Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 227: Nghiêm phạt (2)

Tác giả: Cửu Mạch Ly
Chọn tập

Cơn ngứa ngáy khó chịu lan ra khắp người Lý Hi Đồng, phảng phất như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò, cô ta muốn bắt nó, nhưng lại không tài nào bắt được, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh do cơn ngứa ngáy và đau đớn hành hạ, loại đau đớn này giống như lan ra từ trong xương tủy.

Đáy lòng sinh ra một loại khát khao vô tận, ánh mắt cô ta bắt đầu mơ màng, nhìn cháo dưới đất, cuối cùng cũng không chống cự nổi sự giày vò trong người, nằm xuống, lè lưỡi ra liếm.

“Chậc chậc, người phụ nữ này chẳng có lòng tự trọng gì cả. Lúc cho ăn đàng hoàng thì không ăn, cứ thích ăn như vậy. Anh nói xem, nếu tôi post video này lên mạng thì sẽ thế nào nhỉ?” Kim Ân Hi sờ cằm, hứng thú nhìn qua màn hình giám sát.

Eden chỉ nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt của mình, Kim Ân Hi lại bắt đầu xấu tính rồi, chỉ có thể trách Lý Hi Đồng xui xẻo thôi.

Trong mấy người bọn họ, không nói tới anh và Andrew, thì Thẩm Thanh Lan là dạng người quyết đoán, không thích giày vò người khác, bình thường đều là một kích trí mạng. Sicily là phần tử bạo lực, thích dùng nắm đấm xử lý mọi chuyện. Chỉ có Kim Ân Hi là thích giày vò người khác, đã thế thủ đoạn không bao giờ thiếu. Lần trước, Lãnh Thanh Thu giả là may mắn thoát được, nếu không… đợi đến khi Kim Ân Hi thật sự nghiêm hình, thì rất khó nói cô ta liệu có chịu nổi thủ đoạn của Kim Ân Hi hay không.

Lý Hi Đồng nằm dưới đất, há to miệng thở hổn hển, cháo dưới đất đã hết sạch, đau đớn và ngứa ngáy trên người đã không còn, nhưng nhục nhã vừa rồi lại khắc sâu trong xương Lý Hi Đồng. Cô ta thề, đợi tới lúc ra khỏi đây, cô ta chắc chắn sẽ không tha cho Thẩm Thanh Lan, còn có đám khốn kiếp kia nữa.

“Thẩm Thanh Lan, Thẩm Thanh Lan…” Lý Hi Đồng lẩm bẩm cái tên Thẩm Thanh Lan, mỗi một chữ đều mang thù hận ngập trời.

Một tuần sau, Thẩm Thanh Lan mới xuất hiện ở đây. Lúc đó, Thẩm lão gia đã hoàn toàn khôi phục ý thức, cũng có thể mở miệng nói chuyện rồi, bác sĩ nói may là cơ thể ông khỏe mạnh, nên cơn tai biến không ảnh hưởng nhiều tới ông lắm, còn có thể khôi phục được. Nhưng rốt cuộc vẫn là già rồi, sau lần nằm bệnh viện này, cơ thể yếu hơn rất nhiều, sau này phải chăm sóc cẩn thận hơn.

Cửa ga-ra lần nữa mở ra, Lý Hi Đồng tưởng là Kim Ân Hi đến nên không thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ ngồi dưới đất, vùi đầu vào hai đầu gối, thái độ không thèm quan tâm.

Tiếng bước chân dần tới gần, cho đến khi tới trước mặt cô ta thì dừng lại, “Lý Hi Đồng.” Thẩm Thanh Lan lên tiếng.

Lý Hi Đồng ngẩng phắt đầu lên, liền thấy khuôn mặt ngoài dự đoán đó, “Thẩm Thanh Lan.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói, giọng điệu tràn đầy hận thù khắc cốt ghi xương.

Lúc này, dáng vẻ cô ta vô cùng nhếch nhác, quần áo bẩn thỉu không chịu nổi, nhiều chỗ bị rách nát, là do chính cô ta xé rách, tóc tai giống như rơm rạ, trên người còn có mùi hôi thối.

