Edit + Beta: Tiểu Vũ
Kiều Tích vô cùng tự trách, cũng vô cùng áy náy.
Anh họ vì giúp cô đi mua thuốc mà bỏ thi… Kiều Tích nghĩ đến đây thì “Oa” một tiếng khóc lớn lên trước mặt mọi người luôn.
Thí sinh đi ngang qua đều liếc mắt lại đây hóng chuyện.
Cuộc thi CMO này thí sinh nữ rất ít thế nên lúc này được trông thấy một màn ôm cánh tay bạn trai khóc đến mức thương tâm gần chết thì ai cũng muốn nhìn nhiều hơn vài cái, mà đặc biệt là ngoại hình của hai người này thì thật sự không còn từ gì để chê. Khóc ngay trước trường thi thế kia thì chắc là do đề khó quá không làm được bài rồi.
Nghĩ đến đây, mấy thí sinh nam nổi lên lòng thương hoa tiếc ngọc, rất tức giận mà oán trách mấy người ra đề—–
“Có còn là người nữa không vậy?! Ra đề khó với chúng ta thì cũng thôi đi, mấy người không thể đối xử với các em gái ôn nhu một chút sao?”
Đại khái là hình ảnh em gái xinh đẹp thương tâm khóc lóc quá mức chói mắt, các nam sinh đều nhìn chằm chằm vào em gái đang khóc như lê hoa đái vũ đó, mãi cho đến khi——
Người bạn trai của em gái đó rất không vui mà liếc về phía bọn họ bên này một cái.
“Ôi, đm! Đó không phải là Minh thần sao? Đến anh ấy mà cũng có bạn gái sao?”
Cái tên Minh thần này, đối với tất cả các đối thủ cạnh tranh thì đều vang như sấm.
Đương nhiên, tiếng vang không phải chỉ là vị trí của anh ở trong giới Toán Olympic không ai có thể thay thế được, mà còn bởi vì ham muốn yêu đương của anh ấy gần như bằng không.
Kỳ thi CMO năm ngoái được tổ chức tại một trường trung học ngoại ngữ ở miền Nam.
Các học sinh nữ của trường ngoại ngữ đó mỗi người đều tươi ngon mọng nước, mỗi người đều vô cùng xinh đẹp. Buổi trưa hai ngày thi tất cả các thí sinh dự thi và học sinh bản địa tại trường đều sẽ cùng ăn cơm ở trong căn tin trường.
Minh Ngật một mình độc chiếm một bàn ăn, mới ăn được nửa thì các học sinh của trường trung học ngoại ngữ tan học.
Có một bạn nữ cực kỳ xinh đẹp – sau đó có người hỏi thăm thì được biết cô bạn nữ xinh đẹp đó chính là hoa khôi của trường ngoại ngữ, hơn nữa vị hoa khôi này còn là một hot girl khá nổi ở trên mạng nữa. Hot girl mạng kiêm hoa hậu giảng đường đi tới bàn của Minh Ngật, hỏi anh là đối diện anh đã có người ngồi chưa.
Dựa theo tư duy bình thường của đám nam sinh ban khoa học tự nhiên thì, có thể cùng bạn nữ xinh đẹp ăn cơm đương nhiên là chuyện cầu còn không được rồi.
Đáng tiếc là não của Minh Ngật hơi có chút vấn đề, anh lập tức tỏ thái độ không vui liếc mắt nhìn người ta một cái, “Hai bên trái phải của tôi cũng không có người ngồi.”
Ngụ ý là “Tôi cũng không quen bạn, tại sao bạn cứ phải ngồi trước mặt tôi nhìn tôi làm gì.”
Hoa hậu giảng đường từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác phái đối xử như vậy, nước mắt đã đảo quanh hai mắt rồi.
Minh Ngật thật sự là không hiểu, anh chỉ là muốn ngồi ở đây ăn cơm thôi mà.
Rõ ràng cái bàn này lúc trước không hề có ai ngồi cả, tại sao anh chỉ mới ngồi được có một lúc mà đã có rất nhiều người ra muốn đoạt rồi?
Chỉ là nhìn bộ dạng của bạn nữ trước mặt, tuy rằng anh đến trước thế nhưng Minh Ngật cũng rất nghiêm chỉnh đứng dậy, buông tha cho cái bánh bao đang ăn dở, vẻ mặt kiểu như là rất sợ phiền toái nói: “Đừng khóc, cho cô ngồi.”
Quần chúng vây xem lúc đó đều nghẹn cười đến mức nội thương.
Lúc truyền thuyết này của Minh Ngật được truyền ra ngoài, mọi người đều cảm thấy hơi bình thường một chút.
– —– “Biết vì sao trên đời này thiên tài càng ngày càng ít không?”
– —– “Bởi vì bọn họ không có ham muốn yêu đương đó. Ha ha ha!”
Thế mà chỉ cách một năm ngắn ngủi, mọi người lại có thể nhìn thấy bạn gái ở bên cạnh Minh Ngật, quả thật là điều này còn kinh ngạc hơn cả việc anh giành được HCV IMO với số điểm tuyệt đối.
Vẫn là một học sinh trường Trung học phụ thuộc biết được sự tình nghiêm túc bác bỏ tin đồn: “Cái gì mà bạn gái? Đó là em họ của người ta đó… Đừng có nói mò nữa, Minh thần của chúng ta làm sao có thể có bạn gái được?”
Lời còn chưa dứt, một người đàn ông lưng hùm vai gấu hùng hổ lao tới từ văn phòng làm việc, đi qua tầng tầng lớp lớp học sinh, sau đó chuẩn xác đập một phát vào sau gáy của Minh Ngật.
Người tới chính là giáo viên chủ chốt của đội tuyển quốc gia, Tôn giáo sư.
Tôn giáo sư và Minh Tuấn có thân hình gần giống nhau, đều là người cao dáng lớn điển hình của người phương Bắc, một cái đập kia không nhẹ tẹo nào.
Kiều Tích ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn anh họ trước mặt.
Chẳng biết tại sao, trong lúc thương tâm như thế này mà Kiều Tích còn suy nghĩ được một việc—— Nếu như không phải những người này suốt ngày đều đập Minh Ngật thì có lẽ chỉ 10 tuổi là anh đã có thể giành được HCV IMO với số điểm tuyệt đối rồi.
Tôn giáo sư bị tức giận không nhẹ, ông không hề để ý đến xung quanh còn rất nhiều người, cũng không thèm giữ mặt mũi cho Minh Ngật, vừa đập xong thì lớn tiếng mắng—–
“Cái thằng trời đánh này! Không đi thi mà đi đâu hả?!”
Điệu cười của Minh Ngật vô cùng muốn ăn đòn: “… Để cho người khác có chút cơ hội đó ạ.”
Mãi đến khi trở lại khách sạn, Kiều Tích vẫn còn vừa khóc thút thít vừa véo cánh tay Minh Ngật——
“Minh Ngật, anh có bệnh à?”
Minh Ngật cảm thấy Kiều Tích lúc này thật sự là quá to gan lớn mật rồi, lại dám vừa đánh vừa mắng anh.
Vốn định véo mặt đồ mít ướt này mấy cái, thế nhưng nhìn sang thấy hai mắt vì khóc mà sưng như quả đào của cô là tim anh lại nhịn không được mà mềm nhũn ra: “Khóc cái gì mà khóc… Có đói bụng không? Anh dẫn em đi ăn nhé.”
Kiều Tích vẫn khó lòng chấp nhận được sự thật——
“Tại sao anh lại đi mua thuốc? Anh không biết là uống thuốc giảm đau vào sẽ buồn ngủ à? Em uống thuốc xong cũng không tập trung được tinh thần, làm sao mà vào được đội tuyển quốc gia cơ chứ! Nếu như vậy rồi thì sao phải liên lụy thêm một người nữa? Anh rõ ràng có thể lấy thêm một HVC nữa mà!”
Minh Ngật nhíu nhíu mày.
Anh thậm chí còn không nghĩ tới chuyện thi cử, lúc đó chạy đi mua thuốc, suy nghĩ duy nhất trong đầu chỉ là không muốn để đồ mít ướt phải ở trong phòng thi chịu đựng đau đớn suốt cả 4 giờ 30 phút mà thôi.
Lúc này thấy đồ mít ướt vẫn cứ băn khoăn chuyện cô thi không tốt thì Minh Ngật liền có chút không thể hiểu được, sửng sốt một lúc lâu mới mở miệng ra giáo dục cô: “… Không nên nặng nề chuyện được mất như vậy, thi không tốt thì thi không tốt thôi.”
Trên hành lang lúc này vừa vặn có học sinh của trường Trung học phụ thuộc đi ngang qua, thấy trên mặt Kiều Tích lộ ra vệt nước mắt chưa khô, lại nghe thấy lời nói của Minh Ngật thì liền biết Kiều Tích thi không tốt thế nên lập tức thuận miệng an ủi một câu: “Không sao đâu, không sao đâu, tất cả mọi người đều thi không tốt mà, Tích Tích đừng khóc.”
Kiều Tích muốn giải thích, nói chính xác hơn là, cô muốn giải thích vì anh họ.
Anh không phải là vì ham chơi mà bỏ thi, anh rõ ràng là vì mua thuốc cho cô nên mới không kịp đến thi.
Cô mang theo giọng nói nức nử mở miệng: “Không phải, tớ là đau lòng cho anh—– “
Minh Ngật đưa tay lên bịt miệng cô lại, “Còn cãi hả? Nói thế rồi mà em còn không chịu nghe!”
Bạn học rất đồng tình nhìn thoáng qua Kiều Tích, sau đó liền rời đi.
Đương nhiên, đợi đến khi kết quả công bố, vị bạn học này nhớ đến một màn thương tâm gần chết kia của Kiều Tích thì liền chỉ có hai từ để hình dung cô——-
Giả dối.
Đợi đến khi vị bạn học kia đi khỏi, Minh Ngật mới buông Kiều Tích ra, liếc nhìn cô một cái rồi sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “Em cứ như vậy là muốn đem chuyện này truyền đến tai mẹ anh?”
Kiều Tích bị dọa đến ngừng khóc luôn.
Đối với sự biến hóa này của cô, Minh Ngật hết sức hài lòng, anh xoa xoa đầu Kiều Tích, nói: “Đi cất cặp sách đi, rồi anh đưa em đi ăn cơm.”
Kiều Tích về đến phòng, ngoài ý muốn phát hiện ra ngoại trừ Lô Dương thì còn có cả Giang Nhã Đồng ở bên trong nữa.
Thấy Kiều Tích, Giang Nhã Đồng lên tiếng chào hỏi cô trước, giọng nói không nóng không lạnh.
Lô Dương và Giang Nhã Đồng đang thảo luận đề thi vừa xong.
Vài ngày làm bạn cùng phòng với nhau, Kiều Tích phát hiện ra Lô Dương cũng không phải là lạnh lùng khó gần giống như mọi người nói, mà ngược lại chị ấy lại rất có tình người.
Bởi vậy nên lúc thấy hai mắt của Kiều Tích sưng đỏ vì khóc, chị ấy liền quan tâm: “Sao mà khóc?”
Kiều Tích suy nghĩ một chút, rũ đầu xuống nhỏ giọng nói: “Thi không tốt… Có chút buồn ạ.”
Lô Dương lớn hơn Kiều Tích 2 tuổi, mấy hôm nay ở chung rất hòa hợp thế nên cô ấy liền xem Kiều Tích như em gái mình vậy, nghe cô nói thế liền vỗ nhẹ nhẹ lên đầu của cô an ủi: “Em mới có lớp 10, còn nhiều cơ hội nữa mà.”
Kiều Tích gật đầu, nhưng trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy ánh mắt của Giang Nhã Đồng.
Nghe thấy cô nói mình thi không tốt, đối phương cũng không vui không buồn, nói đúng hơn là không thể hiện ra bất cứ tâm tình gì.
Kiều Tích lập tức hiểu ra, thành tích của cô dù có thế nào ra sao, thi tốt hay không tốt thì Giang Nhã Đồng cũng hoàn toàn không thèm để ý.
… Bởi vì cô căn bản không có tư cách tạo thành uy hiếp đối với cô ta.
***
Sau ngày thi thứ hai thì sẽ đến ngày bế mạc kỳ thi.
Sau một thời gian Minh Ngật kiên trì giải thích, Kiều Tích cuối cùng cũng tin, anh sẽ không vì chuyện bỏ thi này mà phải bỏ luôn cả việc học.
Đương nhiên, việc Kiều Tích lo lắng cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.
Dù sao sau khi được HCV IMO năm ngoái thì anh cũng không có ký bất kỳ một hợp đồng nào với các trường đại học trong nước cả.
Mà cơ hội năm nay cũng đã bị cô làm lãng phí mất rồi, nếu như còn muốn tuyển thẳng vào đại học thì anh chỉ có một cơ hội cuối cùng vào năm lớp 12 thôi.
Thế nhưng chờ đến lúc đó thì rất nhiều người có tâm tính thay đổi… ít nhất thì… Kiều Tích cũng đã từng nghe qua một vài ví dụ của đàn anh đàn chị khóa trên về việc này.
Thấy Kiều Tích lo lắng cho mình như vậy, Minh Ngật có chút dở khóc dở cười.
Mãi đến khi anh đảm bảo hết lần này đến lần khác rằng, việc bỏ thi này cũng không có hậu quả gì lớn cả, chỉ là không thể giành được 3 HCV mà thôi.
Huống chi, năm nay anh bỏ thi, cô lại thi không tốt, thế thi sang năm bọn họ lại có thể cùng nhau tham gia thi một lần nữa, như thế không phải là vô cùng tốt sao?
Nghe anh nói như vậy Kiều Tích mới có thể ổn định lại một chút.
Về phần lý do anh bỏ thi… Minh Ngật cũng đã nghĩ xong để đối phó với gia đình rồi.
Thật ra thì vốn dĩ ngay từ đầu anh cũng đã lười phải tham gia kì thi CMO năm nay rồi, thế nên nhận lời tham gia cũng chỉ là muốn đến Hàng Châu du lịch một chút thôi.
Cũng may năm ngoái anh đã giành được một HCV IMO rồi—– Tuy rằng càng nhiều HCV thì càng tốt thế nhưng một cái thì cũng đủ dùng rồi.
Lúc Chúc Tâm Âm nghe được tin này cũng chỉ là gọi điện thoại mắng con trai nhà mình một trận thôi, trừ cái đó ra thì cũng không có hành động gì khác cả.
Thế là được rồi.
Chúc Tâm Âm còn cố ý dặn dò con trai nhà mình rằng, nhất định phải đưa Tích Tích về đến nhà an toàn.
Bởi vậy nên sau khi kết thúc lễ bế mạc vào ngày thứ năm, hai người liền tách khỏi đội, đi ra sân bay bay về Tây Kinh.
Đối với chuyện Kiều Tích phải về nhà ăn Tết, Minh Ngật vẫn luôn không thể cho qua được——
“Người nhà em đối với em không tốt, em trở về để làm gì?”
Bởi vì việc bỏ thi ngày hôm nay, Kiều Tích đối với Minh Ngật vô cùng áy náy thế nên dù cho anh nói cái gì thì cũng rất kiên nhẫn giải thích: “Em về nhà là để thăm bà nội. Hơn nữa… thật ra thì bọn họ đối xử với em vô cùng tốt.”
“Phải không?” Minh Ngật rất hoài nghi mà liếc nhìn cô, “So với anh—–“
Nói đến đây Minh Ngật liền ngừng lai, vài giây sau mới lại tiếp tục nói: “So với bố mẹ anh thì có tốt hơn không?”
Kiều Tích biết anh muốn nói cái gì, không nhịn được cười khúc khích một tiếng.
Bọn họ đương nhiên là không có đối tốt với cô như anh họ rồi!
Bởi vì thời tiết xấu thế nên bọn họ phải ở trên máy bay trong 3 tiếng mới được hạ cánh, lúc bọn họ xuống đến mặt đất thì đã hơn 9 giờ tối rồi.
Muộn thế này thì đương nhiên là không còn xe bus nữa, hai người kéo theo valy đi đến chỗ bắt taxi để đợi xe.
Bởi vì chuyến bay hạ cánh muốn thế nên cô không nói cho bà nội biết mình đã về đến Tây Kinh, cô sợ bà lo lắng cô đi về đêm khuya không ngủ được.
Huống chi Minh Ngật cũng phải ở đây một đêm, thế nên hai người liền bắt xe tới một khách sạn ở gần đây.
Chỉ là, trong lúc còn đang chờ xe taxi, điện thoại của Minh Ngật đột nhiên vang lên.
Là Minh Tuấn.
Dưới sự chỉ dạy của Uyển Uyển, ông cuối cùng cũng đã học được cách gọi Facetime, thế nên liền thực hành luôn với con trai.
Giọng nói của Minh Tuấn vô cùng nghiêm túc, mơ hồ còn nghe ra ý vị cảnh cáo—–
“Con chú ý một chút cho bố.”
