Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vĩ Gian Phong

Chương 38: Anh không đi thi mà lại đi mua thuốc cho em!

Tác giả: Thiết Phiến Công Tử

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Hành trình thi CMO năm nay có tổng cộng 5 ngày. Sáng ngày đầu tiên tất cả các thí sinh phải có mặt tại khách sạn được BTC chỉ định để điểm danh quân số, buổi tối thì các đội thi được tự do họp và thảo luận về đề thi.

Ngày thứ hai sẽ chính thức khai mạc cuộc thi, tại đây thì BTC sẽ công bố lại quy chế thi, giờ giấc thi cho các thí sinh một lần nữa để tránh nhầm lẫn đáng tiếc xảy ra.

Ngày thứ 3 và ngày thứ 4 là hai ngày thi chính thức.

Hai ngày này thí sinh sẽ phải thi liên tục từ 8 giờ sáng đến 12 giờ rưỡi, đề thi mỗi ngày gồm có 3 câu hỏi lớn.

Cuối cùng sẽ tổng kết điểm của cả hai ngày thi, chọn ra 60 người có số điểm cao nhất vào đội tuyển quốc gia.

Ngày thứ năm sẽ diễn ra lễ bế mạc cuộc thi, kết quả thì sẽ được công bố vào vài ngày sau.

Kiều Tích vỗ vỗ ngực: “Thật là khẩn trương.”

Hàn Thư Ngôn nhìn cô, ôn hòa cười nói: “Bình tĩnh nào, cứ phát huy được như ngày thường là tốt rồi.”

Vừa dứt lời thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến: “Bạn học Hàn.”

Hàn Thư Ngôn quay đầu, liền nhìn thấy Minh Ngật không biết xuất hiện từ lúc nào, lúc này đang đứng ở trên cao nhìn xuống cậu ta.

Hàn Thư Ngôn mơ hồ đoán được ý đồ mà Minh Ngật đến đây, hơn phân nửa là muốn đổi chỗ với cậu ta rồi.

Thế nhưng đây là chỗ mà thầy dẫn đội đã sắp xếp cho mọi người từ đầu rồi.

Cậu ta hoàn toàn có lý do chính đáng để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bản thân.

Bởi vậy nên lúc này cậu ta liền mở miệng trước Minh Ngật: “Minh sư huynh, em và Kiều Tích đang thảo luận vấn đề.”

Minh Ngật nhíu mày, “Liên quan gì tới cô ấy?”

Dừng một chút, Minh Ngật lại giơ tay lên che ngực, nói: “Tôi say xe… Chỗ ngồi này của cậu khá là rộng rãi, tôi với cậu đổi một chút đi.”

Hàn Thư Ngôn ngẩn người, không nghĩ tới Minh sư huynh lại vô sỉ như vậy, cậu ta căn bản không thể cự tuyệt mà.

Hầu như người có mặt trên toa tàu này hiện giờ đều là các thí sinh và giáo viên của đội Bắc Kinh, thầy giáo dẫn đội thấy Minh Ngật đứng ở chỗ này đã lâu liền đi tới hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì à?”

“Thưa thầy, là thế này ạ.” Kiều Tích vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, cô giải thích đơn giản, “Thân thể Minh sư huynh tương đối yếu, ngồi ở chỗ của anh ấy thì sẽ say xe, chúng ta đổi chỗ cho anh ấy là sẽ ổn thôi ạ.”

Giọng nói của Kiều Tích không cao không thấp, thế nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi đều nghe thấy rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người đều tập trung lại chỗ của bọn họ, —–

“Em có mang theo thuốc chống say xe với dầu gió, cho anh này Minh sư huynh!”

“Trong tàu thật sự hơi bức bối, em cũng có chút choáng váng này.”

“Haizzz, thế này thì cậu và Minh sư huynh cần rèn luyện cơ thể nhiều hơn rồi, không thể chỉ cả ngày cúi đầu vào sách vở đâu.”

Sắc mặt của Minh Ngật chuyển từ trắng xang xanh mấy lần rồi.

Hàn Thư Ngôn là một người tốt bụng, thấy sắc mặt Minh sư huynh hết xanh lại trắng thì thật sự cho rằng anh bị say xe, ngay lập tức tự giác đứng lên nhường chỗ.

Cậu cầm balo lên, vừa mới chuẩn bị đứng lên rời đi thì bị Kiều Tích kéo lại.

