Lúc mình tỉnh đã thấy xung quanh toàn một màu trắng, áo quần cũng xọc xanh xọc ghi, không phải chứ? Lại vào bệnh viện rồi à? Nhọ thế?
Má nhột nhột, bàn tay ai đó mân mê qua lại, đôi mắt kia, nhìn mình, sao mà trìu mến?
Bệnh “yếu tim” lại tái phát rồi, nó đập, đập, rồi đập…không tài nào mà kiểm soát nổi, chẳng biết nói gì, cứ thế lơ đễnh nhìn người ta.
Không khí, ám muội kinh khủng khiếp.
-“Đói không em?”
Hắn hỏi, mình lắc đầu.
-“Khát không? Uống nước hay uống sữa?”
-“Gì cũng được!”
Hắn bóc túi ống hút, cắm vào hộp sữa rồi đưa trước mặt. Mình hút được một chút, mà đầu óc cứ mông lung linh tinh, tý thì sặc.
Người ta lấy khăn ướt, dịu dàng lau miệng cho mình, còn gạt mấy sợi tóc bết trên má cho gọn gàng lại. Sau đó chạm thử trán mình, bàn tay ấy, mát lắm, thấy dễ chịu đôi chút.
Mình thì thấy thoải mái, còn hắn lại mặt mày cau có đi ra khỏi phòng. Nằm một mình mới thắc mắc ghê gớm, chịu có ba chưởng, mà sao giờ cảm thấy toàn thân như nát ra thế này?
Đau chết bà đi được. Mẹ thằng chó, mình thề mình mà ra khỏi đây thì nó chuẩn bị ăn cám đi!
Còn nữa, mình còn việc lớn gì nữa nhỉ?
A, đúng rồi.
Đi rình giặc, ngó quanh, sao không thấy thằng em nào xuất hiện vậy? Hay suy đoán của mình đã lệch lạc, người thích thầm mình, quan tâm tới mình…là người kia.
Thật vậy sao?
Bất giác môi khẽ cười, nhưng lại sợ, sợ dưa bở giá quá rẻ.
Bác sĩ vào, kiểm tra qua lại.
-“Không có gì đâu, không cần lo…”
-“Nhưng hình như hơi sốt, nhờ bác sĩ xem cẩn thận ạ!”
Giọng hắn sốt sắng lạ thường.
-“Không sao, người nhọc vậy thôi, hai ba hôm là khỏi, không gãy cái xương nào là may rồi, cậu chịu khó cho vợ uống và bôi thuốc đầy đủ là được.”
-“Dạ!”
Dạ gì? Vợ nào đấy?
Sao lần nào vào viện bác sĩ y tá cũng có thể nhầm lẫn tai hại vậy được nhỉ? Mà sao hắn không giải thích gì hết cơ chứ?
Có người gọi, ông ấy vội vàng qua phòng khác, mình cũng không kịp trình bày gì cả. Thôi kệ, còn việc khác quan trọng hơn, mình vội bảo hắn đưa cho cái túi, lục tìm điện thoại, bấm gọi cái số lạ hay nhắn tin cho mình, tiếng nhạc trong trẻo cất lên.
‘Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng
Còn em là những nhớ mong của đời anh
…
Chiều nay ko có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai
Chiều nay không có mắt em cười như lúc xưa
…’
Cả mình và hắn, cùng sững sờ.
Hắn nhìn mình, có vẻ bối rối. Chết nhá, xem ngươi giải thích kiểu gì?
Bỗng dưng hắn nghe điện, giọng rất lễ phép.
-“Chú ạ, con khoẻ ạ, dạ, vâng ạ….dạ….dạ con cảm ơn ạ…”
Gì thế? Trùng hợp à?
Lúc sau hắn cúp máy, mình gọi lại mấy lần nhưng không thấy điện thoại đổ chuông nữa, trời, mình lại hố rồi!
-“Tôi vẫn chưa biết số anh?”
Hắn đọc, hoàn toàn không trùng khớp với số kia, vả lại, mình nháy máy thấy có tín hiệu, nghĩa là số hắn bảo là thật.
