơm này, Thẩm Thanh Lan ăn không trôi. Vừa mới ngồi xuống bàn ăn, thấy Phó Hoành Dật bê bát cháo trứng muối thịt nạc đặt trước mặt cô, Thẩm Thanh Lan lại đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.

Phó Hoành Dật đi theo sau cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, thấy dáng vẻ khó chịu của cô thì vô cùng đau lòng, vội vàng gọi điện thoại cho Sở Vân Dung.

Sở Vân Dung nghe xong, nhưng cũng không khẩn trương như Phó Hoành Dật, chỉ căn dặn, “Buổi sáng con cho con bé ăn thanh đạm thôi, sau đó đến siêu thị mua ô mai cho nó.”

“Như vậy là được rồi ạ?” Phó Hoành Dật hỏi.

“Nôn nghén là phản ứng tự nhiên, phụ nữ mang thai bình thường đều như vậy cả, con không cần lo lắng quá, lát nữa mẹ sẽ qua đó.”

Tuy đã nghe Sở Vân Dung nói vậy nhưng Phó Hoành Dật vẫn chưa thất yên tâm. Sau khi cúp điện thoại, anh liền gọi ngay cho bác sĩ Chung. Vừa sáng sớm đã bị đánh thức, bác sĩ Chung tuy không tức giận, nhưng cũng chỉ căn dặn mấy điều không khác Sở Vân Dung nói là bao.

“Biết vậy lúc đó anh đã cẩn thận hơn rồi.” Chờ Thẩm Thanh Lan nôn xong, Phó Hoành Dật vỗ nhẹ lên lưng cô. Dựa theo kế hoạch của anh thì ít nhất cũng phải hai năm nữa mới có con, nếu không thì bây giờ Thẩm Thanh Lan đã không chịu khổ như vậy.

Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì phì cười, nhưng viền mắt cô lúc này đỏ hoe, chóp mũi cũng hồng hồng, trông rất đáng thương. Phó Hoành Dật thấy vậy càng đau lòng hơn.

Thấy vẻ đau lòng của anh, Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng ôm anh an ủi, “ Phó Hoành Dật, em không sao đâu, ngược lại bây giờ em còn cảm thấy rất hạnh phúc. Mang thai một đứa bé thuộc về hai chúng ta, cho dù cực khổ mấy em cũng chịu được.”

“Nhưng mà anh không muốn. Chờ con quỷ nhỏ này sinh ra, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt.”

“Được, chờ nó ra đời rồi thì phạt nó.”

Phó Hoành Dật không dám để Thẩm Thanh Lan ăn cháo trứng muối thịt nạc nữa, bèn vào phòng bếp nấu một bát mì cà chua trứng gà cho Thẩm Thanh Lan. Lần này cô ăn hết sạch, mãi đến khi ăn xong cũng không còn nôn nữa.

Dọn sạch bát đũa xong thì Sở Vân Dung cũng đã đến, Thẩm Thanh Lan đi mở cửa, “Mẹ.”

Sở Vân Dung cầm một cái túi, đi vào nhìn thoáng qua phòng bếp, “Hoành Dật đang rửa bát?”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Vâng, mẹ ăn sáng chưa ạ?”

“Ăn rồi, mẹ có mua một ít đồ cho con này.” Sở Vân Dung lấy một hộp ô mai trong túi ra, “Ô mai này cũng được lắm, con nếm thử đi.”

Nhìn thấy ô mai, Thẩm Thanh Lan liền ứa nước bọt, lấy một viên bỏ vào miệng, “Ừm… ô mai này ngon thật. Mẹ, mẹ mua ở đâu thế?”

“Trước kia mẹ có quen một đồng nghiệp trong dàn nhạc, mẹ cô ấy làm món này rất ngon, vừa nãy mẹ mới đến nhà cô ấy mua đấy.”

