Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 8 – Ly Hương Tìm Quá Khứ

Chương 10

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ #29

(Tiếp theo)

IBARA

Mình lại đang bơi.

Ít ra là mình cảm thấy giống như bơi. Mình trôi dạt, không trọng lượng. Không biết là lên, xuống hay ở giữa. Mình cũng thở được. Thoáng một giây, mình nghĩ có lẽ sau cùng thì mình đã mọc mang. Trong trạng thái lơ mơ đó, dường như không có gì là lạ lùng. Mình bị lôi kéo đâu đó về phía nam, và chawrnt chút lăn tăn nghĩ ngợi gì về điều đó.

Tình trạng đó không kéo dài. Mang mối đầu tiên cho biết mình đang trở về với thực tại chính là trọng lượng. Thân thể mình có cảm giác thật nặng nề. Nặng nề đến không ngời. Cứ như mình đang sống trong thân thể người khác. Mình không thích thú gì cảm giác này. Cảm giác như tê liệt. Và nóng. Rất nóng. Cứ như mình bị cuốn chặt trong một cái mền len ngứa ngáy, nhưng không thể đưa tay lên gãi. Dù sao thì mình cũng đâu biết phải gãi chỗ nào. Mình là một khối ngứa ngáy và bỏng rát. Sau cùng, mình đã đủ tỉnh táo để nhận ra là đang nằm, hai mắt nhắm tịt. Hé mắt ra là cả một nỗ lực, vì vật mình quyết định không cố nữa. Mình cũng sợ những gì sẽ nhìn thấy. Cảm giác như ai đó đang đặt hai bàn tay lên hai bên thái dương mình mà xiết chặt. Muốn bảo người đó dừng lại, nhưng môi mình không mở ra được. Hai môi mình gắn chặt vào nhau. Mình nuốt nước bUi cha. Cổ họng như giấy nhám.

Thực tế dần dần trở lại. Thà đừng tỉnh lại, vì càng ý thức được, mình càng nhận biết đang đau đơn đến ngần nào. Sau cùng, mình hé một mắt. Ánh sáng cũng làm mình đau. Mình cố nhìn quanh. Chẳng hiểu vì sao phải bận tâm nhìn, vì chung quanh chẳng có gì. Mình đang nằm ngửa, nhìn lên một biển cỏ. Phải, toàn cỏ. Mình có tập trung, nhưng không nghĩ gì nổi ngoài cảm giác khó chịu. Cái đầu như bị bóp nát, mình cảm thấy như bị ngộ độc cây trường xuân, rất nặng. Không, cây sồi. Độc cây sồi càng khiếp hơn. Nếu có gì khiếp hơn độc cây sồi, thì chính là những gì mình đang cảm thấy. Nhưng đây không là cây sồi độc. Đây là ong. Ong-qig. Mình đủ tỉnh táo để nhớ lại những con vật khốn kiếp đó. Nhìn cuống, mình thấy cánh tay đỏ lòm. Đầy những vết sưng tấy đau nhức. Những vết chích. Ôi, mình hẳn đã bị chích không biết bao nhiêu lần. Ghi nhớ. Hãy tránh xa những tấm gương. Quá xấu! Mình đóan, trông mình như cái gã “Đến lúc bị đập te tua rồi!” trong Bộ tứ siêu đẳng* (Fantasic Four: Bộ truyện tranh của Mỹ xuất bản năm 1961, được dựng thành phim hoạt hình, phim truyện và video game). Dù khốn khổ như vậy, nhưng mình cũng nhận ra một điều đáng mừng trong chuyện này: mình còn sống. Mình sẽ bình phục. Vụ này mình khá lắm. Chỉ không biết là đã đáp xuống đâu và bằng cách nào mình lại nằm đây.

– Anh tỉnh rồi.

Một giọng nữ dịu dàng. Tốt. Giọng nữ dịu dàng là tốt rồi. Nghe cũng không có vẻ gì là một con cá. Mình lạ hé mắt. Cô ta cúi xuống, đầu lộn ngược, nhìn vào mắt mình. Chính xác là nhìn vào một bên mắt. Trước hết, mình chú ý đến mái tóc. Mái tóc dài, đỏ sẫm, chải ngược ra sau được buộc bằng một dải ruy băng vàng. Rất phù hợp. Mắt màu xanh lục. Chưa bao giờ mình thấy một đôi mắt xanh thăm thẳm như thế. Chắc phải là màu của kính sát tròng thì mới đẹp đến vậy. Khá xinh, mình đoán thế. Vì, với một con mắt, nhìn ai đó đang cúi ngược xuống khó mà xét đoán cho chính xác.

