Dần dần, người càng ngày càng nhiều.
Sứ thần và công chúa Trục Nhật Quốc cũng đã tới.
Chỉ chốc lát sau, đã nghe thấy giọng nói the thé của thái giám, “Hoàng Thượng giá lâm!”
Giọng nói truyền khắp toàn bộ yến hôi.
Tiếp đó, mọi người cùng quỳ lạy, “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Một nam tử mặc long bào, thân hình hơi mập mạp, một khuôn mặt chữ điền mang theo sự thỏa mãn nào đó không biết tên.
Chỉ là nhìn kỹ lại, không biết là ảo giác hay là vì sao, mà lại có loại cảm giác uể oải không phấn chấn.
Người này, là hoàng đế của Hiên Viên quốc, Hiên Viên Hoành Hoa.
Bất quá thân cư ngôi vị hoàng đế nhiều năm, nên có thiên tử khí thế cũng vẫn là người khác vô pháp bằng được.
Đại hoàng tử và ông ta giống nhau ít nhất bảy phần.
Thậm chí hoàn toàn có thể nói, Đại hoàng tử là phiên bản ngày ông ta còn trẻ.
Chờ đến khi ông ta ngồi xuống, gương mặt hơn mập mạp lộ ra nụ cười, “Bình thân.”
Khi nói, ánh mắt còn đảo qua nữ tử dáng người nóng bỏng ngồi bên cạnh sứ thần Trục Nhật Quốc, trong mắt hiện lên ánh sáng hưng phấn.
Chờ đến khi mọi người đều ngồi xuống.
Hiên Viên Hoành Hoa nói với sứ thần Trục Nhật Quốc, “Nói vậy người ngồi bên cạnh sứ thần, là công chúa Trục Nhật Quốc.”
Vừa nói xong, nữ tử kia đã đứng dậy, một thân váy đỏ nóng bỏng diễm lệ.
Một nụ cười một ánh mắt đầu mang theo sự quyến rũ, linh động, cơ hồ là khi nàng ta vừa đứng dậy, đã hấp dẫn hầu hết các ánh mắt của nam tử.
Giọng nói lại rất dễ nghe “Âu Dương Linh công chúa Trục Nhật Quốc cung chúc Hiên Viên quốc xã tắc vĩnh xương.”
Hiên Viên Hoành Hoa nghe được câu này mà cười vui vẻ, “Tốt tốt tốt, công chúa đúng là một bảo bối a.”
Ánh mắt mang theo một loại dục vọng lộ liễu.
Hiên Viên Hoành Hoa đã nhìn trúng Âu Dương Linh từ ánh mắt đầu tiên.
Tuy Âu Dương Linh không cùng bối phận với ông ta, nhưng vậy thì sao?
Hắn Hiên Viên Hoành Hoa là hoàng đế Hiên Viên quốc, chỉ cần ông ta muốn, thì không có thứ gì không chiếm được.
Nhưng Âu Dương Linh lại không để bụng tới chuyện này, chỉ trả lời một câu, “Đa tạ bệ hạ khen ngợi.”
Nói xong, ngồi xuống, không có động tĩnh.
Sắc mặt Hiên Viên Hoành Hoa trầm xuống.
Không khí có chút xấu hổ, nhưng mà giữa sân nhanh chóng có vũ nữ chậm rãi lên đài, tiếng đàn sáo dễ nghe vang lên.
Giảm bớt bầu không khí xấu hổ lúc này.
Cũng làm toàn bộ bầu không khí trong yến hội nhẹ nhàng hơn.
Tô Yên đứng bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, sóng vai với Nam Đường, thành thành thật thật ngốc.
Thỉnh thoảng, ngẫu nhiên có thể nghe thấy Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nói chuyện với nhau mấy câu nói đầy ẩn ý.
Lại một lát sau, Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.
Một khuôn mặt chữ điền có vẻ trầm ổn, lên tiếng: “Tam hoàng đệ nhìn qua rất là thản nhiên a, không chút nóng nảy nào.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, đen nhánh vô hại, “Không biết ý của hoàng huynh là gì?”
Đại hoàng tử cười, “Xem ra Tam hoàng đệ không hiểu ý ta, đại khái là thật sự không có tâm tư với thứ kia.”
Nói xong hắn ta hơi vẫy vẫy tay, trong lúc vô tình ống tay áo xẹt qua mặt bàn, trùng hợp làm bầu rượu rơi xuống mặt đất, răng rắc, vỡ nát.
Sau đó Xuân Hoa vội vàng khom lưng thu thập dọn dẹp.
Đại hoàng tử thu ống tay áo, giống như vô tình chỉ vào Tô Yên, “Còn đứng ở đây làm gì? Không nhìn thấy bầu rượu của Tam hoàng đệ bị đổ sao? Còn không đi lấy thêm, nếu làm hỏng nhã hứng của Tam hoàng đệ, bổn cung hỏi tội ngươi.”
Tô Yên cúi đầu, lui xuống.
Vì yến hội này đã chuẩn bị rất nhiều rượu, cũng là vì phòng ngừa Ngự Thiện Phòng quá mức rối ren.
Khi Tô Yên vừa bưng một bầu rượu mới đi ra, Vu Tổ lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng.