-“Nguyệt, ngoan nào, mở cửa đi em…”
Và cả người đàn ông này nữa?
Một người xa lạ,
Mà mình lại ôm lấy ôm để, bám riết không thôi.
Một người xa lạ,
Mà mình lại cởi áo đòi anh ta quan hệ.
Một người xa lạ,
Bị mình đâm tới suýt chết…
-“Nếu em không chịu anh sẽ gọi người lên phá cửa!”
-“Anh cho em năm phút!”
-“Nguyệt…”
Dai như đỉa mà, không phải, hơn đỉa mới đúng, chịu luôn.
-“Tôi muốn ở một mình…”
-“Không được làm liều!”
-“Dở hơi hả? Tôi đâu có ngu như thế, cuộc đời tươi phơi phới thế này, tôi còn mối thù to tổ bố kia kìa, chúng nó chưa chết tôi chết thế nào? Tôi nhức hết cả đầu, anh về đi được không…”
-“Thấy anh phiền?”
-“Đúng!”
-“Không cần anh nữa?”
-“Chuẩn!”
Hơn tất cả, hắn là người rõ nhất, mình hâm nhiều như nào, điên biết bao nhiêu?
Hắn chứng kiến quá khứ tối đen nhất của mình.
Những khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất, ngu xuẩn nhất…sĩ diện đàn bà con gái của mình, vứt đi đâu mà mình còn muốn gặp hắn?
-“Đói không? Ra lấy cánh gà đi rồi anh về!”
-“Nguyệt…”
-“Nếu không muốn thấy anh thì anh treo ở cửa nhé, anh đi đây, nhớ đừng bỏ bữa!”
Cái người này, xem mình là trẻ con không bằng?
Một lúc, thấy yên lặng, mình ra ngoài, không thấy người, chỉ có túi cánh gà thơm phức, cả hộp nước mía bên cạnh.
Vừa ăn vừa nghẹn.
Đêm đó, không sao mà ngủ nổi. Nghĩ nhiều, nhiều lắm, chẳng biết tương lai ra sao? Làm gì đây?
…
Rạng sáng, vừa mới đi dạo loanh quanh đã bị con Lykan chặn trước mặt rồi. Thằng bốn mắt này, hắn muốn gì nữa đây?
Mình quay đi, hắn bóp còi inh ỏi, điên mất.
-“Sao?”
-“Chán ghét nhau đến mức độ thế cơ à?”
-“Ừ! Biến đi!”
-“Ba em muốn nói chuyện với em!”
Thế nữa! Mà là ba mình, nên đành phải nghe. Đại loại ba mình nhờ hắn đưa mình đi khám tổng thể lại, mình bảo mình có thể tự đi, ba mình lại nói nếu như vậy ba mẹ sẽ lên Hà Nội. Cuối cùng mình thua.
Tối qua, đã có giây phút mình tự hỏi, có phải thằng cha này yêu thầm mình không mà lại tốt thế? Rồi lại thấy vô lý, điên hâm như mình, chó nó yêu à?
Giờ thì đã biết đáp án, chắc khi xưa nợ ba mẹ mình nhiều lắm đây, nên bất đắc dĩ phải giúp mình.
Khám tới khám lui, hoàn toàn bình thường, thấy hắn xem tờ kết quả, mặt mày không còn cau có như trước. Giờ mới để ý, bốn mắt vẫn mặc cái áo cũ, với một thằng sạch sẽ đến dư thừa như hắn, chỉ có thể kết luận tối qua không về.
Chẳng biết đã ăn chưa?
Mà sao mình phải quan tâm, vớ vẩn, ăn hay không kệ cha hắn chứ!
Hắn đi lòng vòng, mãi mới chịu đưa mình về nhà. Dừng xe rồi, cũng không thèm mở khoá, cứ yên lặng mặc mình lèo nhèo.
Lải nhải nhiều, mình đau mồm, mà hắn chẳng đau đầu gì cả, thế mới tức.
Chịu rồi.
Bất lực!
Mãi sau hắn quay sang, tay chạm vào vai mình. Khoảng cách, thật sự, sát tới mức ngột ngạt.
Hắn thơm nhẹ lên trán mình, rất nhanh, rồi mở cửa.
-“Em lên nhà đi!”
Giây phút ấy, lòng mình nôn nao đến lạ thường, vội vàng chạy khỏi xe mà nước mắt cứ ứa ra. Buồn lắm, chẳng hiểu sao buồn đến vậy!