Đợi sau khi Hỉ Thúy rời khỏi đây, Ngũ Trà lo lắng: “Tiểu thư, Hỉ Thúy tin được không?”
Vân Tuyết Phi biết suy nghĩ trong lòng Ngũ Trà, khẽ mỉm cười: “Nàng ta làngười thông minh, chỉ cần ta chưởng gia một ngày, cũng không dám có hailòng
Ngũ Trà thấy tiểu thư nhà mình tự tin như vậy, cũng không tự giác cảm thấy an lòng, tiểu thư lợi hại như vậy, sẽ không chịu thiệt,bình thường nàng chỉ cần chăm chú nhìn cái tên tiểu đề tử, nhưng nàngcũng không dám phóng ra năng lực quá mạnh.
“Thị thiếp ngũ phòng cũng tặng quà?” Vân Tuyết Phi nhìn trên bàn bày những thứ đồ tốt chói mắt, không tự chủ vui vẻ trong lòng.
“Vâng, sáng sớm bốn vị phu nhân liền tới đây tặng lễ, tiểu thư nói không gặp,họ để lại quà tặng rồi đi, Ngũ phu nhân bị cấm túc, là Xuân Nhi đưa quàtặng tới.” Ngũ Trà hả hê giải thích, tiểu thư nhà mình thật lợi hại,trước kia thực sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện như vậy.
“Người nào đưa nhiều nhất?” Ánh mắt Vân Tuyết Phi như sao băng lóe sáng, nóng bỏng nhìn chằm chằm Ngũ Trà.
Ngũ Trà mất tự nhiên, cà lăm trở lại: “Vâng, là đại phu nhân!”
“Tần Hương Quân, đích tiểu thư phủ Thừa Tướng.” Vân Tuyết Phi cười một tiếng, trong lòng bày ra tính toán nhỏ.
Ngũ Trà nhìn thấy tiểu thư nhà mình cười một tiếng quỷ dị như vậy, cảm giác rợn cả tóc gáy, cảm thấy không có chuyện tốt.
“Ngươi nói nếu ta làm cho nàng được vương gia thị tẩm một đêm, nàng có thể đưa cho ta nhiều bạc hơn hay không?” Vân Tuyết Phi cảm thấy chủ ý này hay,không chỉ có thể báo thù Tư Nam Tuyệt tính kế mình, còn có thể làm phong phú kim khố nhỏ của mình.
“Cái gì? Tặng vương gia cho đại phu nhân!” Ngũ Trà kinh hãi: “Tiểu thư người đùa giỡn chứ?”
Chỉ mong nói giỡn, thật vất vả tiểu thư mới làm cho vương gia chú ý, lúcnày lại muốn đẩy vương gia ra ngoài, nếu như vương gia thích đại phunhân thì làm thế nào?
“Ngươi nói dáng vẻ của ta thoạt nhìn giốngnhư đùa giỡn sao?” Vân Tuyết Phi liếc mắt, nghiêm túc nói, nàng khôngđáng tin như vậy sao?
“Tiểu thư, cũng không thể như vậy! Rấtkhông dễ dàng gì vương gia mới thấy hứng thú đối với tiểu thư, lúc nàyđể đại phu nhân thị tẩm, không phải đẩy vương gia tới chỗ đại phu nhânbên kia sao?” Ngũ Trà nóng nảy phân tích quan hệ lợi hại, muốn cho tiểuthư thay đổi ý tưởng, chủ ý này quá tệ rồi, nếu muốn bạc, lấy lòng vương gia thì bao nhiêu cũng có, dù sao tất cả vương phủ này đều là của vương gia.
“Tốt lắm, ta đã quyết định, ngươi báo tin tức này cho bốnvị phu nhân khác, ta tin tưởng họ rất sẵn lòng đưa bạc vì nam sắc cựcphẩm này ~” Vân Tuyết Phi càng nghĩ càng vui vẻ, giống như nàng nhìnthấy vô số bạc mọc ra cánh rối rít bay vào miệng túi của nàng.
Mặc dù trong lòng Ngũ Trà không tình nguyện, nhưng tiểu thư cũng nói nhưvậy rồi, chỉ có thể làm theo, nàng dẩu môi lui ra ngoài.
Không bao lâu, trong năm viện đều biết, Tần Hương Quân sắp được vương gia thị tẩm rồi.
