Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 8 – Ly Hương Tìm Quá Khứ

Chương 35

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ #31

IBARA

Mình sắp nổ tung đây.

Tất cả những gì có thể làm chỉ là chờ đợi. Mình phát điên lên được. Chỉ vài giờ nữa tương lai của Ibara, của Veelox, của Halla sẽ được định đoạt. Cứ như đang chờ một cơn dông bão đang từ từ tiến tới. Biết nó sẽ tới, nhưng không cách gì biết khi nào. Hay tại đâu. Mình muốn nó tới sớm, vì mình đã sẵn sàng đập lại. Cực mạnh. Mấy ngày qua mình đã chuẩn bị rồi. Mấy ngày? Mình vừa nói “mấy ngày” hả? Mình không còn biết từ khi mình và Siry thoát ra khỏi thành phố Rubic tới nay là bao lâu rồi. Mấy ngày hay mấy tuần? Mình biết là nghe khó hiểu, nhưng đọc xong nhật ký này bạn sẽ hiểu.

Courtney, trong khi viết những dòng này, mình phải tin là bạn chưa tìm thấy Mark. Hoặc có thể bạn đã tìm được, và chuyện đó không thay đổi được gì. Bây giờ những gì sắp xảy ra trên Ibara dường như chắc chắn là không tránh khỏi. Mình sẵn sàng. Rất sẵn sàng. Mình không thể đoán trước mọi chuyện sẽ diễn tiến ra sao, nhưng nếu mất Ibara, sẽ không là vì chúng ta đã không cố gắng. Không đâu. Ngay lúc này, mình tràn đầy năng lượng, không thể chờ cho đến khi chuyện đó bắt đầu xảy ra. Mình chỉ muốn gây náo loạn. Phải hết sức tập trung mình mới ngồi viết được nhật ký này. Đây là một nhật ký quan trọng. Courtney, kỳ tới khi mình viết cho bạn – giả dụ mình còn có thể lại viết cho bạn lần nữa – tương lai của Halla sẽ được quyết định. Saint Dane sẽ phải tiêu, hoặc là Hội Tụ sẽ bắt đầu. Cách nào thì mình cũng muốn bạn biết vì sao mình phải làm những gì đã làm. Bây giờ mình đang chơi theo luật của Saint Dane. Nghĩa là: chẳng theo luật lệ nào hết. Vì mình thấy không còn cách nào khác nữa. Mong sao, khi sự rối loại này lắng xuống, Halla sẽ được an toàn một lần cho mãi mãi.

Cho đến lúc đó, tình hình đang có vẻ xấu đi.

Để mình trở lại đêm cùng Siry lái thuyền trượt nước từ thành phố Rubic tới Ibara. Như đã nói, mình không biết là mấy ngày hay mấy tháng trước. Với mình thời gian đã mất hết ý nghĩa.

Như đã viết, mình và Siry lên bờ sau khi trời tối. Chúng mình kéo thuyền trượt nước lên bụi rậm gần bãi đá hoang vắng, rồi phủ lên bằng lá cọ. Từ đó, tụi mình xuyên rừng, tới khu đất trống của Jakill. Nhìn khoảng trống vắng vẻ trong ánh trăng, vừa kỳ quái vừa buồn. Đây là nơi từng tràn đầy nghị lực và hy vọng. Bây giờ cảm thấy như đài kỷ niệm của những giấc mộng không thành chính là đây. Mình có thể hình dung Siry đang cảm thấy gì. Giấc mơ của nó đã tan tành. Bạn bè đã mất. Mình phải cố làm cho nó tập trung và tiến bước. Sau này vẫn còn thời gian để tiếc thương. Lúc nào cũng có thời gian để tiếc thương.

Hai đứa mình cần nghỉ ngơi, ăn chút thực phẩm còn lại. Nỗi sợ hãi ngày tận diệt sắp xảy ra khiến mình ăn mà chẳng thấy ngon lành gì. Nhưng mình cứ ăn. Biết khi nào có cơ hội ăn nữa? Mình cũng đã viết xong nhật ký trước. Nhắc lại lần nữa, biết khi nào mới lại có cơ hội viết nữa? Mình đoán là hai đứa đã ngồi trong trảng trống chừng ba tiếng. Chẳng đứa nào ngủ. Phừng phừng xung lực. Sau cùng mình nói:

– Ngốc thật. Tôi không biết cậu thì sao, nhưng tôi cứ bừng bừng đến không ngủ được. Chúng ta phải tới hội đồng, báo cho họ biết về vụ tấn công.