-“Anh dùng mấy sim vậy?”
-“Một!”
-“Thật à?”
-“Thế em nghĩ sao?”
-“Sao anh lại ở đây?”
-“Đi đường thấy người gặp nạn chả nhẽ không cứu?”
Vậy à, mình lại vẽ chuyện lên để tự sướng rồi! Ngại vcl.
Để ý đồng hồ mới thấy gần 3 giờ sáng, người ta đưa được vào viện đã là tốt lắm rồi, mình làm sao mà mặt dày lợi dụng thêm được, đành mở lời.
-“Ê, anh về nghỉ đi!”
-“Em thì sao?”
Người ngợm như thế này, nói “tôi ổn” cũng thấy ngượng mồm, mình bảo.
-“Có gì tôi gọi y tá, không thì thuê người chăm sóc cũng được!”
-“Thuê luôn anh này!”
-“Còn đùa được à, phiền anh quá, cứ đi đi, không sao đâu!”
-“Ai đùa? Thật đấy, nhiệt tình có thừa, giá cả cũng lấy rất phải chăng thôi!”
Mình ngơ luôn, nhưng dù sao ở với hắn cũng xấu hổ lắm, mình nhất quyết đòi thuê người, cuối cùng hắn bảo.
-“Chiều em, trước khi về anh sẽ gọi báo cáo với ba mẹ em!”
Chịu luôn rồi, dám lấy ba mẹ ra doạ. Đợt điên lần trước mình vẫn chưa hết áy náy với người nhà, luôn cố gắng sống tốt, hắn làm thế này, là bắt tội ba mẹ mình già cả lên Hà Nội, lo lắng sốt ruột.
-“Không được gọi!”
-“Anh không yên tâm…”
-“Được rồi, anh muốn làm gì thì làm, không được gọi cho ba mẹ tôi!”
Trông hiền hiền trí thức thế kia mà ghê gớm, đúng là có những người, nhìn vậy mà không phải vậy!
Mình nhắn tin nhờ thằng Đức trông quán, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc mình tỉnh đã thấy xung quanh toàn một màu trắng, áo quần cũng xọc xanh xọc ghi, không phải chứ? Lại vào bệnh viện rồi à? Nhọ thế?
Má nhột nhột, bàn tay ai đó mân mê qua lại, đôi mắt kia, nhìn mình, sao mà trìu mến?
Bệnh “yếu tim” lại tái phát rồi, nó đập, đập, rồi đập…không tài nào mà kiểm soát nổi, chẳng biết nói gì, cứ thế lơ đễnh nhìn người ta.
Không khí, ám muội kinh khủng khiếp.
-“Đói không em?”
Hắn hỏi, mình lắc đầu.
-“Khát không? Uống nước hay uống sữa?”
-“Gì cũng được!”
Hắn bóc túi ống hút, cắm vào hộp sữa rồi đưa trước mặt. Mình hút được một chút, mà đầu óc cứ mông lung linh tinh, tý thì sặc.
Người ta lấy khăn ướt, dịu dàng lau miệng cho mình, còn gạt mấy sợi tóc bết trên má cho gọn gàng lại. Sau đó chạm thử trán mình, bàn tay ấy, mát lắm, thấy dễ chịu đôi chút.
Mình thì thấy thoải mái, còn hắn lại mặt mày cau có đi ra khỏi phòng. Nằm một mình mới thắc mắc ghê gớm, chịu có ba chưởng, mà sao giờ cảm thấy toàn thân như nát ra thế này?
Đau chết bà đi được. Mẹ thằng chó, mình thề mình mà ra khỏi đây thì nó chuẩn bị ăn cám đi!
Còn nữa, mình còn việc lớn gì nữa nhỉ?
A, đúng rồi.
Đi rình giặc, ngó quanh, sao không thấy thằng em nào xuất hiện vậy? Hay suy đoán của mình đã lệch lạc, người thích thầm mình, quan tâm tới mình…là người kia.
Thật vậy sao?
Bất giác môi khẽ cười, nhưng lại sợ, sợ dưa bở giá quá rẻ.