Hàn Thư Ngôn ngẩn người.

Kiều Tích cũng cầm balo của mình lên, sau đó chỉ chỗ ngồi của mình, “Cậu ngồi chỗ của tớ đi, tớ và Minh sư huynh đổi chỗ cho nhau.”

Nói xong liền xách balo lên, đi xuống cuối xe.

Để lại hai người thiếu niên, bốn mắt hai mặt nhìn nhau.

Vài giây trôi qua, vẫn là Hàn Thư Ngôn ho nhẹ một tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: “Minh sư huynh, anh thích ngồi gần cửa sổ hay là ngồi gần lối đi?”

Không thể ngờ được hành động muốn chuyển chỗ này lại là hành động mang đá đập xuống chân mình, Minh Ngật tức giận mở miệng nói: “Tùy!”

Rõ ràng là đã từng vượt qua 2 ngày 2 đêm mang theo một con chó ngồi xe khách, thế mà tại sao khi chỉ cần phải ngồi 5 tiếng đồng hồ thôi mà Minh Ngật lại cảm thấy khó trôi qua đến vậy.

Anh ngồi thẳng người, đang định quay đầu nhìn Kiều Tích ở phía sau một cái thì lại không nghĩ rằng chỉ hơi quay mặt thôi mà đã nhìn thấy cái bản mặt của Hàn Thư Ngôn rồi.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt của hai người cách nhau rất gần, đến hô hấp của đối phương cũng có thể cảm thấy… Hai người không hẹn mà cùng nhanh chóng quay mặt trở lại trạng thái nhìn thẳng.

Minh Ngật có chút không hiểu gì hết.

Sao tự dưng Kiều Tích lại như vậy, lẽ nào cô lại giận anh cái gì à?

Thế nhưng, do thấy tâm trạng cô không tốt nên đã hai ngày rồi anh không có đi trêu cô rồi mà.

Tại sao đến bây giờ cô vẫn còn tức giận nhỉ?

Nhưng vấn đề là, cô rốt cuộc tức giận cái gì?

Lại nói, cô phải về nhà ăn Tết, anh còn chưa có tức giận đâu đấy.

***

Kiều Tích ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu của Minh Ngật, bên cạnh cô là một trong hai nữ sinh đạt giải nhất cuộc thi Toán khu vực Bắc Kinh vừa rồi – Lô Dương.

Tính cách của cô ấy rất lãnh đạm, từ trước đến nay cũng toàn độc lai độc vãng, mọi người đều cảm thấy cô ấy vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, là người không thể tiếp cận được.

Kiều Tích nghe nhiều nên cũng tự động cho là như vậy.

Sợ quấy rối đến chị ấy đọc sách, cô im lặng ngồi xuống, không dám ho he một tiếng nào.

Cô đột nhiên hiểu được dụng ý sắp xếp chỗ ngồi của thầy giáo.

Hình như là chỉ có tính cách của anh họ mới có thể địch lại được với Lô Dương thôi, cũng chỉ có hai người họ ngồi cùng nhau mới không sợ bị đông chết.

Lô Dương nghe thấy động tĩnh ở ghế bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.

Kiều Tích nở nụ cười tươi xem như lời chào hỏi, sau đó liền tìm chuyện để nói: “Chị xem sách gì vậy?”

Thật ra mỗi học sinh đều sẽ có nhưng quyển sách bí mật của bản thân, không muốn công khai cho người khác, nhất là những người trực tiếp cạnh tranh với mình.

Nếu như là bình thường thì Kiều Tích sẽ không đi hỏi xem người ta đang đọc sách gì.

Chỉ là cô có thoáng nhìn thấy trang giấy dày đặc chữ của quyển sách, đó chắc chắn không phải sách Toán, cũng không phải thơ mà có lẽ là một quyển tiểu thuyết gì đó, thế nên cô mới đi hỏi cái vấn đề này.

Lô Dương ngẩn người, sau đó lật bìa sách ra cho cô nhìn.

Một cô gái nửa với tạo hình nửa thiện nửa ác trên phông nền màu đen, cùng với dòng chữ——

The Fountainhead“, Ayn Rand. (*)

(*) The Fountainhead là một quyển sách đã được dịch sang Tiếng Việt với tên là Suối nguồn.

