Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Em Là Nhà

Chương 142

Tác giả: Lan Rùa
Chọn tập

Phải nói là hồi hộp, hồi hộp chết đi được.

Ôi, nhìn kết quả, sướng hết cả người.

Không biết làm gì tiếp theo?

Không dám tin luôn, đợi mãi không có, cuối cùng hết hi vọng bỏ đi thì lại có, chết mất.

Với cả đợt trước mang thai người gầy gầy khổ khổ, có ăn được gì đâu, sao đợt này lạ thế? Hay là bị hiện tượng mang thai giả nhỉ?

Thế nên vẫn phải cẩn thận chắc chắn, cả đêm hôm đó mình không ngủ được luôn, háo hức đợi trời sáng để tới trung tâm y tế kiểm tra.

-“Hình như là song thai đấy.”

-“Thật ạ bác sĩ?”

-“Chắc tầm sáu bảy mươi phần trăm, thai khoẻ, tháng sau tới khám lại sẽ rõ, nếu cô muốn biết thì ra bệnh viện thị xã máy móc tân tiến hơn…”

Thôi, có là tốt lắm rồi, hai cũng được mà một cũng yêu.

Kệ đi đã, giờ phải gọi cho chồng báo tin vui, bảo chồng về đón vợ.

Tự dưng mong anh nhà chưa ban phát củ cải cho ai thế cơ chứ. Đang định gọi lại có điện thoại tới, là của ba Quốc.

-“Tao nghe rồi, công ty dưới đấy hoạt động tốt tao cũng mừng, lúc khác sẽ có thưởng cho mày. Nguyệt à, có tin vui đây, thằng Trung tìm được con bé sinh viên gia cảnh khó khăn đồng ý mang bầu hộ, trúng rồi mày ạ, được hơn một tháng rồi…”

-“…”

-“Nguyệt, Nguyệt…mày có đó không?”

-“Dạ, con đây ba.”

Chẳng hiểu vì đâu mà nước mắt rơi lả tả luôn ý, là kết cục mình mong muốn mà, cớ sao thấy cổ nghẹn đắng thế này?

-“Mày về chưa để ba cho người xuống đón?”

-“Thôi không cần ba ạ, cứ để bé kia mẹ tròn con vuông đi đã cho chắc ăn…”

Mình tìm cớ thoái thác, ba thì gật gù nói vậy cũng phải, dù sao cũng nên cẩn thận.

Lên giờ quả thật không biết đối diện với nhau thế nào đây?

Rõ ràng là kế hoạch của mình, là điều mình mong muốn, vậy mà khi nó xảy ra rồi, tận tai tận mắt nghe thấy lại khó khăn đến thế.

Họ thụ tinh nhân tạo, hay cứ thế dùng cách truyền thống?

Đúng là ngu ngốc quá, chưa từng nghĩ qua luôn, chưa từng nghĩ bản thân sẽ ghen tới mức ứa cả nước mắt ra như này.

Tâm trạng con người đúng là hay mâu thuẫn mà!

Lại một đêm mất ngủ.

Miệng thì dặn cố vì bé mà ngủ, người thì không sao chợp mắt được. Tầm mười giờ đêm thì có người đập cửa ầm ầm, muộn vậy có lẽ nhà máy có chuyện gì rồi, mình vội vã nhoài dậy.

Không phải.

Nhà máy thì chắc vẫn ổn.

Chỉ là, có người hình như muốn bóp chết mình hay sao ý.

Không phải là vẻ mặt yêu chiều thường thấy, cái kiểu này là nóng giận sắp điên lên rồi.

Thôi thì mẹ phúc nhờ con, đành phải nhanh trí kéo tay người ta đặt xuống dưới bụng toe toét mở lời.

-“Hai con chào ba đi!”

Thấy ông xã hơi run run à, còn hỏi đi hỏi lại thật không? Bà xã gật đầu lia lịa, ông xã sau một lúc mất bình tĩnh mới nhẹ nhàng cảnh cáo, tạm thời tha cho bà xã.