Khi cô nhìn, mình thấy vẻ lo lắng trong đôi mắt xanh đó. Lo lắng là tốt. Vì chính mình cũng đang lo. Ít ra, chúng mình cùng một phe.

Mình khào khào hỏi:

– Bao lâu rồi?

– Anh đã ngủ ba ngày. Chúng tôi cho anh dùng thuốc ngủ. Anh cần phải bình phục. Anh thật may mắn.

Mình rên rỉ, cố làm ra vẻ mỉa mai

– Thật ư!

Cô ta hiểu, mỉm cười, nói:

– Nọc độc của ong không làm chết người, trừ khi anh bị dị ứng với nó. Tôi đoán anh không bị dị ứng, nếu có thì anh chết rồi.

Đoán hay ghê!

– Anh cần phải nằm yên cho đến khi chất độc đi qua các bộ phận trong cơ thể anh.

Tốt. Sao cũng được, Mình cũng không hề muốn ngồi dậy. Hay bước đi. Hay nói chuyện. Hay là bất cứ thứ gì khác liên qua tới hoạt động và suy nghĩ. Vậy là loại trừ được hết mấy chuyện đó rồi, trừ chuyện ngủ thôi.

Cô ta ân cần nói:

– Chưa bao giờ tôi thấy qua nhiều vết chích như thế này. Anh có làm gì khiến bầy ong nổi giận không?

Minh khào khào:

– Không.

– Uống cái này đi.

Cô đưa một tách nhỏ lên môi mình. Mình phải nhấc cái đầu đau buốt lên, cố hớp vài ngụm, dù chảy xuống cằm nhiều hơn là vào cổ họng.

– Anh đang hồi phục nhanh khác thường. Tôi chưa hề thấy một ca nào giống vậy.

Mình đã từng thấy.

– Ngủ thêm một chút là anh đã có thể đứng dậy được rồi. Lúc đó chúng tôi mới có thể bắt đầu.

Cô cúi xuống nói:

– Chúng tôi cần tìm hiểu anh là ai, và vì sao lại ở trên Ibara.

Ồ, ra vậy.

Chẳng biết cô ta cho mình uống gì, nó thật sự đã làm mình buồn ngủ. Mình lại đang bơi. Mình thích thế. Trước khi trởi lại hồ bơi, mình có mở mắt lần nữa, để hỏi:

– Cô tên gì?

– Telleo.

Telleo. Một cái tên dễ chịu. Một mái tóc dễ chịu. Được biết có người săn sóc mình cũng thật dễ chịu, dù cô ta là ai.

– Cám ơn cô, Telleo.

Nở nụ cười thân thiện, cô hỏi:

– Còn tên anh là gì?

Một câu hỏi dễ dàng. Những câu hỏi gay go sẽ tới sau. Mình sẽ phải chế ra vài câu trả lời. Nhưng không phải lúc này. Mình đi bơi cái đã.

– Là Pendragon. Chúc ngủ ngon.

Thức dậy, mình thấy khá hơn. Không khỏe hẳn, chỉ khá hơn. Những vết bỏng rát ngứa ngáy giảm còn một nửa. Hàng trăm vết ong chích đã đóng vẩy. Đôi khi làm một Lữ khách cũng tốt. Mình tự hỏi, gặp kiểu tấn công như thế, một người không phải là Lữ khách sẽ phải cần thời gian bao lâu bình phục. Đừng hiểu lầm, mình cũng vẫn là một đống te tua. Nhưng có thể hoạt động được.

– Ngồi dậy được không?

Một giọng nói quen quen. Telleo xuất hiện cuối giường mình.

– Tôi nghĩ là được. Lần này tôi ngủ bao lâu vậy?

– Hai ngày. Sáng nay tôi ngưng cho anh uống thuốc. Đã đến lúc anh trả lời những câu hỏi của chúng tôi.

Mình tê cứng đến không thể nhúc nhích. Không biết vì nọc ong hay vì nằm suốt năm ngày. Có lẽ

Mình lẩm bẩm qua hai hàm răng nghiến chặt:

– Bình Dầu.[6]

– Xin lỗi, anh nói gì?

– Không có gì.

Mình không nên nói đùa theo kiểu Trái Đất Thứ Hai nữa.

