NHẬT KÍ #30
IBARA
Bạn phải tìm bằng được Mark.
Courtney, mình nghĩ, tới Ibara là một sai lầm lớn của mình. Sau khi thấy những gì đang xảy ra trên lãnh địa này, bây giờ thì sự thật về những gì Saint Dane đã thực hiện thật rõ ràng. Rõ ràng một cách đáng sợ. Sự lo sợ của chúng ta là rất chính xác. Không còn là chuyện của từng lãnh địa đơn lẻ nữa. Saint Dane đang xé toang những đường biên của Halla. Mình không nghĩ chuyện mình tới đây đã làm mọi việc xấu hơn, nhưng mình cũng không giúp được gì nhiều. Thật ra, đáng lẽ mình nên lại với bạn trên Trái Đất Thứ Nhất, tìm kiếm Mark. Bạn nói đúng, Saint Dane đã nhử mình tới Ibara và mình theo hắn như con chuột đói đánh hơi thấy mùi phô-mai.
Miếng phô-mai trong bẫy.
Ngay lúc này, mình quá bối rối, khó suy nghĩ tỉnh táo nổi. Trên Trái Đất Thứ Nhất, mình đã nói với bạn là mình e đã quá muộn để làm đảo ngược những gì Mark đã làm. Hy vọng là mình lầm. Tương lai của Halla tùy thuộc vào chuyện đó. Không quá lời đâu. Ngăn chặn Mark có thể là mấu chốt để ngăn chặn Saint Dane.
Sao mình có thể ngốc đến nỗi đã không nhận ra điều đó? Một câu ngớ ngẩn. Mình biết vì sao. Đó là vì tính tự kiêu của mình. Mình luôn cho rằng, để kiểm soát được Halla, Saint Dane cần phải hạ gục mình. Mình vẫn nghĩ điều đó là đúng, nhưng sau nhưng cuộc đấu trí dai dẳng với hắn, mình đã bị chuyện hạ hắn như hắn bị ám ảnh vì muốn hạ mình. Hình ảnh của hắn cứ bám riết lấy đầu óc mình, Courtney ạ. Nó trở thành một cuộc tỉ thí giữa mình và hắn. Thật sai lầm. Bức tranh toàn cảnh mới là chuyện quan trọng. Nhưng vì quá nôn nóng hạ hắn, mình đã bỏ qua điều đó. Đó là lý do mình tới Ibara thay vì nên ở lại Trái Đất Thứ Nhất. Trong khi mình đuổi theo một mình hắn, thì hắn bận rộn điều khiển tất cả những gì con lại.
Trực giác đầu tiên của chúng mình là đúng. Phải chặn Mark lại. Đó có lẽ là cách duy nhất để cứu Halla. Vấn đề là: có lẽ quá muộn mất rồi. Mình không biết Trái Đất Thứ Nhất tồn tại, liên quan với các lãnh địa khác từ bao giờ. Đúng nó là quá khứ của Trái Đất Thứ Hai và Ba, nhưng các lãnh địa khác có tồn tại trong tương lai của Trái Đất Thứ Nhất không? Hay đã tồn tại từ trước nó. Hay có lãnh địa tồn tại sau? Mình không biết. Thắc mắc đó làm mình đau đầu.
Khi tời khỏi Trái Đất Thứ Nhất, mình đã nói: điều quan trọng nhất là cứu Mark khỏi bất cứ định mệnh khắt khe nào. Tất nhiên mình muốn bạn mình, bạn chúng mình, được cứu. Nhưng từ những gì mình thấy trên Ibara, mình cũng muốn cậu ấy ngừng lại. Cơ hội duy nhất chúng ta có được để hạ Saint Dane – một lần và mãi mãi – là ngăn chặn cậu ấy đưa kỹ thuật Lò Rèn vào Trái Đất Thứ Nhất. Muốn hiểu vì sao, bạn cần phải đọc nhật ký này.
Đọc thật nhanh.