Minh Ngật không muốn cùng bố nói chuyện nữa, “Bố nói xong chưa ạ?”
Nếu như lúc này Minh Ngật ở gần ông thì chắc chắn Minh Tuấn sẽ đưa tay ra đập vào đầu thằng con một cái.
Ông ho nhẹ một cái, “Đưa điện thoại cho Tích Tích.”
Nhìn bác Minh xuất hiện trên màn hình điện thoại, Kiều Tích rất là mờ mịt: “Cháu chào bác ạ… Trễ như thế này mà bác vẫn chưa ngủ ạ?”
“Đêm nay bác không ngủ.” Minh Tuấn nghiêm túc nói, nhưng giọng nói lại hơi nhỏ, nhìn bối cảnh trong điện thoại thì có lẽ là đang ở trong nhà về sinh gọi điện cho bọn họ, “Tích Tích, có việc gì thì lập tức gọi điện thoại cho bác.”
“Dạ?” Kiều Tích cảm thấy trong đầu toàn dấu hỏi chấm, “Có anh họ và cháu ở cùng nhau, bác không phải lo lắng đâu ạ.”
Nha đầu ngốc, người cần phòng chính là cái thằng đó đó!
Minh Tuấn thở dài, “Hai đứa chưa lên xe đúng không? Nửa tiếng nữa bác lại gọi lại.”
Xe taxi đưa bọn họ đến khách sạn đã đặt trước, sau khi làm xong thủ tục vào ở, vừa vào đến phòng thì đến kỳ hạn nửa tiếng của bác Minh.
Minh Tuấn đúng giờ gọi Facetime đến.
Chỉ là lúc này là điện thoại của Kiều Tích kêu chứ không phải của Minh Ngật.
Kiều Tích ấn nút trả lời, Minh Tuấn nghiêm túc nói: “Chuyển sang camera sau.”
“Vâng.” Kiều Tích ngơ ngác làm theo.
Vừa chuyển camera Minh Tuấn liền nhìn thấy tiểu tử nhà mình đang giúp Kiều Tích kéo valy chuẩn bị đi vào trong phòng.
“Dừng lại.” Minh Tuấn cách không gian chỉ huy, “Để valy ở ngoài cửa đi.”
Minh Ngật nén giận, để valy của Kiều Tích ở trước cửa.
“Được rồi, ” Giọng nói của Minh Tuấn lộ vẻ uy nghiêm không cho phép kháng cự, “Con bây giờ có 5 giây để quay người rời đi.”
Minh Ngật không thể tin nhìn về phía đồ mít ướt, “… Đuổi anh ra ngoài?”
Bác Minh còn đang nhìn đấy… Kiều Tích nén cười, vội vàng đẩy anh họ ra ngoài cửa, “Ngày mai gặp nhé.”
Đến khi cửa “Cạch” một tiếng đóng lại, Minh Ngật vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Lòng người thật là hiểm ác đáng sợ mà, Minh Ngật trăm triệu lần không ngờ được, Kiều Tích thế mà cũng có vẻ phúc hắc như vậy, lại còn làm trò phân rõ giới hạn với anh trước mặt Minh Tuấn.
Thấy Kiều Tích hành sự quyết đoán, Minh Tuấn hết sức hài lòng.
Ông tiếp tục chỉ đạo Kiều Tích: “Giờ khóa trái cửa đi, then cài bên trên cũng cài vào. Đúng, cứ như vậy.”
Thấy Kiều Tích theo lời mình làm xong mọi thứ, Minh Tuấn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt lắm.”
Đẩy được thằng trời đánh kia ra ngoài, rốt cuộc đêm nay ông có thể yên giấc được rồi.
Kết thúc cuộc điện thoại với Minh Tuấn, Kiều Tích suy nghĩ một chút rồi mở Wechat ra, gửi cho Minh Ngật một cái icon rất là cute.
Đợi 5 phút đồng hồ, không có hồi âm.
… Anh họ hình như giận rồi.
Kiều Tích buồn cười để điện thoại di động xuống, đi đến chỗ cửa mở valy ra, định lấy quần áo đi tắm rửa.
Chỉ là, vừa mở valy ra cô đã ngẩn người.
Trong cặp sách của cô còn có một chiếc bánh ga-to nhỏ, đây chính là chiếc bánh sáng này cô lén chạy ra ngoài mua.