Thẩm Thanh Lan nhìn cô ta bằng ánh mắt không chút cảm xúc, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Lý Hi Đồng giống như là một que diêm, trong nháy mắt làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ta. Cô ta đứng lên, nhào về phía Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, tao phải liều mạng với mày!”

Thẩm Thanh Lan nghiêng người né Lý Hi Đồng, cô ta lại nhào tới lần nữa, Thẩm Thanh Lan giơ chân lên đá vào bụng cô ta.

Lý Hi Đồng hét thảm một tiếng, đụng vào tường, nằm lăn ra đất.

Thẩm Thanh Lan từ từ đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lý Hi Đồng, cô ta cũng trừng mắt nhìn cô, “Thẩm Thanh Lan, quả nhiên là mày cùng một phe với bọn chúng. Đáng lẽ tao nên nghĩ ra từ sớm mới đúng.” Nực cười là cô ta còn giật dây bọn chúng đi bắt cóc Thẩm Thanh Lan.

“Lý Hi Đồng, tốt xấu gì nhà họ Thẩm cũng đã nuôi cô nhiều năm, cho cô một cuộc sống tốt như vậy. Sao cô lại dám ra tay với ông nội?” Thẩm Thanh Lan nói.

Lý Hi Đồng nghe vậy, bỗng nhiên cười lên ha hả, cứ như nghe được chuyện hài hước nhất thế giới. Cô ta vừa cười vừa ho khan, cả khuôn mặt dàn dụa nước mắt, “Lão già Thẩm Nguyên Dịch đó đã chết rồi sao?”

Thẩm Thanh Lan nhìn Lý Hi Đồng với ánh mắt lạnh thấu xương, “Lý Hi Đồng, cô muốn chết.”

Lý Hi Đồng ho khan liên tục, vì ho quá dữ dội mà sắc mặt trắng bệch, không còn một chút máu, “Tao chỉ hận không thể giết chết lão già chết tiệt đó sớm hơn. Nếu không phải do ông ta, thì tao sẽ rơi vào tình trạng này sao?”

Cô ta nhìn Thẩm Thanh Lan, nhếch mép khinh bỉ, “Thẩm Thanh Lan, mày không hổ là cháu gái của ông ta, ra tay cũng ác đấy. Là mày bảo bọn chúng cho tao ăn thứ đó chứ gì? Mày cho rằng chỉ cần tao bị nghiện, thì tao sẽ không thể làm gì được nhà họ Thẩm của mày nữa chắc? “

Thẩm Thanh Lan không nói gì, cho cô ta ăn ma túy hoàn toàn là do Kim Ân Hi nhất thời nổi hứng xấu tính.

Thấy Thẩm Thanh Lan không nói lời nào, Lý Hi Đồng tưởng rằng cô ngầm thừa nhận, “Thẩm Thanh Lan, mày vẫn luôn khinh thường tao, nhưng mày tốt hơn tao ở chỗ nào chứ? Đừng tưởng tao không biết, chính mày là người đã tìm vợ chồng nhà họ Lý đến, tất cả là do mày sắp xếp. Chỉ trách người nhà họ Thẩm đều bị mù, không thấy rõ bộ mặt thật của mày.”

“Cô dùng tay nào?” Thẩm Thanh Lan đột nhiên nói.

Lý Hi Đồng sửng sốt.

Thẩm Thanh Lan nhìn hai bàn tay của cô ta, “Cô dùng tay nào hại ông nội?”

Lý Hi Đồng nhìn cô với ánh mắt đề phòng, “Mày muốn làm gì?”

Thấy Thẩm Thanh Lan không nói gì, Lý Hi Đồng ngồi dậy, giấu hai tay ra sau lưng, dáng vẻ lúc này của Thẩm Thanh Lan làm cô ta rất sợ.

Thẩm Thanh Lan từng bước áp sát Lý Hi Đồng, “Nói, cô dùng tay nào?”

