Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 8 – Ly Hương Tìm Quá Khứ

Chương 3

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ #28

(Tiếp theo)

Lần cuối cùng tới Trái Đất Thứ Ba tôi nhỏ hơn bây giờ mấy tuổi và cũng ngố hơn. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hồi hộp khi lên cầu thang cuốn và ra khỏi thành phố dưới lòng đất đó, để có cái nhìn đầu tiên vào tương lai. Lần này tôi cũng hồi hộp. Có lẽ hồi hộp không là một từ chính xác. Phải nói là nỗi sợ hãi đang cuộn xoáy thiêu đốt ruột gan tôi thì đúng hơn. Đúng, diễn tả như vậy chính xác hơn. Tương lai đã thay đổi. Những rô-bốt dado trong đường hầm là bằng chứng cho điều đó. Vấn đề là tương lại mới tốt đẹp hơn, hay tệ hại hơn? Ruột gan tôi quặn thắt lo sợ điều tệ hại nhất.

Courtney rõ ràng là đang nôn nao. Cô ấy đã đọc nhật ký của tôi diễn tả về Trái Đất Thứ Ba. Nhưng đọc một chuyện và nhìn tận mắt chuyện đó là hai việc khác hẳn. Trước lúc ống dẫn đưa chúng tôi khỏi Trái Đất Thứ Hai, câu nói sau cùng của cô là: “Mình muốn thấy tương lai”. Cô ấy sắp được thấy rồi.

Khi chúng tôi lên hết cầu thang cuốn và bước ra từ dưới ki-ốt màu xanh lá – nơi đánh dấu lối vào đường tàu điện ngầm, Courtney kinh ngạc tròn mắt, từ từ đảo một vòng đúng ba trăm sáu mươi độ. Tôi cảnh báo cô:

– Đừng quên thở đấy.

Courtney nói như đứt hơi:

– Không thể nào tin nổi!

Tôi nhẹ lòng khi thấy Trái Đất Thứ Ba có vẻ rất giống với những gì tôi còn nhớ. Không còn cảnh ngồn ngộn người chen chúc trong khu Bronx xi măng cốt thép của Trái Đất Thứ Hai. Thay vào đó là đồng cỏ như một công viên bao la. Không khí dịu ngọt thoang thoảng hương gỗ thông. Rải rác chung quanh chúng tôi là những ki-ốt xanh lá đánh dấu lối xuống thành phố dưới lòng đất. Không xa lắm là những tòa nhà hình hộp thấp – nơi một số người còn ở trên mặt đất cư ngụ. Những con đường uốn lượn còn đó, với những ô tô điện di chuyển êm ru. Vẫn còn người đi xe đạp.

Courtney bước khỏi tôi mấy bước để thu nhận tất cả quang cảnh này. Tôi bước theo cô, lòng bàng hoàng trước sự chuyển mình của Trái Đất, nhưng vẫn lo lắng về việc dado có thể đã làm thay đổi sự cân bằng ra sao.

Courtney kêu lên:

– Cuon người đã đi đúng hướng. Không ô nhiễm. Tôn trọng môi trường. Không quá tải dân số. Không chiến tranh…

Tôi thêm vào:

– Và cả đống rô-bốt làm tạp vụ.

– Ừa, cả chuyện đó nữa.

Xa xa, tôi nhận ra mấy tòa nhà còn lại của Manhattan, kể cả Empire Sate Building bây giờ đã phủ một lớp thép sáng ngời màu bạc. Trái Đất Thứ Ba dường như không có gì khác lạ.

Ngoại trừ vụ dado.

Chúng có mặt khắp nơi. Một số sửa đường. Số khác đang chăm sóc xén tỉa hàng héc-ta cỏ xanh tươi tuyệt đẹp. Tôi thấy một nhóm dado đang phủ một lớp sơn màu xanh dương tươi mới lên chân cây cầu vắt ngang con suối uốn cong. Một dado ngồi sau tay lái, vận hành một xe tải giao hàng, chạy êm ru. Nhiều dado đang leo ngoài tường mấy chung cư để lau chùi cửa sổ. Không hoạt động nào có vẻ lạ lùng, ngoại trừ tất cả công nhân trông đều giống hệt nhau. Đa số mặc áo liền quần màu đỏ sậm, nhưng cũng có một số mặc đồng phục được thiết kế cho một công việc đặc biệt, chẳng hạn như gã giữ trật tự giao thông đang đứng giữa đường ra hiệu cho xe cộ ngưng di chuyển, để một đám trẻ vừa rúc rích cuời vừa chạy băng qua đường. Gã đó quàng một đai khăn trắng, như đám nhóc giữ trật tự trong trường tiểu học của tôi. Gã lái xe tải giao hàng mặc đồng phục trông như đám nhân viên giao hàng vẫn mặc đồng phục màu nâu.

