Còn đồng chí Tiểu Hồng của chúng ta, sau khi cắn con hổ kia, đã sớm chạy thoát.
Tô Yên nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của Âu Dương Linh, đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Đi tới, bước chân của nàng hơi dừng lại, chỉ cảm thấy một ánh mắt không thoải mái đang nhìn nàng chằm chằm
Nàng quay đầu, nhìn về phía người ngồi trên cùng.
Chỉ thấy vị hoàng thượng kia, từ sau khi nàng xuống đài, ánh mắt vẫn luôn dính trên người nàng.
Nàng xem không hiểu này hoàng đế là có ý tứ gì, nhưng là thực chán ghét.
Nàng dừng lại, do Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đang nhìn nàng, tự nhiên phát hiện ánh mắt của nàng đang nhìn về hướng nào.
Tự nhiên, cũng nhìn thấy ánh mắt dâm uế bất kham, mang theo sự ngo ngoe rục rịch của phụ hoàng hắn.
Ngón tay đang gõ bàn, chợt dừng lại.
Hắn rũ mí mắt.
Tô Yên dẫn theo làn váy đi tới.
Chỉ là còn chưa nói gì, Đại hoàng tử ngồi bên cạnh đột nhiên cười vang, sau đó cất bước đi tới bên này,
Hiên Viên Vĩnh Lâm cầm một ly rượu, đi đến trước mặt hắn, “Không nghĩ tới người của Tam hoàng đệ có thể tài giỏi như vậy, mà chỉ là một nha hoàn, thực sự lợi hại a.”
Trái lại, Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn chưa đứng dậy, biểu hiện nhàn nhạt, “Hoàng huynh quá khen.”
Hiên Viên Vĩnh Lâm bị hành động của hắn làm cho tức giận.
Liếc nhìn ly rượu trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, hắn ta cười nói: “Tam hoàng đệ bình tĩnh như vậy, nhưng bổn cung thật sự rất kích động, hoàng đệ không muốn uống với bổn cung một ly sao?”
Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn thờ ơ, rũ mắt, cũng không biết nghĩ gì.
Mà thị vệ đứng phía sau Đại hoàng tử lại nói với Tô Yên, “Nha hoàn này, còn không mau rót rượu?”
Tô Yên dừng một chút, nhìn ly rượu có sâu vương kia.
Nàng không có động tác.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mắt, nhìn về phía nàng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tô Yên, có vẻ vô hại ôn lương.
Thị vệ kia lại thúc giục, “Cọ xát cái gì? Còn không nhanh lên?”
Lúc này Tô Yên mới cong lưng, cầm ly rượu trên bàn.
Đưa tới trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nắm chặt cổ tay Tô Yên, dùng sức kéo người vào trong ngực.
Lảo đảo, rượu đổ ra một ít, làm ướt quần áo.
Hiên Viên Vĩnh Hạo mấp máy môi, “Ngươi đút cho bổn cung.”
Ngữ khí chậm rãi, một cái chớp mắt, thế nhưng lại làm người cảm thấy muốn sa vào trong ánh mắt đó.
Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó cầm ly rượu để sát vào môi hắn.
Nam Đường đứng bên cạnh không nhịn được, “Điện hạ!”
Điện hạ hà tất làm vậy?
Biết rõ ly rượu này có kịch độc, biết rõ hậu quả là cái gì.
Sao lại muốn uống ly rượu này?
Nam Đường nhanh chóng vươn tay, dù liều mạng cũng phải ngăn cản hành động của điện hạ.
Mà ba gã thị vệ đứng bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Lâm lập tức chặn Nam Đường lại.
“Dám lỗ mãng trong yến hội chào đón sứ thần, ta thấy ngươi không muốn sống nữa!”
Lời nói của gã thị vệ lạnh băng.
Nam Đường căn bản không dừng lại, kiếm đã ra khỏi vỏ, xẹt qua cổ của gã thị vệ kia.
Máu tươi phụt ra.
Tốc độ của Nam Đường rất nhanh
Chỉ là ly rượu độc kia, đã bị uống.
Nam Đường cả người lạnh băng, đứng ở chỗ đó, có chút ngây người.
Trái lại là điện hạ, một tay chống trán, mỉm cười với Tô Yên.
Mục đích của Hiên Viên Vĩnh Lâm đã thành công..
Tuy rằng tổn thất một gã thị vệ, nhưng cũng không làm hắn ta tức giận.
Thậm chí không thèm trị tội Nam Đường.
Chủ tử xong đời, một thị vệ có thể nhảy nhót bao lâu?