Xin lỗi Courtney. Minh rất ân hận vì đã bỏ bạn lại một mình và quá ngu ngốc, khong nhận ra là nên nghe theo lời bạn. Minh cũng rất tiếc vì đã sắp đặt mọi sự ra với bạn như thế này và t trách nhiệm lớn lao lên vai bạn. Mình biết bạn đang làm tất cả để cứu Mark, nhưng mình không đủ mạnh dạn để nói với bạn không chỉ là cứu cậu ấy, mà là phải ngăn chặn cậu ấy lại.
Mình đã viết xong nhật ký này. Mình đã bắt đầu viết nó từ ngay khi mình bắt đầu hiểu được những gì đang thật sự xảy ra tại đây và trở lại từ đầu để nói với bạn điều này. Không phải là thuyết phục bạn, vì ngay sau khi đọc nhật ký này, mình nghĩ bạn sẽ hiểu rõ như mình. Đó là bạn, Courtney, chính bạn là hy vọng cuối cùng tốt nhất để cứu Halla.
Mình ước là chưa quá muộn.
Mình và Siry rời gờ đá trông xuống đội thuyền buồm đầy màu sắc, đi trở lại làng Rayne. Minh rất cần được nghỉ ngơi. Ăn uống nữa. Tới rìa làng, Siry ngừng lại, đứng trước mặt mình
– Anh theo chúng tôi không?
– Bao giờ chúng ta đi?
– Khi mọi người có thể. Các Jakill bị thương phải hồi phục đã.
Mình gật. Nó nhìn mình, cảnh cáo:
– Nếu anh nói với hội đồng về kế hoạch của chúng tôi thì…
Nó bỏ lửng lời đe dọa. Mình hỏi:
– Vẫn không tin tôi sao?
Nó nhún vai, bước đi. Mình gọi theo:
Tôi hỏi một điều thôi. Nghĩa của Jakill là gì?
Lắc đầu không trả lời câu hỏi của mình, nó chỉ nói:
– Anh nói đúng. Tôi không tin anh, chưa tin.
Tốt thôi. Cứ vậy đi. Trong đầu mình lúc này chỉ nghĩ đến một điều: ngủ. Mình mệt rã rời, cố lê hai chân trên cát. Vì lều của mình trở thành bệnh xá tạm thời cho các Jakill, nên mình không biết nên trở lại đó không, nhưng biết phải đi đâu khác nữa. Nhưng khi trở lại, mình thấy không còn gì phải lo ngại. các Jakill bị thương đã rời khỏi chỗ đó. Chỉ có Telleo đang chờ mình. Mình hỏi:
– Họ đâu rồi?
– Tôi đã làm những gì có thể và giúp chúng về nhà rồi. Chúng sẽ bình phục. Anh đói không?
– Tôi muốn tỏ ra lịch sự để nói là cô đừng bận tâm, nhưng tôi đói lả rồi.
– Tôi nghĩ vậy, nên đã chuẩn bị ít súp và rau củ đút lò.
Mình và cô ấy ngồi bên cái bàn gỗ, ăn một bữa tối ngon lạ thường. Thật ra, có lẽ cũng không quá tuyệt vời đâu, nhưng minhg đói tới nỗi có thể ăn hết bàn mà cứ tưởng đó là bữa thiết đãi dân sành ăn. No bụng rồi mình sẵn sàng ngủ li bì cả tháng, nhưng vậy có vẻ hơi bị thô lỗ. Mình nói với Telleo:
– Hãy kể cho tôi nghe về cô đi. Cô làm việc cho hội đồng, nhưng lại liều lĩnh giúp Jakill. Như vậy có là chơi trò hai mặt không?
– Tôi không nhìn vấn đề theo cách đó. Tôi yêu ngôi làng này và những người dân làng tôi. Thế thôi. Siry và bạn bè nó cũng là người làng này. Tôi không phân biệt đối xử.
– Tôi đã nghe điều đó về cô.