Hình như tất cả dado đều là nam, nhưng rô-bốt làm gì có giới tính. Ít ra là tôi nghĩ vậy. Thôi, bỏ qua chuyện đó. Tất cả bọn chúng đều cắt một kiểu tóc hoàn hảo giống hệt nhau: đen, ngắn ngủn và rẽ giữa. Chúng cũng cùng một kích cỡ như nhau. Tôi đoán chúng cao chừng mét tám, với khổ người trung bình. Điều quái lạ là mặt chúng y chang nhau. Không giống mặt những dado trên Quillan, nhưng rõ ràng chúng giống hệt nhau.

Courtney hỏi:

– Sao họ làm chúng y chang nhau vậy?

– Mình nghĩ, nếu chúng không giống nhau, chắc chắn không thể phân biệt chúng với người thật.

Nhìn quanh đám dado, Courtney g

– Đúng vậy. Gắn ria cho một tên, hắn có thể lẫn ngay vào đám đông. Ớn thật!

“Ớn” là từ chính xác. Tôi chưa cảm thấy ngay, nhưng có điều gì đó về đám dado làm tôi ghê ghê. Ý tôi là, ngoài sự thật là chúng đang ở đó, còn một điều khác nữa. Tôi chăm chú nhìn, cố tìm hiểu điều đó là gì. Ngay ở đó, nhưng tôi vẫn không thể nắm bắt được. Trông chúng giống người thật hơn đám rô-bốt trên Quillan. Nếu nhìn kỹ đám rô-bốt Quillan đó, sẽ thấy chúng di chuyển hơi cứng và gần như quá chính xác. Đó là sự khác biệt. Dado trên Quillan di chuyển quá chính xác. Người thật không di chuyển hoàn hảo. Dado của Trái Đất Thứ Ba cũng di chuyển không mấy hoàn hảo. Chúng giống con người từng li, như Courtney, như tôi vậy. Nếu chỉ thấy một tên, tôi không thể đoán nó là một dado. Nhưng nhìn cả trăm phiên bản giống hệt nhau, tôi mới biết chúng là rô-bốt. Có phải là điều đó không? Có phải điều làm tôi phát ớn chính là vì đàn dado này quá giống người thật?

Không.

Courtney nhận ra trước. Cô ấy hổn hển nói:

– Hãy nhìn chúng. Chúng giống hệt nhau.

– Đúng. Mình thấy rồi.

– Không!

Cô nuốt nước bọt, nhìn tôi đau đớn, giọng lạc hẳn đi:

– Nhìn kỹ hơn đi! Tất cả bọn chúng đều giống hệt… Mark.

Tôi trừng trừng nhìn gã dado gần nhất. Chúng cao hơn, tóc ngắn, không có cái mụn nào, nhưng không thể lầm được… những rô-bốt này giống hệt Mark Dimond. Tất cả bọn chúng. Chúng tôi đang nhìn hàng trăm bản sao vô tính của người bạn thân thiết nhất của tôi.

Courtney rên rỉ:

– Mình muốn khóc quá.

– Không sao đâu. Vậy nghĩa là tụi mình lần đúng hướng còn gì.

Tôi trấn an c chính mình không yên tâm chút xíu nào.

Cô lắc đầu nói:

– Chắc chắn Mark đã làm gì đó có liên quan tới vụ này.

Một tiếng còi xe hối hả làm ngắt quãng câu chuyện. Cả hai giật bắn người, quay lại và thấy một chiếc xe hơi nhỏ màu bạc trờ tới, thắng gấp kế bên. Xe không mui, nên tôi nhận ra ngay người lái. Patrick rối rít kêu lên:

– Pendragon!

