Con Vi há hốc, nó cũng không ngờ, cứ bám sát lấy thằng An, chẳng hiểu con này nó trở nên yếu đuối từ lúc nào không biết?
-“Đi thôi anh, em nghe nói người yêu cũ của anh giờ bị điên đấy…”
Cái gì cơ?
Mồm thối nhà nó còn mở ra được như thế cơ à?
Mẹ chúng mày, ừ, bố mày bị điên đấy! Chẳng phải là nhờ chúng mày ăn ở có đức quá còn gì?
Mặt mình phải nói, đỏ phừng phừng, máu nóng dồn hết lên đến đỉnh đầu, hai đứa õng ẹo tình củm ngút trời, cứ như kiểu trêu tức.
-“Chỗ này là chỗ dành cho người bình thường…”
Tiếng thì thầm, rất nhỏ.
Tiếc là tai mình vẫn chưa điếc, hai anh chị, ăn ý liếc nhau, rồi liếc qua mình, cười khẩy.
Thôi, hai đứa bay, xong rồi!
Bà mày đ… thể nhịn được nữa rồi!
-“Phải, thế mà chẳng hiểu sao bảo vệ lại cho hai con cẩu vào ngoe nguẩy!”
Mình thản nhiên đáp.
-“Nguyệt…mày…”
Con Vi tức không nói lên lời. Thằng An chõ mõm động viên.
-“Thôi đi em, đừng trách loại vô học, cẩn thận tức giận quá con lại kém thông minh…”
-“Đã họ hàng nhà cẩu thì thông minh sao nổi…”
-“Cô! Thế nên trên đời chẳng có thằng đàn ông nào yêu được cô…”
Người ta bảo, lời nói thốt ra, đôi khi còn đau hơn cả dao cứa.
Đúng thật.
Trước mặt mình, là người từng nói, sẽ nguyện chết vì mình.
Là người nói một, mình hiếm khi cãi thành hai.
Là người mình chăm sóc, nâng niu, đến từng chân tơ kẽ tóc…
-“Nếu muốn được hạnh phúc và yêu thương, cô nên xem lại nhân cách của mình đi…”
-“Nhân cách của tôi thì làm sao? Khốn nạn quá hả? Sao cái lúc nghèo kiết xác, ba mẹ ở trong viện, hàng tháng ngửa tay xin tiền anh không chửi luôn đi? Lại Việt An, anh hèn, hèn lắm…”
-“Em đừng nghe cô ta nói bậy.”
-“Nguyệt, mày dừng cái việc ngậm máu phun người lại ngay!”
-“Ha, Hà Vi, tao nói ày biết, mày ngu như bò ấy con ạ, giảng viên cái đ… gì, mày còn dính vào con rệp này ngày nào thì còn khổ ngày ấy…”
“Nam chính” bị xỉ vả, mất hình tượng trước “nữ chính” thì tức lắm, mắt long sòng sọc, tay đang định giơ lên, chắc muốn tát vỡ mồm “nữ phụ” đây mà.
Được, tát thì tát.
Mình thề thằng đó dám tát mình, mình sẽ lao vào cấu xé, không tha cho nó.
Chẳng biết thế nào mà cái thằng “nam phụ” từ đâu chui ra, làm hỏng hết cả việc lớn.
Em là nhà, tản văn viết bởi Lan Rùa. Cố tình trên một ứng dụng không cho mà không ngồi edit lại thì thỉnh thoảng bị lỗi mất chữ là đương nhiên, ví dụ quay lại chap trước, nguyên văn là “…bị mình đâm tới suýt chết, vẫn giữ sĩ diện ình” thì nó chỉ còn là “… bị mình đâm tới suýt chết, vẫn giữ sĩ diện ình”. Thông báo để đỡ bị mang tiếng mấy lỗi đó là do mình soạn thảo cẩu thả thôi. Mình chỉ chịu trách nhiệm nội dung cũng như cấu trúc của bản thảo trên wattpad và wordpress nhà mình.
Mặc ình gào thét, hắn cứ thế lôi mình lách qua đám đông, hùng hục lên nhà.
-“Em yên tĩnh đi một chút được không?”
-“Không! Bỏ tôi ra, tôi phải cho chúng nó biết tay…”
-“Anh vừa mới không để ý một chút đã vậy rồi, em bảo anh làm sao yên tâm được?”
-“Chìa khoá!”
-“Gì?”
-“Đưa chìa khoá nhà cho tôi!”
Hắn đưa, mình mở cửa, rồi nhanh chóng chui vào khoá trái, mặc xác hắn bên ngoài.
-“Kiều Như Nguyệt!”
-“Nguyệt, đừng bướng nữa…”
-“Nguyệt! Nghe anh nói!”
Tiếng đập cửa tới hãi hùng, nhưng mình không muốn mở.
Đơn giản, vì mình không có cách nào đối diện.
Quá khứ, như nước lũ, đổ về cuồn cuộn, mình không thích ứng được.
Có rất nhiều sự thật, mình phải chấp nhận.
Dù xót xa, dù cay đắng…
Dù đau tới thấu tim, vẫn phải chấp nhận.
Rằng…
Người mình yêu thương nhất, và người bạn thân nhất, đang có cuộc sống hạnh phúc bên nhau.
Rằng…
Mình đã từng bị điên,
Đã từng làm khổ gia đình mình, biết bao nhiêu…
Ba già, mẹ già, tóc bạc theo từng đêm chăm con ở bệnh viện,
Anh Hoàng bảo, anh thương Nguyệt lắm, Nguyệt mau khỏi bệnh nhé.
Chị Nga quát, Nguyệt ơi, đừng như thế nữa, tao đau lòng lắm.
Cái Hạnh, thằng Kì xót chị, lúc nào cũng nắm tay tình cảm…
Những lúc đó, Nguyệt thực sự ở đâu? Sao không nghe mọi người nói?
Nước mắt rơi, mặn chát.
Đôi khi, nếu là giấc mơ, thì tốt biết mấy!