Khi Telleo giúp mình ngồi dậy, đầu mình nhẹ hẫng. Mình lèm bèm:

– Ui! Không được rồi.

Cô đặt mình nằm xuống:

– Để lần sau thử lại.

Mình nằm ngửa, nhìn lên trần. Trần đan bằng cỏ xanh. Không tưởng tượng nổi. Thật sự mình đang nhìn thấy cỏ. Đây là một căn lều đơn giản với cách gỗ. Mình đang nằm trên một cái giường các mặt sàn gỗ chừng ba mươi phân. Đệm giường thoải mái nhưng mỏng. Cửa thiết kế sơ sài bằng những thanh dài trông như tre. Đồ đạc cũng đơn giản, thẳng đuột và bằng gỗ. Vài cái ghế, một cái bàn làm bằng cùng một vật liệu trông như tre, giống cánh cửa. Trên bàn chất đầy những bình gốm đủ kích cỡ. Mình đoán đây là những bình chứa loại thuốc Telleo vẫn cho mình uống. Từ những gì mình có thể thấy, thì không còn phòng nào khác nữa. Chỉ có vậy thôi. Thoánh nhìn, nơi này giống như một căn chòi thời nguyên thủy.

Nhìn kỹ hơn, mình thấy có những thứ không hợp với những hình ảnh thô sơ mới thoáng nhìn. Gần sát trần, trên mỗi bức tường là một đèn ống chạy dài, giống như bóng đèn nê-ông. Những con người này không lệ thuộc vào lửa để có ánh sáng. Họ có điện. Dù ở trong nhà, vẫn thoang thoảng gió. Nhìn qua phòng, mình thấy một loại cánh quạt, đặt trong khung, quay chầm chậm. Lặp lại lần nửa: họ có điện. Điều kỳ lạ sau cùng xảy ra khi Telleo tiến tới cái bàn lủ khủ bình đất nung, cầm lên một dụng cụ nhỏ, màu kem, giống như bánh xà phòng.

Cô chạm vào vật đó vài lần rồi nói vào đó:

– Anh ta tỉnh rồi.

Đó là điện thoại. Mình chăm chú nhìn trong khi cô ta pha trộn một hỗn hợp trong mấy cái bình đất. Telleo là một cô gái nhỏ bé. Chỉ cao hơn mét rưỡi. Da sáng, nhưng rám nắng. Cô ta mặc một váy áo ngắn màu vàng, hình như cùng loại vải với quần áo của mình. Cùng kiểu, rộng rãi, không tay. Cô cũng đi một đôi xăng-đan giống mình. Mình đoán, cô ta lớn tuổi hơn mình, nhưng không nhiều lắm.

Nhìn cô làm việc, mình tự hỏi: cô ta sẽ đóng vai trò quan trọng đến đâu trong chuyến phiêu lưu của mình trên Ibara. Là bạn? Thù? Hay vai trò của cô sẽ kết thúc ngay khi mình rời khỏi túp lều này?

Cô đem cho mình một cốc gì đó màu nâu, rồi hỏi:

– Đói không?

– Tôi không muốn ngủ nữa.

– Không đâu. Đây là nước súp. Anh cần lấy lại sức.

Mình nhận cốc với vẻ biết ơn, rồi nhấp từng ngụm. Ấm, mặn và ngon. Mùi vị như súp gà. Mình đoán, dù ở đâu, khi nào, thì súp gà vẫn là món bổ dưỡng phổ biến. Trong khi mình nhấp nháp, Telleo trở lại với công việc trên bàn. Cô bận rộn làm việc gì đó không biết, nhưng luôn tò mò nhìn trộm mình. Cô không biết mình là ai, từ đâu tới. Phần mình, trái lại, không biết đang ở đâu và tới đây bằng cách nào. Cả hai đều mù tịt về nhau. Mình cần tìm hiểu về Ibara, nhưng phải thận trọng lựa lời. Mình nói:

– Cảm ơn cô đã săn sóc cho tôi.

– Có gì đâu, công việc của tôi mà.

– Cô là bác sĩ?

– Phụ tá bác sĩ.

– Vậy… đây là bệnh viện?

– Không. Đây là lều cộng đồng dành cho tòa án.