– Không dễ đâu. Chúng ta là những kẻ phạm pháp. Có thể họ sẽ bắt giam chúng ta trước khi ta kịp nói một lời.

– Vậy thì làm sao để báo cho họ được?

– Telleo. Người làm Genj phải lắng nghe, chỉ có thể là con gái ông ta.

– Cô ấy sẽ làm chứ?

Siry nhìn mình nghiêm nghị:

– Tôi biết là cô ấy sẽ làm. Pendragon, chúng ta phải làm tất cả những gì có thể, để ngăn chặn chúng.

Mình cố làm ra vẻ lạc quan:

– Chúng ta sẽ làm.

Nhờ ánh sáng trăng, hai đứa mình trở lại làng, dọc theo đường rừng nhỏ hẹp. Mắt mình không rời Siry. Nó nhảy, mình nhảy. Nó né tránh, mình né tránh. Mình chỉ vấp ngã một lần. Tới bờ biển, Siry chậm bước lại, đi sát bìa rừng. Còn mấy tiếng nữa mặt trời mới lên. Ngôi làng vẫn đang ngủ yên. Thời điểm hoàn hảo để tụi mình tới gặp Telleo. Siry đưa mình qua căn lều mà mình đã tỉnh dậy lần đầu tại Ibara, qua ngôi làng tối tăm, tới Núi Hội Đồng. Cuối cùng chúng mình ngừng lại trước một lều nhỏ, không xa khu hội họp, nơi Telleo và mình đã nhảy trong lễ hội Zelin. Zelin. Đó có phải là cách đọc chệch nhiều thế kỷ qua của từ Zetlin không?

Siry vung tay như bảo: “Cô ấy ở đây”. Nó đưa ngón tay lên môi làm hiệu “suỵt”, rồi bước vào lều.

Ngôi lều nhỏ chỉ có vài thứ đồ đạc bằng tre nhưng rất nhiều hoa cắt từ cành. Telleo thích được vây quanh bằng những thứ tươi đẹp. Mình vội vã theo Siry đang lén lút bước nhanh qua phòng đầu tiên, tiến vào phòng thứ hai. Telleo đang ngủ trên cái giường thấp. Cô ngủ trong bộ đồ cùng kiểu với đồ cô vẫn mặc ban ngày. Siry lặng lẽ quì xuống bên giường. Telleo trở mình trong giấc ngủ. Siry vội vàng nhẹ bịt một tay gần miệng Telleo, một tay giật cánh tay cô, thì thầm gọi:

– Telleo.

Uể oải hé mắt, Telleo nhìn nó trong cơn ngái ngủ. Rồi, như bị điện giật, cô hốt hoảng mở bừng mắt, ngồi bật dậy, định la lên. Siry đã tính trước, nó nhẹ nhàng bị miệng cô, trấn tĩnh:

– Không sao đâu. Tôi và Pendragon đây mà.

Telleo đã nhận ra nó, nhưng vẫn hốt hoảng. Lúc đầu, thấy cô lắc đầu liên tục, mình tưởng cô ấy vẫn chưa tỉnh nổi, cố xua đuổi cái cảnh tượng giống như một cơn ác mộng khỏi đầu. Siry trấn an:

– Không có gì đâu, ổn mà.

Telleo kéo tay Siry khỏi miệng. Mặt khiếp đảm, cô cố thì thầm:

– Không ổn đâu.

Siry thầm thì xoa dịu:

– Không sao. Chúng tôi chỉ cần cô giúp đỡ.

– Cậu cần phải ra khỏi đây! Từ khi cậu đi, họ luôn canh chừng lều tôi.

Ố ồ! Lều của Telleo bị giám sát. Đó là lý do cô muốn chúng mình ra khỏi, chứ không vì hai đứa đã làm cô sợ.

Ngồi dậy, Telleo nói như ra lệnh:

– Đi ngay! Rở lại rừng trước khi họ…

– Bắt?

Một giọng nói mạnh bạo từ cửa phòng.

Cùng quay lại, mình và Siry thấy một đám an ninh. Chúng vẫn đầy vẻ đe dọa như mình còn nhớ. Tóc dài, dùi cui nặng trịch bên hông. Có mấy gã nắm chặt dùi cui trong tay, sẵn sàng ra tay nếu hai đứa mình phản ứng.

Siry nghĩ nhanh hơn mình. Nó quay lại, vội vàng nói với Telleo:

– Ibara đang gặp nguy hiểm. Vì vậy chúng tôi phải trở lại để báo cho mọi người. Chúng tôi cần nói với hội đồng.

