Triệu Tử Yến chậc một tiếng.
Người Lâm Lệ Cường nói là ai?
Bọn họ nhìn thấy… là cùng một người?
Trước kia thừa tướng còn suy nghĩ, rốt cuộc Tam điện hạ dùng cách gì để Lâm Lệ Cường ủng hộ mình, khăng khăng một mực.
Bây giờ nhìn xem, thật ra sáng tỏ.
Đầu óc của Lâm Lệ Cường thiếu một cây gân, rất quan trọng.
Hiên Viên quốc trọng văn khinh võ, toàn bộ quốc gia đều như vậy.
Đương kim hoàng đế cũng thích hoa cỏ chim chóc thơ ca.
Năm đó khi Lâm Lệ Cường khốn khổ nhất, Tam điện hạ từng giúp đỡ, hơn nữa sau đó, không ngừng ngầm nâng đỡ, cũng không nói cần trả ơn, nhưng cố tình chính là như vậy, làm Lâm Lệ Cường khăng khăng một mực đi theo Tam điện hạ.
Đối với Lâm Lệ Cường mà nói, bảo vệ quốc gia rất quan trọng, nhưng bảo vệ Hiên Viên Vĩnh Hạo càng quan trọng, bởi vì không có Hiên Viên Vĩnh Hạo, sẽ không có Lâm Lệ Cường.
Đầu óc Lâm Lệ Cường lại đơn giản, cũng không có tâm kế.
Tam điện hạ ngày thường lại ôn ôn hòa hòa nhìn thuần lương vô hại.
Một người cả ngày mang binh đánh giặc, làm sao biết điện hạ nhà mình bên trong đen sì chứ.
Triệu Tử Yến giật giật môi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn nói: “Nếu tin tưởng điện hạ như vậy nên tiếp tục tin tưởng hắn. Điện hạ có chừng mực.”
Lâm Lệ Cường lo lắng điện hạ bị hại.
Thật ra thừa tướng lại lo lắng nữ tử kia.
Tam điện hạ, thừa tướng cả ngày chơi chiêu trò với người khác còn phải sợ.
Nghe Triệu Tử Yến nói vậy, Lâm Lệ Cường vốn dĩ nhăn mày buông lỏng ra một chút.
Cũng đúng, điện hạ hẳn là người có chừng mực.
Sắc trời tối sầm, hai người sóng vai đi về phía trước.
Triệu Tử Yến rũ mắt, gió lạnh phất qua sợi tóc,
Nha hoàn kia…, nếu sau này có cơ hội, nên gặp một lần cẩn thận tâm sự.
Nếu không tồi, có lẽ, là chuyện tốt.
Tô Yên ngủ thật lâu, đến giờ ngọ ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Bởi vậy có thể thấy được, trận chiến lúc đó tốn bao nhiêu sức lực của nàng.
Sau khi tỉnh lại, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Ký chủ, ngài tỉnh rồi.”
Tô Yên mở to mắt, nhìn xung quanh.
Sau đó ngồi dậy, chăn bông trên người rơi xuống.
Ngủ ngon, là có sức lực, nhìn qua tinh thần cũng tốt hơn không ít.
Tiểu Hoa nhắc nhở: “Ký chủ, nửa canh giờ trước điện hạ bị Hoàng Thượng gọi đi rồi.”
“Ta đã biết.”
Nàng mềm mại trả lời.
Nàng rời giường, mặc quần áo.
Nhìn túi tiền bên cạnh gối, có hơi hoảng hốt.
Ngày hôm qua… hình như hắn bảo mình thêu túi tiền.
Nhưng, nhưng nàng không biết nha.
Tiểu Hoa lại nói: “Ký chủ, tiêu hủy chứng cứ, tờ giấy kia còn ở trong túi tiền đó.”
“À, đúng rồi.”
Tô Yên mở túi tiền ra nhìn thấy tờ giấy bên trong, lấy ra, buộc túi tiền ở bên hông, sau đó đi ra ngoài tẩm điện.
Vừa đẩy cửa ra, sắc trời bên ngoài âm trầm, nhìn qua, chắc là trời sắp mưa.
Một cơn gió lạnh ùa vào trong phòng, không nhìn ra biểu tình của Tô Yên, nàng rũ đầu, xé nát tờ giấy trong tay tìm một góc, giơ tay lên, vô số mảnh nhỏ lập tức bay đi.
Tiểu Hoa nói: “Ký chủ, xem hôm nay trời sẽ mưa a.”
Vừa dứt lời, giây tiếp theo, giống như nhớ tới chuyện gì, Tiểu Hoa hơi run lên, thành thành thật thật ngậm miệng lại.
Ngày mưa, nó có hơi sợ hãi ký chủ.
Vẫn nên nói ít đi, nó mới không cần lại bị quăng ra ngoài.
Mà hành động này của Tô Yên, bị Thu Thật trón ở đằng sau nhìn rõ ràng.
Trong mắt Thu Thật hiện lên một tia sáng, “Tô Yên, ngươi đang làm gì?!”
Lập tức đi tới, mặc một bộ quần áo hồng nhạt, mang theo phong tình và vũ mị.
Thân tặng @_MinRaOn_