Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng ngốc ngốc của nàng, môi mỏng không nhịn được ngoéo một cái.
Con ngươi đen nhánh, khuôn mặt ôn thiện thuần lương, “Mấy chữ này, đều biết viết?”
Ngữ khí nhàn nhạt, nghe vào không có tính công kích nào.
Tô Yên vừa nghe, “Ta, ta phần lớn đều không biết.”
Giọng nói của nàng nhỏ đi rất nhiều, có chút buồn rầu.
Hiên Viên Vĩnh Hạo cúi đầu, chặn lại ý cười trong mắt.
Đại hoàng huynh tìm gian tế nhỏ này ở đâu vậy?
Trăm ngàn chỗ hở, không biết giấu giếm, căn bản cũng không cần điều tra, một giây đã tự bại lộ.
Hắn cầm một miếng điểm tâm bên cạnh, đưa tới bên môi nàng, “Không nóng nảy, từ từ luyện.”
Đôi mắt đen nhánh, che lấp ý cười trong đáy mắt, nhìn nàng ăn từng miếng từng miếng, tâm trạng vui vẻ.
Thời gian ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Tô Yên cần cù chăm chỉ luyện chữ, cố gắng để mô phỏng lại một quyển sách.
Buổi chiều ngày thứ ba, mặt trời xuống núi, Tô Yên ra ngoài không ở tẩm điện.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên, trong tay cầm một xấp giấy Tuyên Thành.
Bên trên viết rất nhiều chữ.
Dòng chữ tinh tế, điểm này làm hắn hơi ngạc nhiên.
Nam Đường quỳ trước bàn, hai tay ôm quyền, chờ mệnh lệnh.
Mà chủ tử, còn đang hứng thú với xấp giấy Tuyên Thành kia, lật xem từng tờ một.
Bạc, Lễ Bộ thị lang, Binh Bộ Thị Lang, Triệu thừa tướng, Lâm tướng quân, tham ô, nhận hối lộ, ruộng đất.
Hắn nhìn chữ bên trên, có vài cái tên không có trong quyển sách đen kia, nàng cũng luyện.
Đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, khuôn mặt vô hại kia xuất hiện một tia hưng phấn.
Thấp giọng lẩm bẩm, “Nàng muốn viết một quyển giả?”
Nhìn tên mấy đại thần trên giấy, ý đồ thật sự rõ ràng.
Ngày đầu tiên Tô Yên đi vào tẩm điện, ảnh vệ đã điều tra chi tiết.
Nguyên bản, gian tế, bên cạnh hắn đã từng có quá nhiều, đều bị ảnh vệ bí mật giết chết.
Nhưng, Tô Yên đối với hắn, có lẽ bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên đã khác biệt.
Ngày đó rơi xuống nước, hắn nhảy lên trên bó củi kia, đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng đã muốn làm nàng trở thành của riêng mình.
Mà dục vọng chiếm hữu đó, càng ngày càng rõ ràng qua những ngày ở chung.
Ngày hắn đưa nàng đến sân mẫu phi đã từng ở, hắn đã muốn tự tay giết nàng.
Bởi vì biết, nếu cứ để chuyện này tiếp tục, sau này, sẽ thành điểm yếu của hắn.
Nào biết, sau buổi tối hôm đó, lại làm hắn thay đổi suy nghĩ.
Hắn phát hiện, bản thân yêu muốn chết cảm giác ở chung với nàng.
Cho dù ngày nào cũng dính với nhau, nhưng khát vọng đối với nàng, càng ngày càng tăng.
Chỉ hận không thể trói chặt người lại, không bao giờ tách ra.
Biết nàng là gian tế của hoàng huynh, cũng biết nàng được giao nhiệm vụ gì.
Chỉ là ngoài dự đoán của hắn, nha hoàn nhỏ ngốc nghếch này, lại làm đồ giả.
Nàng nói sẽ không lừa hắn, sẽ bảo vệ hắn.
Là thật.
Trong nháy mắt đó, tâm tình sung sướng không thể diễn tả, giống như ngay sau đó bị nàng một đao đâm chết cũng cam lòng.
Hiên Viên Vĩnh Hạo hắn, từ nhỏ mang theo xui xẻo, mẫu thân chán ghét, phụ thân lạnh nhạt.
Hắn đau khổ từ nhỏ, hắn sống ở địa ngục, người khác cũng không thể sống vui vẻ.
Ban đầu hắn nghĩ, muốn cả thế gian này cùng đau khổ với hắn làm phụ hoàng, hoàng huynh của hắn cũng phải nếm thẻ cảm giác đau khổ như bị người moi tim
Bỗng nhiên, Tô Yên lại xông vào thế giới của hắn.
Nha hoàn nhỏ của hắn, có hơi ngốc một chút, nhưng nề hà, thật sự làm người thích.