Lực lượng an ninh tiến tới tụi mình. Mình không chống lại. Chúng đã tóm được tụi mình rồi. Mình chỉ nói:

– Telleo, cậu ấy nói nghiêm túc đó. Chúng tôi cần nói chuyện với cha cô.

Telleo ra lệnh cho đám an ninh:

– Ngừng lại!

Chúng không ngừng. Nắm cánh tay tụi mình, chúng thô bạo bẻ ngoặt ra sau lưng.

Telleo kéo một tên ác ôn ra khỏi mình, quát lên:

– Tôi bảo ngừng lại!

– Thôi nào, Telleo. Chúng là quân trộm cướp và hải tặc. Hãy để chúng tôi làm phận sự chứ.

Hai đứa mình lóng ngóng đứng đó. Chúng muốn bắt tụi mình, nhưng có vẻ không muốn chống lại con gái của sếp. Telleo bước tới, nhìn thẳng vào mắt mình, hỏi:

– Ibara gặp nguy hiểm gì?

– Đảo sắp bị tấn công. Chúng tôi nghĩ, hầu hết Jakill bị chết rồi. Nếu không gặp cha cô và báo cho ông ấy biết, toàn thể đảo sẽ bị kết thúc giống như họ.

Mình thấy sự kinh ngạc và hãi hùng trong mắt Telleo. Cô hỏi Siry:

– Đúng thế không?

Siry gật:

– Tôi nghĩ là họ chết hết rồi, Telleo. Chúng tôi đã phát hiện ra sự thật và đó là một ác mộng. Chúng tôi phải gặp ông Genj.

Telleo đờ đẫn. Đám an ninh trông cũng không khá gì hơn. Cô bảo chúng:

– Tôi không yêu cầu các anh thả họ ra. Tôi yêu cầu các anh đưa họ tới hội đồng. Tôi cùng đi. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Mấy gã an ninh bối rối nhìn nhau. Telleo nói thêm:

– Bắt họ. Làm phận sự đi. Để tôi đưa họ tới hội đồng. Nếu điều họ cần nói có thể giúp ích cho Ibara, cha tôi sẽ nghe. Nếu họ nói thật, các anh sẽ không muốn gánh cái trách nhiệm vì đã không cho họ gặp hội đồng đâu.

Cả bọn nhìn gã đang nắm giữ Siry. Mình đoán hắn là sếp. Sau cùng hắn miễn cưỡng nói:

– Được. Nhưng nếu đây là trò lừa…

Mình nói ngay:

– Anh nên cầu xin đây là một trò lừa.

Telleo mạnh dạn bước ra cửa. Mấy gã kia không biết phải làm gì. Từ phòng bên, Telleo la lớn:

– Mau lên!

Tuân lệnh, đám an ninh đẩy hai đứa mình ra, và tất cả cùng trên đường tới Núi Hội Đồng. Mình nghe tiếng chim thức giấc bắt đầu cho một ngày mới. Mặt trời sắp mọc rồi. Mình lo sợ, cùng với mặt trời lên là hàng ngàn dado và sự hủy diệt hoàn toàn. Tới núi, Telleo bỏ lại hai đứa mình với đám an ninh trong một phòng tầng dưới. Cô đi lên đánh thức hội đồng. Đó là mấy phút đầy bối rối. Mình và Siry ngồi bên một vách tường. Sáu gã an ninh đứng phía bên kia, khoanh tay trừng trừng nhìn hai đứa. Với chúng, hai đứa chỉ là đồ rác rưởi. Sau khi nghe chuyện chúng mình, chúng cũng sẽ chẳng ưa tụi mình được chút nào. Thật là tệ.

Telleo không đi lâu. Chạy trở lại, cô hổn hển nói:

– Họ sẽ gặp hai người. Ngay bây giờ.

Mình

– Họ đã có mặt ở đây rồi? Có hơi sớm không?

Mắt mở lớn, đầy kích động, cô nói:

– Một ngày lạ thường. Tôi không hiểu nổi.

Siry hỏi:

– Có chuyện gì?

– Tới mà xem.