Tòa án. Mình đ bắt đầu tìm hiểu. Mình vẫn không biết xã hội này như thế nào. Từ những gì mình thấy trong lều này, đây là một sự pha trộn kỳ lạ giữa người nguyên thủy và hiện đại. Mình chợt có ý nghĩ: đây rất có thể là một khu nghỉ dưỡng. Bạn biết rồi đó, nơi người ta bỏ ra cả đống tiền để ở trong những căn lều hoang sơ thứ thiệt, và giả đò như đang sống đời sống đạm bác.

Telleo giải thích:

– Một nhóm dân chài thấy anh bị ong tấn công, họ đã đưa anh về làng. Nếu họ không tới kịp, xua bầy ong đi, không biết anh sẽ bị thương nặng tới cỡ nào.

– Tôi nghĩ mình đã thật sự may mắn.

Telleo trông có vẻ như có điều muốn nói, nhưng không biết có nên nói không. Mình hỏi:

– Có muốn nói gì?

Nhìn quanh như để biết chắc chỉ có hai chúng mình, cô ta quỳ xuống bên mình, vội vã nói như sợ không có đủ thời gian:

– Anh từ đâu tới? Tôi biết anh không phải là ngưởi ở đây.

Không có vẻ gây hấn hay gì khác, hình như cô chỉ thật sự tò mò. Rắc rối là, mình không biết phải trả lời sao. Đã đến lúc nói kiểu mơ hồ.

– Cô nói đúng. Tôi không phải là người ở đây.

Mình nghỉ đó là câu trả lời chung chung và thành thật mà mình có thể mạo hiểm nói. Cô nhìn mình với đôi mắt mở to, khờ khạo. Thình lình cô ấy có vẻ như trẻ hơn là mình mình nghĩ lúc đầu nhiều. Mình như đang chuyện trò với một cô gái nhỏ, ngây thơ.

Cô ta phản đối:

– Nhưng không có thuyền. Ít ra là không có thuyền tại nơi dân chài tìm thấy anh. Họ đã rà soát bãi biển.

Mình lại nói kiểu mơ hồ:

– Có nhiều cách đi.

Cô tò mò nhìn mình:

– Tôi không hiểu. Nếu không có thuyền thì còn cách nào khác nửa để anh tới đây?

Không nhắc tới ống dẫn, mình chỉ trả lời bằng một cái nhún vai không dứt khoát.

Cô lẩm bẩm như nói một mình:

– Quá nhiều điều mình không biết.

Rồi hai mắt trở nên sắc sảo, cô nhìn mình:

– Có người muốn bỏ mặc anh chết trên bờ biển. Nhưng tôi không để họ làm thế. Chúng tôi không phải là dân man rợ.

– Nghe vậy tôi rất mừng. Cảm ơn cô.

– Đừng cảm ơn tôi. Hãy cho tôi biết sự thật. Anh có phải là một kẻ Đào tẩu không?

Hả? Kẻ Đào tẩu? Mình không hiểu. Kẻ Đào tẩu là tốt hay xấu? Mình lại nói kiểu mơ hồ.

– Tôi không tới đây để gây rắc rối. Đó là một sự thật hoàn toàn.

Telleo lom lom nhìn mình một lúc, như để quyết định nên tin mình hay không. Sau cùng nở nụ cười nhẹ nhõm, cô nói:

– Tôi củng không nghĩ anh là một kẻ Đào Tẩu. Trong anh chẳng giống một kẻ Đào tẩu tí nào. Tôi rất mừng.

Phù! Mình củng mừng. Ghi nhớ cho mình: Kẻ Đào tẩu = Xấu.

Cô đứng dậy, phấn chấn lại:

– Vậy nó cho tôi biết anh từ đâu tới đi. Chưa bào giờ tôi ra khỏi ranh giới Rayne. Chắc có nhiều điều thú vị lắm. Tôi nghe nhiều chuyện, nhưng làm sao bằng chính mắt chứng kiến được.

Rayne. Là gì thế? Ước sao mình có thể hỏi, nhưng làm vật sẽ đẻ ra cả đống câu hỏi trời lại. Mình đánh trống lảng:

– Tôi muốn ra ngoài.

Telleo cắn môi bối rối:

– Thế là không khôn ngoan đâu.

Mình cố gượng ngồi dậy, lần này rất từ từ.

