Theo kế hoạch là mình sẽ ra ban công, nơi giáo sư đang ngồi, gợi ý rằng vừa mua được cá bông lau to lắm, có muốn thì tối ăn cơm cùng.
Hắn tất nhiên đồng ý, còn nhìn mình cười cười mới đểu chứ.
Đúng lúc đó, cái Mai từ gác xép của mình đeo túi xách đi ra, chuẩn bị về, mình phải diễn như là mình mới nảy ra ý định vậy, ra kéo tay lôi nó vào, rủ rê.
-“Hôm nay tao kho cá, có mời thầy mày về ăn cơm, mày cũng về ăn cho vui…”
Nó để giữ phép lịch sự, ban đầu e thẹn từ chối.
-“Thôi, tao bảo ba mẹ hôm nay về ăn cơm rồi mà!”
Mình cần phải nhiệt tình hơn nữa.
-“Thôi mà, lâu lắm mới có dịp, về ăn cơm với tao đi…”
-“Nhưng mà hai người hẹn trước rồi, tao ngại lắm!”
-“Ngại ngại cái gì, toàn chỗ quen biết…”
-“Sợ…sợ thầy không thích…”
-“Tôi mời Mai về ăn cơm, anh có ý kiến gì không?”
Mình quay sang lườm lườm bốn mắt, câu này lẽ ra phải là“Em mời bạn em về ăn cơm nha anh, Mai là bạn thân nhất của em đấy ạ!”, khổ là lời lẽ buồn nôn quá, mình éo nói được, nên đành sửa kịch bản.
-“Tuỳ em!”
Hắn đáp ngắn gọn, mình quay sang hồ hởi.
-“Đấy thấy chưa, có gì mà không thích, về nhà tao ăn cơm, mày không về tao giận đó!”
Nó làm bộ bị ép, khó xử đành nhận lời, mình diễn nốt câu cuối.
-“Thôi thế thì ở trên đây ngồi đợi tao, tý ba người cùng về!”
XONG!
Bà nhà mày, mệt cả người.
Vẽ vời đíu chịu được. Thay vì một câu mời đơn giản mà phải vòng vèo trên trời dưới biển, chơi với mấy cái bọn IQ cao nhiều khi cũng mệt mỏi thật, suy nghĩ của chúng, mình có cố cũng đếch theo kịp.
…..
Cái Mai và thầy nó giống nhau, đều không thành thạo nấu nướng. Điểm khác biệt duy nhất là mỗi lần về nhà mình, cái Mai thường ngồi vắt vẻo ngoài phòng khách xem ti vi, còn hắn thì hay vào bếp giúp mình, khi thì nhặt mớ rau, lúc thì bóc củ hành.
-“Thầy cứ nghỉ ngơi đi ạ, trong bếp có em và Nguyệt là được rồi!”
WTF?
Đê mờ, ngọt vãi, suýt nữa thì mình truỵ tim.
-“Mình giúp hai người cho vui!”
Giáo sư đáp lại, khiếp, toàn người văn minh lịch sự.
Hắn giật lấy túi cá từ tay mình, chuẩn bị làm. Kể cả là mình đích thân mua hay sai bọn nhân viên, thì yêu cầu đầu tiên bao giờ cũng phải tươi sống, cho nên không bao giờ bảo bán hàng mổ sẵn cả.
-“Thầy để em giúp, cẩn thận bẩn áo ạ!”
-“Thôi mình làm cũng được, bạn đừng lo…”
Con này, hắn mà đưa thật thì nó tính sao? Chắc mình lại phải xông vào mất. Giáo sư tuy nấu ăn dở tệ, nhưng làm gà, vịt, cá, thậm chí là lợn đều rất thành thạo, chặt khúc nào ra khúc đấy, ngon lành cành đào.
-“Thế em đi thái giềng vậy!”
-“Một nửa thái miếng, một nửa xay vắt lấy nước nhé!”
Mình dặn dò, nó bảo.
-“Mày thật, cứ như tao không biết nấu ăn không bằng!”
-“Ừ, tao quên, xin lỗi…”
Mình đành cầm rổ thái hoa chuối để nộm với sứa, hai người đó đều thích món này.
Chưa khi nào ăn bữa cơm mà ngượng ngùng như thế, ba người, mời qua mời lại, bối ra bối rối.