Thấy cô tỏ vẻ không hiểu, Lô Dương giải thích đơn giản: “Chủ nghĩa cá nhân đối với chủ nghĩa tập thể.”

“À.” Kiều Tích làm bộ nghe hiểu, bừng tỉnh mà gật gật đầu.

Cô từng cho rằng quyển sách “Zarathustra đã nói như thế (*)” mà anh họ đọc đã đủ khiến cô chấn kinh rồi, nhưng mà… ít nhất thì… quyển sách đó cô vẫn còn biết tên tác giả.

(*) một quyển sách do triết gia người Đức Friedrich Nietzsche viết, gồm có bốn phần được viết giữa năm 1883 và năm 1885

Còn quyển sách thoạt nhìn rất lợi hại này của đàn chị, ngay cả tên tác giả cô cũng chưa từng nghe qua bao giờ.

Chỉ là… nhắc đến anh họ, cô lại không nhịn được tức giận.

Lúc trước khi lên đường, bác Chúc giúp hai người thu thập hành lý.

Lúc này thời tiết Bắc Kinh đã chuyển lạnh rồi, còn có mấy đợt tuyết lớn nữa, Uyển Uyển cũng đã ngã bệnh.

Lại nói một chút về việc Uyển Uyển ngã bệnh. Trong nhà có hai con chó, một trong hai con chính là Bambi đại ngu ngốc, thấy tuyết rơi là nó cực kỳ hân hoan vui sướng, chạy lăng xăng khắp nơi khiến không ai không biết là nó muốn ra ngoài nghịch tuyết, khổ nỗi người trong nhà không cho nó ra ngoài chơi, sau một hồi thấy không ai để ý, nó liền mang theo Cầu Cầu chạy ra ngoài lăn lộn trong tuyết.

Uyển Uyển nhìn thấy cũng không lôi hai đứa chúng nó về mà còn chạy theo chơi cùng chúng nó cả một buổi chiều, kết quả là tối về liền ngã bệnh.

Chúc Tâm Âm bị tức không nhẹ, ra lệnh cưỡng chế cô bé phải nằm trên giường dưỡng bệnh, nếu như còn dám đi ra ngoài thì bà sẽ đem hai con chó đi tặng ngay lập tức.

Trong nhà đã có người ngã bệnh thế nên Chúc Tâm Âm đương nhiên là rất lo lắng cho những người còn lại, đặc biệt là Kiều Tích.

Bởi vì Kiều Tích phải đi Hàng Châu tham gia cuộc thi CMO, Chúc Tâm Âm liền mua cho cô quần áo mới, toàn là áo lông và áo lót nhung dê, lại còn tặng thêm hai cái quần nỉ cực kỳ dày nữa.

Kiều Tích dù sao cũng vẫn chỉ là một cô bé 15 tuổi yêu thích cái đẹp, nhìn thấy đống quần áo phải mặc này mà nội tâm tan vỡ: “Bác ơi, cháu chỉ mặc một cái thôi được không? Trước kia ở nhà cháu cũng chỉ mặc một cái thôi.”

“Như vậy sao được?” Chúc Tâm Âm lập tức bác bỏ đề nghị của cô, “Bác nghe người ta nói mùa đông ở miền Nam còn lạnh hơn ở Bắc Kinh nữa, lại còn không có hệ thống sưởi. Cháu phải đi thi, không mặc nhiều một chút thì lạnh đông cứng làm sao thi được? Ngoan nào, quần áo đều phải mặc cả hai lớp đấy!”

Kiều Tích phản kháng thất bại, chỉ đành phải mặc hai cái quần dày khủng bố kia với cả hai cái áo lông.

Uyển Uyển dù ốm nhưng cũng cố ý chạy sang phòng Kiều Tích hóng hớt, nhìn thấy cô mặc quần áo như vậy thì bật cười ha hả: “Chị Tiểu Kiều, chị biến thành người chân voi rồi!”

Kiều Tích có chút xấu hổ, cô còn không kịp lên tiếng thì lại có một tiếng cười khúc khích nữa vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, không phải Minh Ngật thì còn là ai nữa?

Uyển Uyển sau khi cười thì ngay lập tức xin lỗi cô: “Thật ra thì cũng không giống chân voi lắm… Tại chân chị nhỏ quá thế nên khi mặc 2 quần thì tạo cảm giác tương phản quá lớn thôi! Em xin lỗi mà, tha lỗi cho em nhé, được không?”