Phải nói là hồi hộp, hồi hộp chết đi được.

Ôi, nhìn kết quả, sướng hết cả người.

Không biết làm gì tiếp theo?

Không dám tin luôn, đợi mãi không có, cuối cùng hết hi vọng bỏ đi thì lại có, chết mất.

Với cả đợt trước mang thai người gầy gầy khổ khổ, có ăn được gì đâu, sao đợt này lạ thế? Hay là bị hiện tượng mang thai giả nhỉ?

Thế nên vẫn phải cẩn thận chắc chắn, cả đêm hôm đó mình không ngủ được luôn, háo hức đợi trời sáng để tới trung tâm y tế kiểm tra.

-“Hình như là song thai đấy.”

-“Thật ạ bác sĩ?”

-“Chắc tầm sáu bảy mươi phần trăm, thai khoẻ, tháng sau tới khám lại sẽ rõ, nếu cô muốn biết thì ra bệnh viện thị xã máy móc tân tiến hơn…”

Thôi, có là tốt lắm rồi, hai cũng được mà một cũng yêu.

Kệ đi đã, giờ phải gọi cho chồng báo tin vui, bảo chồng về đón vợ.

Tự dưng mong anh nhà chưa ban phát củ cải cho ai thế cơ chứ. Đang định gọi lại có điện thoại tới, là của ba Quốc.

-“Tao nghe rồi, công ty dưới đấy hoạt động tốt tao cũng mừng, lúc khác sẽ có thưởng cho mày. Nguyệt à, có tin vui đây, thằng Trung tìm được con bé sinh viên gia cảnh khó khăn đồng ý mang bầu hộ, trúng rồi mày ạ, được hơn một tháng rồi…”

-“…”

-“Nguyệt, Nguyệt…mày có đó không?”

-“Dạ, con đây ba.”

Chẳng hiểu vì đâu mà nước mắt rơi lả tả luôn ý, là kết cục mình mong muốn mà, cớ sao thấy cổ nghẹn đắng thế này?

-“Mày về chưa để ba cho người xuống đón?”

-“Thôi không cần ba ạ, cứ để bé kia mẹ tròn con vuông đi đã cho chắc ăn…”

Mình tìm cớ thoái thác, ba thì gật gù nói vậy cũng phải, dù sao cũng nên cẩn thận.

Lên giờ quả thật không biết đối diện với nhau thế nào đây?

Rõ ràng là kế hoạch của mình, là điều mình mong muốn, vậy mà khi nó xảy ra rồi, tận tai tận mắt nghe thấy lại khó khăn đến thế.

Họ thụ tinh nhân tạo, hay cứ thế dùng cách truyền thống?

Đúng là ngu ngốc quá, chưa từng nghĩ qua luôn, chưa từng nghĩ bản thân sẽ ghen tới mức ứa cả nước mắt ra như này.

Tâm trạng con người đúng là hay mâu thuẫn mà!

Lại một đêm mất ngủ.

Miệng thì dặn cố vì bé mà ngủ, người thì không sao chợp mắt được. Tầm mười giờ đêm thì có người đập cửa ầm ầm, muộn vậy có lẽ nhà máy có chuyện gì rồi, mình vội vã nhoài dậy.

Không phải.

Nhà máy thì chắc vẫn ổn.

Chỉ là, có người hình như muốn bóp chết mình hay sao ý.

Không phải là vẻ mặt yêu chiều thường thấy, cái kiểu này là nóng giận sắp điên lên rồi.

Thôi thì mẹ phúc nhờ con, đành phải nhanh trí kéo tay người ta đặt xuống dưới bụng toe toét mở lời.

-“Hai con chào ba đi!”

Thấy ông xã hơi run run à, còn hỏi đi hỏi lại thật không? Bà xã gật đầu lia lịa, ông xã sau một lúc mất bình tĩnh mới nhẹ nhàng cảnh cáo, tạm thời tha cho bà xã.

Chọn tập
Bình luận