Sáng nay, Sở Vân Dung vừa ăn được chút cháo thì nhận được điện thoại của Phó Hoành Dật. Bà lập tức đến nhà đồng nghiệp mua ô mai, rồi lại chạy tới đây, nên thật ra là bà vẫn chưa ăn sáng.

“Con thích ăn thì cứ ăn đi, nhưng đừng ăn nhiều quá, nếu xót ruột thì ăn một viên thôi. Bao giờ con ăn hết thì mẹ lại mua cho con.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu, cũng không khách sáo với Sở Vân Dung, làm như thế sẽ có khi lại khiến bà khóc ngay.

Thẩm Thanh Lan ăn hai viên, dù muốn ăn nữa nhưng vẫn đậy nắp lại, đặt lọ ô mai sang một bên, “Mẹ, lát nữa con và Phó Hoành Dật muốn đi ra ngoài mua vài món đồ cho nhóc con, mẹ muốn đi cùng bọn con không?”

Lần này Phó Hoành Dật có tất cả mười lăm ngày nghỉ phép để kết hôn và trăng mật. Ban đầu hai người định đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng bây giờ Thẩm Thanh Lan đang mang thai nên không tiện đi máy bay, vì thế chỉ có thể hủy bỏ lịch trình.

“Cũng được, hai con chưa có kinh nghiệm, mẹ đi chung với các con, tiện góp ý luôn.”

Chờ Phó Hoành Dật rửa bát xong, ba người liền lái xe đến trung tâm, nhưng không đi mua đồ ngay mà vào một nhà hàng Quảng Đông.

“Mẹ, chúng ta ăn chút gì trước đi.” Phó Hoành Dật nói.

“Chẳng phải vừa mới ăn sáng xong sao?”

“Thanh Lan đang trong giai đoạn nôn nghén, bác sĩ Chung nói cho cô ấy ăn ít, chia ra nhiều bữa, nên sáng nay cô ấy cũng không ăn bao nhiêu, lát nữa lại phải đi dạo phố, vì thế con dẫn cô ấy đến đây ăn trước.” Phó Hoành Dật giải thích, nhưng thật ra là vì trên đường tới đây, anh vô tình thấy Sở Vân Dung xoa bụng, nên đoán có thể bà chưa ăn sáng đã đi thẳng đến đây.

Thẩm Thanh Lan rất ăn ý với Phó Hoành Dật, nghe anh nói vậy thì hiểu ngay, “Mẹ, con đang hơi đói bụng, mẹ ăn cùng con nhé?”

“Ừm, bây giờ con đang mang thai, quả thật rất dễ đói.”

Phó Hoành Dật không gọi nhiều món, chỉ vừa đủ cho hai người họ ăn. Chờ thức ăn được bưng lên, Thẩm Thanh Lan lại không ăn nhiều, chỉ ăn tượng trưng một chút thôi.

“Thanh Lan, có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?” Thấy Thẩm Thanh Lan không ăn nhiều, Sở Vân Dung hỏi.

Thẩm Thanh Lan dịu dàng nói, “Không ạ, đồ ăn ngon lắm ạ, là do con không ăn được nhiều, mới ăn mấy miếng đã thấy no rồi. Mẹ, mẹ ăn đi.”

Lúc này sao Sở Vân Dung còn không hiểu chứ, chắc là Thẩm Thanh Lan nhìn ra bà chưa ăn sáng nên mới cố ý dẫn bà đến đây, trong lòng bà lại xót.

Mỗi khi Thanh Lan đối xử tốt với bà, thì bà lại càng áy náy hơn.

Chờ Sở Vân Dung ăn xong, ba người mới rời khỏi nhà hàng. Thẩm Thanh Lan và Sở Vân Dung đi đằng trước, còn Phó Hoành Dật đi theo sau.

Đi vào cửa hàng bán đồ dùng trẻ em, Thẩm Thanh Lan nhìn hàng hóa đủ loại, rực rỡ nhiều màu sắc thì lại thấy đau đầu. Nhiều đồ như vậy, chắc chắn lựa chọn rất phiền phức.

