Từ hôm đó quán xá giao hết cho cái Hạnh, Nguyệt chỉ quanh quẩn ở nhà dưỡng thai thôi.
Anh thì không nhận thêm lớp nào nữa, thỉnh thoảng có hội thảo quan trọng lắm mới đi, còn lại nghiên cứu ở nhà, mà chắc anh chỉ làm việc trong lúc mình ngủ thôi chứ lúc mình thức thấy ông xã ở bên nói chuyện tâm sự suốt à.
Đứa nhỏ này, quả thật ghê gớm kinh khủng khiếp.
Thời gian mang bầu, mẹ chồng chăm, chồng chiều, rồi ba mẹ đẻ sốt ruột lên thăm liên tục. Phải người bình thường chắc phải tăng cân nhanh lắm, mình thì gần như không có khẩu vị luôn, nhìn thấy cái gì cũng kinh.
Nhiều lúc cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống rồi mà tầm nửa tiếng sau lại cho ra hết, người thì cứ ngày một gầy. Đôi lúc không muốn anh lo, thấy có hiện tượng cái là mình lừa lừa vào nhà vệ sinh xả nước thật lớn cho át tiếng rồi nôn thốc nôn tháo.
Ít ra nôn xong người nó còn thoải mái hơn chút xíu. Với khăn lau mặt mũi cho sạch rồi đi ra, mở cửa thì bắt gặp ai đó đứng tựa vào tường, mắt đỏ hoe nhìn vợ, tim mình như bị ai nhéo một cái ý.
Hai đứa đứng trân trân nhìn nhau, rồi anh lại gần xoa xoa bụng mình nịnh nọt đứa nhỏ.
-“Ba thương bé lắm, bé đừng hành mẹ nữa.”
Nước mắt rơi, cái cảm giác làm mẹ, có con, rồi người đàn ông mình yêu nhất, lại là ba đứa trẻ, thiêng liêng ngọt ngào lắm.
Ba tháng qua đi, dù nhiều khi mệt mỏi muốn gục, mà vì con nên thấy cũng đáng. Giờ nó lớn lớn chút rồi, đỡ bướng bỉnh hơn xưa, thỉnh thoảng ba nó đưa mẹ nó đi dạo loanh quanh hít thở khí trời nó cũng không làm mình làm mẩy gì cả.
Hôm trước siêu âm cùng cả ba mẹ chồng thì bác sĩ tiết lộ cho hai cụ biết giới tính con rồi, nhưng ông ấy bảo mới chỉ chắc tầm tám mươi phần trăm thôi nên hai vợ chồng quyết định không hỏi, dù sao thì trai hay gái bọn mình đều yêu cả.
Nếu trên mạng có giải thưởng người chồng của năm thì chắc mình nhiệt liệt vào bầu cho anh nhà một phiếu, cẩn thận chu đáo hơn cả phụ huynh ý. Mình sắp thành bảo vật nghìn năm nuôi trong lồng kính mất rồi.
Thậm chí đến việc xoa dầu dừa cho khỏi rạn da cũng là ông xã giúp, ban ngày lo ăn lo uống, lo tâm trạng mình không thoải mái, đi một bước theo một bước, ban đêm matxa tay chân mặt mũi giúp vợ thư giãn.
-“Em có gì thì cứ trút ra đi.”
-“Sao lại thế hở chồng?”
-“Anh đọc sách thấy bảo mang bầu vào khó chịu lắm tính khí thất thường, mà chưa thấy Nguyệt càu nhàu lần nào cả, em cứ nín nhịn thế không tốt, anh lo quá…”
Hix, cưng chết mất.
Ừ Nguyệt người ngợm lúc nào cũng như bị ai đánh là sự thật, ngủ thì chập chà chập chờn, khó chịu đíu tưởng được, nhưng mình hài lòng với chồng yêu mà, có gì đâu mà phàn nàn. Mình vuốt vuốt tóc anh động viên.
-“Đừng stress, em ổn mà.”
-“Thật không?”
-“Vâng, đợi thêm mấy tháng nữa là con ra rồi, lúc đó em phải đi chơi một trận cho sướng.”
-“Ừ anh đèo vợ đi.”
Vâng.
Nhất định là thế rồi, cả nhà ba người chúng ta sẽ thật là vui vẻ hạnh phúc.