Nói xong cô vội vã chạy đi. Tụi mình vừa định chạy theo. Đám an ninh níu lại. Chúng giữ hai đứa trong vòng kiểm soát trong khi tiến theo Telleo. Mình không chống cự. Nói thật, hai đứa đáng được cư xử như thế. Đồ trộm cướp hải tặc mà. Nhưng mình mừng vì sắp có cơ hội nói với hội đồng. Chúng mình đi lên những cầu thang đá đã đi qua vài ngày trước. Thủ tục vẫn như cũ. Đám bảo vệ giữ hai đứa mình tại cuối con một căn phòng rộng như hang động, chờ đến khi ba thành viên hội đồng gọi tới. Chỉ mấy giây sau khi chúng mình vào phòng, ông Genj và hai thành viên nữa hấp tấp bước qua không gian rộng lớn tiến tới chỗ ngồi ngay chính giữa phòng. Vừa đi, ông Genj vừa ngoắc tay ra lệnh đưa hai đứa mình lên. Mấy gã an ninh xô mạnh mình và Siry lên phía trước. Hội đồng ngồi xuống, lom lom nhìn hai đứa mình. Trông họ bồn chồn như tụi mình vừa kéo họ ra khỏi một việc quan trọng. Mình không biết nên nói trước, hay chờ cho tới khi được hỏi. Telleo tiến tới, lên tiếng trước. Cô bắt đầu:

– Tôi biết các vị nghĩ gì về hai cậu này. Họ đã lấy trộm một con tàu đáng giá.

Drea, người đàn bà có tàn nhang, cắt ngang:

– Cô không biết con tàu đó đáng giá như thế nào đâu.

– Tôi biết. Nhưng dù các vị nghĩ sao về cách làm của họ, tôi vãn tin rằng họ đã khám phá ra một điều sinh tử đối với tương lai của Ibara và thành công của hôm nay.

Thành công của hôm nay? Là cái quỉ gì? Có chuyện lớn đang xảy ra, nhưng là gì? Hội đồng vẫn trừng trừng nhìn tụi mình với vẻ nghi ngờ. Thú thật, đầu óc mình như đóng băng. Có thể là vì mình đang tự đặt vào địa vị họ, tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra khi nghe những gì mình sắp n. Nói sao đây? Có nên nói toạc ra rằng một đoàn quân người máy cực kỳ nguy hiểm từ một lãnh địa khác đang tiến tới hòn đào của họ trên những tấm trượt nước siêu tốc hiệu Jet Ski, và sẵn sàng xâm chiếm nơi này? Sao họ có thể tin được điều đó? Thình lình, những chuyện đó dường như quá phù phiếm.

May là Siry không gặp vấn đề như mình. Nó nói:

– Con tày chúng tôi lấy trộm đang nằm dưới đáy biển, Tất cả bạn bè tôi đều đã chết rồi.

Hội đồng quay sang nhìn nó. Rõ ràng Siry đã làm họ chú ý. Khi hai đứa mình đứng đây lần trước, nó là một đứa ham gây sự và đáng ghét. Lúc này, nó tỏ ra vô cùng nghiêm túc như… trong hoàn cảnh nghiêm túc. Nó sôi nổi nói tiếp:

– Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật về quê hương mình, đời sống của mình. Rất tiếc phải nói rằng, chúng tôi đã phát hiện ra điều đó. Tôi không muốn bạn bè mình chết một cách vô ích. Điều tốt nhất tôi có thể làm để vinh danh họ, là đứng đây hôm nay, báo cho quí vị biết Ibara đang vô cùng nguy khốn.

Ba thành vên hội đồng nhìn nhau. Genj ra lệnh cho đội an ninh:

– Để họ lại đây.

Gã to con phản đối:

– Nhưng thưa ngài…

Genj trấn an:

– Chúng ta sẽ không sao. Giữ người của mình ở tầng dưới. Khi cần ta sẽ gọi.

Đội an ninh lại bối rối nhìn nhau. Genj ra lệnh:

– Đi!

Vội vã lùi lại, chúng suýt xô phải nhau khi ra khỏi phòng. Nhưng mình tin chắc chúng đứng chờ ngay bên ngoài lối vào.

Ông già nhìn hai đứa mình, mệt mỏi thở dài:

– Vậy thì, các cháu đã tìm thấy chưa?

Mình như bị nện một cú đấm. Trông Siry cũng bàng hoàng như mình.

Cũng bối rối giống mình, nhưng vì những lý do khác, Telleo hỏi:

– Thành phố Rubic là gì?

Genj đứng dậy, bước vòng ra sau ghế. Trông ông có vẻ lo lắng. Ông ta chưa biết là đang gặp cảnh đáng lo như thế nào. Ông nói:

– Các cháu đã đi tìm sự thật. Một sự thật đã không được cho người dân Ibara biết suốt nhiều thế kỷ.

Siry sững sờ hỏi:

– Ông thú nhận? Thú nhận đã giữ bí mật quá khứ của chúng ta với dân chúng của ông?

– Đó là điều cần thiết.

