TRÁI ĐẤT THỨ NHẤT
(Tiếp theo)
– Chúng kia rồi!
Andy Mitchell gào lên từ trên cao. Nó đang đứng bên lan can trên Boong Dạo Mát nhìn xuống Boong Chính, nơi Mark vừa bước đi. Cùng với nó còn có Nevva và hai sĩ quan của tàu.
Courtney la lên:
– Vọt!
Mark bắt đầu chạy, Courtney và Dodger phóng theo. Cô nói với ông bà Dimond:
– Kềm chân họ lại.
Mark biến vào trong tàu, theo sát phía sau là Courtney và Dodger. Andy dẫn đầu hai sĩ quan xuống thang để đuổi theo, nhưng gặp ngay ông bà Dimond đứng chặn đường dưới chân thang. Ông Dimond vui vẻ lên tiếng:
– Chào Andy.
– Tránh đường ngay.
Hai người vẫn đứng tại chỗ. Bà Dimond gắt:
– Tôi nghĩ cậu phải nên giải thích vài câu chứ.
Andy nhìn bà với đôi mắt lạnh lẽo gần như đánh bà bật lùi lại. Trong một thoáng đôi mắt nó lóe lên màu xanh tức giận. Bà Dimond há hốc miệng. Andy chồm ra sau như định đánh ai, nhưng viên sĩ quan vừa xuống tới sau lưng nó. Ông ta ra lệnh:
– Thôi, không cần manh động. Chúng còn trên tàu, không trốn lâu được đâu.
Andy quay lại viên sĩ quan, sẵn sàng đập. Thấy Nevva trên đầu cầu thang, sau hai sĩ quan, nó ra hiệu cho cô ta trở lại hướng khác. Lách qua hai sĩ quan, nó trở ngược lên thang.
Bà Dimond nhìn chồng, nói:
– Đời còn gì lạ lùng hơn nữa không?
Mark phóng xuống hành lang Boong Chính. Cậu không quay lại lối cũ hay chọn lộ trình khó đi. Tất cả là tốc độ. Courtney và Dodger theo sát sau. Họ không sợ bị nhìn thấy nữa. Có bị giam suốt hành trình cũng không còn quan trọng. Bây giờ là chạy đua. Phải tới căn hộ của Mark trước mọi người. Trước Andy và Nevva. Đó là chặng cuối trong nhiệm vụ của họ.
Họ phải tiêu hủy Lò Rèn.
Phía trước, một nhóm người ăn mặc sang trọng cười hát, tràn ra từ phòng ăn.
Mark gào lên:
– Tránh đường!
Không đợi họ kịp làm theo, cậu phóng thẳng vào họ. Đàn ông vội nhảy tránh, đàn bà tản ra. Courtney suýt phì cười nếu cô không sắp phóng vào họ. Ngay khi các hành khách vừa kịp hoàn hồn, Courtney chạy tới với toàn bộ tốc lực, la lớn:
– Tránh đường!
Hành khách dạt sát tường. Courtney và Dodger lao qua không một lời xin lỗi.
Phóng xuống hành lang dài, với hai dãy cửa trắng sang trọng, Mark giảm tốc đủ để nhìn số phòng. Nhờ vậy Courtney và Dodger đuổi kịp.
Courtney kêu lên:
– Đây hả? Đây là căn hộ của bạn?
– Ờ.
Vừa thở hồng hộc, Mark vừa tìm chìa khóa trong túi. Courtney cảnh giác:
– Tốc độ là bạn của chúng ta.
– Mình đang làm việc hết tốc độ đây.
Ngừng lại trước một cánh cửa, Mark tra chìa vào ổ khóa.
Một giọng nói vang lên sau họ:
– Mark, ngừng ngay lại.
Andy Mitchell xuất hiện cuối hành lang.
Dodger nài nỉ:
– Lẹ lẹ lên, bồ ơi.
Mark lóng ngóng với cái chìa khóa:
– Mình quýnh quá. Rồi.
Cậu vặn khóa, mở tung cửa. Cả ba nhảy vào trong. Dodger đóng cửa rồi khóa lại. Mark nhào tới tủ gỗ nhỏ, mở tung ngăn kéo trên cùng, bới trong đống bít tất.