Kiều Tích biết tính cách của Uyển Uyển, thế nên cô cũng không có trách cô bé.

Thế nhưng một người khác cười thì, cô lại vô cùng tức giận.

Trong lòng cô vẫn ghi thù thế nên sau đó lúc ăn cơm tối, cô cũng không thèm để ý tới anh, thế nhưng không ngờ là 2 ngày sau đó anh lại không thèm nói với cô một câu nào.

Quá đáng hơn nữa là, lần này đi thi có 5 ngày thế nên đại đa số mọi người đều chỉ mang theo một cái balo hoặc một valy nhỏ.

Chỉ có Kiều Tích là phải về quê ăn Tết thế nên phải mang theo một valy to đùng, bên trong chứa đầy đồ, cực kỳ khó di chuyển.

Thế mà hết lần này đến lần khác anh họ lại không hề xuất hiện giúp cô xách hành lý, nếu như không có Hàn Thư Ngôn thì cô không thể nào vác được cái valy to đùng đấy.

Minh Ngật đúng là đồ chân lợn!

***

Về phần chân lợn, anh hoàn toàn không biết nhưng suy nghĩ của Kiều Tích.

Trước khi xuất phát, Uyển Uyển có đưa cho anh một trà gừng với đường đỏ, bảo anh phải pha cho chị Tiểu Kiều của nó uống.

Minh Ngật chẳng hiểu ra làm sao, vì thế nên hỏi em gái: “Uống để làm gì?”

Bởi vì mỗi lần đến tháng là chị Tiểu Kiều lại rất đau đó, thế nên mẹ hay pha cho chị ấy uống đường đỏ và trà gừng.

Nhưng mà cô bé không thể nói thẳng lý do này cho anh trai được, thế nên Uyển Uyển liền đơn giản thô bạo nói: “Chuyện của con gái, anh muốn biết rõ ràng như vậy để làm gì? Cho chị ấy uống là được rồi!”

Minh Ngật nhỡ kỹ.

Lời hứa mà người đàn ông đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được.

Bởi vậy nên mặc dù lúc này Kiều Tích vẫn đang giận dỗi với anh thế nhưng anh vẫn lấy bình giữ nhiệt từ trong balo ra, đổ tà gừng pha với đường đỏ ra nắp cho cô uống.

Lúc Minh Ngật cầm một chén đường đỏ pha với gừng bốc khói nóng hổi đi qua nửa xe đến trước mặt Kiều Tích, cô ngây ngẩn hết cả người.

Anh họ đây là tới cầu hòa sao?

Kiều Tích cúi đầu, không nói lời nào.

Minh Ngật đưa nắp đựng trà gừng pha đường đỏ đến trước mặt cô, “Uống đi.”

Kiều Tích vừa ngửi liền biết trong nắp đựng cái gì, Kiều Tích lập tức ngẩn người, “Ai đưa cho anh?”

“Uyển Uyển.” Dừng một chút, Minh Ngật lại giục cô, “Nhanh uống đi, uống xong rồi cho em ăn kẹo.”

Trong lúc Kiều Tích vẫn còn đang ngây người thì Minh Ngật đã lấy một hộp kẹo bạc hà từ trong túi ra.

“…”

Kiều Tích hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Anh chạy đi mua cái này lúc mọi người chuẩn bị đồ lên tàu à?”

Hóa ra là cô hiểu lầm anh họ sao?

Minh Ngật thấy Kiều Tích năm lần bảy lượt chuyển trọng tâm câu chuyện liền tưởng là cô không muốn uống trà gừng, thế nên anh đưa tay lên bóp mặt cô, uy hiếp nói: “Nếu không uống thì anh đổ đi đấy.”

Lại một lần nữa bị bóp mặt thành con hoa súng trong Plant and Zoombie, Kiều Tích đành phải nhanh chóng mở miệng nói: “Em uống, em uống, em uống.”

Anh họ thật là đáng ghét!

Kiều Tích uống một hơi cạn luôn, sau đó liền nhìn thấy anh họ đưa kẹo bạc hà đến trước mặt.

Cô yên lặng nhận lấy kẹo rồi ngậm trong miệng.

Có chút ngọt ngọt.

***

Lúc bọn họ đến Hàng Châu thì đã là một giờ chiều rồi.