Tần Hương Quân không ngờ mình nỗ lực thời gian dài như vậy, cũng khôngchiếm được cơ hội thị tẩm, vương phi vừa chưởng gia, chuyện tốt như thếliền rơi vào trên đầu mình.
Nói không vui mừng là không thể nào,vốn bởi vì chuyện ngày hôm qua, lo lắng vương phi ghi hận mình, cho nênhôm nay nàng đặc biệt đưa đồ tốt qua, chỉ hi vọng cho vương phi có ấntượng tốt.
Không ngờ một bánh bao lớn như vậy liền rơi vào trênđầu mình, xem ra chỉ có vương phi chân chính chưởng gia, mới có thể anbài thị tẩm cho vương gia, dù sao lần đầu tiên của vương gia cũng chovương phi, còn dư lại thì phải ân huệ cùng hưởng rồi.
Nghĩ đếnthì ra Tống Thi Linh chưởng gia, vốn cho rằng diện hòa tâm thiện, hiệntại nàng chỉ cho rằng là một chữ ‘ giả bộ ’, giả bộ thiện lương, giả bộhiền huệ!
Chỉ vì nàng ta không gả cho vương gia , không thể thịtẩm, vì vậy liên lụy họ cũng phải trải qua cuộc sống thanh tâm quả dụccủa ni cô.
Bằng không bây giờ cũng sẽ không đến lượt Vân TuyếtPhi hưởng lợi, nghĩ đến lần đầu tiên của vương gia cho Vân Tuyết Phi,Tần Hương Quân liền hận cắn răng nghiến lợi, xét đến cùng vẫn là lỗi của Tống Thi Linh.
Viện của bốn vị phu nhân khác, nghe nói bởi vìđại phu nhân tặng lễ nhiều nhất, biểu đạt tâm ý nhiệt liệt nhất, mới đạt được cơ hội thị tẩm. Rối rít hối hận, chuyện họ tranh bể đầu, thì ra dễ dàng như vậy, chỉ cần đưa bạc là được. Sớm biết, họ cũng sẽ không làmnhiều mờ ám như vậy.
Quả nhiên, như Vân Tuyết Phi nghĩ, buổichiều, càng nhiều bạc do đôi tay của năm vị thị thiếp dâng lên, bay vàomiệng túi của nàng.
Dưới con mắt ai oán của Ngũ Trà, Vân TuyếtPhi sờ sờ trái sờ sờ phải, đợi sau khi Ngũ Trà thống kê ra bao nhiêu,lập ra một thời gian biểu thị tẩm cho vương gia.
Một, ba, năm ba ngày cho đại thị thiếp Tần Hương Quân, ngày thứ hai cho nhị thị thiếpQuan Tâm Liên, ngày thứ tư cho tam thị thiếp Bạch Nhiễm, ngày thứ cho tứ thị thiếp Tố Hoài Cầm, ngày thứ bảy cho ngũ thị thiếp Liễu Oanh Ca.
Ngũ Trà vừa nhìn bảng thị tẩm như vậy, vội vàng hỏi: “Tiểu thư, tại sao phía trên này không có ngày người thị tẩm?”
Vân Tuyết Phi khinh thường bĩu môi: “Ta lo lắng nhiễm bệnh!”
Có bạc là được, chờ thời cơ đến, mang theo tiểu nha đầu thiếp thân nàytrải qua cuộc sống tự do tự tại, vương gia hoàng đế đều là mây trôi!
“Khi nào thì vương gia thì ngã bệnh?” Ngũ Trà kinh hãi, sao nàng cũng chưa từng nghe nói.
“Ngươi nhất định không biết, thân phận còn ở đó, làm sao có bệnh sẽ nói khắpnơi?” Hiện tại không có bệnh, không có nghĩa là về sau không có bệnh,dính nhiều nữ nhân như vậy, có bệnh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Cho nên tiểu thư người mới có thể không muốn cho vương gia thị tẩm?” NgũTrà rất hiểu gật đầu một cái, nhìn tiểu thư nhà mình, mặc dù bày tỏ rấtđau lòng đối với vương gia có bệnh, nhưng so sánh giữa vương gia và tiểu thư, nàng vẫn lựa chọn tiểu thư, đáng tiếc một vương gia tuyệt sắc nhưvậy.
Nhìn tiểu nha đầu này bị lừa gạt như vậy, Vân Tuyết Phi cảm thấy kiêu ngạo đồng thời cũng có chút áy náy nhỏ đối với miệng mình.