Telleo e thẹn đỏ mặt, tiếp tục nói:
– Tôi không hiểu vì sao Siry tức giận đến thế. Anh thấy lối sống của chúng tôi có sai lầm không?
– Tôi nghĩ, giấu diếm mọi người sự thật là một sai lầm. Cô không bao giờ thắc mắc ngoài kia còn có gì khác nữa sao? Ngoài hòn đảo này?
Telleo vội đáp:
– Không. Tôi không thể tưởng tượng còn có cuộc sống nào tốt đẹp hơn thế này.
– Nhưng đó là sự lựa chọn của cô. Tôi không bảo là mình tán thành chúng, nhưng Siry và nhóm Jakill muốn có nhiều sự lựa chọn hơn. Chúngthế giới này còn đem lại những gì khác nữa.
Telleo nhún vai:
– Chắc tôi là người ích kỷ. Tôi sợ ngoài kia có những điều sẽ làm thay đổi Rayne.
– Hoặc cũng có thể có những điều lạ thường sẽ làm đời sống tại đây tốt đẹp hơn.
– Tôi không hiểu sao lại thế được.
– Thậm chí cô không có chút hiếu kỳ nào sao?
– Tôi tò mò về đám Đào tẩu. Tôi lo lắng vì chúng càng ngày càng táo tợn.
– Cô không nghĩ, tìm hiểu chúng là ai là một hành động khôn ngoan sao? Có thể chúng sẽ bị ngăn chặn.
Telleo khẽ đáp:
– Lực lượng an ninh trên đảo sẽ bảo vệ chúng tôi.
Trời đất, cô ta thật cả tin. Mình hỏi:
– Còn hội đồng? Siry bảo họ giấu diếm những điều bí mật với dân làng.
Telleo có vè bứt rứt:
– Tôi tin hội đồng cho chúng tôi biết những gì cần biết. Sao phải bận tâm với những điều chúng tôi không thể thay đổi được chứ?
– Nhưng cô không muốn biết lịch sử của làng sao? Người làng này từ đây tới vậy?
– Cuộc sống là tương lai, không là quá khứ.
– Người ta có thể học hỏi từ quá khứ!
Telleo hơi gắt:
– Mọi sự tại Rayne đều tuyệt vời. Chúng tôi có thể học hỏi gì để giúp sự hoàn hảo hơn nữa chứ?
– Nhưng…
– Ngoài ra tôi rất tin tưởng cha cô.
Hả? Thấy rõ vẻ kinh ngạc của mình, Telleo vui vẻ hỏi:
– Anh không biết à? Tôi tin tưởng anh làm việc cực nhanh, biết hết chúng tôi là ai rồi chứ.
– Không đâu. Cha cô là ai?
– Tên họ đầy đủ của cha tôi là Telleo Genj. Cha tôi là chủ tịch hội đồng.
Ôi trời! m thanh tiếp theo là tiếng cái hàm của mình đập xuống mặt bàn.
– Tôi tin tưởng ông sẽ làm những gì tốt đẹp nhất cho ngôi làng của cúng tôi.
– Oa!
Mình nghẹt thở, đầu óc rối bời, có tính toán sự việc bất ngờ này có ý nghĩa gì.
– Tôi biết nhóm Jakill không tin tưởng hội đồng. Tuy nhiên chúng đã bảo vệ họ khỏi đám Đào tẩu. Chúng quan tâm tới Rayne. Chúng chỉ… đi làm đường. Lớn lên chúng sẽ biết ơn những điều tuyệt vời chúng tôi có tại đây và sẽ thôi hành động một cách dại dột.
Mọi chuyện chỉ là một trò lừa phỉnh tinh xảo. Mình đoán họ luôn luôn như vậy, vì mình quá ngốc nên mới không nhận ra. Telleo không sao, nhưng cha cô là cả một vấn đề. Theo lời Siry, ông ta là nhân vật chính luôn lừa dối mọi người. Telleo nghĩ đó là một điều tốt. Siry không nghĩ thế. Ai đúng? Đừng hỏi mình. Mình chỉ là khách qua đường Telleo thuộc loại… nói sao nhỉ? Khờ. Chắc là vậy. Cô ta không ngu, nhưng tin tưởng một cách mù quáng vào tất cả những gì nhà cầm quyền nói với cô. Cô sống trong một cái bong bóng an toàn, không muốn liều lĩnh làm vỡ tung. Sao trách cô được? Cô sống trong cõi bồng lai mà.