Bác sĩ vào, kiểm tra qua lại.
-“Không có gì đâu, không cần lo…”
-“Nhưng hình như hơi sốt, nhờ bác sĩ xem cẩn thận ạ!”
Giọng hắn sốt sắng lạ thường.
-“Không sao, người nhọc vậy thôi, hai ba hôm là khỏi, không gãy cái xương nào là may rồi, cậu chịu khó cho vợ uống và bôi thuốc đầy đủ là được.”
-“Dạ!”
Dạ gì? Vợ nào đấy?
Sao lần nào vào viện bác sĩ y tá cũng có thể nhầm lẫn tai hại vậy được nhỉ? Mà sao hắn không giải thích gì hết cơ chứ?
Có người gọi, ông ấy vội vàng qua phòng khác, mình cũng không kịp trình bày gì cả. Thôi kệ, còn việc khác quan trọng hơn, mình vội bảo hắn đưa cho cái túi, lục tìm điện thoại, bấm gọi cái số lạ hay nhắn tin cho mình, tiếng nhạc trong trẻo cất lên.
‘Mưa là khúc hát, mưa là năm tháng
Còn em là những nhớ mong của đời anh
…
Chiều nay ko có mưa rơi ướt trên đôi bờ vai
Chiều nay không có mắt em cười như lúc xưa
…’
Cả mình và hắn, cùng sững sờ.
Hắn nhìn mình, có vẻ bối rối. Chết nhá, xem ngươi giải thích kiểu gì?
Bỗng dưng hắn nghe điện, giọng rất lễ phép.
-“Chú ạ, con khoẻ ạ, dạ, vâng ạ….dạ….dạ con cảm ơn ạ…”
Gì thế? Trùng hợp à?
Lúc sau hắn cúp máy, mình gọi lại mấy lần nhưng không thấy điện thoại đổ chuông nữa, trời, mình lại hố rồi!
-“Tôi vẫn chưa biết số anh?”
Hắn đọc, hoàn toàn không trùng khớp với số kia, vả lại, mình nháy máy thấy có tín hiệu, nghĩa là số hắn bảo là thật.
-“Anh dùng mấy sim vậy?”
-“Một!”
-“Thật à?”
-“Thế em nghĩ sao?”
-“Sao anh lại ở đây?”
-“Đi đường thấy người gặp nạn chả nhẽ không cứu?”
Vậy à, mình lại vẽ chuyện lên để tự sướng rồi! Ngại vcl.
Để ý đồng hồ mới thấy gần 3 giờ sáng, người ta đưa được vào viện đã là tốt lắm rồi, mình làm sao mà mặt dày lợi dụng thêm được, đành mở lời.
-“Ê, anh về nghỉ đi!”
-“Em thì sao?”
Người ngợm như thế này, nói “tôi ổn” cũng thấy ngượng mồm, mình bảo.
-“Có gì tôi gọi y tá, không thì thuê người chăm sóc cũng được!”
-“Thuê luôn anh này!”
-“Còn đùa được à, phiền anh quá, cứ đi đi, không sao đâu!”
-“Ai đùa? Thật đấy, nhiệt tình có thừa, giá cả cũng lấy rất phải chăng thôi!”
Mình ngơ luôn, nhưng dù sao ở với hắn cũng xấu hổ lắm, mình nhất quyết đòi thuê người, cuối cùng hắn bảo.
-“Chiều em, trước khi về anh sẽ gọi báo cáo với ba mẹ em!”
Chịu luôn rồi, dám lấy ba mẹ ra doạ. Đợt điên lần trước mình vẫn chưa hết áy náy với người nhà, luôn cố gắng sống tốt, hắn làm thế này, là bắt tội ba mẹ mình già cả lên Hà Nội, lo lắng sốt ruột.
-“Không được gọi!”
-“Anh không yên tâm…”
-“Được rồi, anh muốn làm gì thì làm, không được gọi cho ba mẹ tôi!”
Trông hiền hiền trí thức thế kia mà ghê gớm, đúng là có những người, nhìn vậy mà không phải vậy!
Mình nhắn tin nhờ thằng Đức trông quán, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.