Thấy ánh mắt nhìn cô ta như nhìn người chết của Thẩm Thanh Lan, hận thù trên mặt cô ta biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ, cô ta đã đoán ra được ý đồ của “Thẩm Thanh Lan, tao đã nghiện ma túy rồi, mày không thể làm vậy với tao.” Đôi tay này là chỗ dựa cuối cùng của cô ta, tuyệt đối không thể để Thẩm Thanh Lan hủy hoại.

Thẩm Thanh Lan thờ ơ.

Lý Hi Đồng liều mạng lui ra sau, cô ta muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng nơi này lớn như vậy, mà không có chỗ nào có thể cho cô ta trốn được.

Thẩm Thanh Lan mỗi lúc một tiến lại gần Lý Hi Đồng, dồn cô ta tới góc ga-ra thì dừng lại, ngồi xổm xuống, một tay nắm cằm Lý Hi Đồng, buộc cô ta ngẩng đầu nhìn cô.

“Lý Hi Đồng, tôi đã sớm cảnh cáo cô đừng có chọc vào tôi, bởi cô không gánh nổi hậu quả đâu. Sao cô lại không chịu nghe lời tôi nhỉ?”

Trong mắt Lý Hi Đồng toàn là sự sợ hãi, cô ta không dám đối diện với ánh mắt của Thẩm Thanh Lan, “Thẩm Thanh Lan, chị biết lỗi rồi mà, em tha cho chị đi, sau này chị sẽ không đối đầu, không gây sự với em nữa. Chị có thể đi xin lỗi ông nội, quỳ xuống cầu xin ông tha thứ. Chị cầu xin em, em tha cho chị được không?”

Thẩm Thanh Lan buông cằm cô ta ra, rồi đứng lên. Trong mắt Lý Hi Đồng lóe lên sự mừng rỡ, cho rằng Thẩm Thanh Lan đã đồng ý tha cho cô ta, “Thanh Lan, chị bảo đảm sau này sẽ cách xa nhà họ Thẩm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trong tầm mắt của em.”

Lý Hi Đồng đứng dậy, muốn tránh xa Thẩm Thanh Lan một chút. Nhưng đột ngột, quả đấm của Thẩm Thanh Lan nhanh như chớp giáng xuống cô ta, khiến cô ta lập tức co quắp khom người xuống. Thẩm Thanh Lan vẫn không dừng tay mà kéo cô ta lại, tiếp tục đấm vào bụng cô ta, cô ta liền quỳ rạp dưới đất không đứng dậy nổi.

Thẩm Thanh Lan bước lên một bước, đạp chân lên bàn tay phải của Lý Hi Đồng, sau đó nghiến mạnh xuống.

“A!” Lý Hi Đồng hét thảm một tiếng, Thẩm Thanh Lan vẫn không ngừng lại mà tiếp tục đạp mạnh hơn nữa, thậm chí Lý Hi Đồng còn có thể nghe được tiếng xương gãy vụn.

Cô ta đau đớn, trên mặt mồ hôi chảy đầm đìa, Thẩm Thanh Lan thu chân lại, Lý Hi Đồng đã đau đến mức không nói nổi lời nào, chỉ nằm đó thở hổn hển. Không cần Thẩm Thanh Lan nói, thì Lý Hi Đồng cũng biết tay cô ta xem như là tàn phế rồi.

“Lý Hi Đồng, đây là cô nợ ông nội tôi.” Thẩm Thanh Lan chậm rãi nói.

“Thẩm Thanh Lan, tốt nhất là mày giết tao đi, nếu mày không giết chết tao, đợi tao ra ngoài rồi, tao nhất định sẽ làm cho mày phải hối hận.” Lý Hi Đồng nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt tràn đầy thù hận.

Thẩm Thanh Lan chẳng thèm để ý đến lời cô ta nói. Sau này, Lý Hi Đồng mới hiểu được, căn bản là Thẩm Thanh Lan sẽ không cho cô ta có cơ hội đó.

