Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 60: Thiếu niên kiệt ngạo (59)

Tác giả: Tần Nguyên
Chọn tập

Tô Yên nói xong, không nhìn Cố Chỉ mà đi thẳng về phía trước.

Đi ra xa, Tiểu Hoa vẻ mặt ngốc,“Ký chủ, ngài làm sao vậy?”

Sao, sao ký chủ của nó lại như thế này?

Rõ ràng nói chuyện mềm mại ngoan ngoãn, lần này… cảm giác không tốt lắm a.

Tô Yên không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Hoa: “Ký chủ, hình như nam chủ đại nhân đã hiểu lầm ngài rồi a, ngài nói nên làm gì bây giờ? Ký chủ có cần em tìm cách trong 《 Sổ tay hướng dẫn yêu đương 》 không?”

Tô Yên vẫn trầm mặc.

“Ký chủ ~, ký chủ ~ ngài nói nói với Tiểu Hoa…”

Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong.

Sau đó… nó đã bị vứt bỏ, vứt bỏ, vứt,…

Trên lỗ tai Tô Yên còn có chút máu, nhìn dáng vẻ là bị cô dùng sức tháo ra.

Tiếp đó, bàn tay trắng nõn nâng lên, khuyên tai vẽ một độ cong trên không trung, trực tiếp bị ném vào bên trong bụi cỏ.

Tiểu Hoa sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, nó, nó, ký chủ đây là không cần nó??

Chỉ nghe thấy Tô Yên nói: “Dong dài.”

Nói xong, cầm ô tiếp tục đi về phía trước, không liếc nhìn bụi cỏ kia một lần.

Về đến nhà vào phòng mình, Tô Yên đóng chặt cửa sổ, kéo màn, bật đèn sáng tối đa.

Đứng dưới ánh đèn, một hồi lâu.

Cô lại ngẩng đầu, duỗi tay sờ sờ lỗ tai của mình.

Cắn cắn khóe môi, thở dài.

Cô chán ghét trời mưa.

Cái loại không khí ẩm ướt dính nhớp và tiếng mưa rơi, sẽ làm cô nhớ tới ký ức không muốn nhớ lại.

Những ký ức đó, sẽ làm cô cảm thấy mẫn cảm và không an toàn.

Cho nên, khi cô nhìn thấy bên ngoài sắp mưa, mới muốn nhanh chóng về nhà.

Như vậy có thể làm cô bình tĩnh hơn, giống như hiện tại.

Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ đạp Cố Chỉ một chân, mình cũng không làm gì.

Cắn khóe môi, có thể là quá dùng sức, chỉ trong chốc lát đôi môi đã sưng đỏ.

Vì làm tâm tình của mình bình phục nhanh hơn, không làm chuyện khác nữa, lên giường ngủ, không suy nghĩ.

Tô Yên ngủ đến sáng, vậy nên đã quên mất Khương Nhiên nổi giận đùng dùng rời đi.

# Quán bar #

“Khương ca, anh không thể uống nữa, lại uống thật sự sẽ mất mạng đó!!”

“Khương ca, Khương ca! Anh, anh đừng uống, xem như em cầu xin anh.”

“Con mẹ nó ông chủ đâu? Ai dám mang rượu tới đây, lão tử đánh chết nó!”

Hồ bằng cẩu hữu từ trước đến nay chỉ xem náo nhiệt lúc này cũng có chút lo lắng nhìn Khương Nhiên đang uống say khướt.

Vài người xô xô đẩy đẩy lại có hơi sợ Khương Nhiên khi hắn sắp mất khống chế.

Cuối cùng, vẫn là đẩy Trình Tinh Dương ra chùi đít nồi.

Trình Tinh Dương cũng thở dài gãi đầu.

Chơi với Khương Nhiên bao nhiêu năm, trước nay chưa từng thấy bộ dáng này của hắn!

Khương Nhiên không uống rượu, không hút thuốc lá, ngày thường ở bên nhau chơi cũng chỉ nhìn bọn họ uống, mấy thứ này hắn không thích.

Nhưng nhìn xem, bình rượu rỗng đầy đất, khắp nơi là tàn thuốc.

Tất cả mọi chuyện… con mẹ nó đều là do nữ sinh kia!

Bởi vì chuyện tối nay, Tô Yên ở trong lòng Trình Tinh Dương lập tức thành kẻ phản bội.

Trình Tinh Dương cũng cầm lấy một chai bia, mở ra, “Khương Nhiên, thông qua chuyện tối nay, Tô Yên người kia anh cũng biết là loại…” mặt hàng gì.

Còn chưa dứt lời, Khương Nhiên đã liếc tới.

Đó, rõ ràng đều là do nữ sinh kia, đến bây giờ còn che chở, còn khuyên được không?

Trình Tinh Dương khụ một tiếng, không nói nữa.

Chỉ có thể ngồi ở đó uống cùng Khương Nhiên.

Điền vào chỗ trống????

“Ai?”

“Khương Nhiên, là tôi.”

“Tôi là Tô Yên.”

“Có việc?”

“Ô của cậu còn ở đây, tôi trả cho cậu bằng cách nào?”

“Không cần trả lại cho tôi, nếu không…”

Chọn tập
Bình luận
× sticky