Một chiếc bánh rất là nhỏ, thế nhưng cô lại cố ý bảo nhân viên cửa hàng lấy cho mình một ngọn nến.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của anh họ.
Kiều Tích vốn là định cho anh một sự kinh ngạc bất ngờ, thế nhưng không nghĩ tới đi đường mệt mỏi lại thêm chuyện Minh Tuấn gọi điện khiến cô quên mất tiêu luôn.
Cô đi giày vào, nhanh chóng mở khóa cửa rồi đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Minh Ngật đang cởi quần áo thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thấy là đồ mít ướt thì tức giận nói: “Lại tìm anh có việc gì?”
Kiều Tích ngẩn người: “Anh muốn tắm à?”
Không đợi Minh Ngật trả lời, cô liền đẩy anh vào trong phòng, “Anh nhanh đi tắm đi… Tai nghe điện thoại của em hình như rơi vào trong balo của anh, anh không cần quan tâm đâu, em tự tìm được rồi.”
Nhìn Minh Ngật một lần nữa đi vào phòng tắm, cô liền nhanh chóng chạy về phòng mình, cầm bánh ga-to với nên sang.
Minh Ngật tắm xong đi ra, đập vào mắt là cả phòng tối đen như mực.
Trong toilet có điện, anh đoán chắc là trò đùa của Kiều Tích thế nên liền lên tiếng nói: “Đừng—— “
Lời còn chưa dứt thì một tiếng tách nhẹ nhàng vang lên, sau đó là một ánh sáng yếu ra.
Ánh nến dần dần khuếch tán đến cả phòng, nương theo ánh sáng lờ mờ đó, Minh Ngật dần dần thấy rõ, đầu đất nhỏ đang cầm một cái bánh ga-to nhỏ chậm rãi đi đến trước mặt anh, trêm mặt cô còn mang theo ý cười.
“Happy Birthday To You, Happy——-“
Hát được vài câu, có lẽ là cảm thấy hơi xấu hổ, Kiều Tích liền ngừng lại.
Cô cầm bánh ga-ti đứng trước mặt Minh Ngật, cười đến hai mắt đều cong còn: “Anh họ, chúc mừng sinh nhật!”
Thấy Minh Ngật vẫn đứng bất động, Kiều Tích liền đem bánh ga-to trong aty giơ lên cao hơn một chút, có chút tủi thân: “Anh chê em mua bánh nhỏ sao?”
Minh Ngật mở miệng nói: “… Không có.”
Kiều Tích lại vui vẻ trở lại: “Vậy anh mau ước đi.”
Minh Ngật nhắm mắt lại, 3 giây sau, anh mở mắt, thổi phù một cái làm tắt ngọn nến.
“Được rồi.”
Anh bật công tắc đèn lên, ánh sáng một lần nữa trở lại căn phòng.
“Anh ước gì đó?” Kiều Tích cúi đầu cắt bánh ga-to. Thật ra thì cũng không cần phải cắt, vì bánh cũng rất nhỏ.
Thấy anh không nói gì, Kiều Tích lại nhanh chóng xoa dịu bầu không khí: “Anh không nói cũng được, dù sao thì em cũng không muốn biết.”
Cô cắt bánh thành hai nửa, đưa nửa có nhiều anh đào hơn đưa cho Minh Ngật.
Minh Ngật nhận lấy đĩa bánh, để ở một bên, ánh mắt lại cứ nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ trước mặt không chớp.
Kiều Tích ngẩng đầu lên, trên mặt còn viết 3 chữ to đùng “Khen em đi”—–
“Em còn cố ý không mua bánh vị xoài đó.”
Đôi mắt của cô gái nhỏ vì cười mà cong cong, chứa đựng bên trong là ánh sáng lóng lánh tựa như sao trời, một ánh sáng mà anh chưa từng được nhìn thấy trước đây.
Đại não không hề nhận được tín hiệu hay câu hỏi gì để xử lý, có lẽ là lúc này bản năng đã chi phối hết mọi thứ rồi, Minh Ngật đột nhiên đưa tay qua ôm eo cô.
Cô gái nhỏ bị vòng tay anh kéo về phía trước, hai tay hoảng sợ đặt trên ngực anh, kinh ngạc nhìn anh.
Một giây sau, Minh Ngật liền cúi đầu xuống hôn cô.