Tô Yên bị ôm chặt, cô cảm thấy, trái tim mình lại đập nhanh hơn.
Nâng tay tay, chậm rãi nắm lấy góc áo của hắn, tùy ý để hắn ôm mình.
Một lúc sau.
Khương Nhiên còn đang ôm cô.
Tô Yên nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, giọng nói mềm mại, “Khương Nhiên?”
Nghe được tiếng nói, lúc này hắn mới buông ra, đại khái, là bởi vì nghe thấy Tô Yên đồng ý rồi.
Cảm xúc và lý trí mà Khương Nhiên đã vứt bỏ đều quay lại.
Hắn nhìn mặt cỏ, nhướng mày lên, “Không đi ăn cơm, đến chỗ này làm gì?”
Khi nói, nâng tay lên túm nơ bướm trên cổ áo Tô Yên.
Nơ bướm kia vốn dĩ đã có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Bởi vì hành động củaa hắn, khiến cho nơ bướm kia càng thêm nghiêng ngả.
Cô thành thành thật thật trả lời, “Tớ bị mất khuyên tai.”
Khương Nhiên hơi nhíu mày, “Rất quan trọng?”
“Có chút.”
Khi hai người đang nói chuyện, bên cạnh, giọng nói của Nguyên Hân Lâm truyền đến, “Tô Yên”
Một giọng nam ôn nhu.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, cô còn chưa nói gì, đã cảm thấy bả vai bị người bóp hơi đau.
Cô nghiêng đầu nhìn.
Khương Nhiên vừa nãy còn mỉm cười lười nhác, đảo mắt đã nheo mắt lại, lười biếng lại không hiểu sao có chút nguy hiểm.
Cô theo bản năng vươn tay, cầm lấy tay hắn.
Giọng nói mềm nhẹ mang theo nghi hoặc, “Khương Nhiên?”
Người nào đó nghe thấy cô gọi, cúi đầu nhìn, che đậy sự khó chịu trong mắt.
Nguyên Hân Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy Khương Nhiên.
Hơn nữa nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên thân mật như vậy, không nhịn được mà nắm chặt bài thi trong tay.
Cậu ta không đi qua đó, mà đứng bên ngoài mặt cỏ, cười nói, “Tô Yên, tớ có một bài không hiểu, muốn hỏi cậu.”
Tô Yên có hơi nhớ Tiểu Hoa, hơn nữa…, cô không thích giảng bài cho người khác.
Vậy nên nghiêm túc lên tiếng, “Cậu có thể đi hỏi thầy.”
Nguyên Hân Lâm đại khái là không nghĩ tới Tô Yên sẽ từ chối mình, vậy nên cậu ta sửng sốt.
Sau đó, lại nhìn Khương Nhiên đang đứng bên cạnh Tô Yên, trong mắt hiểu ra.
Loại người không chuyện ác nào không làm gây chuyện thị phi như Khương Nhiên, một nữ sinh ngoan ngoãn như Tô Yên tất nhiên sẽ sợ hãi.
Nguyên Hân Lâm hơi nhíu, nhìn chằm chằm vào Tô Yên, lên tiếng:
“Cậu không cần sợ bất kỳ người nào.”
Tô Yên nghe gật gật đầu, “Tôi biết.”
Cô vốn dĩ không sợ bất kỳ người nào a.
Nguyên Hân Lâm nói, “Tô Yên, đi với tớ, thầy Hóa muốn gặp cậu.”
Ngữ khí chắc chắn.
Khương Nhiên cười nhạo một tiếng, dựa vào Tô Yên bật cười.
Còn mang giáo viên ra dọa, bộ dáng phòng bị này.
Nhìn thấy làm cho hắn rất khó chịu.
Tô Yên cũng nhẹ nhàng nhíu mày.
Khương Nhiên cúi đầu, thu biểu tình của cô vào trong mắt.
Thò lại gần, lên tiếng, “Không hiểu vì sao thầy gọi em?”
“Cậu biết?”
“Cậu ta gạt em.”
“Vì sao?”
“Vị bạn học này coi tôi là hồng thủy mãnh thú sợ tôi bắt nạt em.”
Hai người đứng ở kia thân mật nói chuyện.
Nguyên Hân Lâm nắm chặt bài thi càng ngày càng dùng sức, “Tô Yên!”
Khi cậu ta nói, mang theo chút tức giận.
Khương Nhiên nhấc mắt, con ngươi hiện lên một tia không kiên nhẫn, “Này, cút xa một chút.”
Sắc mặt Nguyên Hân Lâm cứng đờ, “Cậu!”
Nội tâm cảm thấy bị sỉ nhục, lại không dám thật sự đối đầu với Khương Nhiên.
Tô Yên nhìn hai người kia, cuối cùng dò hỏi Nguyên Hân Lâm,
“Cậu còn có chuyện gì không?”
Nguyên Hân Lâm hít sâu một hơi, “Có, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu.”
Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy không hiểu lắm.
Giữa bọn họ có cái gì để nói?
Vốn dĩ cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, @GreenCabbagee đoán đúng ý Trẫm, thưởng một chương