Đêm đó, mình trằn trọc hoài luôn, đếm mấy trăm mấy ngàn con cừu vẫn không tài nào mà ngủ nổi.
-“Nguyệt!”
Điên rồi!
Đi chết đây!
Bị tên đó ám ảnh đến nỗi giờ nhắm mắt cũng nghe thấy giọng hắn là sao? Khổ không cơ chứ!
-“Nguyệt, ngủ chưa em?”
Má hơi man mát, bị ai đó vỗ vỗ.
-“Dậy đi em…”
Không phải ảo tưởng…là thật.
-“Nhanh em, anh có chuyện gấp!”
Đất trời ơi, cả buổi tối nghĩ ngợi, giờ người ta tới lại nóng người thẹn thùng mới vãi chứ! Nhiều lúc không hiểu nổi chính bản thân mình nữa!
Ai đó lay lúc một mạnh, khiến mình chẳng thể trả vờ được nữa. Mắt hơi he hé, vừa nhìn thấy hắn mặt đã nhuộm hồng, đành phải trùm chăn, lèo nhèo giả bộ.
-“Tôi nhọc quá…có gì để mai được không?”
Hắn không nói gì, mình nghe có tiếng bước chân ra khỏi phòng mới dám thở phào.
Tiếc là, rất nhanh sau, chăn bị kéo ra, tên khốn nạn nào đó đập lên mặt mình cái khăn lạnh buốt, ngay sau đó lại ngọt giọng quan tâm mới giả tạo chứ.
-“Tỉnh ngủ chưa em?”
Bà nhà anh, ngủ éo đâu mà tỉnh?
Phòng đang để đèn ngủ, thành ra không khí cứ kì quái kiểu gì ấy, mình đành bật thêm bóng lớn, nheo mắt nhìn đồng hồ, gì chứ? Ba giờ sáng, tên này hâm, hâm nặng.
-“Rồi, tỉnh lắm rồi, xảy ra giết người cướp của ở đâu à?”
-“Anh…anh…ban nãy vừa mới đi nhậu cùng bọn đàn em của em…”
-“Sao?”
-“Anh đã biết…em và Đức…”
Người tính không bằng trời tính đây mà, thật uổng công mình suy nghĩ cả buổi, tính trăm phương ngàn kế xem làm thế nào để nói chuyện này cho hắn một cách khéo léo nhất.
Hắn ngồi sát mình hơn, tay đan tay mình, ấp úng.
-“Em…em…có thể nào…”
-“Em…”
-“Thực ra thì…anh…”
Chết với hắn mất, muốn chọc người ta phát điên à?
Cuộc đời mình, thề chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, có người ngập ngà ngập ngừng, mồ hôi toát ra như tấm, mất cả thế kỉ sau mới mở lời được.
-“Nguyệt, anh…cho anh một cơ hội!”
Trống ngực đập thình thịch, nghe cũng ngộ ngộ ra rồi, mà thấy giáo sư căng thẳng quá, mình nổi lòng tà dâm muốn trêu chọc.
-“Cơ hội gì cơ? Đằng ấy nói gì đây nghe không hiểu?”
Hắn khổ sở như kiểu bị bắt nạt ý, tay siết chặt hơn, chậm rãi bảo.
-“Anh, thú thực là có hơi già, con người cũng còn nhiều điểm cứng nhắc, nhưng anh…tóm lại là…anh…cho anh làm…người yêu em!”
Ép người ta nói ra, tới lúc người ta nói ra rồi, cổ họng lại bị nghẹn cứng.
Giây phút ấy, ngọt ngào khó tả, ngọt ngào phát khóc luôn.
-“Đừng vậy…anh xin lỗi…em khó xử à…”
Mình càng khóc tợn, hắn càng cuống.
Biết làm sao đây?
Hắn lịch sự nho nhã là thế, mình thì mở miệng câu nào là bậy bạ câu đấy.
Người ta là giáo sư, mình bằng đại học cũng không có.
Hơn nữa, còn là con đại gia, anh trai con Vi, người con Mai thích…
Nghĩ thì hay, lúc đối diện thực tế mới thấy khó khăn. Mình tạm thời bế tắc, hắn bối rối kéo mình vào trong lòng, ra sức lau nước mắt nước mũi, ân cần vỗ về.
-“Là anh sai …anh rút lại những lời vừa xong…”
Nhìn ai đó, tội chết đi được, lòng mình mềm nhũn luôn, nghẹn ngào nức nở.
-“Không phải…không phải thế…”
-“Sao em? Em nói đi…nghe em tất!”
-“Không được rút lại, cho tôi chút thời gian.”