Patrick là Lữ khách của Trái Đất Thứ Ba. Tôi đoán anh ta khoảng hai mươi tuổi. Khổ người cỡ tôi, với mái tóc nâu dài. Anh mặc bộ đồ giống như lần trước tôi đã gặp. Quần jeans và sơ mi tay ngắn. Trông anh giống một học sinh trường tư thục xịn trên Trái Đất Thứ Hai hơn là thầy giáo và một thủ thư của năm 5010. Nhưng mà, tôi có biết một thầy giáo kiêm thủ thư năm 5010 trông như thế nào đâu. Điều tôi nhớ nhất về Patrick là anh luôn bình tĩnh và tự tin.

Nhưng không còn như thế nữa. Lại thêm một thay đổi trên Trái Đất Thứ Ba.

Patrick cho xe chồm lên rồi đạp thắng. Không còn chút trầm tĩnh nào. Gấp gáp, sợ hãi, lo lắng… là những từ phù hợp hơn để diễn tả về anh ta. Tôi mới chỉ gặp anh một lần, nhưng anh ta tỏ ra là một người rất tự chủ. Anh là một tri thức. Một người sống để học và dạy. Bây giờ trông anh như một gã điên dại, sống bất cần đời.

Không mở cửa, Patrick nhảy ra khỏi xe, chạy tới nắm chặt hai cánh tay tôi. Hai mắt hoang dại. Tóc rối bù. Râu không cạo, lôi thôi lếch thếch. Anh ta hấp tấp hỏi:

– Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì sắp xảy ra đây?

Tôi nhìn Courtney. Cô nhún vai. Tôi bảo anh:

– Patrick, tôi không kịp hiểu.

Trông Patrick như sắp nổ tung đầu. Anh nhìn Courtney hỏi:

– Ai đây?

Chạy lại nm cánh tay cô, anh dồn dập hỏi:

– Cô là Lữ khách của lãnh địa nào? Cô biết chuyện gì đã xảy ra không?

Courtney cứng người:

– Không… không… Tôi không là Lữ khách… Tôi…

– Không là Lữ khách!

Patrick rít lên, lùi lại, gần như hoảng loạn:

– Pendragon, cậu không thể đưa một người không là Lữ khách tới đây. Cậu nghĩ gì thế? Hỏng bét hết rồi.

Tôi đặt nhẹ tay lên tay anh, cố trấn an:

– Bình tĩnh đã, được chứ? Chúng tôi tới đây để giúp giải quyết mọi chuyện.

Tôi cảm thấy anh ta bớt căng thẳng. Một chút thôi. Mắt anh đảo quanh như có những con ma vô hình đang tiến sát chúng tôi. Anh ta đang “trở lại” mặt đất. Hay nói chính xác là mặt đất của Trái Đất Thứ Ba.

Nuốt ực một ngụm không khí, anh nói:

– Tôi mất trí rồi, Pendragon.

Quá đúng.

– Cậu đã quen với việc bay nhảy qua các lãnh địa và xử lí những chuyện điên rồ này. Tôi chỉ là một thầy giáo. Tôi chẳng bao giờ nghĩ những chuyện như thế này có thể xảy ra tại đây.

Nhìn quanh, tôi tìm một nơi có thể nói chuyện kín đáo hơn. Chúng tôi vẫn đứng bên ngoài ki-ốt dẫn vào đường tàu điện ngầm, và rất đông người qua lại. Và cũng rất đông những rô-bốt trông giống Mark. Phát hiện thấy “ớn” này vẫn rất… ớn. Tôi đề nghị:

– Lái xe đến một nơi khác, được chứ?

Patrick lom lom nhìn cánh tay bị thương

– Cậu bị thương.

– Quig. Dưới cổng ống dẫn.

Thình lình mắt Patrick trợn trừng. Đến mức này thì anh ta không bình tĩnh nổi. Anh ta lại lên cơn điên, la toáng:

– Quig! Cậu biết như thế là có nghĩa gì không? Saint Dane đang ở đây! Ngay tại đây! Chuyện đó đang khởi sự, đúng không? Vì vậy cậu đã tới đây, đúng không?

Đến lượt Courtney cố làm anh ta dịu lại. Cô choàng tay lên vai anh, nhẹ nhàng nói:

– Yên tâm đi. Chúng tôi đến đây để giúp.