Siry hét lên:

– Cần thiết? Còn tất cả những người đã từng chất vấn ông? Những người đã bi biến mất? Cần thiết để họ phải chết sao?

Moman, người đàn bà da đen, hỏi:

– Sao cháu lại cho là họ đã chết?

– Vì họ đã biến mất! Các vị không thể nói với tôi là họ chưa chết. Hay đang bị giam giữ trong ngục thất để họ không thể gây rắc rối.

Drea hỏi:

– Cháu muốn gặp họ không?

Siry đờ người, không biết trả lời sao. Mình liếc nhìn Telleo:

– Cô biết chuyện gì đang xảy ra không?

– Có, một chút. Tuyệt

Siry buột miệng hỏi lại:

– Tuyệt?

Nó bối rối chẳng thua mình. Ông Genj lên tiếng:

– Đây là một ngày mà Remudi, cũng như mọi người, đã nỗ lực không mệt mỏi để có được. Ta có thể nói: anh ấy đã cống hiến cả sinh mạng cho ngày hôm nay. Siry, cháu muốn thấy thành quả vĩ đại đã đạt được nhờ sự giúp đỡ của cha cháu không?

Siry ngớ ngẩn, không biết nói gì. Nhìn mình, ông tiếp tục:

– Pendragon, Remudi đã nói với chúng tôi về việc cậu tới đây.

Moman lên tiếng:

– Sau cậu nghĩ là chúng tôi để cậu tự do? Thật sự cậu nghĩ chúng tôi tin cậu bị mất trí sao?

Trời đất, thì ra mình chẳng lừa được ai với mánh khóe đó.

Drea nói thêm:

– Remudi bảo, nếu anh ấy không có đây để được thấy ngày hôm nay, thì một người lạ tên là Pendragon, người đeo một nhẫn bạc, chắc chắn sẽ có mặt. Anh ấy bảo chúng tôi hãy tin tưởng người lạ đó, vì người này sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp chúng tôi.

Genj nhìn Siry nói:

– Anh ấy bảo chúng tôi tin tưởng con trai của anh. Thú thật là ta đã không tin. Vì vậy ta đã để hai người đi với nhau. Ta không ngờ xảy ra vụ lấy trộm tàu.

Mình vội nói:

– Trộm con tàu đó, có thể chúng tôi đã cho Ibara cơ hội thứ hai.

Drea hỏi:

– Còn chuyến hành hương thì sao? Những con tàu đó là v.

Siry hỏi:

– Chuyến gì?

Genj quát lên:

– Thôi. Siry, cháu muốn tìm sự thật hả. Đây là lúc cháu sẽ được thấy tất cả sự thật.

Ông quay người sải bước qua hang động, Moman và Drea theo sát sau. Không chắc phải làm gì, mình nhìn sang Telleo, hỏi:

– Chuyện gì vậy?

– Ngày hồi sinh của Veelox.

Như thật sự đang ngây ngất, cô thân mật ôm mình, nói:

– Lẹ lên.

Telleo vội vã bước theo cha. Siry lắc đầu. Nó không hiểu mọi người nói gì. Hai đứa mình chỉ còn biết đi theo lên tầng cao hơn của Núi Hội Đồng. Qua nhiều cầu thang đá uốn lượn, lên tới đỉnh núi, chúng mình bước qua một đường hầm dài, vào một phòng với lỗ hổng mở rộng, nhìn ra quang cảnh ngoạn mục sau núi, phía không đối diện với ngôi làng. Ba thành viên hội đồng đứng bên ô cửa, nhìn xuống cảnh trải dài từ cánh rừng rậm của Ibara xuống biển. Siry, Telleo và mình đến bên họ, cùng ngắm nhìn cảnh đẹp diệu kỳ.

Xa xa, trong rừng, một đường mòn rộng từ sâu trong đảo uốn mình qua núi, tiến ra đại dương. Con đường kết thúc tại bến tàu, nơi mười thuyền buồm màu sắc rực rỡ neo đậu. Chính xác là chín. Một đã nằm dưới đáy cảng thành phố Rubic.

Ông Genj hãnh diện tuyên bố:

– Hôm nay là cực điểm của một kế hoạch đã được dự trù trong nhiều thế kỷ. Những con người dũng cảm mà các người đang thấy dưới kia sẽ đưa thế giới của chúng ta sống lại.