Nhưng Sở Vân Dung trông thấy mấy đồ vật này thì đôi mắt liền rực rỡ. Bỏ lại Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật phía sau, bà đi vào cửa hàng, bắt đầu càn quét, “Thanh Lan, cái núm cao su này cũng được lắm, chờ cháu mẹ ra đời có thể dùng, cái bình sữa này cũng rất tốt, còn có thể tự động đo nhiệt độ sữa trong bình, không sợ cháu mẹ bị phỏng, cái này cũng mua một cái.”

“Hoành Dật, cái nôi này không tệ, nhưng mà không biết con trai hay con gái, con trai thì chọn màu xanh, còn con gái thì chọn màu hồng, hay là bây giờ mua màu vàng trước đi.”

Sở Vân Dung tươi cười, nhìn hàng hóa trưng bày trên kệ, cái nào cũng thích cả.

Thấy Sở Vân Dung sắp gom toàn bộ cửa hàng này về nhà, Thẩm Thanh Lan đành nói, “Mẹ, hiện giờ con mới mang thai được một tháng, mẹ mua nhiều đồ thế con cũng không dùng ngay được. Chúng ta mua đồ dùng cho bây giờ trước đi, mấy đồ còn lại sau này hãy mua.”

Sở Vân Dung nghĩ ngợi rồi miễn cưỡng bỏ bình sữa xuống, nói với Phó Hoành Dật và Thẩm Thanh Lan, “Vậy chúng ta đi mua quần áo bà bầu cho Thanh Lan đi, còn cả giày nữa.”

Ban đầu Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật định đến đây mua mấy thứ này nên tất nhiên không có ý kiến nào khác. Nhưng vừa mới đi một lúc, bọn họ lại gặp phải Tần Nghiên.

“Cô Thẩm, không ngờ lại gặp cô ở đây.” Tần Nghiên tươi cười, cứ như rất vui mừng khi thấy Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan lạnh mặt nhìn Tần Nghiên, “Bà Tần.”

Tần Nghiên quan sát Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, “Còn chưa chúc mừng hai người tân hôn hạnh phúc. Tôi cũng không ngờ lại gặp cô Thẩm ở đây. Hẹn trước không bằng gặp ngẫu nhiên, chẳng hay tôi có vinh hạnh mời ba vị dùng cơm trưa không?”

Khóe môi Thẩm Thanh Lan hơi nhếch lên, lạnh nhạt đáp, “Không cần khách sáo như thế, hôm nay chúng tôi còn có việc, cho nên là không cần đâu, để hôm khác đi.”

“Cô Thẩm, thật ra tôi chỉ muốn mời cô ăn một bữa cơm đơn giản, không có ý gì khác. Tôi biết vì liên quan đến Nhan Tịch nên cô có chút hiểu lầm với tôi, nhưng tôi không có bất kỳ ác gì với cô và Nhan Tịch cả. Bây giờ Nhan Tịch đã xuất ngoại với mẹ con bé rồi, nên hiện giờ tôi cũng không gặp được con bé nữa. Bây giờ lại gặp cô ở đây, cũng coi như có duyên rồi.”

Thẩm Thanh Lan nhìn sang Phó Hoành Dật và Sở Vân Dung.

Phó Hoành Dật từ tốn nói, “Vị phu nhân này, không phải Thanh Lan không nể mặt bà, mà lát nữa chúng tôi thật sự còn có việc, nên không thể dùng cơm với bà được, thật xin lỗi.”

Tần Nghiên nghe vậy vẻ mặt tràn đầy thất vọng, “Vậy thì đáng tiếc quá. Cô Thẩm, chúng ta đành hẹn lại hôm khác vậy.”

Thẩm Thanh Lan gật đầu chào tạm biệt Tần Nghiên.

Chờ Tần Nghiên đi rồi, Sở Vân Dung mới nhớ ra lúc trước bà đi cùng Thẩm Thanh Lan cũng đã gặp người phụ nữ này trong trung tâm thương mại, “Thanh Lan, người này có phải là người chúng ta gặp lần trước không?”

