Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 142: Hoàng tử bệnh kiều (67)

Tác giả: Tần Nguyên
Chọn tập

Edit: Ư Ư

Vừa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói phát ra, “Ưm…”

Tô Yên nằm trên giường, xoay người.

Chậm rãi thức giấc.

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng Nam Đường và Hiên Viên Vĩnh Hạo đều nghe thấy.

Nam Đường tự giác cáo lui, nhân tiện đóng cửa tẩm điện lại.

Hiên Viên Vĩnh Hạo buông bút lông trong tay xuống, nhân tiện gấp tờ giấy có hai chữ kia lại, cất vào trong một quyển sách.

Sau đó đi đến mép giường.

Xốc màn giường lên, nhìn vào bên trong.

Tô Yên đã tỉnh hơn nữa còn ngồi dậy, cổ áo mở ra, để lộ ra dấu hôn xanh tím trên cổ.

Hắn dọc theo mép giường ngồi xuống, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt nàng, “Tỉnh?”

Tô Yên nhìn chằm chằm hắn một lúc, ánh mắt dần dần từ mơ hồ thành rõ ràng.

Đại khái là do vừa thức dậy, giọng nói vừa nhỏ vừa mềm mại ấm áp, “Ta đói bụng.”

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, hắn đã lăn lộn nàng nhiều ngày.

Hai người ngọt ngào ở trong tẩm điện, rất ít ra cửa.

Vậy nên phần lớn thời gian Tô Yên có thể tỉnh ngủ, cơ bản đều là đói tỉnh.

Hiên Viên Vĩnh Hạo duỗi tay, ôm người vào trong lòng.

Nhìn bộ dáng mềm mại của nàng, hôn một cái.

Nàng cũng đã thói quen, duỗi tay vòng lấy cổ hắn, ôm lấy hắn.

Hắn trực tiếp bế người lên, đi tới bàn ăn.

Đồ ăn sớm đã chuẩn bị xong, Xuân Hoa nghe thấy điện hạ phân phó, vội vàng đồng ý, đi tới phòng bếp nhỏ lấy đồ ăn.

Tới buổi chiều, Hiên Viên Vĩnh Hạo ngây người trong tẩm điện ba ngày bị thánh chỉ triệu kiến, không biết đi làm gì.

Vậy nên một mình Tô Yên ngốc trong tẩm điện.

Đây cũng là lần đầu tiên hai người tách ra trong mấy ngày qua.

Nàng mặc quần áo, chuẩn bị ra cửa đi dạo.

Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, Ngự Hoa Viên có đình hóng gió, nghe nói đứng ở đó ngắm cảnh trong Ngự Hoa Viên cực kỳ độc đáo, đi xem đi ~~~”

Tô Yên gật gật đầu, “Được.”

Nàng đi dọc theo con đường nhỏ, đi trên con đường sỏi đá, cuối mùa thu, mang theo từng cơn gió lanh.

Nàng đếm đầu ngón tay bắt đầu tính tính, “Hôm nay là ngày thứ tư, còn sáu ngày nữa.”

Lại làm mật thám thêm sáu ngày là hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Đến lúc đó, Vu Tổ kia sẽ không quản được nàng nữa.

Tiểu Hoa vừa nghe ký chủ nói là biết ký chủ của mình đang tính cái gì.

Không nhịn được nói: “Ký chủ, lúc trước ngài đáp ứng Cổ vương, nói phải tìm cho nó một người để nó ăn. Ký chủ chọn được ai chưa?”

“Rồi.”

“Ký chủ muốn chọn ai?”

“Vu Tổ.”

“Vì sao ký chủ lại chọn gã? Thân thể của gã tốt hơn à.”

“Không phải.”

“Vậy vì sao a?”

“Gã bắt ta nuốt thuốc độc a.”

Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi lâu, mới phản ứng lại, “Ký chủ muốn báo thù?”

Tô Yên gật gật đầu, “Nếu gã có thể làm con sâu đó thoát khỏi cơ thể gã, sống sót, vậy chuyện gã bắt ta uống thuốc độc, sẽ xóa bỏ.”

Có người muốn hại nàng, vậy thì làm sao có thể tha cho gã?

Tiểu Hoa nghĩ tới chuyện Vu Tổ bị con sâu kia ăn chỉ còn một tầng da, lại không nhịn được mà run rẩy.

Thật sự ghê tởm.

Nàng cầm làn váy, đang đi về phía trước.

Bỗng nhiên, một nhóm thị vệ đi tới, dẫn đầu là một vị công công.

Tô Yên đứng ở một bên, đang định tránh đi.

Bỗng nhiên công công kia dừng bước, sau đó nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới,

Giọng nói the thé sắc nhọn, “Ngươi chính là Tô Yên, nha hoàn bên cạnh Tam điện hạ?”

Tô Yên nhìn công công kia, gật đầu, “Đúng vậy.”

Sau đó, công công kia lại nói: “Chính là ngươi, ngày hôm đó đánh bại công chúa Trục Nhật Quốc, bảo vệ thanh danh của hoàng thất?”

Chọn tập
Bình luận