Mặt khác, hình như Ibara còn nhiều thứ khác hơn là cái đảo nhỏ bé hoàn hảo này. Ngôi làng có vẻ như thiên đường, nhưng mình có thể thấy có người coi nó như một nhà tù. Sự việc càng rối thêm, với việc Remudi đã từng ở trong hội đồng, như vậy có nghĩa một Lữ khách đồng ý với họ toàn bộ sự việc cất-giấu-quá-khứ-như-một-điều-bí-mật. Tóm lại, mình không biết ai đúng. Nhưng việc của mình không phải là đưa ra lời phán quyết. Mình có mặt tại đây là để khám phá việc làm của Saint Dane, chứ không can thiệp vào nội bộ của họ. Hình như Telleo không biết kế hoạch cướp thuyền và rời khỏi đảo của Siry. Tốt. Mình sẽ không cho cô ấy biết.
Teleo nói:
– Tôi muốn cho anh xem một thứ. Anh đi cùng tôi chứ?
Mình chỉ muốn nằm xuống, đánh một giấc, nhưng làm sao mình có thể từ chối được. Cô gái này đã giúp cứu mạng mình và đang tận tình săn sóc mình. Không muốn xúc phạm cô, mình đứng dậy, nở nụ cười tươi nhất:
– Tất nhiên.
Đêm đã buông xuống làm Rayne. Các lối đi sống động với những ngọn đèn vàng lấp lánh trên những lùm cây cao hai bên đường. Hiệu ứng của nó thật diệu kỳ, cứ như đêm Giáng sinh nhiệt đới ấy. Telleo đưa mình tới trung tâm làng. Mình nghe tiếng nhạc thoảng vọng lại từ xa.
Cô giải thích:
– Đêm nay bắt đầu kỳ lễ của người dân Ibara, gọi là “Lễ hội Zelin”. Đây là thời gian của tiệc tùng, vui chơi. Anh có mặt tại đây đúng lúc này là rất tuyệt vời. Anh sẽ thấy một Rayne tươi đẹp nhất.
– Ý nghĩa lễ hội này là gì?
– Cám ơn hòn đảo tuyệt vời chúng tôi đang sống. Tôi nghĩ đó là một cái cớ để mở tiệc.
– Giống như Lễ Tạ Ơn của Ibara.
– Giống như gì?
– Đừng bận tâm.
Càng tới gần trung tâm làng, tiếng nhạc càng lớn hơn. Telleo dẫn mình tới mái lá rộng lớn mà mình đã thấy ban nhạc trình diễn trước đây. Khán giả đông nghịt. Trên sân khấu cao hình vòng cung, một ban nhạc đang chơi nhạc sống ầm ĩ, làm mình nhớ lại tiếng nhạc Ailen rộn ràng vui tươi trên Trái Đất Thứ Hai. Rất nhiều bộ gõ và trống nhỏ chơi nhịp dồn dập, còn mấy cái cây sáo thì chơi giai điệu sôi nổi, tươi vui. Telleo nắm chặt tay mình và dạn dĩ dắt mình đi xuyên qua đám đông đến gần sân khấu mới dừng lại. Mình lọt thỏm giữa biển người đang tươi cười vỗ tay. Nước uống được chia tới khắp mọi người. Mình được chuyển cho một tách. Mình ngấp một ngụm, cảm thấy giống như bia nguyên chất. Không biết có phải là rượu hay không, nhưng mình không thể từ chối lòng hiếu khách của họ.
