Hắn cười, “Sợ cái gì.”
Lúc nói lại ôm kín cả người nàng vào trong lòng.
“Ôm ta.”
Tô Yên nghe lời, ngoan ngoãn ôm cổ hắn.
Nàng bị bọc kín mít, toàn bộ bị khóa lại dưới áo choàng.
Đến khi hắn bỏ tay trên mắt nàng ra, hai người đã đi đến tẩm điện.
Bị hắn thành thạo cởi ra sạch sẽ, dùng khăn trải giường bọc nàng lại.
Túm lấy chăn gấm sạch sẽ bên cạnh bọc thêm một lớp.
Sau khi chuẩn bị tốt lại bị ném lên giường.
Cửa phòng, cửa sổ đều bị đóng chặt.
Màn giường buông xuống.
Nàng nằm trên giường chớp chớp mắt, chỉ lộ ra cái đầu.
Tiếng mưa bên ngoài trở nên nhỏ hơn, bực bội trong lòng cũng bị giảm đi không ít.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm cả người lẫn chăn vào trong lòng ngực.
Hắn không nói gì cả.
Chỉ im lặng ôm nàng.
Tô Yên vốn không biết hắn muốn làm gì, chỉ chậm chạp nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Vốn dĩ rất mệt rất yếu, nàng ngốc một lát rồi ngủ quên.
Thành thành thật thật nhích vào lòng hắn, đầu dán lên ngực hắn.
Môi khẽ nhếch, ngủ say.
Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn luôn không rời khỏi người trong ngực hắn.
Chờ đến khi chắc chắn nàng thật sự ngủ say.
Lúc này mới chậm rãi buông tay, đứng dậy rời đi.
Đi đến trước cửa phòng, nhẹ giọng nói: “Nam Đường.”
“Điện hạ?”
Tiếng nói cung kính vang lên.
“Điều tra xem trước khi Tô Yên tiến cung đã xảy ra chuyện gì.”
“Dạ.”
Đồng ý một tiếng, Nam Đường nhanh chóng rời đi.
Mưa bên ngoài vẫn luôn tầm tã.
Trời đã tối.
Hiên Viên Vĩnh Hạo đứng trước cửa phòng, vì trời tối mà không nhìn được cảm xúc của hắn.
……….
Ở một cung viện xa hoa lãng phí khác.
Trong tay Hiên Viên Vĩnh Lâm cầm một bức thư, bên cạnh có một người hầu kỳ dị, nam tử gầy ốm, khuôn mặt trắng bệch.
Đối diện với Hiên Viên Vĩnh Lâm là một thị vệ đang quỳ.
Thật lâu sau mới nghe thấy tiếng của tên thị vệ kia, “Điện hạ, sau khi ngài đi không lâu, nha hoàn Tô Yên được Tam điện hạ tự mình ôm từ trắc điện vào tẩm điện.”
Trên khuôn mặt chữ điền của Hiên Viên Vĩnh Lâm tràn đầy sự khôn khé, “Ôm? Không nghĩ tới Tô Yên còn có năng lực này.”
Trước đó vài ngày có mật thám báo rằng Tô Yên và Tam hoàng đệ của hắn ta mờ ám không ro.
Hắn còn nửa tin nửa ngờ.
Bây giờ nghĩ lại, Tô Yên kia thật ra cũng có chút bản lĩnh, vậy mà có thể lấy đi trái tim của Tam hoàng đệ.
Cho tới bây giờ thật ra hắn ta vẫn luôn xem thường nàng.
Đầu ngón tay của hắn ta gõ tay vịn, trên mặt không rõ cảm xúc.
Thật lâu sau, nam tử kỳ dị đứng bên cạnh vốn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, “Điện hạ hình như có chút băn khoăn.”
Hiên Viên Vĩnh Lâm lấy lại tinh thần, cười ha ha, nhưng ngữ khí khi nói chuyện lại có chút sâu xa, “Nửa năm trước, nha hoàn Tô Yên này đến tìm bổn cung, liên tiếp đoán ra những việc lớn làm bổn cung biểu hiện tốt trước mặt phụ hoàng.
Chỉ là sau đó…nàng ta nói với bổn cung, lúc bổn cung sắp đăng cơ, chướng ngại lớn nhất không phải Nhị hoàng đệ mà là Tam hoàng đệ không chút thu hút nào.
Còn nói cuối cùng Tam hoàng đệ trở thành hoàng đế Hiên Viên quốc.”
Nghĩ tới chuyện này, sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Lâm không tốt chút nào.
Nam tử kỳ dị kia nghe vậy híp híp mắt, khàn khàn nói, “Điện hạ tin?”
“Hừ, bổn cung tất nhiên không tin nhưng trước kia nàng từng nói đúng vài việc lớn, bổn cung không thể không đề phòng, đã phái người cẩn thận tra xét Tam hoàng đệ, thế nhưng không điều tra ra chuyện gì cả.”
Nam tử giả dạng kỳ dị lên tiếng, “Điện hạ, đây là chuyện tốt.”
Hiên Viên Vĩnh Lâm lại không nghĩ như vậy, “Chuyện tốt? Bổn cung lại không nghĩ vậy.”