Ai đó hơi ngạc nhiên, rồi tự dưng mặt rạng ngời hẳn lên, ôm chặt mình, khẽ ngả người xuống giường.
-“Như vậy có thể suy luận rằng em cũng có chút chút cảm xúc với anh không?”
Mình ngượng, quay lưng về phía hắn, đánh trống lảng.
-“Bổ đề mới à?”
-“Ừ, hơi mới…”
-“Anh…có thật lòng không?”
-“Thật!”
-“Nhỡ mai sau có người đẹp hơn tôi, hoàn hảo hơn tôi bày tỏ với anh, có hối hận không?”
-“Đó là góc nhìn của em thôi, còn với góc nhìn của anh, em là chuẩn nhất!”
Hắn đáp rồi kéo mình gần hơn, cũng không làm quá đáng cả, chỉ là đặt đầu mình tựa lên cánh tay rắn chắc ấy, tay kia nghịch mái tóc dài, thỉnh thoảng đưa lên cánh mũi khẽ ngửi.
Hành động đơn giản, lại khiến mình cảm giác rất được trân trọng, trái tim tan chảy ngọt ngào.
-“Vì sao lại…có ý với tôi?”
-“Không biết!”
-“Thế từ bao giờ?”
-“Không rõ nữa.”
Ghét thật, hỏi gì cũng không nói được.
-“Hồi về nước, sao nhận ra tôi? Lớn vậy mà?”
-“Vừa đanh đá vừa to mồm, chẳng khác xưa chút nào…”
Ai đó thì thầm nơi vành tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ hại mình nóng bừng. Cái người này, không thể nói giảm nói tránh thành cá tính được hay sao?
-“Ngày xưa mình thân lắm à?”
-“Đâu có, là em cứ quấn lấy anh, đi một bước bám một bước, suốt ngày đòi bế đòi ẵm, anh chẳng còn cách nào…”
Giọng rõ đểu, mình làm bộ dỗi dỗi.
-“Giờ đây không thèm bám nữa nhé, tha hồ mà tự do!”
-“Nhưng giờ anh lại quen hơi mất rồi!”
Trời, ngọt như rót mật vậy, đêm đó, tâm sự mãi à, tình cảm lắm, ấm áp lắm, không gian tràn ngập hạnh phúc.
Đêm đó, mình trằn trọc hoài luôn, đếm mấy trăm mấy ngàn con cừu vẫn không tài nào mà ngủ nổi.
-“Nguyệt!”
Điên rồi!
Đi chết đây!
Bị tên đó ám ảnh đến nỗi giờ nhắm mắt cũng nghe thấy giọng hắn là sao? Khổ không cơ chứ!
-“Nguyệt, ngủ chưa em?”
Má hơi man mát, bị ai đó vỗ vỗ.
-“Dậy đi em…”
Không phải ảo tưởng…là thật.
-“Nhanh em, anh có chuyện gấp!”
Đất trời ơi, cả buổi tối nghĩ ngợi, giờ người ta tới lại nóng người thẹn thùng mới vãi chứ! Nhiều lúc không hiểu nổi chính bản thân mình nữa!
Ai đó lay lúc một mạnh, khiến mình chẳng thể trả vờ được nữa. Mắt hơi he hé, vừa nhìn thấy hắn mặt đã nhuộm hồng, đành phải trùm chăn, lèo nhèo giả bộ.
-“Tôi nhọc quá…có gì để mai được không?”
Hắn không nói gì, mình nghe có tiếng bước chân ra khỏi phòng mới dám thở phào.
Tiếc là, rất nhanh sau, chăn bị kéo ra, tên khốn nạn nào đó đập lên mặt mình cái khăn lạnh buốt, ngay sau đó lại ngọt giọng quan tâm mới giả tạo chứ.
-“Tỉnh ngủ chưa em?”
Bà nhà anh, ngủ éo đâu mà tỉnh?
Phòng đang để đèn ngủ, thành ra không khí cứ kì quái kiểu gì ấy, mình đành bật thêm bóng lớn, nheo mắt nhìn đồng hồ, gì chứ? Ba giờ sáng, tên này hâm, hâm nặng.
-“Rồi, tỉnh lắm rồi, xảy ra giết người cướp của ở đâu à?”
-“Anh…anh…ban nãy vừa mới đi nhậu cùng bọn đàn em của em…”
-“Sao?”
-“Anh đã biết…em và Đức…”
Người tính không bằng trời tính đây mà, thật uổng công mình suy nghĩ cả buổi, tính trăm phương ngàn kế xem làm thế nào để nói chuyện này cho hắn một cách khéo léo nhất.