Có những khuôn mặt quen quen. Mình nhận ra là gã an ninh to lớn đã bắt mình và gã đã đưa mình tới hội đồng. Lúc này trông chúng không có vẻ đe dọa, mà cười ha hả, nhảy tưng tưng theo tiếng nhạc. Nhìn qua sân khấu, mình thấy ba gã thành viên hội đồng ngồi trên một bệ đài dựng cao khỏi mặt đất. Họ không lắc lư như đám đông, nhưng có vẻ cũng đang thích thú thưởng thức. Hai người đàn bà vỗ tay còn Genj thì nhịp chân theo nhạc.
Không hề thấy một Jakill nào trong đám đông. Đúng thôi. Nếu không tán thành đời sống trong làng Rayne này, sao chúng phải tới dự bữa tiệc Lễ Tạ Ơn của Ibara?
Còn mình? Chẳng có gì phải lăn tăn, mình thoải mái vui chơi. Không biết vì sự sôi nổi của đám đông, hay vì chất uống sủi bọt họ đang chuyền tay nhau, hoặc vì âm nhạc, nhưng thình lình mình nổi hứng. Không cưỡng lại nổi với tiếng nhạc. Telleo bắt đầu nhảy. Cô khoác tay mình nhanh chóng quay tròn theo tiếng nhạc. Mình không biết nhảy một điệu vũ cổ truyền Ibara như thế nào. Thật ra mình cũng không biết một điệu vũ cổ truyền nào trên Trái Đất Thứ Hai. Nhưng mình cứ theo nhịp điệu. Mình quay vòng với Telleo và vỗ tay, khoác tay những người hoàn toàn xa lạ và có một khoảng thời gian thật tuyệt vời.
Cuộc liên hoan là một thí dụ nữa về cuộc sống êm đềm của làng Rayne. Mọi người sống trong một thế giới nhiệt đới điền viên, trên bờ đại tây dương ấm áp. Tất cả những gì họ cần đều có ngay tại đó. Họ đã tạo ra một xã hội không tưởng, nơi mỗi người đều có một vai trò trong việc chu cấp cho toàn thể. Trong khi nhảy giữa mọi người, mình tự nhỉ, có thể Siry đã sai. Tục ngữ xưa nói sao nhỉ? Ngu si là hạnh phúc? Những người nào có thể mù tịt về phần còn lại của Ibara, nhưng họ hoàn toàn hạnh phúc. Có thể đó không là một điều tệ hại.
Rồi mình nhớ tới những kẻ Đào tẩu.
Và những người biến mất một cách bí ẩn.
Và… người ngoài, những kẻ bị xử t hình.
Và những điều bí mật.
Thình lình mình không còn hứng thú nhảy nhót nữa.
Chắc cảm thấy thái độ thay đổi của mình, Telleo nói:
– Thôi. Trông anh mệt lả rồi.
Một từ chính xác. Mình mệt lả. Cô cầm tay mình, len lỏi qua đám đông chìm đắm trong niềm vui.
– Xin lỗi. Anh cần nghỉ ngơi. Chỉ vì tôi muốn anh thấy một chút đời sống tại đây như thế nào.
– Tôi rất mừng vì cô đã làm như vậy.
Trong chừng mực nào đó. Trong khi bước theo cô về lều, mình thật sự bứt rứt. Dường như Rayne là một nơi khá yên bình. Với nhiều người, đó là một nơi có hoàn hảo. Mình mong muốn có cứ hoàn hảo như thế với họ. Cướp một con thuyền để khám phá phần còn lại của lãnh địa này là bảo đảm hay phá hoại sự hoàn hảo đó?
Về tới lều, Telleo thân mật ôm mình, nói:
– Ngủ ngon nhé, Pendragon. Sáng mai tôi sẽ đem cho anh vài món ăn.
– Cảm ơn nếu tôi làm được gì cho cô…
– Chắc có đấy. Có lẽ ngày mau a có thể nói cho tôi biết sự thật về anh là ai. Nghĩa là… nếu chứng mất trí nhớ của anh không còn là vấn đề nữa.