“Vâng, nhưng con cũng không thân với bà ta.”

Trước kia Sở Vân Dung không hề để ý đến Tần Nghiên, nhưng gặp phải nhiều lần như vậy nên không tránh khỏi nhớ kỹ.

Phó Hoành Dật chỉ nhìn thoáng qua Tần Nghiên, sau đó liền dời mắt.

Thẩm Thanh Lan không nghĩ Tần Nghiên cố tình chờ cô ở đây, nhưng lúc nào cũng gặp phải bà ta khiến cô cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc đi theo Phó Hoành Dật vào một cửa hàng mẹ và bé, cô còn nhìn ra ngoài cổng thì đã không nhìn thấy bóng dáng bà ta đâu nữa.

“Thanh Lan, bộ đồ này thế nào?” Sở Vân Dung cầm một bộ đồ ướm thử lên người Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan nhìn thử, là một bộ váy hoa dài, “Màu sắc lòe loẹt quá.”

“Thế à, vậy mẹ chọn cái khác.”

Phó Hoành Dật đang xem giày, một nhân viên của cửa hàng đứng bên cạnh anh đang giải thích những khuyết điểm mỗi đôi giày cho anh. Anh cầm một đôi giày lên, thấy khá ổn thì đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Em mang đôi này thử xem hợp không.”

Nói rồi, anh nâng chân Thẩm Thanh Lan, lên thay giày giúp cô.

Một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có thân phận cao, ngồi xổm xuống đổi giày cho cô gái, còn nhìn cô bằng ánh mắt đầy dịu dàng. Hình ảnh này khiến khách trong tiệm thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai người. Có cô gái còn giận hờn nhìn người đàn ông bên cạnh như đang nói: “Anh coi người ta kìa, rồi nhìn lại mình xem.”

Thẩm Thanh Lan hơi nghiêng đầu, Phó Hoành Dật đang thay giày cho cô, ánh mắt cô long lanh.

“Đứng lên đi thử xem vừa không.” Phó Hoành Dật nhẹ nhàng nói.

Thẩm Thanh Lan đứng lên đi hai bước rồi gật đầu, “Lấy đôi này đi.”

Chờ Thẩm Thanh Lan ngồi xuống, Phó Hoành Dật lại thay giày cho cô lần nữa, sau đó mới đưa cho nhân viên, “Gói đôi này lại, lấy thêm cho tôi đôi này màu khác.”

Đồ trong cửa hàng này không rẻ, nên khi nghe Phó Hoành Dật nói vậy, nhân viên cửa hàng liền vui mừng không thôi.

Ở bên kia, Sở Vân Dung cũng đã chọn được mấy bộ đồ, “Thanh Lan, con xem thử mấy bộ này thế nào?”

Thẩm Thanh Lan nhìn thử, rồi đưa mắt nhìn sang Phó Hoành Dật. Anh xem kỹ quần áo trên tay Sở Vân Dung rồi nói, “Mẹ, con thấy mấy bộ này cũng được.”

Sở Vân Dung giao mấy bộ mà Phó Hoành Dật chọn cho nhân viên cửa hàng, “Lấy hết mấy bộ này.”

Ra khỏi cửa hàng, trên tay Phó Hoành Dật đã cầm mấy cái túi, đều là đồ của Thẩm Thanh Lan. Vừa đi được mấy bước, một giọng nữ đầy ngạc nhiên đã vang lên, “Cô Thẩm, đúng là cô rồi.”

Thẩm Thanh Lan quay người thì thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng đang nhìn cô với vẻ mặt rất vui mừng.

Người phụ nữ kia bước nhanh tới, “Cô Thẩm, cô còn nhớ tôi không?”

“Xin hỏi cô là?”