Hắn ngồi sát mình hơn, tay đan tay mình, ấp úng.
-“Em…em…có thể nào…”
-“Em…”
-“Thực ra thì…anh…”
Chết với hắn mất, muốn chọc người ta phát điên à?
Cuộc đời mình, thề chưa bao giờ kiên nhẫn đến thế, có người ngập ngà ngập ngừng, mồ hôi toát ra như tấm, mất cả thế kỉ sau mới mở lời được.
-“Nguyệt, anh…cho anh một cơ hội!”
Trống ngực đập thình thịch, nghe cũng ngộ ngộ ra rồi, mà thấy giáo sư căng thẳng quá, mình nổi lòng tà dâm muốn trêu chọc.
-“Cơ hội gì cơ? Đằng ấy nói gì đây nghe không hiểu?”
Hắn khổ sở như kiểu bị bắt nạt ý, tay siết chặt hơn, chậm rãi bảo.
-“Anh, thú thực là có hơi già, con người cũng còn nhiều điểm cứng nhắc, nhưng anh…tóm lại là…anh…cho anh làm…người yêu em!”
Ép người ta nói ra, tới lúc người ta nói ra rồi, cổ họng lại bị nghẹn cứng.
Giây phút ấy, ngọt ngào khó tả, ngọt ngào phát khóc luôn.
-“Đừng vậy…anh xin lỗi…em khó xử à…”
Mình càng khóc tợn, hắn càng cuống.
Biết làm sao đây?
Hắn lịch sự nho nhã là thế, mình thì mở miệng câu nào là bậy bạ câu đấy.
Người ta là giáo sư, mình bằng đại học cũng không có.
Hơn nữa, còn là con đại gia, anh trai con Vi, người con Mai thích…
Nghĩ thì hay, lúc đối diện thực tế mới thấy khó khăn. Mình tạm thời bế tắc, hắn bối rối kéo mình vào trong lòng, ra sức lau nước mắt nước mũi, ân cần vỗ về.
-“Là anh sai …anh rút lại những lời vừa xong…”
Nhìn ai đó, tội chết đi được, lòng mình mềm nhũn luôn, nghẹn ngào nức nở.
-“Không phải…không phải thế…”
-“Sao em? Em nói đi…nghe em tất!”
-“Không được rút lại, cho tôi chút thời gian.”
Ai đó hơi ngạc nhiên, rồi tự dưng mặt rạng ngời hẳn lên, ôm chặt mình, khẽ ngả người xuống giường.
-“Như vậy có thể suy luận rằng em cũng có chút chút cảm xúc với anh không?”
Mình ngượng, quay lưng về phía hắn, đánh trống lảng.
-“Bổ đề mới à?”
-“Ừ, hơi mới…”
-“Anh…có thật lòng không?”
-“Thật!”
-“Nhỡ mai sau có người đẹp hơn tôi, hoàn hảo hơn tôi bày tỏ với anh, có hối hận không?”
-“Đó là góc nhìn của em thôi, còn với góc nhìn của anh, em là chuẩn nhất!”
Hắn đáp rồi kéo mình gần hơn, cũng không làm quá đáng cả, chỉ là đặt đầu mình tựa lên cánh tay rắn chắc ấy, tay kia nghịch mái tóc dài, thỉnh thoảng đưa lên cánh mũi khẽ ngửi.
Hành động đơn giản, lại khiến mình cảm giác rất được trân trọng, trái tim tan chảy ngọt ngào.
-“Vì sao lại…có ý với tôi?”
-“Không biết!”
-“Thế từ bao giờ?”
-“Không rõ nữa.”
Ghét thật, hỏi gì cũng không nói được.
-“Hồi về nước, sao nhận ra tôi? Lớn vậy mà?”
-“Vừa đanh đá vừa to mồm, chẳng khác xưa chút nào…”
Ai đó thì thầm nơi vành tai, hơi thở ấm áp phả vào cổ hại mình nóng bừng. Cái người này, không thể nói giảm nói tránh thành cá tính được hay sao?
-“Ngày xưa mình thân lắm à?”
-“Đâu có, là em cứ quấn lấy anh, đi một bước bám một bước, suốt ngày đòi bế đòi ẵm, anh chẳng còn cách nào…”
Giọng rõ đểu, mình làm bộ dỗi dỗi.
-“Giờ đây không thèm bám nữa nhé, tha hồ mà tự do!”
-“Nhưng giờ anh lại quen hơi mất rồi!”
Trời, ngọt như rót mật vậy, đêm đó, tâm sự mãi à, tình cảm lắm, ấm áp lắm, không gian tràn ngập hạnh phúc.