Dodger nhìn quanh, huýt sáo:
– Oa! Ngon lành quá ta
Ngồi phịch xuống trường kỷ, vòng tay sau đầu, Dodger lẩm bẩm:
– Thưởng thức cảnh này, mới thấy tụi mình như bị xiềng suốt chuyến đi.
Courtney đứng sau Mark, lo lắng nài nỉ:
– Nói với mình là nó vẫn còn đây đi.
Mark kêu lên:
– Thấy rồi.
Cậu cầm lên một thiết bị nhỏ bé, vô hại, sắp sửa đổi thay lịch sử. Courtney còn nhớ vật này như in. Với cô, trông nó như một quả bóng nhỏ của trò chơi nặn đất dẻo. Bên trong là bộ khung phức tạp, được điểu khiển bởi máy tính tiên tiến do Mark thiết kế, làm thay đổi hình dạng theo giọng nói ra lệnh. Còn “bộ áo” bằng chất dẻo là do Saint Dane chôm từ Trái Đất Thứ Ba. Tất cả kỹ thuật máy tính là của Mark. Cậu gọi nó là “Lò Rèn”. Đó là sản phẩm trí óc của Dimond Alpha Digital Organization. Đó là một quả bóng nhỏ bằng đất sét. Đó là ông nội của dado.
Courtney ra lệnh:
– Hủy nó đi.
Mark cầm phát minh của mình lên, ngắm nghía như một người cha nặng lòng thương yêu. Dodger nhảy dựng lên, ghé sát tai vào cửa, rồi bình tĩnh nói:
– Chúng đang tới. Bây giờ là lúc tốt nhất.
Mark nói nhỏ:
– Courtney, mình rất tiếc. Mình không cố ý để những chuyện này xảy ra.
– Chúng ta còn nhiều thời gian sau này để nói về chuyện đó. Làm đi.
Sự thống khổ hiển hiện trên mặt Mark. Cậu buông quả cầu kỹ thuật cao xuống sàn, nhắm mắt, đạp mạnh chân lên. Courtney nghe tiếng đập vỡ răng rắc khi Lò Rèn bị giẫm nát vào dĩ vãng. Đúng lúc chân Mark tiêu hủy Lò Rèn…
Nhẫn của Courtney sống động. Cô đưa lên cho tất cả cùng nhìn. Mark hỏi:
– Đây có nghĩa là mọi việc đã thay đổi lại?
– Theo mình, chúng ta sắp khám phá ra điều đó rồi.
Cô tháo nhẫn, đặt xuống sàn.
Dodger vẫn ghé sát tai vào cửa:
– Tôi không nghe tiếng chúng tiến tới nữa. Các bạn nghĩ chúng biết không?
Courtney trả lời:
– ôi bảo đảm là chúng biết.
Mark day chân lên thảm, để chắc chắn từng mảnh cuối cùng đều tan thành bột. Cậu nhặt những gì còn sót lại, ném qua ô cửa sổ. Lò Rèn không còn nữa.
Chiếc nhẫn nở rộng khi ánh sáng rọi khắp phòng. Dodger lại gần cùng hai bạn nhìn cảnh đang diễn ra. Một lát sau, nhẫn trở lại bình thường. Kế bên là một cuộn giấy da.
Courtney bối rối nói:
– Nhanh thật.
Dodger bảo:
– Thời gian vụt qua khi cô bay qua nó.
Courtney nhặt cuộn giấy, áp lên ngực.
– Mình đoán, chúng ta sẽ phải đọc nhật ký này trên thuyền buồm. Mark, mình hãnh diện về bạn.
Dodger nói:
– Này bồ, bồ đã làm một điều đúng. Xin lỗi vì đã suýt bắn bồ. Mình không muốn làm vậMark không phản ứng, lom lom nhìn xuống sàn. Courtney hỏi:
– Bạn ổn chứ?
– Mình không biết. Mình sẽ không biết cho đến khi nào biết là cha mẹ mình còn sống hay không.