– Tại sao? Tôi cảm thấy khỏe hơn. Tôi nghỉ mình có thể…

Cánh cửa bỗng bật mở. Ba người đàn ông bước vào. Tất cả đều mặc quần áo giống như mình. Đứng sát nhau, họ nhìn mình trừng trừng. Nhìn trừng trừng là điềm xấu rồi. Họ đều cỡ mình, hoặc to con hơn. Nghĩa là mình sẽ không là một gã cao lớn. Ồ, còn nữa. Tất cả đều để tóc dài gần tới thắt lưng, đeo đai da quanh bụng như dây nịt. Gài trong đai là những thanh gỗ ngắn. Vũ khí. Mỗi bên hông là một thanh. Đây không là một ủy ban tiếp đón.

Telleo lì lợm nhìn họ, hai chân dạng ra:

– Chưa thể đưa anh ta đi được.

Cô cố làm ra giọng ghê gớm, nhưng cô vốn đâu có ghê gớm nổi.

Gã đứng giữa – to lớn nhất đám – bước qua cô, cúi nhìn như mình là một tệ nạn, làu bàu:

– Mi đã bị bắt.

Ôi tuyệt vời! Mới tỉnh lại trên Ibara được mấy phút, mình đã gặp rắc rối rồi. Không muốn thách thức quyền uy của hắn, mình không đứng dậy, ngây thơ hỏi:

– Vì sao? Tôi đâu có làm gì nên tội.

Hắn nạt:

– Mi sẽ không có cơ hội để phạm tội đâu.

Mình kêu van

– Các anh không thể bắt tôi vì những gì tôi chưa làm.

Telleo lên tiếng:

– Anh ta không phải là kẻ Đào tẩu. Anh ta vô hại.

Gã to lớn lạnh lùng nhìn cô, hỏi:

– Nhưng sao cô biết chứ?

Telleo nói rất thành thật:

– Vì anh ta nói với tôi và tôi tin anh ấy.

Hay quá, cố lên Telleo!

Hắn cười khểnh. Mình ghét cười khểnh.

– Đó là lý do cô săn sóc bệnh nhân, còn chúng tôi là an ninh.

Telleo không chịu thua:

– Anh ta phải ở đây cho tới khi khỏe lại.

Gã to con gầm gừ:

– Khỏe là điều chúng tôi không hề muốn nó có.

Hắn ra dấu cho đồng đội. Chúng lập tức sải chân tới mình. Ui da. Mình chưa kịp phản ứng, bị chúng nắm cánh tay, kéo bật dậy. Mình không chống lại. Không thể. Mình còn mải quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ.

Telleo năn nỉ:

– Xin nhẹ tay thôi. Anh ta đang bệnh.

Gã to xác quát lên:

– Telleo, nhiệm vụ của cô hoàn tất rồi. Trở lại khu ý tế và quên là đã từng thấy gã này .

Mình gào lên:

– Ôi, không! Đừng bỏ tôi, Telleo! Tôi không làm gì, họ không thể bắt tôi. Đó không là cách sống ở đây, đúng không? Các người không phải là dân man rợ, nhớ chứ! Không bỏ mặc người ta chết, không làm đau người vô tội.

Thật dễ sợ. Thình lình một đám xuất hiện. Không hỏi han, không xét xử, không chứng cớ. Chành trai đang bình phục bị kéo đi và không bao giờ được nhìn thất nữa. Mình muốn chống lại nhưng không còn sức lực nữa. Chết tiệt! Thậm chí mình không còn tỉnh táo.

Khi chúng kéo mình tới cửa, Telleo nói:

– Đừng lo. Hội đồng thẩm phán sẽ hiểu. Nếu anh không sai phạm gì, họ sẽ chỉ trục xuất anh xa khỏi đây thôi.

Mình hiểu “xa” là gì. Quỷ tha ma bắt! Thậm chí mình chẳng hiểu “đây” là sao. Mình không hiểu rõ bất cứ điều gì, trừ một điều là đang bị ba gã ác ôn lôi đi xềnh xệch. Chúng nghĩ mình là kẻ phạm tội cho đến khi nào chứng minh được là mình vô tội. Nhưng tội gì?

Telleo nhìn mình, nở một nụ cười bất lực, buồn bã. Tự hỏi có bao giờ gặp lại cô nữa không, mình nói:

– Cảm ơn cô.

Gã to con đá cánh cửa bật tung, và mình bị kéo ra khỏi lều, để có được cái nhìn đầu tiên hình ảnh thật sự của Ibara – cái thế giới mình có nhiệm vụ bảo vệ khỏi Saint Dane. Cái thế giới vừa gán cho mình cái mác tội phạm.

Bình luận
× sticky