Giọng điệu bình tĩnh, khích lệ của cô mau chóng chuyển thành một tràng kích động:

– Nhưng chúng tôi sẽ không thể làm gì, nếu không có anh tiếp tay. Được rồi! Bình tĩnh lại đi!

Courtney vốn thế mà. Kiên nhẫn không phải là sở trường của cô.

Tôi giả lả cười nói, kéo Patrick ra khỏi Courtney:

– Tốt rồi. Thư giãn một chút rồi chúng ta tìm một chỗ yên bình hơn.

Patrick nói:

– Tôi đưa cậu tới bác sĩ. Cậu cần được săn sóc vết thương.

– Sao cũng được. Đi thôi.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi không phải là về vết thương, nhưng nếu để Patrick tập trung vào chuyện giúp tôi sẽ đưa anh trở lại tình trạng tự chủ, thì tôi sẽ không cản anh. Anh ta nhảy lên sau tay lái của cái xe bé xíu.

Courtney hỏi:

– Anh tin chắc là lái được

Cô không hứng thú ngồi trong một cái xe do một anh chàng điên cầm lái. Thú thật, tôi cũng vậy. Patrick hít mạnh một hơi, nói:

– Tôi ổn mà.

Rõ ràng anh ta đã bình tĩnh lại.

Chúng tôi lên xe. Courtney ngồi băng sau, tôi ngồi kế bên Patrick. Tôi có thể cảm thấy sự căng thẳng của Courtney tỏa ra từ phía sau. Patrick lên tiếng:

– Bác sĩ của tôi ở Manhattan. Ông ấy sẽ săn sóc cho cậu.

Tôi nói:

– Tốt. Không vội đâu.

Courtney tán đồng:

– Đúng. Không vội. An toàn là thượng sách. Tới nơi mà không ai sứt mẻ là được.

Patrick nhìn cô, rồi nhìn tôi hỏi:

– Cô ấy không là Lữ khách?

Giọng anh cứ như tôi vừa đưa một người sao Hỏa vào đời sống của anh. Tôi nói:

– Ổn mà. Cô ấy tham gia vụ này cũng như chúng ta.

– Nhưng cô ấy không là Lữ khách.

Courtney đanh giọng:

– Đó chỉ là chuyện nhỏ trong vấn đề lớn của chúng ta.

Hy vọng là cô ấy nói đúng.

Patrick lo ngại nhìn tôi, rồi quay lại nổ máy. Máy xe êm ru. Một lúc sau, xe lăn bánh dọc con lộ yên bình, hướng về Manhattan. Chuyến đi giống hệt như những gì tôi còn nhớ, chỉ trừ… dado. Lúc đầu tôi không đả động gì tới chúng, để bảo đảm Patrick hoàn toàn bình tĩnh muốn anh tập trung lái xe. Đâm vào một gốc cây sẽ không giải quyết được gì. Tôi để ý mắt anh ta đảo nhìn khắp nơi. Hình như mỗi lần vòng qua một khúc cua, anh ta lại thấy một thứ gây sốc, cảnh tượng thật sự làm anh ta căng thẳng và kiệt sức như thể vừa thấy bóng ma hay gì gì đó. Anh chàng như phát rồ. Rõ ràng là một khi thấy thêm một nhóm dado khác, là Patrick lại phát rồ.

Không thể nhịn được nữa, tôi hỏi:

– Được rồi, hãy cho tôi biết vì sao anh có thái độ lạ lùng thế.

Câu trả lời của Patrick là:

– Tôi hy vọng là chính cậu cho tôi biết.

Tôi ấp úng:

– Ơ… Chúng tôi vừa mới tới. Chính anh là người có thái độ như kẻ mất trí.

Ngẫm nghĩ cả giây, Patrick nói:

– Cậu cũng sẽ phát rồ, nếu cậu thức dậy và nhận ra lãnh địa của mình không còn giống như trước khi đi ngủ nữa.

Tôi liếc lại nhìn Courtney. Cô nhướng mày tỏ vẻ quan tâm. Tôi đề nghị:

– Giải thích là sao đi.

Patrick lấy một hơi run rẩy:

– Đêm qua, khi tôi đi ngủ, mọi chuyện vẫn bình thường. Cậu biết sáng nay khi tôi thức dậy mọi chuyện ra sao không?

Tôi nhẫn nại trả lời:

– Không.