Mấy chục người trên con đường mòn bên dưới, tất cả đều mặc y phục sáng sủa đặc trưng của thời trang Ibara. Đàn ông, đàn bà và cả trẻ con. Tất cả đều nhanh nhẹn, trật tự tiến tới bến tàu và những thuyền buồm. Hầu hết thuyền đã ri bến, và đang hướng ra biển. Dù từ trên cao, mình có thể thấy trên boong đầy người. Còn nhiều người trên bến, đang lên mấy thuyền còn lại. Người khác lăng xăng tháo dây buộc thuyền, chuyển hàng hóa. Tám thuyền đã ra khơi, hoặc đang bắt đầu giương buồm. Một cảnh thật đẹp mắt nổi bật trên vầng dương đang lên. Mình ước sao được biết toàn bộ cảnh này là gì.

Ông Genj thốt lên:

– Một ngày thật đáng tự hào.

Trông ông như phát khóc. Hai người đàn bà trong hội đồng thì thật sự đang khóc rồi.

Dù quá xa, họ vẫn vẫy tay chào những người bên dưới. Siry hỏi:

– Họ đang đi đâu vậy?

Ông Genj trả lời:

– Đi tới tương lai. Đúng như kế hoạch của Aja Killian.

Nghe tên Aja làm mình chợt tỉnh. Mình đã quên thuộc địa Ibara bắt nguồn từ kế hoạch của cô từ… ba trăm năm trước. Mình kêu lên:

– Làm ơn giúp tôi đi. Chuyện gì đang diễn ra thế này.

Không rời mắt khỏi mấy con thuyền. Genj nói:

– Cậu đã thấy thành phố Rubic. Biết Nguồn Sáng Đời Sống không?

– Cháu biết nhiều hơn cả những gì muốn biết.

– Vậy thì cậu đã thấy sự hủy hoại do nó gây ra. Mấy triệu người đã chết. Một sự diệt chủng tự nguyện. Aja Killian, một phader, đã thấy điều đó xảy ra. Cô tụ tập một số người chống lại sự mê hoặc của Nguồn Sáng Đời Sống, và lên kế hoạch cho tương lai của Veelox.

Mình và Siry biết kế hoạch này, vì đã thấy nhật ký của Aja. Nhưng không biết rõ chi tiết. Genj tiếp tục:

– Họ đã chọn đảo Ibara này làm con thuyền cứu hộ. Đâyó lần là căn cứ quân sự để bào vệ đất liền. Vũ khi tự động hiện có là để bảo vệ khỏi những vụ tấn công. Bốn mươi người đã rời thành phố Rubic để bắt đầu một đời sống mới tại đây, với một triết lý đơn giản. Đó là không để kỹ thuật quyết định đời sống của họ. Họ không muốn lịch sử lặp lại. Đó là lý do chúng tôi sống theo cách chúng tôi đang sống. Lệ thuộc tối thiểu vào kỹ thuật. Văn hóa, cách sống của chúng tôi đều được tổ tiên chúng tôi chọn lựa và lên kế hoạch một cách thận trọng. Tất cả chúng tôi đều là hậu duệ của bốn mươi người đó.

Drea nói tiếp:

– Phần đầu của Aja là thành lập một nơi định cư. Lúc đầu, họ sống trong núi, vì có sẵn đường hầm, phòng ốc như tổ ong. Dần dần họ dựng lên thành làng Rayne. Trẻ con ra đời. Những gia đình phát triển. Thêm nhiều ngôi làng được thành lập bên kia đảo. Lịch sử buồn của Veelox và nguồn gốc của Ibara không được truyền lại cho thế hệ trẻ. Sợ rằng sức cám dỗ khám phá lại Nguồn Sáng Đời Sống sẽ quá lớn. Mỗi thế hệ qua đi, càng hiếm người biết sự thật. Kế hoạch của Aja cho phép một hội đồng ba thành viên do dân làng bầu lên. Chỉ hội đồng được biết toàn bộ lịch sử, và chỉ chia sẻ hiểu biết cần thiết để thực hiện kế hoạch tối thượng.

Siry hỏi:

– Vì sao? Sao việc giữ bí mật sự thật lại quan trọng thế?

Ông Genj lạnh lùng nhìn nó:

– Để tránh những kẻ tò mò làm những việc như cháu. Vì sợ rằng sức cám dỗ rời bỏ đảo quá lớn. Ibara cần phải mạnh để làm cái nôi của một nền văn mình mới. Ibara cần dân. Tất cả dân trên đảo.

Mình nói:

– Vì vậy, phải tạo ra một lượng dân số mới, ngay trên hòn đảo này.

