Nó và mình, trong phòng phụ phía Nam.
-“Can đảm ghê nhỉ, còn dám ra đây nói chuyện với tao!”
Mình mỉa nó.
-“Mày định làm gì? Thích gì, nào?”
-“Mày biết cái giá của những đứa chơi xấu tao? Mày thừa biết?”
-“Ừ, tao biết … sao, mày định xử tao như bọn nó? Mày định làm gì đây? Sai mấy thằng đệ của mày đánh tao bầm dập? Hay tự tay mày xử tao, ngay bây giờ? Vậy mày nghĩ tao không có khả năng sai đầu gấu đánh bầm dập mày chắc?”
-“Có giỏi thì làm đi!”
-“Nói thật, vì mày, chỉ vì mày là bạn thân thôi, nếu không thì… vì mày mà tao đã bao đêm mất ngủ, trước ngày cưới một tuần, cứ mơ thấy cái mặt mày là tao lại phát hoảng, nhưng thực sự, dù sao cũng phải đối mặt, đằng nào mày cũng biết, đã tới nước này thì tao cũng đ… sợ gì nữa, nào, giờ muốn làm sao?”
Thái độ của nó, dửng dưng, thản nhiên…khiến mình đau nhói.
-“Ở đây, trong tao còn có một sinh linh bé bỏng, mày thích thì giết cả hai luôn đi! Để xem anh An có tha ày không…”
BỐP!
Mình tát nó, kể cả khi xem bức ảnh siêu âm ấy, mình đã từng thấy rất dễ thương, đã từng thấy đáng yêu…nhưng giờ đây, thấy mặt con mẹ nó, chỉ muốn băm vằm.
BỐP!
Nó tát lại mình.
-“Tưởng mày là giảng viên thì không xử sự như tao? Tưởng giảng viên sẽ không là hồ ly, không làm người thứ ba chứ?”
Mình cười.
-“Câm miệng!”
-“Sao? Cái tiếng học thức cao quý của mày, đem cho chó gặm đi…”
-“Nguyệt, tao nể mày lắm rồi đấy. Đã thế tao nói thẳng ày biết, người thứ ba, không phải là tao, mà là mày…”
-“Mày uống nhầm thuốc hả?”
-“Thuốc cái đầu mày, bảy năm trước, ngay từ lần đầu gặp mặt, anh ấy đã thích tao, trước khi tới với mày, anh cũng từng tỏ tình với tao…chẳng qua vì tao từ chối, nên mày mới có cơ hội…”
Sốc!
Điên!
Thì ra là thế, cái người luôn khẳng định mình là mối tình đầu, trúng tiếng sét ái tình với mình ngay từ giây phút đầu tiên…Thế đấy!
Mà nghĩ nhiều làm gì, anh ta còn nói sẽ bên mình trọn đời cơ mà! Bây giờ thì sao nào?
Mình chửi lại nó.
-“Vì sao mày từ chối? Tao lại không hiểu mày chắc? Tính mày ưa sĩ diện, cặp với mày, phải là đứa có điều kiện, phải xứng…ngày ấy anh còn là sinh viên nghèo, ba mẹ bệnh, lại mang cái nợ vào thân, làm sao mà lọt vào mắt xanh của mày được? Giờ thì hay rồi, ra trường, có địa vị rồi, mới nhận ra yêu…tình yêu của mày, là cái khỉ gió gì thế?”
-“Tình yêu của mày mới là cái khỉ gió đấy? Yêu nhau bảy năm, cái l… cũng đ.. cho chọc, giữ khư khư như mèo giữ cứt, mày xem, lúc nào cũng luôn miệng anh là tất cả của em, mày nói thì hay lắm…bây giờ định diễn vai nữ chính bị phản bội, ấm ức cho ai xem?”
-“Mày…”
Phải nói, mình nghẹn!
-“Mày nghĩ xem, thằng đàn ông nó yêu mày thực lòng, thì nó giữ được ày tới giờ hả? Mày nhớ sinh nhật anh mười chín tuổi chứ? Mày mải lo hàng quán, quan tâm gì tới người yêu? Tao lại phải động viên anh ấy hộ mày?”
-“Động viên nhau trên giường hả?”
-“Đấy là việc ngoài ý muốn! Con người ai chả có nhu cầu, hồi đó, tao và anh, chẳng qua chỉ là giúp đỡ lẫn nhau…tới mãi dạo gần đây, khi anh nói sẽ dẫn mày về ra mắt, tao mới cảm thấy mất mát, mới cảm thấy thực sự không thể mất anh, mới nhận ra…bọn tao sinh ra để dành cho nhau…anh là tình yêu của đời tao…mày hiểu cho tao một lần được không? Thử đặt mày vào hoàn cảnh tao, mày chọn tình yêu, hay chọn bảo vệ tình chị em? Nguyệt, mày và con Mai là hai đứa thân nhất với tao, tao thực sự mong mày thông cảm…”
Cảm giác của mình, sao đây?
Một mớ hỗn độn.
Nhớ về một năm nào đó, anh mười chín tuổi. Mình mười chín tuổi, quán còn đang giai đoạn phát triển, ba mẹ anh bệnh, viện phí, nợ nần, chất đống.
Lẽ ra, khi đó, mình không nên mải lo kiếm tiền.
Lẽ ra, khi đó, bán được cái bánh nào, tích cop được đồng nào, mình nên mua váy áo thật sịn, rồi mình nên dành thời gian nghỉ ngơi, tổ chức sinh nhật cho anh, thật hoành tráng chứ nhỉ?
