Sau khi nàng đọc xong, bèn cất tờ giấy vào trong túi kẹo.
Sau đó bưng điểm tâm trên bàn đi ra ngoài.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: “Ký chủ, ngài muốn giúp Đại hoàng tử sao?”
“Không muốn giúp.”
“Nhưng, ký chủ, căn cứ vào những quyển sách mà Tiểu Hoa đã đọc, nếu ngài không có giá trị, rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu.”
Tô Yên nghe nghe cảm thấy có đạo lý, bởi vì những quyển sách Tiểu Hoa đọc nàng đều đã nhìn qua.
Nhỏ giọng: “Vậy ta giúp hắn ta?”
Phải bảo vệ mạng nhỏ mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.
“Nhưng bây giờ Tam điện hạ tin tưởng ngài như vậy, nếu như bị hắn phát hiện ra ngài là mật thám, hắn sẽ rất đau lòng.”
“Vậy phải làm sao?”
Tô Yên không có kinh nghiệm, nàng rất ít nói dối, càng đừng nói là làm gian tế.
Tiểu Hoa cẩn thận suy nghĩ một lát, “Ừm… nếu không ký chủ làm một quyển giả?”
Lời nói vừa xuất hiện, một người một hệ thống đều cảm thấy cái chủ ý này rất tốt, như vậy, không phải vừa hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa không làm Tam điện hạ đau lòng sao?
Một mật thám ngây ngô, một hệ thống không có kinh nghiệm, hai người nói chuyện giống như hai đứa thiểu năng trí tuệ.
Tô Yên trở lại tẩm điện, ôm đĩa điểm tâm đi vào.
Tuy mỗi lần Hiên Viên Vĩnh Hạo nói muốn ăn điểm tâm, nhưng phần lớn lại vào bụng Tô Yên.
Vậy nên lần này, Tô Yên cố ý chọn đồ mình thích ăn.
Khi Tô Yên tiến vào, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang luyện chữ.
Nàng hoảng hốt tròng chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
Nàng không biết viết chữ.
Không biết viết chữ, làm giả bằng cách nào??
Kết quả là, bước chân không tự giác đi tới bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn hắn viết.
Thật xinh đẹp, cũng thật sắc bén.
Từng nét bút mang theo dao nhọn, nhưng nhìn lại lại cho người ta một loại cảm giác hào hùng.
Nàng đứng ở bên cạnh nhìn, mình… không biết viết nha.
Đại khái là do ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng một cái, khóe môi không nhịn được cong lên, “Biết chữ này là gì không?”
Tô Yên gật gật đầu, “Tô Yên”
Giọng nói mềm mại của nàng, đọc hai chữ trên giấy.
Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng, hắn lại viết bốn chữ, “Mấy chữ này thì sao?”
“Hiên Viên Vĩnh Hạo.”
Nàng nghiêm túc đọc, đọc xong lại cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu đối diện với hắn.
Hắn nhìn nàng nửa ngày, mới tiếp tục nói: “Lại đây, ngươi viết cho ta xem.”
Tô Yên đứng ở bên cạnh do dự, nàng chưa từng học viết.
Nhưng mà… hẳn là không khó lắm?
Nghĩ như vậy, nàng buông điểm tâm trong tay xuống, đi qua đó.
Cầm lấy bút lông trong tay hắn, trước khi đặt bút viết, lại không nhịn được nhìn hắn một cái.
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại có chút chờ mong.
Từ những câu nói bình thường, vó thể nhìn ra nha hoàn nhỏ này nhìn ngốc ngốc, nhưng lại khá hiểu biết.
Hắn nhắc tới một vài điển cố nàng đều có thể lý giải.
Có thể nhìn ra là từng được dạy dỗ.
Đều nói, chữ viết như người.
Hắn muốn nhìn xem, chữ nàng viết ra có giống như con người của nàng không.
Đợi một lúc lâu.
Tô Yên nghiêm túc viết xong tên của mình.
Vừa mới viết xong, bên cạnh đã truyền đến tiếng cười.
Người nào đó ôm nàng, đầu gác trên vai nàng, rũ mắt nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy Tuyên Thành, cười thoải mái.
Tô Yên buông bút lông xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành kia, đặc biệt là khi đối lập với dòng chữ bên cạnh, đó mới là thật sự xấu thảm không nỡ nhìn.
Con ngươi ngập nước nhìn nhìn, gương mặt hồng hồng.
Nhỏ giọng giải thích, “Ta không biết viết.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa cười vừa hỏi:
“Tiên sinh chỉ dạy ngươi biết chữ, mà không dạy ngươi viết?”
Con rắn hôm nọ cho chị nội gan được đặt tên là gì “^” (gợi ý chữ đầu tiên là Tiểu)