– Đúng, mối quan tâm lớn nhất là bệnh tật. Vi trùng, bệnh truyền nhiễm, bất cứ bệnh gì cũng đều gây ra sự hủy diệt. Chúng tôi cần phải giữ đảo tránh khỏi ô nhiễm. Để làm việc đó, chúng tôi cần giữ nhân dân tránh xa khỏi bất cứ liên hệ nào với phần còn lại của Veelox. Cậu có thể thấy, việc đó đã thành công, tất cả là nhờ chúng tôi giữ bí mật.

Mình nhìn xuống những con thuyền. Hành khách cuối cùng đã lên boong chiếc thuyền cuối cùng. Mình hỏi:

– Tất cả vụ này là gì?

Moman đáp:

– Cuộc di dân đã được lên kế hoạch từ đầu. Ngay khi dân số tăng trưởng đủ bảo đảm cho sự sinh tồn của chúng tôi, chúng tôi bắt đầu tuyển người từ tổng dân số để sống trong một ngôi làng khác nằm cuối đảo. Tại đó, họ được dạy bản chất thật sự của Veelox. Được chọn là một vinh dự, vì họ sẽ là những người tiên phong. Họ sẽ là những người đầu tiên mạo hiểm rời khỏi đảo này, và phục hồi dân số thế giới. Họ là những người hành hương từ xứ Rayne.

Genj nói thêm:

– Những con tàu kia sẽ đưa họ ra đi để bắt đầu tỏa ra sống khắp đất liền.

Siry hỏi:

– Vậy là… những người bị biến mất trở thành những người hành hương?

– Cháu đang nhìn họ đó. Đây là mộng tưởng của Aja ngay từ đầu. Thật đáng tiếc vì cô ấy đã chết thảm thương như thế.

Mình vội hỏi:

– Ông nói vậy là sao?

– Aja Killian chưa từng đặt chân lên Ibara. Lập xong kế hoạch cứu Veelox, cô ấy dã bị bọn Đào tẩu ám sát chỉ vài ngày trước khi nhóm bốn mươi người giong buồm tới quê hương mới.

Cảm xúc mình xáo trộn với tất cả những gì được nghe. Mình hãnh diện về Aja. Đầu tiên, cô ấy cố cứu Veelox và hạ Saint Dane bằng cách phát minh Con Bọ Thực Tế. Chính kỹ thuật đã gây nguy hiểm cho Veelox, và cô cố chống lại bằng kỹ thuật. Nhưng thất bại. Vì vậy, Aja làm ngược lại, tìm con đường quay lưng với kỹ thuật. Kế hoạch của cô không là một sự sửa chửa gấp gáp. Đó là cuộc chiến cô đang gần kề thắng lợi. Cô muốn nã phát đạn khác vào Saint Dane. Cô đã đạt được điều đó. Veelox sắp tái sinh.

Mom

– Ngay sau khi những người hành hương ra đi an toàn, chúng tôi sẽ bắt đầu qui trình sau cùng đó là giáo dục toàn đảo về di sản của chúng tôi. Bây giờ dân số đã đủ mạnh, vì vậy người dân có thể an toàn tự chọn việc ở lại, hay vươn ra thế giới, hội nhập với những vùng đất mới. Nhiệm vụ của chúng tôi gần hoàn tất. Veelox đã được cứu.

Thì ra vậy. Đây là bươc ngoặt của Ibara. Bước ngoặt thứ hai của Veelox. Đây là nguyên nhân Remudi có mặt trong hội đồng. Lữ khách của Ibara lãnh trách nhiệm thực hiện mộng tưởng của Lữ khách trên Veelox. Đây là… chuyện phải thế thôi.

Mình hỏi:

– Sao lại là hôm nay?

Ông Genj trả lời:

– Tụi Đào tẩu trở nên táo tợn hơn. Cuộc tấn công hai hôm trước đã thúc đẩy chúng tôi quyết định. Chúng tôi lo sợ cho đội tàu. Phải mất nhiều năm để đóng chúng. Không có tàu sẽ không có cuộc hành hương.

Rời cửa sổ, ông tiếng thẳng tới Siry:

– Vì chuyến phiêu lưu của cháu, chúng ta đã bị thiếu một thuyền. Chúng ta phải quyết định đi ngay bây giờ, trước khi bị mất thêm.

Siry lẳng lặng gục đầu. Ông nói tiếp:

– Siry, cha cháu đã sống vì ngày này. Được thấy những con thuyền giong buồm chở niềm hy vọng về một Veelox mới, là hình ảnh ấy sẽ tự hào được chứng kiến. Ta không thể nói là ông ấy cũng sẽ tự hào về cháu.