Telleo cười láu lỉnh, như bảo không tin chút xíu nào là mình mất trí nhớ. Mình nói:
– Chúc ngủ ngon.
– Chúc ngủ ngon.
Telleo chạy trở lại con đường mòn dần tới núi. Mình nhìn theo cho đến khi cô ta khuất sau những rặn cây cọ và ánh đèn lấp lánh. Mình mến Telleo. Cô ta thông minh, ân cần và không hề bi quan yếm thế có lý. Có thể không nên làm hỏng những gì dường như rất hoàn hảo. Bất hạnh là: ý nghĩ đó lại dẫn mình đến một ý nghĩ khác. Một ý nghĩ u ám hơn. Xáo trộn những gì dường như hoàn hảo là lẽ sống của Saint Dane. Dù quá khứ của Ibara là gì, dù tương lai ra sao, mình tin là Saint Dane đang cố gắng hủy hoại. Chuyện mình đồng ý với hội đồng, hay ủng hộ nhóm Jakill không là vấn đề quan trọng. Vấn để rõ ràng là mình phải biết ngoài kia là gì.
Lê chân vào lều, mình đã bỏ đôi xăng-đan, thả người xuống chõng, sẵn sàng ngủ như chết, Mới nằm thẳng cẳng được hơn ba mươi giây, mình chìm vào quên lãng.
Không biết mình ngủ lịm đi trong bao lâu. Sáu tiếng? Một tiếng? Hay chỉ mới hai phút? Mình chỉ biết giây trước nhắm mắt, giây sau có người nhè nhè đánh thức mình. Không ngạc nhiên cũng không sợ. Thân thể mình như tê dại. Đầu óc lơ mơ. Cố gắng lắm mình mới có thể tập chung vào người quấy rầy mình nghỉ ngơi.
Nhìn xuống là một bóng người trong tối. Mình không nhảy dựng lên, không cố tự vệ, vì nếu người này định làm hại, thì mình đã chết rồi. Thình lình mình chợt nhận ra là những căn lều này không khóa cửa. Mình không nhúc nhích. Vận dụng mọi sức lực để… suy nghĩ.
Một giọng quen quen hỏi:
– Anh tỉnh chưa?
– Siry? Sao…
Mình cố ngồi dậy, nhưng nó đặt tay lên miệng mình và đầy mình nằm xuống lại, thì thầm:
– Sẵn sàng chưa?
Nó buông tay ra. Mình hỏi:
– Sẵn sng làm gì?
– Chúng ta có một tiếng trước khi trời sáng. Đã tới lúc lấy một con thuyền.
– Bây giờ? Ngay đêm nay?
– Anh đổi ý rồi à?
– Tôi tưởng phải chờ cho mấy Jakill kia khỏe hẳn
Có tiếng nói lí nhí từ bên kia lều:
– Anh nghĩ một chút u đầu có thể làm chúng tôi chậm trễ được sao?
Nhìn xuống cuối chõng, mình thất còn ba người nữa trong lều. Tên trộm tóc vàng tên Loque, đứa con gái khoái đánh hơi tên Twig, và chú nhóc mắt chuột – bây giờ quấn băng quanh đầu. Nhóc chuột bước lại, vỗ lên cái đầu băng có, nói:
– Đau đớn khiến mình luôn minh mẫn.
Gớm chưa.
Tỉnh táo hẳn, mình hỏi:
– Vụ này nằm trong kế hoạch, đúng không? Các cậu dự trù lấy thuyền trong dịp lễ hội.
Siry nhún vai:
– Tiệc tùng nhảy nhót sẽ còn sôi nổi. Đây là thời điểm tốt nhất.
– Sao cậu không cho tôi biết trước?
– Tôi không tin anh. Chưa tin. Chứng mình là tôi sao đi.
Bốn Jakill nhìn xuống mình. Chúng đã sẵn sàng.
Mình cũng vậy.
Tới lúc lấy trộm một con thuyền.