Từ hôm đó quán xá giao hết cho cái Hạnh, Nguyệt chỉ quanh quẩn ở nhà dưỡng thai thôi.
Anh thì không nhận thêm lớp nào nữa, thỉnh thoảng có hội thảo quan trọng lắm mới đi, còn lại nghiên cứu ở nhà, mà chắc anh chỉ làm việc trong lúc mình ngủ thôi chứ lúc mình thức thấy ông xã ở bên nói chuyện tâm sự suốt à.
Đứa nhỏ này, quả thật ghê gớm kinh khủng khiếp.
Thời gian mang bầu, mẹ chồng chăm, chồng chiều, rồi ba mẹ đẻ sốt ruột lên thăm liên tục. Phải người bình thường chắc phải tăng cân nhanh lắm, mình thì gần như không có khẩu vị luôn, nhìn thấy cái gì cũng kinh.
Nhiều lúc cố nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống rồi mà tầm nửa tiếng sau lại cho ra hết, người thì cứ ngày một gầy. Đôi lúc không muốn anh lo, thấy có hiện tượng cái là mình lừa lừa vào nhà vệ sinh xả nước thật lớn cho át tiếng rồi nôn thốc nôn tháo.
Ít ra nôn xong người nó còn thoải mái hơn chút xíu. Với khăn lau mặt mũi cho sạch rồi đi ra, mở cửa thì bắt gặp ai đó đứng tựa vào tường, mắt đỏ hoe nhìn vợ, tim mình như bị ai nhéo một cái ý.
Hai đứa đứng trân trân nhìn nhau, rồi anh lại gần xoa xoa bụng mình nịnh nọt đứa nhỏ.
-“Ba thương bé lắm, bé đừng hành mẹ nữa.”
Nước mắt rơi, cái cảm giác làm mẹ, có con, rồi người đàn ông mình yêu nhất, lại là ba đứa trẻ, thiêng liêng ngọt ngào lắm.
Ba tháng qua đi, dù nhiều khi mệt mỏi muốn gục, mà vì con nên thấy cũng đáng. Giờ nó lớn lớn chút rồi, đỡ bướng bỉnh hơn xưa, thỉnh thoảng ba nó đưa mẹ nó đi dạo loanh quanh hít thở khí trời nó cũng không làm mình làm mẩy gì cả.
Hôm trước siêu âm cùng cả ba mẹ chồng thì bác sĩ tiết lộ cho hai cụ biết giới tính con rồi, nhưng ông ấy bảo mới chỉ chắc tầm tám mươi phần trăm thôi nên hai vợ chồng quyết định không hỏi, dù sao thì trai hay gái bọn mình đều yêu cả.
Nếu trên mạng có giải thưởng người chồng của năm thì chắc mình nhiệt liệt vào bầu cho anh nhà một phiếu, cẩn thận chu đáo hơn cả phụ huynh ý. Mình sắp thành bảo vật nghìn năm nuôi trong lồng kính mất rồi.
Thậm chí đến việc xoa dầu dừa cho khỏi rạn da cũng là ông xã giúp, ban ngày lo ăn lo uống, lo tâm trạng mình không thoải mái, đi một bước theo một bước, ban đêm matxa tay chân mặt mũi giúp vợ thư giãn.
-“Em có gì thì cứ trút ra đi.”
-“Sao lại thế hở chồng?”
-“Anh đọc sách thấy bảo mang bầu vào khó chịu lắm tính khí thất thường, mà chưa thấy Nguyệt càu nhàu lần nào cả, em cứ nín nhịn thế không tốt, anh lo quá…”
Hix, cưng chết mất.
Ừ Nguyệt người ngợm lúc nào cũng như bị ai đánh là sự thật, ngủ thì chập chà chập chờn, khó chịu đíu tưởng được, nhưng mình hài lòng với chồng yêu mà, có gì đâu mà phàn nàn. Mình vuốt vuốt tóc anh động viên.
-“Đừng stress, em ổn mà.”
-“Thật không?”
-“Vâng, đợi thêm mấy tháng nữa là con ra rồi, lúc đó em phải đi chơi một trận cho sướng.”
-“Ừ anh đèo vợ đi.”
Vâng.
Nhất định là thế rồi, cả nhà ba người chúng ta sẽ thật là vui vẻ hạnh phúc.