-“Nguyệt ơi, cá hơi mặn thì phải, mày phải chú ý chứ!”
Nó đút miếng nhỏ cho mình nếm, thôi chết, đầu óc để đi đâu, hơi đậm thật, đành kéo niêu cá về phía mình, đẩy đĩa nộm, sườn chua ngọt, rau xào… ra phía trước.
-“Xin lỗi, đoảng quá, hai người ăn tạm mấy món này vậy…”
Đã ngại thì chớ, có người lại cứ nhiệt tình vòng cái tay qua gắp cá, vừa ăn vừa phán rất thánh.
-“Ăn với cơm vừa mà, ngon lắm!”
Cái tên đáng ghét này, nói thật hay nói kháy đây? Chịu, không đoán được, chỉ biết hắn tìn tĩn ăn hết mấy bát cơm và cả niêu cá của mình.
-“Lần sau mày đừng kho cá này, kho cá hồi ý, cá hồi ăn bổ lắm đấy, bây giờ thời đại tân tiến rồi, ăn uống không chỉ để no bụng nữa, mà còn phải quan tâm tới giá trị dinh dưỡng trong thức ăn!”
Mình hơi choáng, nhưng thôi không thèm chấp nó đang dính bùa yêu, đành cười trừ.
-“Ừ, mày nói phải, để lần sau!”
-“Mình lại thích nhất cá này, cả mỡ cả nạc ăn rất tuyệt, cá hồi làm món khác không tính, nhưng kho thì khô lắm, không ngon bằng!”
Giáo sư húp bát canh chua, chèn câu xanh rờn, con Mai á khẩu, nó vẫn cười giữ lịch sự đấy, nhưng trong lòng chắc không dễ chịu, nhìn qua là biết.
Thằng cha này, thường ngày mình nói gì hắn đều nhất mực lắng nghe, hôm nay, phát biểu hơi bị nhiều nha. Lẽ nào có ý với bạn Mai? Cũng phải thôi, đoá hoa rực rỡ trước mặt, ai mà chả muốn gây ấn tượng.
Có điều, hình như hắn đang đi sai chiến thuật rồi, con Mai, nó không thích đàn ông chặn miệng nó như thế đâu.
Theo kế hoạch là mình sẽ ra ban công, nơi giáo sư đang ngồi, gợi ý rằng vừa mua được cá bông lau to lắm, có muốn thì tối ăn cơm cùng.
Hắn tất nhiên đồng ý, còn nhìn mình cười cười mới đểu chứ.
Đúng lúc đó, cái Mai từ gác xép của mình đeo túi xách đi ra, chuẩn bị về, mình phải diễn như là mình mới nảy ra ý định vậy, ra kéo tay lôi nó vào, rủ rê.
-“Hôm nay tao kho cá, có mời thầy mày về ăn cơm, mày cũng về ăn cho vui…”
Nó để giữ phép lịch sự, ban đầu e thẹn từ chối.
-“Thôi, tao bảo ba mẹ hôm nay về ăn cơm rồi mà!”
Mình cần phải nhiệt tình hơn nữa.
-“Thôi mà, lâu lắm mới có dịp, về ăn cơm với tao đi…”
-“Nhưng mà hai người hẹn trước rồi, tao ngại lắm!”
-“Ngại ngại cái gì, toàn chỗ quen biết…”
-“Sợ…sợ thầy không thích…”
-“Tôi mời Mai về ăn cơm, anh có ý kiến gì không?”
Mình quay sang lườm lườm bốn mắt, câu này lẽ ra phải là“Em mời bạn em về ăn cơm nha anh, Mai là bạn thân nhất của em đấy ạ!”, khổ là lời lẽ buồn nôn quá, mình éo nói được, nên đành sửa kịch bản.
-“Tuỳ em!”
Hắn đáp ngắn gọn, mình quay sang hồ hởi.
-“Đấy thấy chưa, có gì mà không thích, về nhà tao ăn cơm, mày không về tao giận đó!”
Nó làm bộ bị ép, khó xử đành nhận lời, mình diễn nốt câu cuối.
-“Thôi thế thì ở trên đây ngồi đợi tao, tý ba người cùng về!”
XONG!
Bà nhà mày, mệt cả người.