Thẩm Thanh Lan xoay người ra khỏi ga-ra, Kim Ân Hi đang chờ cô ở bên ngoài.

“An, người phụ nữ này, có nên…” Kim Ân Hi quẹt tay ngang cổ mình, ý tứ rất rõ ràng.

Thẩm Thanh Lan lắc đầu, như vậy thì quá lợi cho Lý Hi Đồng rồi. Kim Ân Hi lập tức hiểu, cười híp mắt, “Vậy thì giao người cho tôi. Tôi bảo đảm sẽ khiến cô ta sướng muốn chết, ha ha.”

“Đừng để xảy ra án mạng.” Thẩm Thanh Lan dặn thêm một câu. Ở đây là nước Z, cô không muốn Kim Ân Hi gây ra phiền phức không cần thiết.

“Yên tâm, yên tâm đi.” Kim Ân Hi không cũng đâu có quan tâm, từ trước tới nay cô chưa từng sợ phiền phức.

Thẩm Thanh Lan đi rồi, Kim Ân Hi quay lại ga-ra. Thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lý Hi Đồng, cô sờ cằm, chỉ mới có vậy mà đã tuyệt vọng rồi? Năng lực chịu đựng quá yếu, Kim Ân Hi nghĩ mình có nên giúp Lý Hi Đồng tăng năng sức chịu đựng không.

Ngay cả nhìn Kim Ân Hi mà Lý Hi Đồng cũng không còn sức để nhìn, cô ta quỳ rạp dưới đất, không nhúc nhích, “Chậc chậc, nhìn bộ dạng này của cô kìa, một chút khiêu chiến cũng không có.”

“Rốt cuộc là Thẩm Thanh Lan cho mấy người bao nhiêu tiền, để mấy người giúp cô ta làm chuyện này? Tôi có thể trả gấp đôi, chỉ cần mấy người giúp tôi hủy hoại Thẩm Thanh Lan.”

Kim Ân Hi lắc đầu, cô thật sự rất tò mò về mạch não của Lý Hi Đồng, có phải nó thật sự không giống như người bình thường, cho nên cô ta mới trở nên kỳ lạ như thế? Cô có nên đề nghị Eden mổ đầu cô ta ra nghiên cứu không? Càng nghĩ càng thấy ý này không tệ.

Tất nhiên là Lý Hi Đồng không biết suy nghĩ của Kim Ân Hi, “Tôi sẽ không báo cảnh sát, còn có thể cho mấy người thêm một khoản tiền, chỉ cần mấy người hủy hoại Thẩm Thanh Lan.”

Kim Ân Hi không trả lời cô ta, mà lấy một túi bột trắng ra, “Cho cô một thứ tốt.”

Lý Hi Đồng biết cái đó là gì, nhưng cũng không từ chối. Cô ta đã chịu đủ cảm giác đau khổ khi lên cơn nghiện rồi. Cô ta đã từng cố gắng không ăn những thứ Kim Ân Hi cho, nhưng cảm giác hàng vạn con côn trùng cắn xé thật sự quá giày vò ý chí của cô ta, làm cô ta kiên trì không đến năm phút là chịu hết nổi.

“Bao nhiêu đây đủ cho cô dùng trong một tuần lễ, bây giờ cô có thể đi rồi.” Kim Ân Hi chỉ ra cửa ga-ra, mắt Lý Hi Đồng sáng lên, vật lộn đứng dậy.

“Nếu tôi là cô, thì sau khi ra ngoài, tôi sẽ tìm một chỗ để trốn, chứ không phải đi báo cảnh sát. Cô thấy tôi dám thả cô ra, thì cô đi báo cảnh sát có tác dụng gì không? Tôi khuyên cô đừng có gây phiền phức cho Thẩm Thanh Lan. Tôi có thể bắt cô một lần, thì cũng có thể bắt lần thứ hai.” Kim Ân Hi cười tủm tỉm, giọng điệu cực kỳ êm tai, nhưng lời nói thì không hề dịu dàng một chút nào.

Chọn tập
Bình luận