Trông Siry thật khủng thiếp. Mình thì thấy bình thường thôi. Mình đã giúp lấy trộm con tàu đó, và sắp quăng một “viên thuốc an thần” khá quan trọng vào cái ngày huy hoàng của họ. Hành hương hay không. Rắc rối cũng vẫn ở phía trước. Mình nói:

– Có lẻ chúng tôi đã thật sự giúp ích cho cuộc hành hương.

Ông Genj nhìn mình khinh mi

– Sao cậu có thể nghĩ thế chứ?

– Vì những gì chúng tôi đã phát hiện ra trên thành phố Rubic. Ông Genj, chiến tranh sắp xảy ra. Ibara bị tấn công tới nơi rồi. Tôi không biết hàng rào phòng thủ của các vị có đủ mạnh đẩy lùi đoàn quân này hay không, nhưng thậm chí các vị bảo vệ được đảo, thì những con thuyền kia cũng sẽ là mục tiêu của chúng. Dù chỉ còn chín thuyền, nhưng nếu họ ra khỏi đây an toàn cũng đã là một thắng lợi lớn rồi.

Genj hoang mang nhìn hai thành viên nữ. Họ không biết phản ứng sao với thông tin đó. Nhẹ lòng? Hay khiếp đảm? Mình nghĩ là cả hai. Cuộc chiến đã cận kề, nhưng lần đầu tiên từ khi nhìn thấy thành phố Rubic, mình cảm thấy một tia hy vọng. Nghe chuyện về Veelox, Ibara, và kế hoạch thông minh của Aja Killian là mình tin cuộc hành hương là bước ngoặt của Ibara. Saint Dane phải biết điều đó. Tấn công Ibara với đội quân dado là để tiêu diệt cuộc hành hương và ngăn cản bước tiến của Veelox. Chắc chắn như vậy. Nhưng với đội thuyền buồm rời bến, điều không thể đã xảy ra.

Saint Dane đã ra tay quá muộn.

Hắn đã có thể mở cuộc tấn công, san bằng hòn đảo này, nhưng bây giờ hy vọng cứu Veelox đã đang ở trên mặt biển. Mình suýt cười phá lên. Có khả năng Saint Dane ngưng tấn công ngay khi biết bước ngoặt đã qua rồi không?

Siry hỏi:

– Telleo, cô biết vụ này không?

Cô đáp:

– Không đầy đủ. Tôi biết sắp tới thời điểm những người hành hương được đưa đi khám phá toàn thể thế giới, nhưng tôi không biết lý do hay lịch sử Veelox. Bây giờ cũng vậy.

Ồng Genj nói với mình:

– Hãy cho chúng tôi biết về cậu, Pendragon. Cậu là ai? Vì sao Remudi đặt niềm tin vào cậu?

Mọi con mắt đều đổ dồn vào mình. Ớn thật. Mình phải giải thích thế nào đây? Mình quyết định, chỉ đơn giản nói sự thật về đoàn quân đang tụ tập trong thành phố Rubic. Hội đồng phải chu bị hòn đảo sẵn sàng cho cuộc chiến. Với bước ngoặt đang trôi qua, mình chỉ hy vọng Saint Dane sẽ rút lui. Nhưng không thể bảo đảm được điều đó. Mình phải cố thuyết phục hội đồng hiểu là họ sắp bị tấn công.

Chẳng may là mình không kịp có cơ hội nói. Mọi âm thanh từ xa vọng lại làm mọi người ngừng bặt. Tim mình thót lại. Ông Genj đang nhìn thẳng mình khi âm thanh đó vang lên. Mình thấy vẽ kinh ngạc trong mắt ông. Mình muốn níu giữ khoảnh khắc đó, vì không muốn ông thấy điều mình e sợ đã xảy ra. Đây là khoảng khắc hân hoan của họ, nhưng với âm thanh đó, mình biết khoảnh khắc này không kéo dài.

Đó là tiếng súng đại bác.

Moman kêu lên:

– Không!

Mọi người chạy lạ lỗ hổng trên đỉnh núi, nhìm chằm chằm ra biển. Từ từ bước lại, mình thấy chính xác điều mình đã lo sợ. Tất cả chín con thuyền đã rời bến, đang giong buồm ra khơi. Hầy hết đã, hoặc đang, kép buồm lên. Rải rác dọc bờ biển, chúng tiến về những điểm khác nhau.

Ngoài xa là bốn tày chiến chất đầy những kẻ Đào tẩu.

Chín thuyền buồm đầy màu sắc, không trang bị vũ khi, chở niềm hy vọng của một Veelox mới đã bị tấn công.

Saint Dane không quá muộn.

Bình luận