“Năm ngoái chúng ta đã gặp trong cửa hàng XX, lúc đó tôi còn đang mang thai, bị một người điên bắt cóc, là cô đã đứng ra thay cho tôi, cô còn nhớ không?”

Thẩm Thanh Lan liền nhớ ra, thì ra cô ấy chính là người phụ nữ có thai đó. Bây giờ có lẽ là sinh con rồi, trông vóc dáng cũng gầy hơn trước khá nhiều nên thoạt đầu Thẩm Thanh Lan không nhận ra.

Cô gái thấy Thẩm Thanh Lan đã nhớ ra thì nụ cười trên môi càng tươi hơn, “Cô Thẩm, tôi vẫn luôn muốn được cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô, e rằng mẹ con tôi đã gặp nguy hiểm rồi, thật sự cảm ơn cô.” Nhớ tới tình cảnh lúc ấy, đến nay cô ấy vẫn còn sợ hãi, nên lại càng biết ơn Thẩm Thanh Lan đã cứu mình.

“Chút chuyện nhỏ này không cần để tâm, con cô không sao chứ?” Thẩm Thanh Lan hỏi.

Cô gái mỉm cười, “Nó rất ổn, là con gái, rất khỏe mạnh.”

Lúc này, một người đàn ông bế một đứa bé đi tới, tính ra cô bé này cũng được mười tháng rồi, đường nét trên khuôn mặt đã rõ ràng, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt đen to tròn rất đáng yêu.

“Đây là con gái tôi, tên ở nhà là Đoàn Đoàn.”

Thẩm Thanh Lan nhìn về phía cô bé, trông thấy đôi mắt đen láy của cô bé thì ánh mắt cô vô thức trở nên dịu dàng hơn, “Con gái của cô thật đáng yêu.”

“Cô đã cứu tính mạng của vợ con tôi, cô Thẩm, cả nhà tôi vô cùng biết ơn cô.” Người đàn ông kia nói, nét mặt lộ vẻ xúc động.

“Đừng khách sao, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ làm như vậy thôi.” Lúc đó, vì đối phương là phụ nữ có thai nên cô mới ra tay.

Mặc dù Thẩm Thanh Lan nói vậy, nhưng vợ chồng họ vẫn rất biết ơn. Cô chỉ là bỗng nhiên nổi lòng tốt thôi, nhưng lại cứu giúp cả nhà họ tránh khỏi một kiếp nạn.

“Cô Thẩm, chúng tôi vẫn muốn cảm ơn cô, nhưng trước giờ không tìm được cơ hội. Lần này hiếm khi gặp nhau, vợ chồng chúng tôi rất mong được mời mọi người ăn bữa cơm, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện nhỏ này của chúng tôi.” Người đàn ông chân thành nói.

Trong mắt Thẩm Thanh Lan hiện vẻ do dự, nhưng cô còn chưa kịp trả lời thì Phó Hoành Dật đã nhã nhặn đáp, “Ăn cơm thì có lẽ là không cần, tấm lòng của mọi người, Thanh Lan cũng đã nhận, nhưng lát nữa chúng tôi còn phải đến một nơi khác, vô cùng xin lỗi.”

Đôi vợ chồng kia nghe vậy thì thất vọng, nhưng sau đó lại mỉm cười, “Cô Thẩm, vậy chúng tôi không làm lỡ chuyện của mọi người nữa. Về sau nếu như có cơ hội, vẫn mong cô nhất định phải ăn bữa cơm cảm ơn của chúng tôi.”

Người phụ nữ vừa nói vừa lấy một tấm danh thiếp từ trong túi xách ra, “Đây là danh thiếp của chồng tôi, nếu sau này có việc cần đến vợ chồng tôi thì xin cô Thẩm cứ nói.”

Thẩm Thanh Lan nhận danh thiếp rồi đồng ý, sau đó chào tạm biệt vợ chồng họ.

Đi ra khỏi trung tâm thương mại, ba người Thẩm Thanh Lan đi thẳng về nhà họ Phó.

Chọn tập
Bình luận