– Một kẻ lạ mặt lay tôi dậy và bảo đã tới giờ ra khỏi giường đi làm việc.

Courtney hỏi:

– Kẻ đó là ai

Patrick ha hả cười, nhưng không vì anh nghĩ đó là chuyện khôi hài. Anh ta la lên:

– Không phải là “ai”, mà là “cái gì”. Nó là một người máy! Tôi nhảy bật dậy gào lên, hỏi nó là ai, nhưng nó bối rối nhìn tôi, nói là người hầu da… da…

Tôi hỏi:

– Dado?

– Đúng. Dado! Nó nói là đã làm việc với tôi năm năm và không hiểu tôi đang chơi trò gì. Tưởng có kẻ nào đó đùa dai, tôi chạy ra khỏi nhà. Nhưng… người máy có mặt khắp nơi. Pendragon, khi tôi đi ngủ chúng không hề có tại đây. Bây giờ rô-bốt nhiều hơn người, mà hình như không ai ngạc nhiên cả, trừ tôi! Tôi có bị điên không?

Tôi đáp:

– Chẳng may là… không.

Patrick nói tiếp:

– Tôi sững sờ lái xe lòng vòng, không thể tin nổi những gì mình đã thấy. Cho đến khi máy liên lạc của tôi hoạt động, cho biết cậu đang ở cổng ống dẫn. Tôi biết đây không phải là chuyện tình cờ.

Anh rút tấm thẻ bạc ra khỏi túi:

– Nhưng đây không là máy liên lạc của tôi. Nó đã thay đổi! Sao có thể như thế được chứ?

Máy liên lạc này giống hệt máy tại ống dẫn.

Patrick hỏi:

– Cậu có thể giải thích tất cả vụ này, đúng không?

Tôi nhìn Courtney. Cô nhún vai bảo:

– Nói đi.

– Tôi chỉ có giả thuyết. Chúng tôi đến đây để tìm lời giải đáp thật sự

Patrick kêu lên:

– Nhưng tôi không có lời giải đáp nào hết.

– Lịch sử có thể có lời giải đáp. Giống như đã xảy ra trên Trái Đất Thứ Hai. Phút trước, tất cả đều bình thường, phút sau công nghệ đã thay đổi. Hy vọng máy tính lưu trữ văn thư của anh sẽ cho chúng ta biết nguyên nhân.

– Cậu đang nói là… tất cả chuyện này đã xảy ra trong quá khứ?

– Tôi nghĩ vậy. Theo tôi, lý do không ai có phản ứng gì với sự thay đổi là vì nó đã xảy ra từ lâu, trước khi họ sinh ra. Những rô-bốt này bây giờ là một phần bình thường của Trái Đất Thứ Ba.

– Nhưng nếu nó xảy ra trong quá khứ, sao tôi lại nhận ra sự thay đổi? Nghĩa là… tất cả lẽ ra đều phải là bình thường với tôi chứ, đúng không?

– Trừ khi anh là một Lữ khách. Đây lại dẫn tới một chuyện hoàn toàn khác, nhưng từ những gì tôi được biết, Lữ khách không là người bình thường. Theo lời Saint Dane, chúng ta chỉ là ảo ảnh.

Patrick nhìn tôi bằng ánh mắt vô hồn. Cái xe lảo đảo trên đường. Courtney la lớn:

– Này, giáo sư, nhìn đường đi chứ.

Patrick vội lái xe vào đúng vị trí:

– Pendragon, những gì cậu nói chẳng làm mọi việc dễ hiểu hơn.

Tôi tán thành:

– Tôi biết. Hãy để tôi giải quyết, cứ tới thư viện. Lời giải đáp chúng ta đang tìm kiếm sẽ được thấy trong quá khứ, và tôi tin anh là người duy nhất có thể tìm ra chúng.

Patrick cười:

– Suốt ngày nay, đó là điều đầu tiên tôi nghe thấy

– Patrick, nếu có ai đó giải quyết được vụ này thì… người đó chính là anh.

Patrick tự tin nói:

– Và tôi sẽ giải quyết.

Patrick đã tự chủ lại. Tôi biết anh ta sẽ tìm ra lời giải đáp. Bây giờ, điều làm tôi lo lắng là: lời giải đáp đó có thể là gì.

Bình luận
× sticky