Editor: Rùa
Beta: Ư Ư
Người dạy học hẳn là thầy giáo phải không?
Tô Yên suy nghĩ một lát, “Không dạy.”
Lời nói mềm mại, nghiêm túc trả lời.
Nam nhân bên cạnh nghe thấy, đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng.
Sau đó cầm bàn tay nhỏ đang nắm bút lông của nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực, bàn tay còn lại chống bàn, cầm tay nàng giơ lên, viết xuống.
Chỉ chốc lát sau, trên giấy Tuyên Thành đã xuất hiện bốn chữ xinh đẹp ngay ngắn.
Lúc viết chữ, thật ngay ngắn, cố tình thu liễm lại nét bút.
“Muốn học?”
Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên bên tai nàng.
Tô Yên nhìn giấy Tuyên Thành, chỉnh lại tư thế của bản thân, gật đầu, “Muốn.”
Thấy nàng nhanh chóng gật đầu, hắn lại nắm tay nàng, một lần lại một lần viết ra bốn chữ Hiên Viên Vĩnh Hạo.
“Hôm nay học bốn chữ này, ghi nhớ cẩn thận.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo bốn chữ này, nét bút nhiều, rất khó viết.
Đối với người mới học mà nói, thật sự không thích hợp để học.
Nhưng người này căn bản không quan tâm, một lần rồi một lần dạy nàng viết lại bốn chữ này trên giấy.
Cũng may Tô Yên tiếp thu kiến thức rất nhanh, qua một buổi chiều, viết ra chữ cũng có đủ nền tảng.
Nhìn qua giống chữ hắn viết năm, sáu phần, chỉ là đặt bút còn vài lỗi sai, so với hắn vẫn có thể nhìn ra sự chênh lệch.
Cho đến khi cổ tay mỏi đến không nhấc lên được nữa, người vốn ngồi bên cạnh đọc sách thuận tiện xem nàng viết chữ không biết từ khi nào đã đi tới, nâng tay đè cổ tay nàng xuống.
“Được rồi, ngày mai lại luyện.”
Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng lại không thể cự tuyệt, vừa nói vừa lấy bút lông trong tay nàng, đi tới ngồi trước nghiên mực.
Lúc này Tiểu Hoa bỗng nhiên nói nhỏ: “Ký chủ, ngài nhìn quyển sách kia có phải thứ Đại hoàng tử muốn không?”
Đang nói, tầm mắt Tô Yên lướt qua quyển sách trên bàn bị Hiên Viên Vĩnh Hạo tùy tiện ném lên.
Trùng hợp quyển sách màu đen này lại được Nam Đường trịnh trọng dâng lên mấy ngày trước.
Nàng vô tình nhìn thấy nội dung bên trong, nàng nhớ rõ có mấy cái tên bị cố ý dùng mực đỏ khoanh tròn.
Đại khái là nàng nhìn quyển sách kia rất chăm chú, tầm mắt thật sự quá mức rõ ràng, muốn làm người ta bỏ qua cũng khó.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn dáng vẻ nàng lăng lăng ngốc nghếch, duỗi tay cầm lấy quyển sách kia.
Mà ánh mắt Tô Yên cũng dời đến tay hắn.
“Rất tò mò sao? Muốn xem?”
Tô Yên chưa từng làm gian tế, dù nhìn qua các loại thâm cung bí sử nhưng cũng không có người nào dạy nàng phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Cho nên, nàng chọn nghe theo trái tim của mình.
Giọng nói mềm mại, “Muốn xem.”
Hắn dựa vào bàn gỗ tử đàn, duỗi tay đưa quyển sách cho Tô Yên.
Tô Yên nhận lấy, một chút cũng không khách khí mở ra xem.
Chỉ là…, chẳng được bao lâu.
Nàng cầm quyển sách đi đến trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉ vào một chữ trong sách, ngữ khí nghiêm túc, “Chữ này nghĩa là gì?”
Thời đại này đâu cũng là chữ phồn thể, Tô Yên có thể hiểu được cơ bản, nhưng… có những chữ so với chữ giản thể kém nhau quá xa sẽ không nhận ra.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng nghiêm túc hỏi, rũ mắt nhìn thoáng qua chữ cái nàng chỉ vào.
Giọng nói trầm thấp, “Hiệp, Lễ Bộ Thượng Thư Tôn Hiệp tham ô mười vạn lượng. Chiếm bốn trăm mẫu ruộng, con trai cậy thế cưỡng đoạt dân nữ đánh chết ba người bị ông ta che giấu, bồi thường bạc cho xong việc.”
Tô Yên nghe, cảm thấy hắn có thể đọc nhanh hơn nàng nhiều.
Xem hết quyển sách này, hơn một nửa là nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo đọc.
Sau khi xem xong, nàng gấp sách lại ngoan ngoãn đứng ở đó.
Thân tặng @Ls63NAY