Cánh cửa mở ra, mình như được sống lại. Uất ức suốt từ nãy giờ mới được xả.
-“Bà đ… cả nhà mày, thằng chó An, không, mày không đáng là chó, mày là cháu chắt chút chít của chó, cũng không phải, nếu như vậy vẫn là quá mất mặt loài chó…”
Thằng bé nóng mặt mà phải giữ hình tượng nên không làm gì được, mình tranh thủ nốt cơ hội.
-“Bọn mày cũng nghe kĩ rồi về bảo với ông Quốc, con rể của lão là thằng vô liêm sỉ nhất trên đời, tham tiền, hám gái, hèn hạ, khốn nạn…”
-“Tống cổ cô ta ra ngoài, nhanh…”
Hai đứa bảo vệ từ xa đứng lên, mặt hầm hầm, là hai thằng dại trai ban nãy đây mà, éo sợ nhé, mình không tin bọn Quốc Trung dám giết người ngay trong công ty.
Thế nào mà hai đứa đó tới gần, nhìn rõ mình rồi lại lưỡng lự, thì thầm với nhau cái gì đấy, rồi bối rối đứng yên, không ném mình ra ngoài như mình tưởng.
Lại Việt An! Chắc tức phát nghẹn rồi hả?
-“Ngày mai hai người khỏi cần đi làm…”
-“Anh cứ lên gặp anh Trung đi đã!”
Một thằng lí nhí. Thằng An không làm gì được, đành đi thẳng lên tầng.
Hôm nay là ngày gì không biết?
Tức, sợ, sướng, hả dạ…đủ cả.
Tự nhiên tò mò anh Trung thần thánh quá, có thể anh là nhân viên lâu năm, được lão Quốc quý, có tiếng nói, mọi người nể nang, cũng có thể anh là đang có dự án gấp cần thương lượng với giám đốc.
Dù sao tính mình có ơn sẽ trả, nên lập tức tìm trong ví chiếc thiệp nhỏ in địa chỉ của quán, sau đó ghi ngoáy vài dòng, đưa cho thằng vừa gõ cửa phòng.
-“Này, nhờ mày đưa cho anh Trung hộ chị! Dặn là chỉ cần mang cái này tới quán này, chỗ này cũng dễ tìm lắm, cách Ngã Tư Sở hai cây, mang tới là được ăn bánh miễn phí cả năm, chỗ chị hầu như bánh gì cũng có cả…”
-“Vâng!”
Đi được một đoạn, mình lại nhớ ra, ngu thế, nhỡ công ty có nhiều Trung thì sao?
Đành phải quay lại.
-“Ê, mày phải đưa cho cái anh Trung mà gọi thằng An lúc nãy nhé!”
-“Rồi, em biết rồi!”
-“À, còn nữa, nếu anh ấy không thích ăn bánh thì anh ấy có thể cho bạn bè hoặc anh chị em, hoặc ba mẹ hưởng suất của anh ấy cũng được, với chị không thành vấn đề!”
-“Dạ…”
Lạ nha, mình chửi đổng thằng An như vậy mà thằng bé này vẫn cười rất tươi với mình, chứng tỏ nó cũng chẳng được cấp dưới quý.
-“Chị nhớ mặt em rồi, hôm nào thích ra quán chị, có bạn gái thì dẫn ra cho vui, chị miễn phí cho năm bữa…”
-“Thật ạ, cảm ơn chị!”
-“Ừ, chị về đây!”
…..
-“Uầy, đẹp thế…”
-“Siêu đẹp ý chứ!”
Tiếng đám đông xì xào, mình cũng tò mò quay lại, con xe thể thao Aston Martin vàng rực, sáng chói cả phố Hàng Bông.
Người trong xe, yêu kiều rực rỡ, lộng lẫy sang trọng, giá kể nó tới sớm một tý có phải hay không.
-“Con gái Quốc mặt ngựa đấy mày ạ!”
-“Biết rồi, nghe nói ở cữ cơ mà, sao tới công ty chi vậy?”
-“Hai tháng rồi còn gì, cầm cái âu kia chắc mang cơm cho chồng, tình cảm dữ…”
-“Con gái đại gia, quần áo thì hàng hiệu, xe cũng xe sang.”
-“Không phải đâu, xe là chồng nó mới mua đấy!”
-“Thật á, nghe nói chị này lấy chồng đẹp trai mà giỏi lắm ý, tình yêu như cổ tích, đúng là nam chính ngôn tình…”
-“Mày khờ, chưa biết chính phụ thế nào đâu, thằng đấy cũng khôn phết, biết đầu tư lấy lòng ba vợ, nghe đồn lúc mới cưới ông Quốc còn kiêng dè lắm, giờ thì đi đâu cũng con rể quý…”
-“Mày cứ nghĩ xấu người ta!”
-“Còn mày, còn tao, cứ đợi mà xem…”
Đúng là toàn “người nổi tiếng”, nhất cử nhất động của anh chị đều được chú ý. Ban nãy mình còn thắc mắc thằng chó lấy vợ giàu rồi, sao vẫn nuốt trọn mảnh đất của mình, giờ thì đã có đáp án, mẹ nhà nó!
Lý trí thì cứ bảo về đi, kệ chúng. Mà cái tính mình nóng, không thể kiềm được. Cứ nhìn con xe vàng choé như cứt chó đấy là lại tức lộn cả ruột, đành gọi điện ấy đứa em, sau đó nhẫn nhịn đợi thời cơ.
…
-“Chị, sơn chị dặn mua đây, em mua sơn xịt cho chị tiện sử dụng, mười hai màu…”
-“Được rồi, mấy chú chỉ cần nói chuyện vui với thằng trông xe bên trên là được, mình chị xuống hầm thôi!”
-“Được, yên tâm, cái này là nghệ thuật rồi, chị cứ thoải mái mà trút…nhưng cẩn thận đấy…”
-“Không sao, chuyện bé thế này con đó không về mách ba nó đâu, chị cứ đi đi…”
Mách thì mách, mình lúc đó điên rồi, không cần biết hậu quả luôn, sau mười phút, với tài năng của Nguyệt, Aston Martin đã trở thành vườn hoa rực rỡ.