Mùa đông năm nay ở Hàng Châu lạnh hơn mấy năm trước, gần đây vừa có một đợt tuyết lớn, lúc bọn họ đến thì tuyết trên mặt đất đã đóng thành băng, mặt đường vô cùng trơn trượt, nhiệt độ cũng lạnh đến thấu xương.

Sau khi xuống xe, Minh Ngật một tay kéo valy to khủng bố của Kiều Tích, một tay nắm lấy tay cô dắt đi để phòng cô bị ngã.

Anh còn phân thần ra trêu trọc cô: “Em xem, mặc tận hai lớp quần dày, có bị ngã thì cũng sẽ không đau nhé.”

Người này sao lại đáng ghét thế nhỉ?

Kiều Tích tức giận muốn rút tay ra khỏi tay anh, thế nhưng Minh Ngật lại cố tình nắm chặt hơn, vững vàng nắm thật chặt tay cô trong tay mình.

“Đừng lộn xộn.” Anh đe dọa, “Trơn ngã anh sẽ không đỡ em đâu.”

Vừa nói vừa cầm tay Kiều Tích nhét vào trong túi áo của mình.

“Tay kia đâu?” Anh hỏi.

Kiều Tích ngẩn người: “Gì cơ?”

Anh hỏi như hỏi một đứa trẻ lên ba, “Có bỏ tay kia vào túi áo của em chưa?”

Kiều Tích bị câu hỏi này của anh làm cho ngượng đỏ mặt, “Bỏ rồi… Anh ngậm miệng lại đi.”

Ban tổ chức đã xếp xe đến đón bọn họ rồi, bây giờ tất cả mọi người sẽ ra cửa Nam để lên xe về khách sạn.

Trên mặt đất hầu hết đều đã hóa thành băng, chỉ có vài chỗ là vẫn còn đọng lại những vũng nước nhỏ.

Dọc đường đi hai người đã phải tránh khỏi mấy vũng nước như thế rồi, đi thêm vài bước nữa thì đột nhiên lại có một vũng nước khá lớn.

Kiều Tích do dự dừng chân, tính toán trong lòng xem mình có khả năng nhảy qua không.

Không đợi cô cho ra kết quả thì đã có hai cánh tay luồn xuống dưới nách cô, nâng toàn bộ người cô lên rồi lại nhẹ nhàng đặt xuống, thành công giúp cô vượt qua được vũng nước lớn kia.

Minh Ngật mặt không thay đổi thu tay về, sau đó lại bước về xách valy của cô qua.

Kiều Tích lúc này liền kháng nghị với anh: “Đừng có xách em như vậy… Rất mất mặt.”

“Được.” Minh Ngật rất biết nghe lời đồng ý, “Anh cũng không nghĩ tới em lại nặng như vậy.”

***

Kiều Tích được xếp ở cùng phòng với đàn chị Lô Dương.

Không giống như lời miêu tả của người khác, Lô Dương hoàn toàn không phải là người thức khuya cày cuốc học tập, vừa mới 9 giờ tối, chị ấy đã đeo bịt mắt và tai nghe lên, sau đó nhắc nhở Kiều Tích một câu: “Chị muốn đi ngủ rồi.”

Ngày mai thi rồi, Kiều Tích vốn dĩ còn muốn thức để đọc sách một chút nữa.

Nhưng thấy đàn chị như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy lúc này có học nữa thì cũng chẳng vào, chỉ tội khiến tinh thần thêm căng thẳng, thà nghỉ ngơi thật tốt để lấy sức cho ngày mai còn hơn.

Cô dứt khoát đứng dậy đi rửa mặt đánh răng, sau đó cũng tắt đèn đi ngủ.

Cuộc thi bắt đầu lúc 8 giờ, Kiều Tích sợ thi lâu sẽ khiến tinh thần mệt mỏi buồn ngủ thế nên lúc ăn sáng liền gọi một ly cafe đen không đường uống nâng cao tinh thần.

Đề thi ngày đầu tiên không khó lắm, thời gian dành cho cuộc thi là 4 giờ 30 phút, thế nhưng Kiều Tích chỉ mất 3 giờ đã làm xong hết rồi.

Chỉ là cho dù như vậy thì cô cũng không dám thả lỏng.

