Hiên Viên Vĩnh Hạo tùy tiện ném quyển sách kia đi, quyển sách rơi xuống trên thảm, mở ra, bên trong chứa đầy chữ viết, còn có mấy vòng tròn màu đỏ, cực kỳ bắt mắt.
Hơi thở nóng rực cọ qua vành tai nàng, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, “Bắt đầu từ ngày mai, một ngày mười hai canh giờ ngươi đều phải ở dưới mí mắt của ta, không, từ bây giờ trở đi.”
Tô Yên quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn đang nhắm mắt, khuôn mặt ôn lương môi hồng răng trắng.
Nàng nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: “Điện hạ, nha hoàn cũng phải nghỉ ngơi.”
Hắn nghe Tô Yên mềm mại kháng nghị, môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt, “Bổn cung nghỉ ngơi, ngươi đương nhiên cũng được nghỉ ngơi.”
Mấy ngày nay, Tô Yên rất nghiêm túc học tập nghiên cứu chế độ tôn ti và lễ nghi ở cổ đại.
Tôn ti không thể vượt qua, Hiên Viên Vĩnh Hạo muốn nàng buổi tối cũng ở bên cạnh, khẳng định không thể ngủ trên giường, muốn nàng ngủ trên mặt đất?
Nghĩ nghĩ, nàng nhu nhu nói: “Vậy nô tỳ có thể chờ điện hạ ngủ lại trở về.”
Nàng có giường, không muốn ngủ trên mặt đất.
Hiên Viên Vĩnh Hạo mở mắt, con ngươi đen nhánh, môi mỏng dán vành tai vàng, nhẹ nhàng cắn cắn, “Ngày ấy, chính ngươi hứa hẹn. Đảo mắt, đã không thừa nhận?”
“Hứa hẹn điều gì?”
“Ở trong sân mẫu phi ta từng ở, ngươi nói, ngươi sẽ không hại ta, cũng sẽ không bỏ mặc ta.”
Ngữ khí của hắn yếu ớt như một đứa trẻ.
Tô Yên nghe, cẩn thận nhờ lại, lắc đầu, sửa đúng, “Nô tỳ nói, sẽ không hại điện hạ, sẽ bảo vệ người.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm nàng, “Đây là cùng một ý, buổi tối lỡ như lúc ngươi không có ở đây, có người muốn hại ta, ngươi bảo vệ bằng cách nào? Ngươi ở đây, mới có thể bảo vệ ta.”
Tô Yên nghi hoặc, “Nhưng, Nam Đường rất lợi hại, hơn nữa ngươi cũng có ảnh vệ, bọn họ đều sẽ…”
Còn chưa dứt lời, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã trực tiếp cắt đứt, “Bọn họ đều là thùng cơm chỉ nhìn được nhưng không dùng được, chỉ có ngươi bảo vệ ta, buổi tối ta mới có thể ngủ ngon.
.”
Hắn càn quấy, không còn phong độ như lúc trước.
Tô Yên nghĩ đến chuyện mình phải ngủ dưới đất, còn muốn nói thêm.
Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng còn rối rắm, rũ mắt xuống, ho khan một tiếng.
Khuôn mặt càng trở nên trắng bệch.
Tô Yên xoay người đỡ lấy hắn, nhìn vẻ ốm yếu của hắn, muốn đứng dậy rót cho hắn cốc nước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại đè nặng không cho nàng đứng dậy.
Giọng nói yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, làm người đau lòng, “Có phải ngươi cũng giống như mẫu phi, lừa ta?”
“Không, ta sẽ không lừa ngươi.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Nha hoàn nhỏ của hắn, nhìn qua ngốc ngốc, làm việc cũng có nề nếp, hành vi quy củ, cũng không vượt qua một bước.
Nhưng lời nói sao lại làm hắn vui vẻ như vậy chứ?
Yết hầu lăn lộn, lên tiếng: “Ân.”
Ngốc như vậy, lại làm trái tim hắn ngứa ngáy khó nhịn sắp không khống chế được.
Nỗ lực khắc chế sự ngo ngoe rục rịch trong lòng, không nóng nảy, từ từ tới.
Người ở đây, không chạy được.
Sớm muộn gì cũng ăn vào trong bụng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa nghĩ vừa tiếp tục ép sát, “Vậy ngươi có bằng lòng không?”
Tuy rằng, trong mắt Tô Yên, mấy việc này chẳng liên quan gì đến nhau.
Nhưng từ trong miệng hắn nói ra, giống như nàng nói vĩnh viễn không lừa hắn, chẳng khác nào đồng ý buổi tối phải ở bên cạnh hắn.
Tiểu Hoa nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo đáng thương như vậy, nhỏ giọng nói: “Ký chủ, nếu không ngài đồng ý đi? Nam chủ thật đáng thương ~”
Kết quả là, cuối cùng, Tô Yên vẫn phải đồng ý.
Đại hoàng tử bắt chị Yên tìm một quyển sách màu đen nộp lên. Hỏi chị làm gì???