Vẽ vời đíu chịu được. Thay vì một câu mời đơn giản mà phải vòng vèo trên trời dưới biển, chơi với mấy cái bọn IQ cao nhiều khi cũng mệt mỏi thật, suy nghĩ của chúng, mình có cố cũng đếch theo kịp.
…..
Cái Mai và thầy nó giống nhau, đều không thành thạo nấu nướng. Điểm khác biệt duy nhất là mỗi lần về nhà mình, cái Mai thường ngồi vắt vẻo ngoài phòng khách xem ti vi, còn hắn thì hay vào bếp giúp mình, khi thì nhặt mớ rau, lúc thì bóc củ hành.
-“Thầy cứ nghỉ ngơi đi ạ, trong bếp có em và Nguyệt là được rồi!”
WTF?
Đê mờ, ngọt vãi, suýt nữa thì mình truỵ tim.
-“Mình giúp hai người cho vui!”
Giáo sư đáp lại, khiếp, toàn người văn minh lịch sự.
Hắn giật lấy túi cá từ tay mình, chuẩn bị làm. Kể cả là mình đích thân mua hay sai bọn nhân viên, thì yêu cầu đầu tiên bao giờ cũng phải tươi sống, cho nên không bao giờ bảo bán hàng mổ sẵn cả.
-“Thầy để em giúp, cẩn thận bẩn áo ạ!”
-“Thôi mình làm cũng được, bạn đừng lo…”
Con này, hắn mà đưa thật thì nó tính sao? Chắc mình lại phải xông vào mất. Giáo sư tuy nấu ăn dở tệ, nhưng làm gà, vịt, cá, thậm chí là lợn đều rất thành thạo, chặt khúc nào ra khúc đấy, ngon lành cành đào.
-“Thế em đi thái giềng vậy!”
-“Một nửa thái miếng, một nửa xay vắt lấy nước nhé!”
Mình dặn dò, nó bảo.
-“Mày thật, cứ như tao không biết nấu ăn không bằng!”
-“Ừ, tao quên, xin lỗi…”
Mình đành cầm rổ thái hoa chuối để nộm với sứa, hai người đó đều thích món này.
Chưa khi nào ăn bữa cơm mà ngượng ngùng như thế, ba người, mời qua mời lại, bối ra bối rối.
-“Nguyệt ơi, cá hơi mặn thì phải, mày phải chú ý chứ!”
Nó đút miếng nhỏ cho mình nếm, thôi chết, đầu óc để đi đâu, hơi đậm thật, đành kéo niêu cá về phía mình, đẩy đĩa nộm, sườn chua ngọt, rau xào… ra phía trước.
-“Xin lỗi, đoảng quá, hai người ăn tạm mấy món này vậy…”
Đã ngại thì chớ, có người lại cứ nhiệt tình vòng cái tay qua gắp cá, vừa ăn vừa phán rất thánh.
-“Ăn với cơm vừa mà, ngon lắm!”
Cái tên đáng ghét này, nói thật hay nói kháy đây? Chịu, không đoán được, chỉ biết hắn tìn tĩn ăn hết mấy bát cơm và cả niêu cá của mình.
-“Lần sau mày đừng kho cá này, kho cá hồi ý, cá hồi ăn bổ lắm đấy, bây giờ thời đại tân tiến rồi, ăn uống không chỉ để no bụng nữa, mà còn phải quan tâm tới giá trị dinh dưỡng trong thức ăn!”
Mình hơi choáng, nhưng thôi không thèm chấp nó đang dính bùa yêu, đành cười trừ.
-“Ừ, mày nói phải, để lần sau!”
-“Mình lại thích nhất cá này, cả mỡ cả nạc ăn rất tuyệt, cá hồi làm món khác không tính, nhưng kho thì khô lắm, không ngon bằng!”
Giáo sư húp bát canh chua, chèn câu xanh rờn, con Mai á khẩu, nó vẫn cười giữ lịch sự đấy, nhưng trong lòng chắc không dễ chịu, nhìn qua là biết.
Thằng cha này, thường ngày mình nói gì hắn đều nhất mực lắng nghe, hôm nay, phát biểu hơi bị nhiều nha. Lẽ nào có ý với bạn Mai? Cũng phải thôi, đoá hoa rực rỡ trước mặt, ai mà chả muốn gây ấn tượng.
Có điều, hình như hắn đang đi sai chiến thuật rồi, con Mai, nó không thích đàn ông chặn miệng nó như thế đâu.