Dù sao thì đề thi của ngày thứ nhất cũng dễ hơn ngày thứ hai nhiều, cô không thể chắc chắn rằng ngày mai cô có thể làm được hết tất cả các bài thế nên cô phải xem lại thật kỹ để chắn chắc rằng mình sẽ được trọn vẹn điểm ở ngày đầu tiên.

Lúc thi xong ra ngoài, Minh Ngật đã sớm chờ cô ở cổng rồi.

Kiều Tích có chút kinh ngạc: “Anh không thi sao?”

Anh họ mặc dù được miễn không phải tham gia kì thi Toán khu vực Bắc Kinh vừa rồi, thế nhưng CMO thì không được miễn, vẫn phải thi để xét thành tích như bình thường.

Minh Ngật vân đạm phong khinh trả lời: “Nộp bài sớm.”

Nói xong liền cầm tay Kiều Tích dắt đi, “Đi ăn cơm đi, đói quá rồi.”

Sau khi ăn trưa xong, thầy Lý dẫn đội chạy đến hỏi thăm xem mọi người thi thế nào, sau khi nhận được câu trả lời rằng không tệ thì lại không quên dặn dò thêm——

“Ngày mai đề thi sẽ rất khó và rất bẫy đấy, mọi người không nên chủ quan, nhanh ẩu đoảng, phải bình tĩnh xem đề rồi mới làm.”

Kiều Tích đương nhiên là nghe theo lời dặn của thầy rồi.

Tối hôm đó, cô vẫn giống như Lô Dương, đi ngủ sớm để lấy sức ngày mai thi tiếp.

Chỉ là, sáng hôm sau tỉnh dậy, Kiều Tích liền cảm thấy thân thể không được thoải mái.

Cô vào toilet kiểm tra, phát hiện ra là người thân của cô đến rồi.

Chu kỳ của người bình thường là 28 ngày, thế nhưng chu kỳ của cô lại dài hơn vài ngày, không nghĩ tới lần này nó lại đến sớm như thế!

Lô Dương lấy cho cô vài miếng băng vệ sinh, thế nhưng không biết có phải vì tâm lý bị ảnh hưởng hay không mà cô vẫn cảm thấy hết sức bất an.

7 giờ 30 phút, Minh Ngật ở bên ngoài gõ cửa phòng gọi cô đi ăn sáng.

Lúc nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Tích, Minh Ngật liền hoảng sợ.

Anh đưa tay sờ trán cô: “Ốm à?”

Kiều Tích không muốn khiến anh phải phân tâm thế nên lập tức phủ nhận: “Không phải, chắc là do đói đấy.”

Thế nhưng lúc ăn cơm nhìn thấy tay cô vẫn len lén đặt lên bụng, Minh Ngật càng cảm thấy nghi ngờ hơn.

Anh gọi điện thoại hỏi Uyển Uyển, muốn biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì.

Uyển Uyển suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải chị ấy đau bụng kinh không? Anh nhanh đi mua cho chị ấy liều thuốc giảm đau đi, nếu không thì sẽ đau không thi được đâu!”

Minh Ngật rốt cuộc cũng hiểu ra, lúc sau liền trở lại nhà hàng, nhìn Kiều Tích nói: “Ăn nhanh lên một chút rồi nhớ đúng giờ đi đến địa điểm thi nhé.”

Kiều Tích đang ăn bánh kem, thấy Minh Ngật nói vậy thì không hiểu tại sao: “Anh đi đâu vậy?”

Minh Ngật đáp: “Anh có việc phải đi tìm thấy dẫn đội, đi trước đây.”

Kiều Tích nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, còn 20 phút nữa là đến giờ thi rồi, anh đi tìm thấy dẫn đội để làm gì?

Nhưng vì lúc này Kiều Tích quá đau bụng thế nên cô cũng không nghĩ nhiều và cũng không còn sức để nghĩ nữa.

Trước khi đến trường thi, Kiều Tích uống một cốc nước nóng, hy vọng rằng nước nóng có thể khiến cho sự đau đớn giảm đi vài phần.

Ai mà ngờ được, sau khi vào lớp phát đề thi, cô còn chưa kịp nhìn đề thì bụng dưới đã truyền đến một trận đau mãnh liệt, cô cắn chặt hàm răng, cố gắng tập trung ý thức nhìn đề bài, cả người cô đều đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Thật sự là vô cùng đau.