-“Mày tự nhìn nhận lại xem, thân mày nên tao quá hiểu, mày học đâu có giỏi, tính tình thì nóng như lửa, bốc đồng, thử hỏi mày làm được cái việc lớn gì? Quán xá của mày, phát triển tới bây giờ, chẳng phải là nhờ anh cáng đáng hay sao? Ngày ấy, anh vừa chăm ba mẹ bận, nợ nần, vừa học, lại vừa lo quán ày…”
Nực cười!
Thì ra trong mắt người mình tin tưởng nhất, mình là đứa như thế!
Thì ra kinh doanh cứ phát triển, thì phải cần người học nhiều, hiểu biết cao, tính tình lãnh đạm như nước.
-“Hay, ngày đấy đối tác trên giường của mày nợ nần, mày con đại gia, sao mày không vung chút tiền cho người ta trả nợ? Thiết nghĩ cũng chỉ bằng cái túi của mày thôi mà…”
-“Tao cũng muốn, nhưng anh là người đàn ông có lòng tự trọng cao, anh thà chết chứ không lấy tiền của đàn bà!”
Hay cho câu, thà chết cũng không lấy tiền của đàn bà!
Thế mình là đàn méo gì không biết?
-“Nguyệt à, cái quán đó của anh và mày, anh gây dựng, ăn chia lãi với mày lấy tiền trả nợ, còn mày, cũng nhờ anh mà mới mở rộng được, giờ quán của mày nổi tiếng, ổn định rồi, đủ ày sống thảnh thơi cả đời…Anh cao thượng, ra đi tay trắng, không đòi chia chác gì với mày…vậy vẫn chưa được hay sao? Mày còn muốn gì nữa?”
An ơi là An?
Anh giỏi tới vậy sao? Giờ mình mới biết!
Vi ơi là Vi?
Mày thân với tao đến thế à?
Tao ngu mười, thì mày cũng ngu năm bảy phần.
Đúng lúc đó, “nam chính”, có lẽ lo lắng cho “nữ chính” bị “nữ phụ” ăn hiếp, đẩy cửa đi vào.
Người mình yêu bảy năm, ân cần nâng niu con bạn thân nhất, ánh mắt dò xét khinh bỉ mình như kiểu bọ rệp ấy.
Hà Vi!
Một ngày nào đó, nó sẽ biết người đàn ông của nó giỏi giang tới mức độ nào, xảo trá tới mức độ nào! Một ngày nào đó, nó nhất định sẽ biết!
Nhưng không phải bây giờ, mình tin, cứ để nó tự khám phá sẽ hay hơn nhiều!
-“Đi thôi, kệ cô ta!”
-“Cho mày! Hi vọng mày sẽ tìm được hạnh phúc mới, dù sao, tao vẫn xem mày là chị em!”
Nó vứt bó hoa cưới thẳng vào mình, từng cánh hồng, rơi lả tả, thê thảm.
Hoàng tử công chúa đỡ nhau về hội trường, căn phòng chỉ còn mình, lúc trước, chửi nhau, uất hận, giận dữ, căm tức…ít ra vẫn còn tốt hơn lúc này, đau đớn, trống trải.
Nhiều chuyện, giờ nhận ra, đã quá muộn!
Đúng là mình yêu tới mức rồ dại, mù quáng rồi, yêu tới mức tốt xấu đúng sai chẳng phân biệt nổi luôn.
Mang tiếng khởi nghiệp sớm, sành sỏi…
Mang tiếng côn đồ máu mặt, thế mà lại bị hai con cẩu dắt mũi, thật…nhục nhã ê chề!
Mình thề sẽ không tha cho chúng!
Bỏ qua cho bọn nó, mình cảm thấy có lỗi với chính mình!
Nhưng mình phải làm gì, hiện tại, mình không biết?
Mình cứ thế thẫn thờ rời khỏi, đi qua cái đám cưới hoành tráng như cổ tích ấy, xuống đường. Mọi thứ, rối bời, hỗn độn.
Cuộc đời mình, tiếp theo, sẽ phải ra sao?
Bây giờ, mình nên đi đâu, mình cũng không nghĩ ra nổi!
Lẩn thẩn một hồi…
Tới khi nghe thấy tiếng phanh xe rất gấp…
…
Lúc tỉnh dậy, mở mắt ra, đã thấy toàn thể gia đình nhìn chằm chằm vào mình.
Cả anh nữa, anh mặc áo blouse trắng, anh không ở đám cưới, anh đã tới đây với mình, lẽ nào anh nghĩ lại, mình mừng lắm, níu tay áo, gọi tên anh, cảm động rớt nước mắt.
-“Nguyệt, bỏ ra…”
Mình nghe tiếng chị mình quát.
-“Nga, mày kệ nó!”
-“Anh thì biết cái gì, Nguyệt, tỉnh táo lại đi, đó là bác sĩ, không phải thằng An, thằng chó đó đang đi nghỉ trăng mật ở Thuỵ Điển rồi!”
-“Kệ chị ấy, chị đừng nói nữa…”
Em mình ngăn cản, rõ ràng là anh An mà, mình phân trần.
-“Ba mẹ tin con, người yêu con con nhận nhầm sao được, là anh An đó, anh ấy bỏ cái Vi rồi, anh ở đây với con…anh, anh chào ba mẹ đi, anh nói cho ba mẹ nghe đi…”
Chỉ thấy ba mẹ mình mắt đỏ hoe, rồi gật đầu. Chị mình phát khùng, quát ầm lên.
-“Cả nhà điên rồi hả, nó điên rồi mọi người cũng điên theo nó hả? Như thế là hại nó đấy!”