“Ngươi đưa bảng thị tẩm này cho mấy viện xem một chút, tối hôm nay liền bắtđầu từ Tần Hương Quân đi!” Vân Tuyết Phi định đánh kẻng keng, nàng hếtsức mong đợi thấy con ngươi sóng nước chẳng xao của Tư Nam Tuyệt sinh ra một dáng vẻ khác. Ban đêm, trăng sáng như gương treo ở trên bầu trời,vạn vật đều tĩnh lặng.
Trong viện Đông Lâm.
Mỹ nhân mặccái yếm uyên ương nghịch nước, khoác một tầng lụa mỏng, dưới ánh đèn lờmờ, bộ ngực cao vút loáng thoáng tỏa ra phong tình khác biệt, tiết khốngang gối buộc vòng quanh hai chân trắng non mềm, tản ra sáng bóng khácthường.
Tư Nam Tuyệt vén rèm lên, tiến vào phòng ngủ, thấy chính là một bức tranh mỹ nhân như vậy.
Tần Hương Quân vừa thấy vương gia đi vào, kích động đi nhanh lên phía trước, khẽ cúi người: “Vương gia cát tường!”
Bộ ngực đầy đặn khẽ chói lọi, theo từng động tác như vậy, càng thêm bại lộ ở trước mắt Tư Nam Tuyệt, chỉ cần khẽ hạ mắt, phong cảnh trắng bóngliền đập vào mi mắt.
Trong mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên, nhưng chỉ trong nháy mắt, khẽ mỉm cười: “Hương Quân, đứng lên đi!”
Nghe được vương gia gọi tên mình, giờ khắc này Tần Hương Quân thật sự cảmthấy giống như đang nằm mơ, số bạc kia tiêu mất thật đáng giá!
Nhất là vương gia còn cười với nàng ta, trong nháy mắt đó, nàng ta nuốt nước miếng một cái, hô hấp càng lúc càng nhanh, làm tim nhảy bình bịch, rốtcuộc hôm nay thực sự trở thành nữ nhân của vương gia rồi!
“Vươnggia nô tỳ tới, tới. . . . . . thị tẩm .” Lắp ba lắp bắp nói xong cả câu, cả khuôn mặt của Tần Hương Quân đỏ bừng, lo lắng nhìn Tư Nam Tuyệt.
Thấy mỹ nhân như thế, Tư Nam Tuyệt không có chút thương tiếc nào, khóe miệng hắn nâng lên một đường cong châm chọc.
Tần Hương Quân nhìn thấy khóe miệng Tư Nam Tuyệt chứa đựng ý cười, cho làvương gia thích mình, lập tức như mở cờ trong bụng, càng thêm lớn mật,nàng ta đưa tay vòng ra phía sau, cởi dây yếm ra, nhất thời cái yếm rộng lùng thùng khoác lên trên người nàng, càng thêm miêu tả trắng nõn sinhđộng.
Ngay trước khi dây yếm được cởi bỏ thì một trận gió quétqua, trong nháy mắt trong nhà tối đen, không nhìn thấy một bóng người,chỉ có ánh trăng loáng thoáng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng.
“A. . . . . . Vương gia, người ở đâu?” Tần Hương Quânkhông ngờ chuyện tiến hành rất thuận lợi, thời khắc then chốt thế này,đèn lại tắt.
Bất chấp tất cả, nàng ta dựa vào bản năng, nhào tới chỗ vương gia vừa đứng.
Quả nhiên, nàng ta nhào vào trong một lồng ngực cường tráng, đây chính là thân thể của vương gia.
Nhịp tim của Tần Hương Quân như sấm, lớn mật đưa bàn tay vào trong quần áocủa nam nhân trước mắt, sờ soạng từ trên đi xuống, xúc cảm trơn nhẵn,Hormone đặc trưng của phái nam làm nàng ta mê muội.
Nàng ta say mê, kèm với ánh trăng, nàng ta mơ mơ hồ hồ, giống như nhìn thấy hầu kết nam nhân mấp máy lên xuống.
Tần Hương Quân thật sự muốn thời gian vẫn dừng ở giờ khắc này, nàng ta dịu dàng nỉ non: “Vương gia, ngài muốn thần thiếp đi ~”
Trong bóng tối ở giữa một tiếng kêu động tình, rốt cuộc nam tử không khốngchế được, ôm lấy mỹ nhân trong ngực chạy đến trên giường.
Ở trong trướng phù dung, điên loan đảo phượng, tiếng rên rỉ thật lâu không ngừng. . . . . .