Có lẽ lúc mới tới có bị nhiễm một chút gió lạnh khiến cho cơn đau càng dữ dội hơn, phảng phất như có ai đó đang cầm búa gõ ở trong bụng vậy, đau đến mức ý thức cũng mơ hồ.

“Bạn học này.”

Mặt bàn của cô bị gõ nhẹ một tiếng, Kiều Tích cố nhịn đau ngẩng đầu lên nhìn, sau đó liền trông thấy giám thị đang đứng ở trước mặt cô.

Giám thị đặt một hộp thuốc lên bàn, lại hỏi: “Nước trong bình của em là nước nóng sao?”

Kiều Tích gật đầu.

Giám thị tiếp tục nói: “Đã thi được nửa tiếng rồi, em mau uống thuốc đi rồi còn làm bài.”

Kiều Tích mở hộp thuốc, nhìn cách dùng một chút rồi bóc một viên cho vào miệng, sau đó uống vài ngụm nước nóng.

Cô biết rằng có là thuốc tiên thì cũng không thể vừa uống xong liền khỏi được, thế nhưng không biết có phải do tâm lý hay không mà vừa uống thuốc xong cô đã cảm thấy không còn quá đau đớn như trước nữa.

Chỉ là…

Nhìn hộp thuốc trước mặt, Kiều Tích không khỏi cắn chặt môi.

Thuốc này là ai đưa tới vậy?

Kiều Tích giơ tay lên, đợi giám thị tới gần, cô mới mở miệng hỏi: “Thưa thầy, thuốc này là ai đưa cho thầy vậy ạ?”

Giám thị sửng sốt, sau đó nói: “Là hòm thuốc của ban giám thị chúng tôi.”

Kiều Tích miễn cưỡng tin cách giải thích này, trong khoảng thời gian tiếp theo cô đều cố gắng tập trung tinh thần làm bài.

Thế nhưng không có chút tác dụng nào, Kiều Tích căn bản không có cách nào tập trung được tinh thần.

Cô biết là ai đưa thuốc tới.

Anh căn bản không phải là đi tìm thầy dẫn đội, anh là đi ra ngoài mua thuốc!

Thế nhưng… Sau khi vào thi được nửa tiếng thuốc mới được đưa tới.

Kiều Tích không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là như thế nào nữa.

Anh không có đi thi.

Vì giúp cô mua thuốc nên anh không có đi thi.

Kiều Tích không biết mình đã làm bài như thế nào nữa.

3 câu hỏi lớn, cô chỉ miễn cưỡng làm được 2 câu, cũng không chắc chắn có đúng hết không, một câu cuối cùng kia cô không hề làm một chữ nào vào trong giấy thi cả.

Lúc nộp bài thi, học sinh ở trong phòng đều rộn ràng nói chuyện—–

“Tớ đã chuẩn bị tâm lý là đề ngày hôm nay sẽ rất khó rồi, thế nhưng vừa rồi lúc nhìn thấy đề vẫn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, quá khó rồi.”

“Tớ chết thật rồi, chỉ biết làm có 1 câu rưỡi thôi.”

“Cậu còn làm được tận 1 câu rưỡi? Tớ một câu cũng không làm được đây này, lần này thật sự là chỉ có 1 Cá thôi.”

Kiều Tích hoàn toàn không quan tâm mấy người bên cạnh đang nói gì, cô nộp bài xong liền chạy ra ngoài trường thi, lao thẳng đến trước mặt một người.

“Chạy cái gì mà chạy, ” Minh Ngật tức giận nói, “Không sợ ngã à?”

Kiều Tích khóc ra tiếng luôn, cô lúc này vô cùng thương tâm và hổ thẹn nói: “Sao anh lại không đi thi?”

Minh Ngật ngẩn người, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị đồ mít ướt này phát hiện rồi.

Anh ho nhẹ một tiếng: “Anh nộp bài sớm—–“

“Anh nói dối!” Hai mắt Kiều Tích chứa đầy nước, giọng nói cũng mang theo tiếng nức nở, “Anh đi mua thuốc! Anh không đi thi mà lại đi mua thuốc cho em!”

A?

Minh Ngật ngẩn người, sau đó xoa xoa hai má của cô gái trước mặt, trong ánh mắt chứa đầy ý cười.

“Sao em lại… đột nhiên trở nên thông minh như vậy hả?”

Bình luận
× sticky